Chúa Ban Phước

Chương 1



Gió lạnh mang theo thanh âm gào thét kinh thiên động địa từ cửa sắt truyền tới, làm cho nam thiếu niên đang bất động trong kho nhẹ nhàng mở mắt xung quanh hắn ngổn ngang ba bốn thi thể, cũng theo gió tản mát ra mùi vị tanh tưởi của máu tươi.

“Kẹt!”, cửa kho hàng bị mở ra, người kia một thoáng thất thần rồi nhanh chóng chạy tới gần.

Cảnh cục bận rộn sự vụ cuối cùng cũng cử người đến sao? Nam tử được nâng lên một cách nhẹ nhàng, trong lòng mơ mơ hồ hồ phán đoán giây tiếp theo, hắn cảm thấy trên mặt ươn ướt.

Trời mưa sao? cố sức hé mi, trước mắt nam tử toàn thân cao thấp đều là thương tích do súng bắn đả thương chỉ là một mảnh trắng xoá như sương mù, lờ mờ thấy được gương mặt thanh tú đến mức kinh ngạc.

Là hắn? Thật tốt, là các huynh đệ đã tìm được nơi này.

“Chẳng phải cậu đã nói….từ khi cha mẹ cậu qua đời….Cậu cả đời….cũng sẽ không vì ai rơi lệ sao?” nam tử nhếch nhếch khóe miệng, cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mắt đang không ngừng lắc qua lắc lại, biểu tình như hôm nay là ngày tận thế, phi thường buồn cười.

Nhưng sau đó, hắn cảm thấy gương mặt kia nước mắt càng nhiều.

“Đừng khóc….Tôi hiện tại đã vì cậu…. Báo thù a….Không cần phải khổ sở như vậy.”

“Tôi không nên cố chấp như vậy, khăng khăng đòi phải báo thù….Tôi không muốn cậu….Vì tôi….” nguyên lai vóc người xinh đẹp, thanh âm nghe cũng là thật êm tai.

Nam tử mỉm cười, dùng chút sức lực còn lại vươn tay lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp kia.

“Tôi sẽ không chết…, bởi vì, cậu còn chưa hoàn toàn thuộc về tôi….”

“Tôi bằng lòng, tôi cái gì cũng đồng ý hết, van cầu cậu đừng rời bỏ tôi!” nhanh chóng cầm lấy tay nam tử vội vàng đáp ứng, “Nhanh đứng dậy, chúng ta lại đánh một trận quyết định xem ai ở phía trên!”

“Lúc này, cậu còn chưa nghĩ ra hả….” nam tử cười to, khụ khụ vài tiếng ho ra toàn máu, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng nặng, chỉ cảm nhận được cánh tay vẫn luôn chế trụ sau lưng đang run rẩy gắt gao ôm chặt hắn. (‘—đoạn này chém)

“Đừng! Nhanh đứng lên, chúng ta lại đánh một trận!” đau đớn gào thét, nam tử cảm thấy lúc này hình như còn có người không ngừng lôi kéo thiếu niên xinh đẹp, ý định cưỡng chế kéo hắn đi.

“Không được quên tôi….Kiếp sau….Khụ khụ, nhất định phải cùng một chỗ….

Thượng đế nhất định sẽ phù hộ chúng ta….” kiệt sức, nam tử thì thào những lời sau cuối.

Cuối cùng cũng ý thức được sự việc, bên tai liền truyền đến một trận kêu khóc tê tâm liệt phế, mọi giác quan đều đình chỉ, ngũ tạng như bị thiêu đốt, đau đớn tột bậc.

Tại sao mĩ thiếu niên kia lại thương tâm như thế? Chẳng lẽ là bởi vì đối phương cảm thấy sẽ không còn được gặp lại hắn sao? Nếu là như vậy….

Đừng khóc, tôi nhất định sẽ ở bên cậu, cho dù có phải chết, kiếp sau tôi chắc chắn sẽ tìm được, để một lần nữa ở bên cậu….

“Bịch!” một chiếc gối trắng bị ném tới, đáp trúng mặt thiếu niên đang nằm trên giường, gối vừa được nâng lên, liền lãnh trọn hai cái bạt tai đau đến rới nước mắt, thiếu niên đang nói mớ oa oa kêu to rồi tỉnh giấc.

“Mẹ a, có thể gọi dậy một cách nhẹ nhàng hơn không vậy?” xoa xoa má ngắc ngứ nói, vừa bị đánh khiến cậu ăn nói có chút không rõ ràng.

“Tiểu tử thối, mỗi sáng sớm đều ngủ nướng đến chảy nước miếng, lại còn nói mớ, gào hét ầm ĩ, thế có đáng ăn đòn không hả? Trần Tĩnh Phương tôi sao lại có đứa con tệ hại như vậy chứ, chẳng biết kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì nữa?” người phụ nữ trung niên nhưng vẫn giữ được nhan sắc thời trẻ than thở, rồi bước đến xốc thiếu niên đang vùi mình dưới chăn dậy, không lưu tình chút nào tống hắn xuống giường.

“Ngày đó, một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như cha chắc là bị trúng tà nên mới kết hôn với một người tề gia nội trợ chẳng biết, nữ công gia chánh cũng mù tịt như mẹ!” thiếu niên lầm bầm, trước khi Trần Tĩnh Phương nổi giận một lần nữa đã kịp tông cửa xông ra, chạy vào phòng rửa mặt.

Vội vàng rửa mặt xong, thiếu niên ngẩng đầu lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú trong trong gương. Thực tình, hắn đã nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao những việc thấy trong mơ kia cứ như đã từng trải qua vậy. ( ta chém a)

Tả Lam cậu đây đường đường là học viên tài năng của trường điểm, thi vào trường học điểm cao hạng nhất, chính trực phong nhã hào hoa, dung mạo lại vô cùng vừa mắt cộng thêm một cặp kính không độ nhã nhặn lại càng hấp dẫn, bất kể nam sinh hay nữ sinh.

Xét cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu đều rất bình thường và khỏe mạnh, chính là một học sinh cấp ba tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn, ấy thế mà hằng đêm lại cứ mơ thấy một đôi nam nam trình diễn màn sinh tử luyến, lại còn không ngừng rơi lệ, thật biến thái nha?

Tả Lam nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu tại sao lại có giấc mơ này, không chỉ ngày một ngày hai mà là hơn chục năm nay rồi! Nếu bản thân không trộm mua tạp chí playboy, thích ngắm mĩ nữ ngực căng mông nẩy, chân dài eo thon, thì cậu thật sự hoài nghi bản thân có vấn đề. (—chạy trời không khỏi nắng a tiểu Lam)

Trong mộng, nam nhân kia là bị đả thương mà chết, chảy thật nhiều máu cho nên làm cậu không nhìn rõ được biểu cảm của gương mặt kia, nhưng trực giác mách bảo rằng người kia đang đối mặt với thất bại, cho nên mới đoản mệnh? Tuy nhiên, người ôm nam nhân đã chết mà khóc lóc thương tâm kia đúng là một mĩ thiếu niên trắng trắng mập mập nha.

Nghĩ tới đây, Tả Lam không nhịn được mà cười d*m đãng hai tiếng. Mặc dù cậu đối với nam nhân không có hứng thú, mặc dù cậu vẫn luôn tự xưng là đẹp trai đến mức Thượng Đế còn phải ghen tị, nhưng mong muốn thưởng thức cái đẹp thì ai mà chả có, cho nên dù là Tả Lam trong mộng nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia là cùng giới tính, lại cảm thấy hài lòng nên vẫn đánh giá rất cao thiếu niên kia, thế nào mà nhiều năm qua lại không có để ý tới.

Hiện tại, Tả Lam có thể đem tình tiết trong mộng kia viết ra không sai một chi tiết nhỏ nhặt nào, nhưng mỗi lần đến giây phút cuối cùng cậu luôn cảm thấy tâm rất bi thương, không cách nào loại bỏ. Cho nên mỗi sáng tỉnh dậy, Tả Lam đều lệ rơi đầy mặt cùng với kêu gào đầy đau đớn rằng mĩ thiếu niên trong mộng kia ngàn vạn lần không được quên tiếp sau đó, mẹ của cậu – Trần Tĩnh Phương — đương nhiên sẽ dùng cách vô cùng “dịu dàng” để lôi cậu ra khỏi giấc mơ.

Haiz, một ngày ngủ đủ tám tiếng là tốt a, nếu không bị giấc mơ kì quái kia phiền nhiễu thì còn tốt nữa. Tả Lam sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy người trong mộng rất lạ, làm hại cậu cũng có chút không bình thường.

Chả lẽ không phải sao? Người trong mộng kia còn nói cái gì mà thượng đế sẽ phù hộ? Nhìn gia khỏa đó một thân lỗ chỗ đạn găm đầy mình, còn ở trong một kho hàng, trên đất ngổn ngang đầy thi thể, nhìn cũng biết trước khi hắn ngã xuống đã giết rất nhiều người, nói không chừng chính là một phần tử xã hội đen tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ hiểm độc)….

Không đúng, phải nói gia khỏa kia hẳn là một phần tử xã hội đen đồng tính luyến ái, tâm ngoan thủ lạt cực độ nguy hiểm, yêu mến mĩ thiếu niên.

Người như vậy còn có đức tin vào Chúa sao? Tả Lam đương nhiên sẽ lắc đầu, nhưng cậu cũng rất nhanh ném vấn đề này sang một bên.

Bởi vì Tả Lam đã thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể tránh được giấc mơ kia, thậm chí có một lần cậu dùng thuốc ngủ quá liều thiếu chút nữa thì vào nhà xác, sau đó có đi bác sĩ, nhưng vẫn không ăn thua gì, Tả Lam một lần lại một lần nữa lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mơ cùng một giấc mộng trước kia.

Hiện tại, Tả Lam đã không còn để ý nhiều tới giấc mơ kia, cái cậu quan tâm chính là ông bố cũng yêu thích ngủ nướng giống mình đã dậy chưa?….

Bởi vì, Tả Lam không muốn ăn bữa sáng “ngọt ngào” do người mẹ đảm đang của mình xuống bếp làm, cậu vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ cùng một thân thể hương hương mềm mềm (thơm ngon, mềm mại) này nha, cậu còn muốn cưới một cô vợ ngoan hiền và có một nhóc con đáng yêu nữa a.

Sau mười lăm phút, Tả Lam rút cuộc cũng thoát được màn quở trách của mẫu thân, chạy ra khỏi nhà đến trường, một ngày bình thường lại bắt đầu. Nhưng mà sáng nay

Trần Tĩnh Phương ra tay có phần mạnh hơn so với mọi ngày, làm cho Tả Lam đến giờ vẫn cảm thấy mặt ẩn ẩn đau, mí mắt cũng giật liên hồi.

Điềm báo quái gở, hôm nay sẽ không phát sinh chuyện xấu gì chứ? Tả Lam nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt ngàn dặm không một đám mây, những tia nắng sớm rọi xuống như khuyến khích cậu gạt bỏ đi những ý niệm trong đầu đồng thời trong lòng lại tính toán có nên đi làm thêm để mua thuốc dưỡng nhan (bảo dưỡng, duy trì nhan sắc) cho bà má đang ở độ tuổi tiền mãn kinh hay không?

“Tả Lam, lúc nào cho tôi mượn cuốn tạp chí kia của cậu nhá?” đột nhiên một, tiếng nói từ đằng sau vọng tới.

Tả Lam vừa nghe thấy tiếng động liền bình thản lách mình, né qua một bên tránh được kẻ kia – một nam sinh mặc đồng phục giống Tả Lam – bổ nhào tới.

“Động tác của cậu nhanh nhẹn như thế, tôi thật sự không hiểu tại sao mấy nữ sinh kia lại cho rằng cậu là một cục cưng văn tĩnh (điềm đạm, dịu dàng, nho nhã) và thông minh a?” nam sinh kia hơi có điểm ủ rũ mà nói.

“Đúng nha, gia khỏa này mặc dù kết quả học tập cao vời vợi, ấy thế mà lại hạ chiến thư với giáo viên, hút thuốc uống rượu, xem tạp chí khiêu d*m, còn thiếu cái gì chưa làm?” một nam sinh cấp 3 khác đi đến bên cạnh cũng không nhanh không chậm nói tiếp “càng quá đáng hơn chính là, thị lực của tên này rõ ràng tốt như vậy, làm gì mà lại đeo cặp kính này vào?”

“Hắc hắc, nếu như đám nữ sinh ưa nam sinh cuồng dã thiếu kiềm chế, tôi cũng chẳng cân phải giả bộ thành cái dạng này a.” Tả Lam đẩy đẩy cái gọng kính trên sống mũi nói.

Những lời này vào tai hai nam sinh kia càng khiến họ bất bình, cùng nhau nhào tới phía trước hòng lột bỏ cái vỏ bọc giả tạo kia của Tả Lam xuống. Mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng hai nam sinh này không thể không thừa nhận rằng, Tả Lam đích xác được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh, đưong nhiên kia cũng không phải là lý do duy nhất.

Tả Lam thân hình tiêm trường (thon dài), bề ngoài tuấn tú tao nhã, chính là một mĩ thiếu niên tài trí. vốn là đã phi thường làm người khác chú ý, mà nhân cách của cậu lại vừa chân thật vừa mang theo chút ít hương vị phản nghịch nguy hiểm, tuy mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hòa hợp trên người Tả Lam, làm cho không chỉ nữ sinh trong trường mà còn có cả ở những trường khác cực thích lượn lờ quanh quẩn bên Tả Lam, săn đón ân cần.

Hiện tại, phiền não lớn nhất của Tả Lam chính là, từ những nữ sinh kia, làm thế nào có thế chọn ra được một người xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, dáng người chuản nhất để có thể đảm đương vị trí bạn gái của cậu.

Tả Lam cho tới nay luôn cho rằng luyến ái cùng thanh xuân chỉ vẹn vẹn có một lần duy nhất, cậu chỉ có thể lựa chọn một người để bầu bạn. Cho nên cậu đôi khi như đại đa số nam sinh cao trung khác, lén xem tạp chí sắc tình, nhưng chưa từng sinh ý niệm tà ác trong đầu đối với nữ sinh.

Giao thiệp với nhiều nữ sinh đáng yêu, nhưng Tả Lam trước sau đều không có hành động nào quá phận, cậu cũng không biết tại sao, cho nên thường xuyên bị bạn bè phàn nàn hấp dẫn nữ sinh rồi lại lãng phí cơ hội. Nhưng bản thân Tả Lam cho rằng, cậu không đụng tới nữ giới chỉ vì nguyên nhân là một mực chờ đợi tình nhân trong mộng xuất hiện.

“Cho cậu xem một thứ tốt!” Nam sinh vừa nãy đánh về phía Tả Lam đột nhiên thu tay lại tạm dừng đùa giỡn, thần bí hề hề đem Tả Lam cùng một nam sinh khác kéo đến góc đường.

“Oh? Là cái gì hả Hứa Văn?” Tả Lam không đếm xỉa tới mở miệng hỏi, cực kỳ phối hợp với hành động khoe khoang của thằng bạn.

Nam sinh tên gọi Hứa Văn kia lục lọi trong túi sách một hồi, hơn nửa ngày mới móc ra một bao thuốc bột.

“Ngày hôm qua hẹn mấy nữ sinh cao trung Thanh Nghi đi ra ngoài chơi, trong lúc chờ các nàng liền mua được, nghe nói là loại mới ra năm nay, thời gian tác dụng rất ngắn hiệu quả cực cao, làm cho người ta phiêu phiêu d*c tiên d*c tử, nháy mắt liền hóa thân thành người đàn ông vĩ đại trên tình trường a…”

“Ngươi có bị ấm đầu không thế? Từ đâu lấy được cái loại bột phấn kích d*c này hả?” Tả Lam cùng nam sinh khác bên cạnh thất kinh hỏi:

“Ngô Khải, cậu nghe tôi nói hết đã. Loại thuốc này hiện tại đều được các cặp đôi sử dụng a, nghe nói đối với thân thể con người tuyệt không có tác hại gì, ngược lại chỉ làm cho hai người yêu nhau cảm nhận được nhiều vui thú hơn thôi.”

“Oa, ý của cậu là, đây là loại đồ chơi t**h d*c hợp pháp?”

“Đúng a, nếu chúng ta có cái này, lúc cùng nữ sinh đi ra ngoài thì….”

“Tịch thu!” Tả Lam một tay đoạt lấy gói thuốc trong tay Hứa Văn, không khách khí đem cất vào trong túi áo.

“Cậu làm gì vậy?” Hứa Văn cùng Ngô Khải giật mình quay lại nhìn về phía Tả Lam.

“Các cậu định dùng loại thuốc dơ bẩn này cho các cô gái mình yêu thích uống? Đồ chơi t**h d*c? Gọi kiểu gì thì gọi, vẫn không thể che đậy được tội lỗi, tóm lại không cho phép dùng! Nếu để tôi phát hiện các cậu dùng nó….” Gương mặt thanh tú của Tả Lam xẹt qua một tia hung ác, bàn tay nắm chặt, các khớp xương kêu răng rắc.

“Tôi, chúng tôi biết rồi. Van cậu, đừng dùng biểu tình đáng sợ đó a!” hai nam sinh kéo kéo lỗ tai của chính mình nhận sai, đồng thời nhỏ giọng nói thầm “Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, chả làm gì nữ sinh cũng theo cả đàn, đâu hiểu được bi ai của những kẻ tướng mạo bình thường như chúng tôi a?”

“Nói cái gì thế hả?” Ta Lam trừng lớn mắt cậu hận nhất những kẻ nàọ có mắt không tròng, nhìn cậu đẹp trai khôi ngô tuấn tú lại xuyên tạc thành “xinh đẹp” – hai chữ để hình dung nữ sinh, hơn nữa hai thằng bạn xấu xa kia mới sáng sớm lại còn ở trước mặt cậu vạch kế hoạch “săn gái”, tâm tình của cậu lập tức té xuống đáy cốc.

Thấy tình thế bất hảo, Hứa Văn cùng Ngô Khải vội vàng chạy nhanh về phía trước, chỉ cần đi sang bên kia đường, hòa mình vào đám đông thì bọn họ sẽ được an toàn bằng không, một khi chạm phải gót chân Achilles (tử huyệt) của Tả Lam bọn họ chắc chắn sẽ chết mà không biết bản thân đã chết như thế nào.

Dù sao hiện tại xung quanh cũng không có nữ sinh, Tả Lam quyết tâm thư giãn gân cốt luyện quyền cước với hai thằng bạn, liền hô to gọi nhỏ đuổi theo.

Ba nam sinh cấp 3 hi hi ha ha một đường truy đuổi đùa giỡn, chuyển qua bên kia đường, Hứa Văn cùng Ngô Khải đang chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại, Tả Lam phanh không kịp đâm sầm vào lưng bọn họ.

“Đột nhiên dừng lại là sao? Chẳng lẽ các cậu nghĩ thông suốt, ngoan ngoãn để tôi đánh?” Tả Lam nói đến đây, tiếng cười két một tiếng phanh lại.

Bởi vì qua khe hở giữa bả vai của hai thằng bạn, Tả Lam thấy được một người đàn ông khôi ngô thân hình vạm vỡ như gấu, một cước đem người đàn ông trung niên thân hình đồng dạng rắn chắc gạt ngã trên mặt đất, rồi đá thêm một cước, đứng xung quanh hai người còn loáng thoáng bảy tám người đàn ông mặc Tây trang màu đen.

“Tôi khuyên ông tốt nhất nên thành thật, sự kiên nhẫn của Boss là có giới hạn.” hùng nam (hùng = gấu, hùng nam = người đàn ông to lớn như gấu) hung dữ nắm đầu người đàn ông trung niên lên “Ngoan ngoãn nói ra, ông giấu hàng ở đâu?”

Người đàn ông trung niên cắn răng không nói, đột nhiên nhổ một ngụm nước miếng vào mặt hùng nam.

“Mẹ kiếp, Boss của chúng ta cũng thật lâu chưa từng có hỏi tới mấy việc nhỏ nhặt này, khó có dịp Lão Đại đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, hết lần này tới lần khác thế nào lại toàn gặp gia khỏa ăn cây táo, rào cây sung này chứ, tiểu tử ngươi hôm nay là không phải ngại mạng quá dài đi?” hùng nam thô lỗ lau nước bọt dính trên mặt, cơn cuồng nộ khiến hắn không để ý tới ba học sinh cấp 3 đang đứng gần đó, từ túi quần lầy ra một con dao găm.

“Chúng ta đi mau đi.” Tả Lam phản ứng nhanh nhất, thấy thế vội vàng lôi kéo Hứa Văn cùng Ngô Khải.

“Vũ khí truyền thống hay là hiện đại, ngươi thích loại nào?” thanh âm của hùng nam thay Hứa Văn cùng Ngô Khải đáp lại Tả Lam trước “hay là cho ngươi đồng thời nếm mùi cả hai đi.”

Nói xong, hắn lại như ảo thuật gia từ phía sau lấy ra một khẩu súng ngắn có gắn thiết bị giảm thanh, tay phải nổ súng vào đầu gối, tay trái cầm lấy dao găm cùng lúc hung hãn đâm vào mu bàn tay người đàn ông kia.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang lên, nam tử gương mặt thanh tú bay lên một cước đánh trúng miệng người đàn ông trung niên.

Ba học sinh cấp 3 chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào như vậy, lập tức ngây ra như phỗng. Hứa Văn cùng Ngô Khải thoáng cái nhuyễn chân ngã quỵ trên mặt đất, làm hại Tả Lam – kẻ lớn gan nhất trong ba người vẫn đứng thẳng lưng — hiện tại muốn chạy cũng không thể chạy, cậu thật sự không thể bỏ mặc bạn bè chạy trốn một mình được.

Bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nhìn nam tử khẽ nhếch làn môi mỏng lên thành nụ cười với người đàn ông trung niên, trực giác Tả Lam mách bảo rằng cái kẻ tiếu lí tàng đao kia so với hùng nam vừa nãy khó đối phó hơn rất nhiều.

“Dao găm ở bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể mua được, đạn cũng là do chúng ta tự chế. Trong tình huống như vậy, nghĩ xem, cảnh sát có thế tìm hiếu được chuyện gì đã xảy ra?” đột nhiên một giọng nói trầm thấp từ phía sau hùng nam vang lên, những người đang vây quanh người đàn ông trung niên lập tức cung kính mở ra một lôi đi.

Giọng nói của người này nghe cứ như từ trong miệng một đại thúc phát ra, rất có uy nghiêm, nhưng âm thanh này lại vô cùng quen thuộc. Đã từng nghe thấy ở đâu? Vì sao cảm thấy thanh âm dễ nghe này có chút quen tai? Tả Lam ngưng thần nhớ lại, lục lọi trong trí nhớ tìm về quá khứ, mà bên kia nam tử đã ngồi xổm ở bên cạnh người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi.

“Nói, hàng ở đâu?” câu hỏi đầy uy hiếp, trong tay không hề có súng hay dao để bức cung như hùng nam vừa làm, Tả Lam chỉ thấy phía sau, nam nhân đang miễn cưỡng vươn tay, túm lấy đầu của người đàn ông trung niên, hời hợt hỏi.

Nhưng Tả Lam lại nhìn thấy trong mắt người đàn ông trung niên kia sự sợ hãi tột độ như thể đang đối diện với quái vật Godzilla, ý chí chống đối trong mắt nhanh chóng tan rã, lúc trước còn một bộ thấy chết không sờn giờ cũng hoàn toàn biến mất.

Tả Lam cảm thấy hiếu kỳ, cậu nghĩ không ra tây trang nam tử kia đến tột cùng là có ma pháp lợi hại gì, chỉ vừa liếc một cái liền dọa kẻ không phục trước súng đạn gươm dao thành như vậy, chẳng lẽ gương mặt gia khỏa này khủng bố đến mức làm cho người ta hoảng loạn tinh thần? Sẽ không phải là một gương mặt quái hình dị trạng gì chứ?

“Ba.” một tiếng động rất nhỏ vang lên khiến tinh thần Tả Lam hồi phục, đồng thời cũng làm cho đám người kia nghiêng đầu nhìn về phía ba nam sinh.

“Oa, Ngô Khải, cậu gục xuống thì cứ gục xuống, việc gì phải động chạm vào đồ vật này nọ a?” Hứa Văn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hiện tại trước mặt bọn họ là những phần tử xã hội đen, đối với việc giết người phóng hỏa mà nói là chuyện thường ngày, đối phương nhất định sẽ giết người diệt khẩu.

“Tôi, tôi cũng không muốn đụng a. Sao biết bên chân vừa vặn có một cái hộp? Lao công cũng thật tắc trách, quét dọn đường cái cũng không sạch….Ô ô ô, chẳng lẽ nơi này hoang vắng mà không cần dọn dẹp sạch sẽ sao? Thật sự là không chuyên nghiệp!” Ngô Khải vùi đầu nén giận, càng không nhúc nhích được thân.

Tả Lam không chút suy nghĩ, dùng sức đá vào mông hai thằng bạn mỗi người một cước, túm bọn họ đứng dậy quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà giây tiếp theo, Tả Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bốn phía bị bao vây. Không xong, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng, ngày mai báo chí có khi lại giật tít (title – tiêu đề) trên trang nhất: “Ba nam sinh cao trung vì chứng kiến xã hội đen thanh trừng đồng đảng mà bị giết người diệt khẩu”?

Nếu như phóng viên tin tức nhanh nhạy, nói không chừng không cần chờ đến ngày mai, ngay chiều nay cũng có thể đưa tin, chả biết ở nhà bà mẹ bạo lực cùng ông bố vô tâm sau khi biết tin liệu có khóc mà mắng hắn bất hiếu, làm cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không a?

“Ông….” thanh âm Tả Lam có chút chần chừ, cậu vô thức, nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết. Không biết đàn em của hùng nam kia sẽ dùng dao hay súng tống hắn quy thiên?

Nhưng mà bốn phía một mảnh yên tĩnh, đau đớn dự tính cũng không cảm nhận được, điều này làm cho Tả Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Giống, thật giống a!” đột nhiên, giọng nói khiếp sợ của hùng nam khiến cho Tả Lam cảm thấy vô cùng kì quái, cậu nghi hoặc lần nữa mở mắt ra nhìn liền thấy mấy người vây quanh cậu đang cao thấp dò xét nhìn chằm chằm cậu, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Cái kia, các anh hảo. Tôi cùng bạn bè chỉ là vô tình nhìn thấy, cũng không rõ ràng việc làm của các anh…”

“Boss, đến xem, rất giống Tả lão đại!” hùng nam bạo rống một tiếng, chặt đứt lời giải thích của Tả Lam. “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là nhỏ tuổi hơn một chút, thân thể cũng gầy hơn một tẹo, lại còn có đeo kính mắt, so với Tả lão đại hình như là có đọc sách nhiều hơn!” vài người khác cũng nhìn Tả Lam, trong mắt cũng chợt lộ ra thần sắc phi thường hưng phấn cùng hoài niệm.

“Cái kia, cái kia….Nếu như vậy, nói không chừng tôi là con riêng của Tả lão đại của các anh đi? Bởi vì tôi cũng họ Tả a, cho nên tất cả mọi người đều là hảo huynh đệ, chúng ta năm trăm năm trước vốn là người một nhà, các anh lúc này hãy bỏ qua chúng tôi a.” Tả Lam thuận miệng nói bậy, mặt không đỏ, khí không suyễn, tận lực bảo trì trấn tĩnh vì bảo vệ tính mạng, cậu cũng chỉ còn cách xin lỗi thể diện của cha mẹ thôi.

“Là sao?” thanh âm trầm thấp từ tính một lần nữa vang lên, Tả Lam chứng kiến người đàn ông kia một khắc trước còn ngồi xổm lúc này đã xoay người lại, đứng ở trước mặt của cậu.

Gia khỏa này, không phải là cao bình thường nha! Động tác cũng thật nhanh a!

Tả Lam ngẩng đầu sững sờ nhìn người đứng trước mặt, phát hiện mặt của đối phương khó coi như trong suy nghĩ, ngược lại cực kỳ tuấn mỹ, thân hình vô cùng cân xứng cao lớn, ngũ quan tinh xảo cùng khí tức trầm ổn, so với thần tượng minh tinh màn ảnh trên TV còn có vài phần hơn.

Nếu như không phải vừa chứng kiến cảnh tượng rùng rợn kia, nếu như đối phương không phải là nhân vật xã hội đen không thể đắc tội, Tả Lam thật lòng cảm thấy đối phương hẳn là đi nên hoạt động trong lĩnh vực sân khấu điện ảnh, một mỹ nam tử như vậy mà không, làm ngôi sao thì thật sự là phí của trời a.

Cảm nhận được tây trang nam tử giờ phút đang nhìn chằm chằm vào mình, Tả Lam đột nhiên cảm giác được ngực nóng lên, giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, đầu cũng nóng kịch liệt, yết hầu phút chốc trở nên khô khốc.

“Soạt!” tây trang nam tử sau một hồi lặng yên quan sát đột nhiên vươn tay, nhanh chóng gỡ lấy kính mắt của Tả Lam ném ra xa.

“Uh, bỏ kính mắt đi, càng giống hơn!” tây trang nam tử si ngốc ngưng mắt nhìn Tả Lam, mang theo một loại kinh hỉ, khao khát cùng tham lam, tiếp theo lại lần nữa tiến lên phía trước, trong lúc Tả Lam vẫn còn đang ngây pgốc, thì nam tử với tốc độ điện xẹt đã giơ tay lên bắt. lấy cằm của cậu nâng lên.

“Oanh” lập tức đầu óc một trận nóng rực, gương mặt nam tử tuấn mĩ ở gần như thế làm cho người ta hít thở không thông, Tả Lam chỉ cảm thấy hô hấp vốn có chút không yên lại càng thêm bất an, nhưng đôi mắt người đàn ông kia lại là cuồng hỉ cùng khó hiểu.

Chẳng biết tại sao, thời điểm đối phương đang mừng rỡ như điên, Tả Lam bất ngờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang theo tia đau xót quen thuộc đó thật giống như, thật giống như….Trong những giấc mơ kia, mĩ thiếu niên đáng yêu ôm lấy người yêu của mình mà rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng, làm cho Tả Lam cảm nhận được tình cảm chân thành đó với cảm xúc lúc này giống nhau như đúc..

Nhưng là, hiện tại đứng ở trước mắt cậu rõ ràng là một đại thúc uy nghiêm mạnh mẽ a? Tại sao cậu lại cảm thấy gương mặt này, rõ ràng là lần đầu nhìn thấy nhưng sao lại quen thuộc đến vậy?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ vì người này với mĩ thiếu niên trong mộng quá giống nhau?

Mà khoan, gương mặt hình dáng cùng ngũ quan người đàn ông này cùng mĩ thiếu niên trong mộng kia rất giống nhau, chỉ có chênh lệch tuổi tác, chẳng lẽ thật sự là cùng một người?

Nghĩ tới đây, đầu Tả Lam đột nhiên đau đớn dữ tợn, giống như có cái gì đâm vào trong óc, liều mạng khuấy đảo nhằm tìm lại cái gì đó trọng yếu mà cậu đã quên.

“Mặc, Mặc… Giản Mặc… Là Giản Mặc phải không?” Tả Lam ánh mắt ngây ngốc khuôn mặt tuấn mĩ trước mặt, trong miệng ma xui quỷ khiến thế nào lại kêu tên người đứng trước mắt, trong nội tâm.cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng cậu căn bản không biết vị nam tử này, trong mơ cũng không có nghe được tên mĩ thiếu niên từ người nam nhân kia, thế nhưng tại sao hiện tại cậu lại biết rõ tên người đàn ông này?

Thần trí của Tả Lam một mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy vòng tay đang ôm mình ngày càng chặt hơn, nếu không phải chính tai nghe thấy, cậu sao lại có thể gọi đúng tên?

“Ngươi còn nhớ rõ ta? Ngươi quả nhiên là Tả Lam! Lam của ta!!! Ngươi đã trở lại!!!” được Tả Lam gọi tên, Giản Mặc vô cùng mừng rỡ, ở bên tai Tả Lam liên thanh trìu mến gọi. (đoạn này đành để ta — ngươi, chương sau, khi 2 bạn xác định rõ mốt quan hệ sẽ đổi xưng hô a)

“Đúng vậy, là ta. Ta không phải đã nói….” Tả Lam mơ mơ màng màng ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Giản Mặc, có chút máy móc như là đang nói mơ “Chớ quên ta….Kiếp sau….Khụ khụ, nhất định phải cùng một chỗ….Thượng đế sẽ phù hộ chúng ta….”

“Tiểu Lam! Thật tốt quá, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!!” nam tử thanh âm vui mừng có chút run rẩy kéo tâm trí mơ màng của Tả Lam trở lại.

Tả Lam cảm thấy cùng một đại nam nhân ôm nhau thành một khối như vậy thật sự có chút xấu hổ, đồng thời cũng không biết bản thân vừa rồi uống nhầm thuốc gì lại đem lời của nam nhân sắp chết trong mộng nói với một lão đại hắc bang?

Còn có, cậu sao lại biết rõ tên của nam tử? Còn đối với phương lại gọi tên của cậu? Chẳng lẽ Tả lão đại trong lời nói của nam tử kia không chỉ ngoại hình giống cậu mà tên cũng giống luôn?

Nhưng mà hiện tại quan trọng là… Giản Mặc này vì cậu là nam sinh, ngay lúc thần trí mơ hồ lại nói với hắn những lời yêu mến nam nhân biến thái như thế mà nhét cậu vào bao tải ném xuống biển làm mồi cho cá không? Tả Lam có chút sợ hãi suy nghĩ, đang muốn bày ra vẻ mặt tươi cười để giải thích thì Giản Mặc kia đã lên tiếng:

“Tiểu Lam, chúng ta sau này không bao giờ… xa nhau nữa!”

Gì vậy? Gia khỏa này đang lẩm bẩm cái quỷ gì a? Đầu óc Tả Lam nhất thời không tiêu hóa kịp, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Giản Mặc cao hơn cậu hai cái đầu thô lỗ ôm lấy cậu, lại nâng cằm của cậu lên một chút, cúi đầu hung hăng hôn xuống, Tả Lam bởi vì giật mình mà hé môi một chút.

“Hả….” cái người điên này! Muốn mưu sát sao? Oh, God! Lưỡi của gia khỏa này đang làm gì hả? Giảo đến giảo đi (giảo = khuây, trộn, đảo, quấy nhiễu, làm rối lên), vừa câu dẫn lại vừa l**m, chẳng lẽ cậu trộm đường của gia khỏa này giấu ở trong miệng nên giờ hắn muốn đòi lại?

Vì thiếu dưỡng khí, Tả Lam nhanh chóng hôn mê, nhưng công kích của Giản Mặc chỉ có tăng không giảm, hôn càng thêm hăng say, còn tạo ra những âm thanh vô cùng ái muội, giống như muốn hút lấy mỹ vị gì đó, mọi người xung quanh quan sát cũng vô cùng phối hợp, đồng loạt xoay người huýt sáo.

Tả Lam còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một cỗ kho*i c*m giống, như đã lâu không thấy đột nhiên lan khắp cơ thể, vì tiếp xúc thân mật với nam nhân kia mà thắt lưng căng thẳng, Tả Lam cùng bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, hai chân nhuyễn ra, cơ thể đột nhiên cảm nhận được một trận khô nóng khó tả.

“Tha ta… Buông ra a…” Tả Lam thừa dịp Giản Mặc đột nhiên quá thiện tâm, trước khi bị té xỉu lấy được chút tự do hít vào một hơi duy trì tánh mạng, nhưng lời còn chưa kịp nói hết, miệng lại bị đối phương ngăn chặn.

Sau màn hôn vũ bão, môi Tả Lam đã sớm đã sưng đỏ, đầu cậu một mảnh hỗn loạn chẳng hiểu mô tê gì, mờ mịt nhận ra hành động theo bản năng của thân thể, còn xuất hiện một đoạn trí nhớ ngắt quãng khó hiểu, vô tình phối họp với Giản Mặc hôn nồng nhiệt, dần dần cũng rơi vào phần tình cảm mãnh liệt này, làm cho kho*i c*m sắp sửa bộc phát trong nháy mắt lan tới từng tế bào.

“Ha ha ha. Đúng là tiểu Lam, tuy nhiên kỹ thuật hôn xuống cấp rất nhiều, nhưng ta biết rõ vẫn là ngươi! Chờ đợi của ta thật đáng giá a, bởi vì ta biết rõ đời này nhất định có thể gặp lại ngươi a.” Giản Mặc cuối cùng cũng buông Tả Lam sắp hết hơi ra, cười to, vác thiếu niên đang đỏ mặt thân thể xụi lơ lên vai, xoay người bước đi.

“Chờ, một chút….Các người muốn đem bạn chúng tôi đi đâu vậy?”

Hứa Văn cùng Ngô Khải quỳ rạp trên mặt đất tội nghiệp ngẩng đầu hỏi, trước cảnh tượng bạn học bị cưỡng hôn, bọn họ thật vất vả lấy lại tinh thần.

Cuối cùng cũng nhớ được tôi là bạn hai người a, vẫn còn nhớ tới sống chết của tôi a, có lẽ vì bị hôn đến chóng mặt nên Tả Lam nghĩ nghĩ, tự an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.