Chúa Ban Phước

Chương 4



“Trong mắt cậu, BOSS là người như thế nào?” lời Vương Ân lại truyền tới.

Chẳng phải đó là một tên nhàn cư vi bất thiện, thích đem nam sinh trung học thuần khiết vô tội vừa gặp trên đường liền ngang ngược bắt về nhà, đúng chuẩn một đại sắc lang biến thái, không đúng sao? Tả Lam lập tức ở trong lòng trả lời.

“Haizzz, xem ra cậu thật sự không hiểu rõ BOSS, cũng chưa từng thấy qua bộ dáng ác quỷ trước kia của hắn. Vận khí của cậu thật sự tốt lắm, bởi vì đã trãi qua một lần sinh tử, cho nên hiện tại Boss sao có thể làm thương tổn cậu? Phải biết rằng, Tả đại ca kiếp trước, cứ tạm coi là vậy đi, cũng thường xuyên cùng BOSS so quyền.”

“Bọn họ không phải là người yêu sao? Còn so quyền cái gì?” Tả Lam kinh ngạc.

“Chính vì là người yêu, nên mới đánh nhau, tranh đoạt vị trí chủ quyền trên giường. BOSS cũng bị Tả đại ca đánh cho một trận, nhưng bọn họ vẫn không có phân ra thắng bại.” Vương Ân hời hợt nói.

“Đúng là đồ bệnh, có thể đối đãi với một mĩ thiếu niên như vậy sao?” Trong đầu Tả Lam ngay lập tức hiện rạ vẻ mặt đáng yêu của tiểu mỳ nhân kia, liền buột miệng nói, một giây ngay sau đó, nghĩ tới hình ảnh Giản Mặc anh tuấn cao to vạm vỡ, mặt liền chảy dài.

“Xem ra cậu đối với BOSS mới của tập đoàn Thiên Địa vẫn còn có chút ấn tượng, chỉ là có những chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!” Vương Ân thở dài nói.

“Sau khi Tả đại ca cùng kẻ thù của BOSS đồng vu quy tận, cơ nghiệp tựa như núi lở, cơ hồ sắp sụp đổ, BOSS lúc đó đứng ra tiếp quản, cùng anh em dốc sức, cũng không biết trọng thương bao lần, bất chấp tính mạng, dưới sự lãnh đạo thiên tài của BOSS mới có được chút thành tựu ngày hôm nay.”

“Nghe lợi hại như vậy, BOSS của cậu nhất định giết người như ngóe, hai tay dính đầy máu tanh, không phải rất kinh khủng sao?” Tả Lam rũ mi nói.

“Đáng sợ sao? Thời gian không có Tả đại ca, BOSS cũng không thể mang gương mặt đưa tang mãi được, chỉ có thể đeo mặt nạ lãnh khốc vô tình. Bất luận kẻ nào cũng không dám nhìn thẳng vào mắt, ngày cả chúng ta, ngày đó là anh em vào sinh ra tử cùng hắn, cũng không dám đến gần quá hai thước.”

“Tại sao?” Tả Lam nghe được sửng sốt, tạm thời quên đi tức giận vừa rồi.

“Bởi vì lúc đó BOSS chính là cực kì tàn nhẫn, lúc nào cũng làm cho người ta một loại cảm giác sợ hãi, người lạ chớ tới gần. Giống như chỉ cần có người không thức thời lại gần hắn, sẽ lập tức bị hắn hủy diệt không lưu lại vết tích!”

“Đừng khoa trương thế chứ, anh cho rằng hắn là nam chính trong phim, có năng lực thần bí mang vận mệnh bi thảm à?” Tả Lam không khỏi nhẹ giọng cười nhạo.

“Tôi không có phóng đại chút nào, trước khi gặp cậu, suốt 16 năm qua, chúng tôi chưa từng thấy BOSS cười.” Ngữ khí Vương Ân đột nhiên ngưng trọng làm cho câu tiếp theo Tả Lam muốn nói liền nuốt ngược trở lại.

“Không, không thể nào?” rõ ràng vị đại ca kia đối với cậu làm ra những hành động như vậy, biến thái như vậy, không phải cười đến vô cùng vui vẻ sao? Tả Lam hoài nghi nhìn chòng chọc Vương Ân, lại phát hiện đối phương vẻ mặt trang nghiêm, không hề giống bộ dạng kẻ đang nói đùa, lúc này cậu thấy vô cùng kỳ quái.

“Anh bạn nhỏ, chẳng lẽ đến bây giờ cậu còn không biết BOSS hiện tại biết cười, cùng chúng tôi nói chuyện, nguyên nhân đều là vì gặp được cậu sao?” Vương Ân thở dài nói.

“Hắn trước kia rất ít lời sao?” Tả Lam không tự chủ được hỏi.

“Phải, trừ bỏ công việc, một ngày nói với chúng tôi không quá mười câu, bình thường thích ở một mình, buổi tối ngủ thường hay tỉnh giấc giữa chừng, hơn nữa thuốc hút đăc biệt lợi hại.” Vương Án nói tới đây, nhìn thấy ảnh mắt tò mò của Tả Lam, bổ sung một câu “Tựa hồ không cần mạng! “

“Hả?” Tả Lam nghiêng đầu, lúc Giản Mặc đến gần cậu, không hề ngửi thấy mùi thuốc lá a.

“16 năm qua, chúng ta đi theo BOSS, mỗi khi gặp nguy hiểm, hắn liền xông lên trước, đánh ngã đối phương, một quyền không lưu mạng, không cho đối thủ cơ hội phản công.”

Tả Lam im lặng, cậu biết Giản Mặc có lẽ thật sự tàn nhẫn như lời Vương Ân nói, lại bất cần đời, ấy vậy mà lại có thể khiến hắc bạch lưỡng đạo đều kính nể, trong mấy chục năm ngắn ngủi đưa Thiên Địa hội trở thành tập đoàn Thiên Địạ, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng biết đến, cũng không kì quái gì khi cha mẹ cậu nghe đến cái tên Giản Mặc liền bán đứng luôn con trai của mình.

“Trên người BOSS thương tích càng lúc càng nhiều, đổi lại thế lực cũng mở rộng, hơn nữa chúng ta đều là cam tâm tình nguyện theo hắn, thứ nhất là vì tình nghĩa với Tả đại ca, thứ hai cũng là bởi vì hắn không phải là kẻ hữu dũng vô mưu “ Vương Ân chậm rãi nói.

“Các anh hình như rất tôn kính cái kẻ bắt cóc người vô cớ kia thì phải?” Tả Lam cau mày, mặc kệ Giản Mặc đối với tập đoàn Thiên Địa kia là gì, mặc kệ hắn thu phục nhân tâm ra sao, việc bỏ qua ý kiến của cậu liền làm ra mấy chuyện vừa rồi là không thể tha thứ được!

“Chúng ta đều rất lo lắng, hắn thoạt nhìn kiên cường vồ cùng, tưởng như không người nào có thể đánh bại, nhưng thực ra là đang tìm chết. Không thể tự tử, cho nên hắn một lòng muốn tìm lý do chính đáng để được giải thoát, đường đường chính chính đi tìm Tả đại ca.

Nói Giản Mặc bộ dạng si mê như thế, nếu thực sự nặng tình, tại sao lúc ấy không theo Tả đại ca cùng chết? Miễn cho hiện tại đi gây họa người khác! Tả Lam hậm hực nghĩ.

“May là có một lần BOSS bị trúng liền ba phát đạn, sau khi từ Quỷ Môn quan trở về, ý nghĩ của hắn bắt đầu có chút thay đổi.” Vưong Ân nói tới đây, nhìn Tả Lam một cái, nói tiếp: “Tôi nhớ lúc đó, sau một thời gian hôn mê sâu, tỉnh lại, câu đầu tiên BỔSS nói VỚI tôi là:…”

Tả Lam theo bản năng nhìn về phía Vương Ân, chẳng biết tại sao khi nghe Giản Mặc cũng từng ở trên lằn ranh sinh tử, trong lòng cậu lại có chút rầu rĩ không thoải mái, giống như mỹ thiếu niên trong mộng kia, đau đớn khóc đến tê tâm liệt phế.

“BOSS nói: Hắn chưa thể chết. Hắn nói hắn không thể phá vỡ ước định với Tả đại ca. Nếu quả thật chết như vậy, sẽ không thể gặp lại Tả đại ca chuyển thế, hắn sẽ hối hận cả đời. Cho nên dần dần, đối với một số chuyện nhỏ nhặt sẽ không tự tay giải quyết, liền giao cho cấp dưới, cũng không có hỏi lại!”

“Ai tin nổi chuyện chuyển thế?”

“Đúng vậy a, BOSS cũng biết, dụng ý năm đó của Tả đại ca trước khi lâm chung. Tả đại ca không hy vọng BOSS đi theo hắn, muốn BOSS thay hắn hảo hảo mà sống ở trên đời này” Vương Ân lắc đầu “biết rất rõ không có khả năng, nhưng đáy lòng lại ôm lấy một tia hi vọng mong manh, không phải con người ta đều như vậy sao?”

“Vậy hắn cũng không thể thấy tôi liền xằng bậy a “ Tả Lam nghiến răng nghiến lợi, không tự giác đưa tay xoa xoa thắt lưng.

Đáng chết, nơi này vẫn đau a!

“Ai bảo cậu lớn lên cùng Tả đại ca lúc còn trẻ giống nhau như đúc? Hơn nữa thời điểm Tả đại ca qua đời, mặc dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng lúc ấy cảnh sát tới, chúng ta nhanh chóng mang BOSS rời đi, câu nói cuối cùng của Tả đại ca chúng ta hết thảy đều không thể biết, nhưng thời điểm cậu bị BOSS bắt được lại nói ra.”

Vương Ân nhún nhún vai “Cậu nói đó là sự trùng hợp? BOSS không nhận cậu là Tả đại ca mới lạ à nha?”

“Nhưng là tôi thật sự đối với chuyện của Tả đại ca kia không hề có chút ấn tượng nào á! Tôi chỉ cùng lắm mỗi tối đều mơ thấy một cảnh sinh li tử biệt mà thôi.” Tả Lam khi nói tới đây, vẫn cho rằng mình vô can.

Hiện tại, nơi này tất cả mọi người đều cho rằng cậu là Tả đại ca chuyển thế. Mà ngay cả chính cậu cũng bởi vì giấc mộng kì quái kia, mạc danh kỳ diệu dần dần hiện lên trí nhớ mơ hồ, tiếp nhận sự thật này nhưng vẫn không muốn thừa nhận sự thật.

Nhưng là, Giản Mặc cũng không thể viện cớ này để chiếm tiện nghi của cậu, dù sao kiếp này cậu hoàn toàn không có dính líu gì với vị đại ca kia. Nếu như cứ cố chấp để rồi bị đối phương ăn sạch, này cũng quá oan uổng đi?

“Cậu biết đấy, mặc kệ cậu có phải là Tả đại ca chuyển thế hay không, BOSS hiện tại đã khẳng định, một lần nữa sống lại. Minh chứng tốt nhất đó là BOSS hiện tại đã biết cười, đã cùng nhiều người nói chuyện giống như trước kia, khiến chúng tôi mỗi khi đối mặt với hắn cũng yên tâm, không phải lo lắng cho tính mạng của hắn cũng như tính mạng chính mình.”

Này đó tất cả đều là cậu nhịn đau hy sinh trinh tiết đổi lấy nha, Tả Lam nghĩ hận, nhớ đến Giản Mặc, gương mặt phẫn nộ lại vô thức ửng đỏ.

“BOSS thật sự phi thường coi trọng cậu, lần đầu gặp lại, mong cậu bỏ qua cho biểu hiện lỗ mãng cùng kích động của hắn, bởi vì hắn đã đợi cậu suốt 16 năm a.” Vương Ân nói tới đây dừng một chút, sau nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi tin chỉ cần cậu cho BOSS một ít thời gian, hai người chắc chắn sẽ giống như trước đây.”

“Cái gì? Anh muốn tôi gia nhập xã hội đen, cùng mấy người phóng hỏa giết người sao?” Tả Lam bật hỏi.

“Không phải. Bây giờ tập đoàn Thiên Địa đang từng bước đi theo chính đạo, BOSS cũng không muốn anh em mãi mãi không thể ngẩng đầu” – Vưong Ân cười cười – “Với lại, cậu chính là bảo bối của hắn, hắn sao có thể để cậu bị vấy bùn?”

“Buồn nôn, cái gì bảo bối, lòng dạ anh thật đen tối! Đừng làm mất thiện cảm của tôi đối với anh! “ Tả Lam ôm ngực, làm bộ muốn ói.

“Tôi không có nói quàng, năm đó Tả đại ca mặc dù giới thiệu trong xã đoàn để mọi người cùng biết BOSS, nhưng hắn tuyệt không để BOSS nhúng tay vào chuyện trong bang hội. Nếu như không phải Tả đại ca đột nhiên qua đời, BOSS cũng sẽ không tiếp quản việc này.”

“Thật không?” Tả Lam suy nghĩ một chút, Giản Mặc trắng trắng nộn nộn trong mộng đích xác làm cho người ta muốn đem hắn giấu đi, hảo hảo thương yêu chăm sóc, khó trách Tả đại ca kia không nỡ để hắn tiếp xúc với chuyện của bang hội.

Bỏ đi, chuyện chém giết vậy sao thích hợp để tiểu mỹ nhân phải nhúng tay chứ?

“Tôi nghĩ, BOSS hiện tại chắc chắn sẽ giống Tả đại ca năm đó thôi. Cho nên hắn cấm cậu đến trường học, hoặc là an bài chuyện tương lai của cậu, cũng là toàn tâm toàn ý vì cậu mà lo lắng.”

Tả Lam kinh ngạc, tâm tình phi thường phức tạp. Nói không cảm động Giản Mặc nghĩa nặng tình sâu thì là lừa mình dối người nhưng nghĩ đến Tả đại ca kia, lại mạc minh kỳ diệu khó chịu. Nếu như gia khỏa kia vẫn sống thì chuyện xui xẻo này sao có thể rơi trúng đầu cậu chứ?

Nhưng, nếu Tả đại ca kia không chết, đời này làm sao có Tả Lam cậu a? Mà khoan, cậu rút cục là muốn gì? Nghe Vương Ân kể chuyện xưa, thần trí cậu cũng hồ đồ rồi đi, tình hình bây giờ cũng không giống lúc trước. Khiến cho cậu không thể quang minh chính đại ra ngoài, không phải là Giản Mặc thì là ai?

Vị Giản đại ca kia vì ước định với một người đã chết đem cậu chộp về tận tình ooxx, trên giường biến đổi đủ loại tư thế….

Ho khan một cái, này là chuyện nhỏ, tạm thời không so đo! Quan trọng là, sau khi cậu gặp gỡ Giản Mặc, tưong lai có khả năng gặp phải nguy hiềm nha! Tả Lam nén xuống oán giận, mặc kệ chuyện Giản Mặc là như thế nào, cậu không liên quan!

“Cậu hảo hảo ngẫm lại đi, tôi sẽ khuyên BOSS ôn nhu một chút.” Vương Ản đột nhiên vỗ vỗ bả vai Tả Lam nói.

“Anh, anh nói cái gì?” Tả Lam mặt đỏ lên, muốn mắng Vương Ân lại cảm thấy nhất thời không biết phải nói như thế nào, đành rầu rĩ không vui, ngây ngốc ngồi im.

“Nhịn liền 16 năm a, BOSS đối với cậu không phát cuồng mới là lạ!” Vương Ân cười hì hì, thần sắc cực kì đứng đắn trả lời.

“Anh, các anh, sao lại thấy hai người đàn ông ở cùng một chỗ rất bình thường hả?” Tả Lam giật mình, trong lòng không khỏi mắng thầm, Vương Ân này nói nhiều như thế, còn không phải là vì nói tốt cho BOSS của hắn? Này khác gì thuyết khách a, lại còn có nét giống mấy tú ông tú bà, miệng lưỡi dẻo quẹo.

“Cũng có sao đâu, dù chúng tôi không yêu đàn ông, nhưng chỉ cần là BOSS cùng Tả đại ca, các anh em đều có thể tiếp nhận! Phải biết rằng, hai người năm đó phong quang vô hạn, một nhu một cương, mọi người đều vô cùng sùng bái, cho nên dù hai ngươi có làm gì, anh em đều sẽ hết mình ủng hộ “ Vương Ân nói tới đây, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, liền im thin thít.

“A, nơi này bão vừa quét qua sao?” Thanh âm Giản Mặc lọt vào tai Tả Lam, làm cho nét mặt cậu vừa mới ôn hòa một chút trong nháy mắt lại trầm xuống.

“BOSS, tôi đi ra ngoài trước, hai người chậm rãi trò chuyện “ Vương Ân lên tiếng chào hỏi, nhàn nhã phủi mông rời đi.

“Vừa rồi tiểu tử kia nói gì vậy?” Giản Mặc không hề để tâm căn phòng hi thế trân bảo vừa bị Tả Lam đập phá tanh bành, hắn đi đến ngồi cạnh Tả Lam, hôn nhẹ lên gương mặt ửng đỏ của thiếu niên, hỏi.

“Không phải chuyện của anh! Còn có, buông tôi ra!” Tả Lam đẩy đẩy tay Giản Mặc, nhưng ngay lập tức lại bị ôm vào lòng.

“Không nên dễ dàng tin tưởng lời của tiểu tử đó nga. Hắn a, bình thường thoạt nhìn là người có học thức, tốt bụng, âm trầm ổn trọng nhưng trên thương trường lại là một kẻ tâm địa gian trá a. Ta chỉ sợ tiểu Lam hiện tại đơn thuần đáng yêu như thế không phải là đối thủ của hắn, bị hắn trêu đùa nga.”

Giản Mặc tươi cười hớn hở nói, nụ cười thỏa mãn như thế, khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng thân thiết, làm cho Tả Lam có chút hoài nghi những lời Vương Ân vừa nói có phải sự thật hay không.

“Đại ca, anh tựa hồ rất thích cười a?” Tả Lam không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu.

“Tiều Lam, em nói cái gì vậy?” Giản Mặc nhìn Tả Lam khẽ lẩm nhẩm, vẻ mặt tựa hồ có chút không vui, nhưng hắn vẫn thấy thiếu niên vô cùng đáng yêu, cho nên ý cười trong mắt càng đậm.

“Không được gọi tôi là tiểu Lam, không được cười, không được đụng chạm!” nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Giản Mặc, Tả Lam không nhịn được rùng mình một cái, tránh né vòng tay ôm ấp của vị đại ca kì quái kia.

“Đừng di chuyển a Tiểu Lam. Anh nhịn được cũng rất cực khổ đi, chẳng lẽ em muốn chúng ta ở chỗ này làm tiếp một lần sao?”

Lời Giản Mặc nói làm cho Tả Lam tạm thời an tĩnh lại, bởi vì thiếu niên kinh ngạc cảm thấy cái gì đó của nam nhân đang chạm tới bắp đùi của mình.

“Anh đúng là một tên biến thái!” Tả Lam cắn răng mắng, sắc mặt trở nên thực khó coi.

“Ngồi một chỗ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chúng ta đi xuống đi.” – Giản Mặc ôm eo Tả Lam đứng lên – “đồ đạc bị em đập thành cái dạng này, tức giận tiêu tan không ít đi?”

“Tôi còn chưa có đánh chết anh, cơn tức này sao có thể tiêu tan chứ?” Tả Lam liếc xéo Giản Mặc một cái, chẳng biết tại sao, cậu hiện tại khi đôi mặt với Giản Mặc tựa hồ không còn sợ hãi như lúc ban đầu. Tự nhủ mình đang mang thân phận của người bị hại nên khi đối mặt với kẻ “làm sai” kia, lá gan Tả Lam lớn hơn rất nhiều.

Giản Mặc cười hì hì, không nói thêm lời nào, đưa Tả Lam đi ra.

Bởi vì lần này Giản Mặc không dám đem Tả Lam ôm ngang nữa, cho nên Tả Lam không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ theo Giản Mặc đi sang phòng khác.

“Hai tầng trên cùng của tòa nhà là chung cư cao cấp, sau này chúng ta ở chỗ này đi. Em thích căn phòng như thế nào, anh cho người làm ngay.” Giản Mặc dẫn Tả Lam vào một gian phòng lớn ở tầng cao nhất, đẩy cửa bước vào, sung sướng hỏi người trong lòng.

“Đã nói rồi, không được gọi tôi là tiểu Lam! Tôi cũng không phải là thú cưng của anh, gọi thế là ý gì hả? Còn có, tôi căn bản không nghĩ sẽ cùng anh ở nơi này… “

“Em không muốn? Thế mà anh còn tưởng rằng em là không thích căn phòng kia, thấy không vừa mắt nên mới đập đi.” Giản Mặc vẻ mặt kinh ngạc cúi đầu nhìn Tả Lam.

“Nếu lúc đó anh cũng có mặt thì tốt rồi, tôi liền đập luôn cả anh!” Tả Lam hung dữ nhíu mày, lớn tiếng mắng vị đại ca đang cố tình giả ngu.

“Vậy có tàn nhẫn quá không? Em muốn mưu sát chồng sao?” Giản Mặc nói, rồi đột ngột đem Tả Lam bế lên, bước qua phòng khách trang trí xa hoa hướng tới phòng ngủ.

“Ahh, anh muốn làm…. làm gì a?” Tả Lam thoáng cái khẩn trương lên, kinh nghiệm vừa trải qua khiến tâm lý cậu đối với giường ngủ vô thức nổi lên nỗi sợ hãi khôn cùng.

“Chỉ là muốn giúp em bôi thuốc thôi a, em muốn anh làm gì? Thật nhìn không ra, tiểu nhân nhi trong đầu cũng có chút hư hỏng nha “ cảm thấy thiếu niên trong lòng thân hình nháy mắt cứng ngắc, sắc mặt cũng đổi mấy lượt, Giản Mặc nhịn không được cười khẽ trêu ghẹo.

“Đừng có gắp lửa bỏ tay người! Có anh mới nghĩ tới chuyện biến thái!” Tả Lam vừa dứt lời, cảm giác, mềm mại sau lưng đã truyền tới.

Giản Mặc lây tuýp thuốc mỡ trong tủ nhỏ bên giường, xoay người nhanh tay cởi bỏ quần dài của Tả Lam.

“Tôi tự làm được!” Tả Lam phục hồi tinh thần, cuống quít vừa kéo quần lót vừa kêu lên.

“Em tự bôi được sao?” Giản Mặc cười hì hì, đè lại bàn tay Tả Lam, tay còn lại kéo quần lót của cậu xuống.

Tả Lam cảm thấy hạ thể nháy mắt lõa lồ trong không khí, nơi nào đó cảm thấy lành lạnh, làm cho cậu nổi da gà. Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, đang định mở miệng quát mắng, thế nhưng Giản Mặc lại buông tay ra, ngay sau đó, đầu ngón tay linh hoạt đưa vào huyệt khẩu, cảm giác mát lạnh lập tức truyền đến.

“Biến thái, làm chuyện này cũng thực quen tay a? Còn tùý ý cất dấu thứ này trong phòng ngủ, hạ lưu.” Tả Lam thấy việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ cho Giản Mặc hầu hạ.

“Tiểu Lam, đừng oan uổng anh mà. Thuốc này là cố ý mua cho em đấy. Anh độc thân phòng đơn gối chiếc hơn chục năm rồi, bình thường đâu thể có mấy thứ này.” – Giản Mặc giải thích, lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm tới bên đùi Tả Lam — “thả lỏng chút, nếu không sẽ đau!”

“Anh đừng lộn xộn “ Tả Lam ngẩng đầu thấy ánh mắt chăm chú của Giản Mặc nhìn nơi đó của mình, tức giận trong lòng nhất thời nổi lên, mặt cũng đỏ như cà chua.

“Thật là, ngay tại lúc này đừng khiến anh động tâm lần nữa a. Vẫn là lần đầu tiên bôi thuốc cho em có điểm dễ dàng hơn, tiểu Lam lúc đó hôn mê, thực nhu thuận a “ Giản Mặc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ngón tay vẫn chậm rãi chuyển động.

“Không phải….đã nói….không được gọi tiểu Lam…. A, anh đụng tới chỗ nào vậy? Đừng….A, nơi đó không được….Hí…. Rất đau….á….Nhẹ, nhẹ chút….” chỗ kia bị ngón tay Giản Mặc đụng tới rất đau, mặc dù đã có thuốc, thư thái không ít, nhưng là vết thương đó vẫn khiến cậu khó chịu vô cùng.

Dần dần, từ chỗ bị thương kia, Tả Lam bắt đầu có cảm giác kỳ quái: Cậu thử cử động thân thể muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này nhưng không thể, lại được bonus thêm tiếng thở dốc nặng nề của Giản Mặc.

“Van em, thân ái, em đừng có dùng phương thức nói chuyện như thế nào a… Còn có, đừng cử động nữa!” – Giản Mặc đột nhiên hét lớn một tiếng rút tay ra, cúi người áp xuống.

“Tiểu đệ đệ” giữa hai chân nam nhân bừng bừng khí thế khiến Tả Lam nháy mắt hiểu ra vấn đề, ngọn lửa vô danh bỗng chốc “VỌT” lên.

“Ai là thân ái của anh hả? Có lầm không hả? Tôi thảm đến mức…. này rồi anh còn muốn động d*c? Đồ t*ng trùng thượng não này, tránh xa ra một chút!” Tả Lam lớn tiếng trách cứ, cậu tức giận đến đỏ mắt, không nghĩ có ngày cậu đối với đại ca xã hội đen gào thét như sấm.

“Không được gọi là tiểu Lam thì đành phải chuyển thành thân ái chứ. Chẳng lẽ em muốn được gọi là bảo bối sao?”

“Bảo, bảo bối cái đầu anh! Anh có phải là người không hả? Không dùng thuốc tráng dương mà sao tinh lực vẫn tràn trề thế hả?”

“Đó cũng không phải là lỗi của anh. Ai bảo em đáng yêu như vậy, mặt mũi thân thể đều mê người a, anh chỉ cần nhìn thấy liền có phản ứng a.” Giản Mặc bên người Tả Làm cọ tới cọ lui – “hiện tại em lại khơi dậy nhiệt tình anh khó khăn lắm mới nhịn xuống được, phải chịu trách nhiệm nga.”

“Cái, cái gì? Anh còn không biết xấu hổ đổi trắng thay đen như vậy được hả? Có còn đạo lý hay không?” Tả Lam bị lời ngụy biện của Giản Mặc làm cho hoa mày chóng mặt, nhưng khi bị bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân, thần trí cậu bỗng nhiên thanh tỉnh.

Nghĩ đến kinh nghiệm xương máu cách đây vài chục phút đồng hồ, tức giận trong mắt Tả Lam cũng không thể che giấu được thần sắc khủng hoảng.

“Đừng sợ, anh không muốn em bị thương, không miên cưỡng em! “Thân ái, chỉ cần dùng tay giúp anh giải quyết một chút là được rồi.” Giản Mặc bắt lấy bàn tay đang vô thức năm chặt thành quyền của Tả Lam, khéo léo mở bàn tay cậu ra, kéo tới chạm vào phân thân nóng rực cứng rắn.

“Không tin….Gạt người, anh lần trước, lần trước cũng không phải…. nói như thế…. Kết quả anh vẫn đối với tôi làm ra…. chuyện không biết xấu hổ….” thân thể Tả Lam căng thẳng, bàn tay cảm thấy chạm tới vật gì, nhìn xuống, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, tiện đà giận dữ – “Anh… sao không tự làm đi!”

“Tự làm không thể bằng em giúp a! Lại nói, 16 năm qua, anh thủ tiết chờ em, hiện tại có em ở bên, em bắt anh tự xử chẳng phải rất không có đạo lý sao?” Giản Mặc cười khẽ, bên tai Tả Lam khẽ thổi một hơi, khiến cậu một trận run rẩy.

“Con mẹ nó anh xong chưa? cầm thú!”

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tả Lam giận điên lên, bình thường cậu sẽ không văng tục, nhưng lúc này cậu còn muốn một quyền đấm nát gương mặt tên Giản Mặc không biết xấu hổ này.

Đồ bệnh thần kinh, háo sắc, thật sự là uổng phí khuôn mặt dễ nhìn như vậy, thế nhưng tâm địa hạ lưu.

“Nhanh động a, thân ái.” Giản Mặc lúc này lại vươn đầu lưỡi l**m l**m bên cổ Tả Lam, không có hảo ý di chuyền hông, liên thanh thúc giục.

Lão tử bóp chết ngươi!” Tả Lam mặt lộ ra hung quang âm thầm quyết định chủ ý này, lại nghe thanh âm trầm thấp Giản Mặc vang lên:

“Nếu em không làm bằng tay, cẩn thận anh thật sự hóa thân thành cầm thú theo đúng lời em vừa nói a.”

Tả Lam cả kinh, lúc này mới khả năng của Giản Mặc. Nếu như mới vừa rồi tay cậu thực sự dùng sức, hủy đi phân thân của vị đại ca này, anh em dưới quyền của người này cũng sẽ không từ bỏ ý định a?

Nếu như những người đó cùng Giản đại ca này giống nhau, đều thích nam sinh trung học, liệu có muốn rape cậu tập thể không a? Hậu quả rất là bi thảm đi? Cậu cũng không muốn bị cường X đến chết.

Nghĩ đến đây, khí thế hung độc của Tả Lam liền biến mất, cậu đành phải nuốt giận, ủy ủy khuất khuất mà di chuyển ngón tay, đồng thời trong lòng nhiệt tình thăm hỏi một vòng tổ tông 18 đời Giản Mặc.

“ưh….A, ha….” tay Giản Mặc bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tả Lam đang an ủi hạ thân giúp hắn.

Đầu ngón tay khẽ chạm qua, nam nhân cố ý đem thân hình gắt gao dán chặt vào thân thể thiếu niên, để cho bọn họ mỗi một động tác va chạm cũng có thế đưa tới kho*i c*m lớn nhất. Rất nhanh, hắn cùng Tả Lam trên người đều đầy mồ hôi, hô hấp của hai người cũng bắt đầu không yên, trong phòng phiêu đãng một cỗ tình sắc nồng đậm.

Tả Lam vốn nhắm chặt mắt, nhưng cậu cảm thấy vật trong tay mình càng ngày càng cương lớn, không nhịn được mở mắt liền thấy thứ cực đại ngạo nghễ đứng thẳng kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Anh, anh nơi này sao lớn như thế a? Có đúng, đúng là thứ này từng hai lần tiến vào nơi… nơi đó của tôi sao? Tôi thật sự là mạng lớn, như vậy còn chưạ chết a?”

Sự kìm nén của Giản Mặc cuối cùng bị câu này của Tả Lam một đáo chém xuống, rụng rơi tơi tả, hắn bắt lấy tay Tả Lam hung hăng xoa bóp vài cái, rất nhanh, ngay sau đó đem dịch thể trắng đục bắn ra.

“Đại ca, anh có thu liễm một chút hay không?” gương mặt Tả Lam trong nháy mắt đỏ bừng, cậu tức giận lần nữa la mắng, hồn nhiên không nhận ra ngữ khí như vậy, giống như đang nói với một người quen biết đã lâu.

“Này chỉ có thể trách em nha, thân ái, hoàn toàn không phải lỗi tại anh nga.” Giản Mặc thấp giọng cười cười, đứng lên kéo khóa quần, xoay người đi vào phòng tắm cầm rà một cái khăn, ôn nhu lau tay cho Tả Lam.

“Sao lại thành lỗi của tôi? Là anh chính mình không khống chế được….”

“Không thằng đàn ông nào nhịn được khi nghe người yêu tán dương là “man”! Hơn nữa, vừa rồi, em ca ngợi chính là nơi đó a.” Tâm tình Giản Mặc không tệ, dáng vẻ cực kì tuấn mỹ tỏa ra.

Nếu như không nhắc tới chuyện nam nhân này vừa mới bắt buộc một nam sinh trung học làm chuyện kia, hắn có lẽ thoạt nhìn hẳn là hoàn mỹ không tì vết.

Tả Lam tự nhiên chú ý tới biến hóa của Giản Mặc, trong lòng tức giận, chẳng buồn tranh luận cùng người có vấn đề kia, sau khi hung tợn mắng to vài câu, liền quay đầu thở hổn hển.

Được rồi, từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ, em chưa hề ăn gì, không đói sao?” Giản Mặc bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Tả Lam, bộ dáng mặt mày hớn hở khiến thiếu niên cảm thấy hắn là kẻ thích bị ngược đãi.

“Tôi….”

“Đừng nói là em cũng không muốn dùng đồ ăn ở đây a. Chúng ta sau này cùng chung sống, chẳng lẽ em định tuyệt thực sao?” Giản Mặc vừa nói vừa chỉnh trang lại quần áo trên người Tả Lam, ôm ra ghế sa lon trong phòng ngủ đặt xuống, rồi đi sang phòng tắm rộng lớn, tháo nước.(ảnh đi nhẹ trong WC ạ >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.