Chúa Ban Phước

Chương 2



“Làm gì là làm gì? Bạn của mấy nhóc là của người yêu của ta nha, ta tuân thủ ước định với cậu ấy trước khi chết nhất định đợi mười sáu năm, một mực không có cùng người khác lên giường. Hiện tại, ta muốn cùng cậu ấy ân ái để đền bù cho ngần ấy thời gian xa cách thôi mà!” Giản Mặc tâm tình vô cùng tốt trả lời rành mạch, làm đàn em của hắn há hốc mồm, còn mấy cậu học sinh cấp ba kia thì miệng mở to đến mức nhét vừa hai quả trứng vịt.

“Tôi không nghe lầm chứ? Làm, ân ái? Tôi căn bản không biết chú….” Tả Lam thở hồng hộc kháng nghị -”Đại thúc, chú nhận lầm người rồi a!”

“Chắc chắn không nhầm, ngoại trừ tiểu Lam, không ai có thể biết rõ lời cậu ấy nói với tôi trước khi chết!” Giản Mặc bình tĩnh mà nói, rồi quay đầu nhìn nhìn trung niên nam tử một thân thương tích kia.

“Loại nhẫn tâm giết hại anh em của mình như vậy… đem hắn ra cảng ném xuống làm mồi cho cá mập. Giờ tìm được tiểu Lam rồi, tâm tình ta rất tốt, chuyện hàng họ kia tạm bỏ qua.”

“Yes, Sir!” hùng nam cùng gầy nam rất có khí thế lên tiếng, dựng trung niên nam tử vẻ mặt suy sụp biến sắc đứng dậy, tiện thể đánh ngất xỉu hắn luôn.

Tình hình như vậy làm cho Tả Lam vốn còn muốn tiếp tục tranh cãi liền im bặt, cậu chưa từng gặp qua tình huống như vậy, chỉ một câu thôi, đã toi một mạng người rồi.

Có chút sợ hãi nhìn tới ánh mắt sáng lạn cười đến vô cùng vui vẻ của Giản Mặc, Tả Lam trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, đấy là đối phương hiện tại rất cao hứng mới quyết định như vậy, không hiểu nếu kẻ coi trời bằng vung này mà khó chịu trong người thì người kia chết đau đớn đến thế nào đây.

Ôm một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía Hứa Văn cùng Ngô Khải đằng sau, Tả Lam lòng thầm mong hai thằng bạn từ hồi tiểu học đến giờ đứng ra nói giúp mình một câu xác nhận thân phận và chứng minh cậu cùng với cái người tên Giản Mặc này thật sự không quen biết! Cậu cũng không phải là người mà đối phuơng cần tìm.

Nhưng, Hứa Văn cùng Ngô Khải lúc này tâm ý tương thông, ăn ý cùng nhau cúi thấp đầu, thủy chung tránh né ánh mắt của cậu.

Không thể nào? Đồ không nghĩa khí! Chỉ lo cái mạng nhỏ của bản thân, mắt nhìn thấy trinh tiết của cậu gặp nguy hiểm mà không dám mở miệng, nói một câu thì chết sao? Phí công làm bạn với mấy người ngần đó năm!

Tả Lam mặt méo xẹo, chưa kịp nghĩ thêm cái gì đã bị Giản Mặc vừa mới gặp kia ném vào trong xe BMW.

“Hả?”

Giản Mặc tựa như hổ đói nhào tới, nháy mắt đem Tả Lam còn đang ngây ngẩn ôm vào lòng.

Kịch!

Hai cánh cửa xe trước sau cùng đóng, Tả Lam giãy dụa ngẩng đầu nhìn ghế lái phía trước trong gương, xẹt qua một gương mặt đeo kính râm. Thấy vị kia mặt không biểu tình khởi động xe.

Đầu một lần nữa bị đè xuống, Giản Mặc không ngừng di chuyển đôi môi nóng bỏng trên gò má rồi tới cổ Tả Lam, khiến cậu nhịn không được liên thanh kêu lên.

Sẽ không may mắn tới như vậy đâu? Làm thế nào mà tình cảnh chỉ có trong phim lại rơi lên người cậu thế này?

Rất nhanh, xe dừng lại, Tả Lam trong lúc hỗn loạn phát hiện cậu đã bị đưa đến căn hộ cao cấp, chưa kịp nhìn tới mấy người đang chờ sẵn ở đó liền bị Giản Mặc tâm trạng hưng phấn không thôi trực tiếp bế vào phòng ngủ ném lên chiếc giường king size.

“Hey, hey, hey! Đại thúc, bình tĩnh một chút!” Tả Lam bị rơi xuống, choáng váng đầu óc, vừa mới lấy lại tinh thần, phát giác quần áo trên người đã bị người đàn ông trước mặt lột ra, cậu gấp đến độ toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh liên thanh kêu “Tôi tuyệt đối không phải là người chú biết, tôi trước kia chưa từng có gặp chú

“Trước cậu không phải nói mình họ Tả? Hơn nữa dung mạo của cậu cùng tiểu Lam của ta giống nhau như đúc.” Nhiệt tình trong mắt Giản Mặc nguội đi vài phần, nhìn Tả Lam chân thành ôn nhu nói, làm cho nửa thân trên trần trụi của Tả Lam không ngừng phát lạnh.

“Người đời giống nhau không phải hiếm, cho dù bề ngoài cùng tên của tôi có giống như đúc với người yêu của chú cũng không

thể chứng tỏ tôi là người đó của chú a.” Tả Lam liều chết giữ lấy underwear sắp bị kéo tuột khỏi chân, mắt thấy vẫn không cách nào ngăn cản được tiến công của Giản Mặc, cậu vừa sợ vừa tức, dưới tình thế cấp bách thu tay phải về hướng gương mặt tuấn mỹ của nam nhân hung hăng đánh.

“Cậu nhận ra tôi mà, đúng là chúng ta chưa từng có gặp mặt, vậy sao cậu có thể gọi tên tôi?” Giản Mặc thân thủ nhanh nhẹn liền bắt đuợc nắm tay Tả Lam, cúi nguời nhẹ nhàng cắn vào cổ thiếu niên một ngụm, thì thào nói.

“Đó là vì tôi từng mơ…. Đúng, là trong mộng… có thấy chú lúc còn trẻ ôm một nam nhân sắp chết khóc đến thảm thương, không hề có quan hệ với tôi a? Tôi chỉ là một học sinh cấp 3 bình thuờng, sáng sáng đến truờng, tối tôi về nhà ngủ, thật sự không thể biết tới một nguời uy phong như chú đâu mà!” Tả Lam vội vàng giải thích, hạ thể cảm nhận được bàn tay của Giản Mặc đang sờ tới sờ lui, gấp đến độ gân xanh trên trán đều xuất hiện.

“Vậy thì đúng rồi! Cậu chính là Tả Lam – người yêu của ta, giấc mơ kia chính là kiếp truớc của cậu, vì thay ta báo thù mà đánh đổi cả mạng sống a!.” Giản Mặc vui vẻ ngóc đầu lên, tạm thời đình chỉ hành vi quấy rối hạ thể Tả Lam, cười khẽ cắn cắn mũi của cậu.

“Ngươi, ngươi điên rồi? Chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa vừa mới… mới… quen! Ta không cần phải cùng nam nhân nói yêu đương!” Tả Lam thấy dùng lời với kẻ này như thể nước đổ đầu vịt, lập tức kêu oai oái.

“Ha ha, tiểu Lam, trước kia chúng ta đã ước định, chỉ cần cậu sống lại, chúng ta sẽ giao chiến quyết định xem ai ở phía trên.”

Giản Mặc nói đến đây, “Sưu” một tiếng xé bỏ nội y của Tả Lam, hai tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cậu, ghim chặt xuống giường, “Hiện tại, thắng bại đã rõ.”

“Ngươi, ngươi có lầm không a? Cái này, cái này tính là quyết đấu? Ngươi sống trên đời nhiều hơn ta tới gần hai chục năm, ta lại không có luyện qua võ công, hiện tại sao có thể đánh thắng ngươi? Không công bằng, không công bằng! Ta không phục!!” Tả Lam liều mạng giãy dụa, vặn vẹo thì cảm thấy một cái gì đó lại vừa cứng vừa nóng chọc chọc vào đùi mình, mặt thoáng cái trắng bệch không còn chút máu.

“Cam tâm tình nguyện chịu thua? Vậy thì ta sẽ không khách khí!” Giản Mặc đạt được thắng lợi cảm thấy vô cùng thoả mãn, thừa dịp Tả Lam đang thất thần, vội vàng tách hai chân của thiếu niên, thoáng cái đem phân thân chính mình đưa vào trong cơ thể đối phương.

“A.”

“A.”

Hai tiếng rống không thể kiềm chế đồng thời vang lên, bất quá khác biệt chính là một vô cùng sung sướng, còn một là tràn ngập thê thảm.

“Ồ… Đồ điên này, đồ tâm thần, cuồng t**h d*c, đồ biển thái, cường gian nam sinh…. Ồ, ngươi mau rút ra.” Tả Lam đau đến gào khóc chửi bậy, không ngừng lộn xộn, đau đớn kịch liệt làm cậu cũng bắt đầu hoài nghi thân thể có bởi vậy mà bị xé thành hai mảnh hay không?

Trong tình huống này, Tả Lam bất chấp thân phận của đối phương, để giảm bớt thống khổ, cậu không khách khí mà chửi loạn một tràng dài.

“Ha ha ha, tiểu Lam, thật thú vị a. Không nghĩ tới, cậu còn nhớ rõ thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã từng mắng cậu những lời này! Cậu hiện tại rành mạch một chữ cũng không thiếu đem chúng trả lại cho tôi!” nam nhân bị chửi căn bản không có sinh khí, ngược lại còn vui tươi hớn hở cười ha hả.

Nội bích chật hẹp truyền đến đau đớn thấu trời, Tả Lam nghĩ cách làm sao cho người ở trên nhanh nhanh lăn xuống, tốt nhất là ra khỏi cửa lập tức chết bất đắc kì tử!

“A, ngươi đừng cử động nữa!” Tả Lam đau tuởng chết được lần nữa cảm thấy Giản Mặc đang chuyển động trong cơ thể mình càng ngày càng kịch liệt, không thể nhịn được nữa, cuối cùng đành vứt bỏ thể diện, hướng nam nhân đau khổ cầu khẩn, “Nếu như đời truớc….A…… Ta có cái gì…. đắc tội với ngươi…. Ô…. Đó cũng đã là chuyện của quá khứ….Ngươi, ngươi tha ta đi.”

“Tiêu Lam, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ban đầu, lúc chúng ta gặp mặt, ngươi tuy có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta liền bị ta mắng sa sả, nhưng là ngươi cũng chưa có làm gì a.” Giản Mặc đang chạy nước rút bên trong cơ thể Tả Lam, tạm thời ngừng lại.

“Kiếp trước ta nhỏ hơn ngươi một tuổi, nhưng vì ta sinh trưởng trong gia đình luyện võ, cho nên chúng ta giao đấu chẳng phân biệt được cao thấp, cho nên vẫn chưa quyết định được ai ở phía trên “

“Vậy ngươi bây giờ là….Ỷ lớn hiếp nhỏ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…. Ô… thả ta ra!!” Tả Lam vặn vẹo thân thể, cảm thấy càng thêm đau đớn, nhịn không được lần nữa trách cứ Giản Mặc mang bộ dáng một minh tinh cưỡng gian nam sinh.

“Tiểu Lam, ngươi chịu khó nhẫn nại a. Ta khống chế không nổi nữa rồi, bởi vì ngươi rời xa ta mười sáu năm, ta luôn luôn ngóng đợi ngươi, ta một mực tin tưởng lời nói của ngươi, ngươi đã đáp ứng ta, một lần nữa trở lại bên cạnh ta!” Giản Mặc đột nhiên cúi xuống, chăm chú vuốt ve thân thể Tả Lam vẫn đang ngoan cố chống cự, thì thào nói nhỏ, “Ngươi có biết ta đã phải trải qua mười sáu năm trời cô độc như thế nào không? Ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, hàng đêm mơ tới ngươi, thật sự sắp nổi điên rồi.” Giản Mặc đột nhiên khàn giọng nói, lời nói ẩn chứa khổ tâm khiến Tả Lam bất giác nao nao trong lòng, nhưng đau đớn của thân thể trong nháy mắt khiến lí trí tỉnh táo, trong lòng oán giận “Ta xem ngươi đã điên rồi….A! Cút ngay….Yêu râu xanh… Ngươi, không có tư cách nói chuyện tình cảm…. Làm loại chuyện này, ngươi cũng không hỏi ta một câu….có thích ngươi hay không!”

“Tiểu Lam, đương nhiên chỉ thích ta một điểm! Chính là suốt mười sáu năm qua ta không có cùng người khác ân ái!” Giản Mặc không chút nào hổ thẹn, cúi đầu nhìn Tả Lam đang tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, càng nhìn càng yêu. (ờm, vì hai hạn trẻ chưa chỉnh thức xác lâp lại quan hệ nên xưng hô có chút lộn xộn, căn bản là do ta cũng đang bị xoắn não nữa, bạn đọc thông cảm nhớ)

“Chờ… Chờ một chút, ngươi, ngươi đừng động….” Tả Lam bị ánh mắt Giản Mặc nhìn đến da đầu tê dại, cậu mặc kệ phẫn nộ cùng tôn nghiêm, vội vàng hấp tấp mở miệng tìm lý do, “Tại trong mộng….ừ, đúng rồi, là trong mộng, ngươi đã đáp ứng thuộc về ta…. Cho nên hiện tại, ngươi không thể đối với ta làm chuyện như vậy….Muốn làm cũng là ta….”

“Truớc khi ngươi chết ta đã đáp ứng hoàn toàn thuộc về ngươi a.” Giản Mặc ranh mãnh cười cười, con mắt nhìn xuống phiêu rồi phiêu, “Hiện tại, nơi đó của ta không phải đã hoàn toàn tiến vào thân thể của ngươi sao? Sau này tính phúc JJ của ta cũng chỉ duy thuộc về nơi này của ngươi a.”

“Nhưng, ta chưa có chuẩn bị gì a….Ô ô, ta vẫn một mực không có kết giao với bạn gái chỉ vì muốn cẩn thận chọn một người a, ta không thích nam nhân….”

“Ngươi không cùng bạn gái nhất định là vì chờ ta, vậy nên mới ngoan ngoãn để ta ôm, tiểu Lam.” Giản Mặc tràn đầy tự tin nói, tâm tình vô cùng tốt hôn lại hôn, nghe xong lời này Tả Lam có chút nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Còn có… thiên lý không a? Tả Lam trở mình than thở, đột nhiên cảm thấy dị vật đang cắm trong cơ thể mình lớn thêm vài phần, thân thể sợ hãi run lên.

“Cho nên, tiểu Lam, ngươi tốt hơn nên đền bù tốt cho ta, mười sáu năm thủ thân như ngọc a.” Giản Mặc hạnh phúc nheo mắt lại, Tả Lam theo lời nói của hắn mặt cũng đột nhiên biến sắc.

Chạy nước rút thêm lần nữa cùng Giản Mặc, thân thể Tả Lam phút chốc tích tụ càng nhiều đau đớn, chỉ thấy hắn càng ngày càng hung mãnh.

Thân thể trẻ trung non nớt của Tả Lam quân lính tan rã trước sự tiến công khốc liệt của Giản Mặc, Tả Lam đáng thương ý nghĩ loạn thành một đống, sớm đã không còn muốn nói lý lẽ với Giản Mặc.

Bất đắc dĩ thừa nhận xâm phạm của Giản Mặc, Tả Lam cảm thấy nam nhân đem cậu ôm ở trên đùi, đối phượng đắc ý nói, đây là vì muốn triệt để “yêu thương” cậu.

Tả Lam thật sự không có khí lực để mở miệng bác bỏ, thân thể của cậu theo động tác của nam nhân mà kịch liệt lắc lư, ý thức mông lung, Tả Lam cố hết sức trừng mắt căm tức nhìn nam nhân cưỡng gian mình, trong nháy mắt đau đến ngất xỉu cậu đột nhiên bi thương nghĩ….

Tại sao cậu mấy năm qua mơ một giấc mộng kì quái kia? Mơ cũng muốn mơ anh hùng cứu mỹ nhân, khoảnh khắc uy phong lẫm lẫm đó thực thích! Muốn cứu mĩ nhân, cũng phải vì cứu một mỹ nữ đáng yêu ngực lớn mà chết!!! Tại sao cậu lại vì một thằng đàn ông mà mất mạng? Tại sao bây giờ cậu lại bị Giản Mặc thân thể cường tráng đối đãi như vậy?

Thượng đế, ta hận ngươi!!

Cũng không biết mơ mơ màng màng ngủ trong bao lâu, Tả Lam vì toàn thân đau nhức mà tỉnh táo lại. Cậu sững sờ mở mắt ra, hơn nửa ngày mới ý thức được….cậu thật sự cùng một người nam nhân lên giường! Còn làm tới triệt để như vậy? Hơn nữa, mặc dù lúc đó cậu đau đến chêt, nhưng cuối cùng lại mạc danh kỳ diệu đạt đến cao trào.

Ô ô, cậu không phải thích SM a? Dưới tình huống bị ép buộc như vậy lại không cảm thấy chán ghét, chỉ là quá mức khiếp sợ cùng cực độ không cam lòng.

Vì sao cậu đánh không thắng Giản Mặc liền bị đặt tại phía dưới a? Còn có, tạm thời thừa nhận lời Giản Mặc nói là sự thật, nhưng dựa vào đâu để đảm bảo kẻ tâm thần kia có thể tiếp tục tình yêu đó đến hết đời?

Tả Lam đau đầu vạn phần nhìn trần nhà ngẩn người, bi thương cho trinh tiết của mình vì lão bà tương lai mà ngoan ngoãn gìn giữ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến gưong mặt bi thương khóc lóc mỗi đêm mơ thấy. Giản Mặc khóc đến như vậy, xem ra hắn thật sự rất yêu người kia à?

Nhưng trong mộng cậu rõ ràng thấy đó chính là một mỹ thiếu niên trắng trắng hồng hồng a?

Còn nhớ rõ thiếu niên kia có một đôi mắt to vô cùng xinh đẹp, lông mi tinh tế dài thật dài vương lệ, nháy động làm cho người ta nhìn liền nảy sinh ý nghĩ thương xót, khi gương mặt hai người bọn họ kề cận, dù là trong mộng, Tả Lam cũng lờ mờ cảm giác được da thịt đối phương vô cùng mịn màng, còn có gương mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng đỏ, dùng sức cắn cắn đôi môi hồng

Mỹ thiếu niên đáng yêu như vậy, đảm bảo ai thấy cũng đều nhịn không được muốn ôm ôm hắn, sờ sờ hắn, ôn nhu hôn nhẹ hắn, hảo hảo mà đi che chở hắn a!

Nhưng mà….

Tả Lam quay đầu nhìn kẻ ăn uống no đủ bên cạnh, con mắt thâm tình yên lặng dò xét Giản Mặc vẫn không nhúc nhích, chỉ cảm thấy thượng đế đã ban tặng cho cậu một trò đùa siêu cấp lớn.

Đại thúc hơn ba mươi tuổi cưỡng gian nam sinh này, cùng mỹ thiếu niên yếu đuối trong mộng có chút nào giống nhau?

Gia khỏa này so với trong mộng hoàn toàn khác nhau! Da thịt trắng nõn trong suốt lại trơn bóng mềm mại đi đâu rồi? Thần sắc điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thương yêu đi đâu rồi? Thân thể nhỏ bé thon dài yếu ớt đi đâu rồi?

Nếu như Giản Mặc là một mỹ thiếu niên thon dài yếu đuối như vậy, thì đối phương dù có là Phách Vương Ngạnh Thượng Cung (Phách vương ngạnh thượng cung (@@@): Bá vương dùng sức kéo cung cưỡng gian cậy mạnh bức hiếp), cậu cũng có thể đánh lui bảo trụ trinh tiết a?

Nhưng là hiện tại? Tả Lam chỉ thấy một nam tử với làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, tầm vóc cao lớn uy mãnh, ngôi sao võ thuật Hollywood cũng phải ghen tị. Muốn thấy loại người trong ngoài đều rắn như thép này biến thành nam nhân khóc nhè? Chỉ có nhân tài đầu óc biến thái mới nghĩ đuợc như vậy a?

Nhưng điều khiến Tả Lam thất vọng nhất chính là không thể tưởng tượng được quái lực của nam nhân này.

Co trời mới biết Giản Mặc làm thế nào lại dễ dàng áp đảo một học sinh trung học sôi trào nhiệt huyết như cậu, không mất lấy một cọng lông, ngông nghênh đem cậu cật kiền mạt tịnh (ăn sạch sẽ tới tận xương =. =///)?

Tại sao cảnh trong mơ cùng đời thật lại khác xa nhau đến vậy? Mỹ thiếu niên kiều nộn cùng một đại thúc cưỡng gian nam sinh đều là cùng một người sao?

Tả Lam vô ngữ vấn thượng thiên….(không còn lời nào, hỏi trời xanh)

Thượng đế, ông như vậy là phù hộ chúng sinh đấy hả? Sẽ có án mạng đó!!!

“Nghĩ cái gì mà xuất thần vậy? Nhớ lại chuyện trước kia của chúng ta sao?” Giản Mặc gạt gạt vài lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên trán Tả Lam ra sau tai, tinh tế nhìn khuôn mặt tinh xảo tuấn tú trong lòng, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch.

“Đừng… đừng nhìn tôi như vậy!” Tả Lam nhịn không đuợc lại rùng mình vài cái, Giản Mặc lộ ra ánh mắt như vậy thực đáng sợ, nếu hắn lại nhào tới thân thể đã “Chịu đủ tàn phá “ này lần nữa thì mạng cậu đi đời nhà ma.

“Khụ!” Giản Mặc cười, đột nhiên đem Tả Lam đang âm thầm đề phòng kéo ra khỏi chăn bế lên.

“Muôn làm…làm gì sao?” không kịp che đậy thân thể trống trơn, Tả Lam kinh hồn bạt vía lấy khuỷu tay, tay đấm đấm lòng ngực Giản Mặc, trong nội tâm vừa giận lại vừa sợ.

“Đương nhiên là đi tắm, rửa sạch bộ vị bị thương của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta không quan tâm tới ngươi sao? Tiểu Lam, chúng ta còn nhiều thời gian, hôm nay tạm thời bỏ qua ngươi.” Giản Mặc cười ha ha cúi đầu, cọ cọ trên mặt Tả Lam, bộ dáng hắn sảng khoái tinh thần càng làm cho người không dựng nổi eo thẳng dậy thống hận.

Giờ này khắc này thiếu niên trung học không có khí lực phản kháng đành phải ngoan ngoãn tùy ý Giản Mặc bài bố, dù sao chỉ cần Giản Mặc không đụng tới cậu là tốt rồi.

Cố nhịn cảm giác xấu hổ cùng đau đớn khi được Giản Mặc hầu hạ tắm rửa, Tả Lam trong lòng đem mười tám đời tổ tông đối phương ra niệm vài lượt. Cũng may trong suốt quá trình, Giản Mặc thành thành thật thật, dốc lòng vì cậu tắm rửa sạch sẽ, không có làm chuyện gì thêm, điều này cuối cùng cũng khiến tâm tình hỏng bét của Tả Lam khá lên.

“Giờ nghỉ ngơi, hảo hảo ngủ một giấc, không cần để ý đến trường học. Ta sau khi mang ngươi đi, đã dặn anh em gọi cho bạn của ngươi nhờ xin nghỉ ốm.” Giản Mặc đem thân thể Tả Lam đã được lau khô ôm trở về giường, đắp chăn cẩn thận.

Ngó thấy chăn gối sạch sẽ gọn gàng, Tả Lam đoán ra ngay lúc cậu vừa vào phòng tắm, người làm nhất định tay chân lanh lẹ đã đến thu dọn chiến trường. Nghĩ đến những dấu vết mất mặt kia bị người khác trông thấy, Tả Lam thu người trong ổ chăn, oán hận trong lòng không cách nào tiêu trừ.

“Tôi muốn về nhà!” rít qua kẽ răng nói ra bốn chữ, Tả Lam bắt đầu lần mò đồng phục đã được người giúp việc gấp gọn gàng trên giường. May mắn nhất chính là, nội khố tuy bị Giản Mặc xé nát, nhưng y phục bên ngoài vẫn nguyên vẹn, mặc vào rồi về nhà hẳn là không có vấn đề gì.

“Tốt, đợi lát nữa ta cùng cậu cùng trở về cảm tạ hai vị nhân gia đã nuôi dưỡng tiểu Lam của ta tốt đến như vậy.” Giản Mặc nhảy lên giường, qua một lớp chăn mền ôm ôm ấ ấp Tả Lam đang cứng ngắc vào lòng, tâm tình vui sướng nói.

“Ta cùng với ngươi căn bản không có bất luận quan hệ gì hết, ta cấm ngươi trước mặt cha mẹ nói hưu nói vượn!” nghe được Giản Mặc nói như vậy, Tả Lam lửa giận ngập đầu, nghiến răng nghiến lợi quát.

“Lam Lam, ngươi thật vô tình a. Ngươi vừa mới mới lợi dụng thân thể mềm mại hương vị ngọt ngào của ta xong, khiến ta hoàn toàn thuộc về ngươi rồi bây giờ trở mặt không chịu trách nhiệm sao?” Giản Mặc hi hi ha ha trêu ghẹo, hôn tới hôn lui gương mặt người trong lòng.

“Ói chết ta, van ngươi đừng dùng cách xưng hô buồn nôn như thế a.” Tả Lam nghiêng đầu tránh Giản Mặc dây dưa, tức giận nói.

“Thì ra là vận động kịch liệt vừa nãy làm tiểu Lam đói bụng nha, muốn ăn gì?” Giản Mặc xoa xoa vài lọn tóc mềm mại của Tả Lam hỏi.

Ăn thịt của ngươi! (=.=!!! ăn nổi không tiểu Lam)

Tả Lam trong lòng âm thầm tiếp một câu nhưng đương nhiên không dám nói ra miệng, mắt thấy bản thân mơ hồ bị Giản Mặc ăn tươi, đối phương còn lẽ thẳng khí hùng như thế, Tả Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới câu hỏi của Giản Mặc, nhưng giây tiếp theo trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý tuởng.

“Ta khát, muốn uống….”

“Trà sữa.” Giản Mặc nhanh miệng nói chen vào.

Ông chú này sao có thể ngay lập tức nói rõ cậu muốn trà sữa, trong khi lời còn chưa nói hết?

“Cậu còn chưa chịu thừa nhận mình chính là tiểu Lam của ta? Cậu yêu thích nhất trà sữa lúa mạch, hơn nữa sau khi quen biết ta, cậu chỉ uống trà do tự tay ta pha.” Giản Mặc nhìn biếu tình Tả Lam, trong mắt tràn đầy ấm áp cùng hoài niệm, dung mạo tuấn mỹ tươi cười càng làm cho người nhìn đỏ mặt, khiến Tả Lam bụng đang âm thầm mắng to phút chốc liền ngây dại.

Gia khỏa này, nếu như không động d*c trên đường vào sáng sớm, nếu không lên cơn tùy tiện bắt con nhà người ta về xxoo trên giường có phải tốt hơn không?

Lại nghĩ cái khỉ gió gì đây? Tả Lam dùng sức lắc đâu, đang chuẩn bị lớn tiếng bác bỏ lời Giản Mặc, nói cậu ghét nhất chính là trà sữa. Nhưng vị chủ nhà kia đã kích động đến mức chạy ra ngoài đi pha trà sữa cho cậu mà trên người… một mảnh vải cũng không có. (=. =!!! khoe thân cho ai xem???)

“Hừ, tự tìm đường chết! Đến lúc đó cũng đừng trách ta!” Tả Lam nhỏ giọng nói thầm, nhịn xuống cảm giác đau nhức của thân thể ẩn ẩn truyền đến, cầm lấy đồng phục, lấy ra thứ vừa thu được của Hứa Văn vào buổi sáng giấu đi.

Chỉ chốc lát sau, Giản Mặc bưng trà sữa hương thơm nồng nàn lan tỏa bốn phía trở lại. Hắn đặt trà sữa đang bốc khói nghi ngút trên tủ đầu giường, rồi mới đem thiếu niên nhìn như vẫn đang vô lực nâng dậy, chèn gối đầu vào sau lưng Tả Lam.

Bất động thanh sắc trước sự giúp đỡ của Giản Mặc, Tả Lam tiếp nhận cái trà sữa. Cậu không vội vàng hút trà sữa mà dùng hai tay ôm chặt cốc trong ngực, kinh ngạc ngẩn người.

“Tiểu Lam, hiện tại không phải mùa đông, không cần ấm tay a?” Giản Mặc cười cười khuyên nhủ: “Nhanh, uống trà sữa lúc còn ấm mới ngon a.”

Tả Lam lần này không cãi nhau với Giản Mặc, cậu yên lặng nâng cốc, ngậm ống hút, uống một ngụm. Giản Mặc nhìn cảm xúc thiếu niên đã có điểm bình tĩnh, ánh mắt càng thêm nhu hòa, nét cười trên môi càng đậm.

Lúc này truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dè dặt, Giản Mặc xoay người đưa lưng về phía Tả Lam, ngồi ở bên giường, sửa sang vạt áo, kêu người ở ngoài đi vào.

Tả Lam nhân cơ hội này nhanh chóng đem thuốc kích d*c giấu dưới gối đổ toàn bộ vào trong trà sữa, rồi vo viên giấy gói ném xuống gầm giường.

Giương mắt nhìn nhìn Giản Mặc ngồi thẳng tắp phía trước, trên mặt Tả Lam xẹt qua thần sắc bất đắc dĩ. Chắc hẳn ông chú này không biết châm ngôn sống của Tả Lam chính là: Người không đắc tội ta, ta không đắc tội người a? (nói nhanh gọn là cỏ thù tất bảo).

Chậm chạp uống thêm một ngụm trà sữa thơm ngon, ánh mắt Tả Lam càng thêm hung ác….mặc dù cậu đối với thân thể nam nhân hoàn toàn không có hứng thú, mặc dù hắn tuyệt đối không phải là Giản Mặc đầu óc có bệnh cuồng t**h d*c, nhưng là bị nguời làm đến mức toàn thân đau nhức đến ngất đi chính là sỉ nhục lớn nhất đời cậu, nhất định phải tự tay đòi lại! (hơ, Tả Lam tự chuốc thuốc cho mình =.=!!!)….

Nhưng mà Tả Lam biết rõ cậu không phải là đối thủ của Giản Mặc, cậu phải dùng cách khác để trả đũa, bởi vì Giản Mạc lớn hơn cậu vài chục tuổi, khí lực thự nhiên lớn hơn nhiều, hơn nữa, cậu không thấy rõ Giản Mặc đã ra tay như thế nào, nhưng thừa biết, ông chú này tốt xấu gì cũng là hắc đạo lão đại, nhất định đã từng chịu huấn luyện chuyên nghiệp, thân kinh bách chiến mới leo đến vị trí cao như vậy á!

Mấu chốt chính là, cậu vừa mới bị Giản Mặc hung hăng đè qua, căn bản không có sức lực giáo huấn đại thúc luyến đồng này.

Cho nên, vì tiết kiệm khí lực đồng thời cũng là kích thích tiềm năng bản thân, Tả Lam quyết định dùng thuốc kích d*c, đem trả lại tất cả những gì đối phưong đã từng “LÀM” trên người cậu, không hơn cũng tchăng kém….ai bảo, cậu luôn tâm niệm: Nếu như bị chó cắn, nhất định phải tuân thủ nghiêm túc nguyên tắc, cắn trả lại? (ờ hớ, rồi cưng đè ông hay ông đè cưng típ?)

Dùng thuốc kích d*c đương nhiên không thể chứng minh Tả Lam không có nam tính hùng phong, tự nhận thân thể có điểm trưởng thành hơn so với những học sinh cấp 3 khác cũng không phải là quá tự đề cao đi. (đoạn này loạn xà ngầu, chả hiểu gì)

Cậu một giây trước kỳ thật vẫn còn rất sợ Giản Mặc, nhưng sau khi Tả Lam tỉnh táo lại không ngừng hồi tưởng, là nam nhân kia lợi dụng lúc cậu thần trí hỗn loạn nên cậu mới bị đâm thê thảm như vậy, còn không ngừng kêu đau cầu xin tha thứ, ấy vậy mà tên kia cũng không thèm cúi đầu nhìn tới, cơn tức này thực sự cậu không nuốt trôi!

Hiện tại coi như là cậu nổi điên đi, mặc kệ cái này là kích d*c hay là tráng dương, chỉ cần có thể phát huy tiềm lực bản thân trả thù yêu râu xanh kia, cậu nhất định phải uống!

Tả Lam ôm ấp oán hận suy tính. Cậu thề sẽ cho Giản Mặc kia mất hết thể diện, sẽ phải kêu gào hướng cậu xin tha.

Để rồi sau đó bị luộc chín hay hầm nhừ thì tùy Chúa gia tâm! Nghĩ đến đây, Tả Lam cảm thấy “hồng ngân chồng chất” trên thân thể giống như phát ra một cỗ khí lực lớn vô cùng, cậu tráng sĩ đoạn cô tay lại cúi đầu, chuẩn bị lại uống thêm một ngụm lớn trà sữa. (Chưa thấy aị ngây thơ như ẻm =)))))))))))

“Boss, ngài cùng Tả lão đại chuyển thế cuối cùng đã quyết định ai làm lão công sao?” một đám người từ ngoài cửa tiến vào, trăm miệng một lời, khiến cho Tả Lam đang mưu đồ làm loạn hoảng sợ, cậu lúc này mới chú ý, trong phòng ngủ xa hoa từ lúc nào đã đứng đầy người.

“Sao nhiều người thế?” Tả Lam nhíu mày, những người bạn này của ông chú họ Giản chắc không có nhìn ra suy nghĩ này nọ của cậu chứ?

“Chúc mừng chúc mừng, Boss! Ngài chờ Tả lão đại nhiều năm như thế, hiện tại cuối cùng cũng đạt được ước muốn a.” hùng nam là một trong những người này vui vẻ nhất, bước chạy đã tới gần trước mặt Giản Mặc cùng Tả Lam, khúc khích cười kính cẩn, đồng thời còn muốn nắm tay Tả Lam.

“Này này! Tiểu tử nhà cậu, vẫn thích động tay động chân như vậy là sao hả?” Giản Mặc cười mắng, nắm lấy tay Tả Lam, bởi vì hùng nam đột nhiên xông tới bắt tay cậu, suýt nữa làm cho trà sữa đổ ra ngoài.

“Ta thấy Tả lão đại sống lại nên rất cao hứng!” hùng nam xấu hổ hướng Tả Lam nói, hắn tiếu dung chân thành vẻ mặt khờ khạo, làm cho thiếu niên không thể tin được đây chính là nguời đàn ông cao to, thoạt nhìn ngốc nghếch này lại có thân thủ nhanh nhẹn vô cùng lợi hại…..

“Tiếu Bảo, trí nhớ tiểu Lam còn có chút mơ hồ, mi không cần phải lớn giọng như thế, tránh dọa sợ cậu ấy.” Giản Mặc mỉm cười nói.

“Anh vóc người cao lớn như vậy, không thể tính là nhỏ, sao lại gọi là Tiểu Bảo?” Tả Lam há hốc miệng, hoàn toàn không thể tin.

“Tả lão đại, không thể nào a? Tên này cũng là do ngài bắt tôi sửa, ngài nói tên của tôi nghe không tốt, cho nên muốn đặt một danh tự đáng yêu khác, hy vọng có thể giúp tôi nhanh chóng tìm được bạn gái. Từ đó về sau, anh em đều gọi tôi là Tiểu Bảo nha.” hùng nam trong nháy mắt liền biến thành chú cún con Nhật Bản, hai con mắt đậu xanh nháy a nháy, ai oán nhìn chòng chọc Tả Lam, giống như lên án đối phưong đã không nhớ tới điều này.

Tả Lam bị thần sắc đáng yêu của gia khỏa này đả bại hoàn toàn, cả kinh ngã ngồi xuống giường, hơn nửa ngày không nói được một câu, mà ngay cả việc Giản Mặc đoạt lấy trà sữa trong tay từ lúc nào cũng không biết. Cậu cảm thấy da tay tê dại, nội tâm chỉ thầm khấn nguyện Tiểu Bảo không cần phải lộ ra biểu tình như vậy a.

Dự là chương sau lại có H, dự thôi, vì ta cũng chưa đọc! Mệt phờ râu… Edit H văn thật chả thích thú như đọc H văn tí nào cả… Xoắn não chết ta mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.