“Tiểu Lam!” Hứa Văn và Ngô Khải trông thấy Tả Lam ngẩn người đứng ở cổng trường, quá đỗi vui mừng, vội vàng chạy đến trái phải ôm lấy bờ vai cậu.
“Lần trước cậu bị mấy tên xã hội đen mang đi, không có chuyện gì chứ?”
“Lưu manh kia nói muốn bắt cậu về làm, làm… Cậu thật sự không bị hắn làm gì chứ?”
Nghe mấy thằng bạn tốt ân cần hỏi thăm, tâm hồn Tả Lam đang phiêu tận nơi nào cũng lập tức bay trở về, quay đầu trừng mắt với Hứa Văn và Ngô Khải làm cho hai đứa đang hớn hở chạy tới chợt khựng lại.
“Đồ thỏ đế gặp nạn quên bạn! Tụi bây không thèm đếm xỉa đến anh em bao nhiêu năm thế hả?” Tả Lam hai tay túm cổ hai thằng bạn thân lên.
“Thật là, cậu bây giờ không để ý giữ hình tượng nữa sao? Không phải nói con gái đều thích nam sinh ôn hòa nhã nhặn?”
Hứa Văn nhỏ giọng phàn nàn, thấy Tả Lam lạnh lùng liếc xéo một cái, sợ tới mức không dám mở miệng nữa.
“Quay về chủ đề chính, Tiểu Lam, lần trước cậu bị mấy tên xã hội đen đó bắt về, rồi có bị bọn họ ngược đãi không?” Ngô Khải ân cần hỏi thăm, bởi vì Tả Lam đã bị Giản Mặc cường hôn trước mặt hắn với Hứa Văn, tên đại ca xã hội đen kia còn nói muốn dẫn Tả Lam về làm chị Hai, điều này đã khắc sâu vào tâm trí họ, giờ nhớ lại vẫn không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu có bị…” Im lặng một lúc Hứa Văn lại nói, lời vừa ra khỏi miệng, nhìn sắc mặt Tả Lam liền nuốt trở lại.
“Đồ không nghĩa khí! Lúc đấy hai bọn bây giải thích vài câu cho tên điên kia thì chết à? Bây giờ còn không biết xấu hổ tới hỏi tao?” Tả Lam xắn tay áo lên định dạy cho 2 thằng bạn một trận, lại thấy cách đó không xa có vài giáo viên và nữ sinh đi tới. “Tả Lam, bạn đến sớm vậy.”
“Nghe nói mấy hôm trước bạn bị bệnh, giờ sao rồi? Mình nhìn bạn hình như chưa được khỏe đâu!”
“Tả Lam, bạn dùng lens à? Sao không chọn màu tím lam, rất hợp với làn da trắng của bạn.”
Đám nữ sinh ríu rít vây lấy Tả Lam nói chuyện cực kỳ nhiệt tình, Tả Lam đành phải tạm thời nhịn xuống ý định xử lý hai tên bạn xấu xa, miễn cưỡng quay đầu mỉm cười với đám nữ sinh đang đứng quanh mình.
Tả Lam sau khi bị Giản Mặc cậy mạnh áp đảo, giờ lại đối mặt với những nữ sinh ngưỡng mộ mình, trong lòng thấy là lạ, biểu hiện cũng không được tự nhiên.
“Sau này bạn Tả đừng mang kính mắt nữa đi, nhìn như vậy rất đẹp trai đó.” Nữ sinh nổi tiếng xinh đẹp nhất vừa nói vừa liên tục đánh mắt về phía Tả Lam, rồi quan tâm hỏi han “Bạn Tả bị bệnh thật sự không sao chứ?”
“Thật ra Tiểu Lam sớm khỏi bệnh rồi, chẳng qua mấy hôm nay có kẻ kỳ quái cứ làm phiền cậu ấy, cho nên tâm tình không tốt lắm.” Hứa Văn lắm miệng, tự cho mình là thông minh giải thích với những nữ sinh nguyên nhân sắc mặt Tả Lam không tốt.
“Mấy tên yêu râu xanh ấy, trên báo chí cũng thường xuyên nói tới, là tên biến thái chuyên tìm nam sinh cao trung giở trò sao?” Nữ sinh kia cả kinh, bàn tay trắng nắm lấy Tả Lam buông lời thề son sắt.
“Tả Lam, bạn yên tâm. Chúng mình nhất định sẽ bảo vệ bạn! Tuyệt đối không cho bất cứ người nào khả nghi tiếp cận bạn!”
Tả Lam há to mồm, còn chưa kịp giải thích, nữ sinh bốn phía đã tụ lại, tất cả đều tức giận trừng mắt cho thấy các cô đã chuẩn bị thề bảo vệ trinh tiết của Tả Lam, còn rất ăn ý tản ra mọi nơi truyền bá tin này. Không lâu sau, tất cả nữ sinh khác cũng biết, tất cả đều gia nhập vào “Câu lạc bộ bảo vệ Tả Lam”.
“Nhìn xem bây đã làm chuyện ngu xuẩn gì kìa, bây nghĩ tao là ai hả? Chẳng lẽ còn cần để mấy đứa con gái bảo vệ sao?” Tả Lam tức giận, xách cổ áo Hứa Văn chuẩn bị động thủ thì tiếng chuông vào học vang lên.
Hứa Văn thừa lúc Tả Lam giật mình liền giãy ra, chạy vội qua một dãy nhà chui vào lớp học, Tả Lam đành nhẫn nhịn, kiềm chế tâm tình chạy về phòng học với Ngô Khải.
Cả học buổi sáng, tâm tình Tả Lam rất xấu, cậu hoàn toàn không chú ý thầy giáo trên giảng đường nói cái gì. Cũng may thành tích của cậu luôn trong tốp năm, hơn nữa trong mấy ngày nghỉ học cậu đã tự học những bài bị khuyết thiếu, thậm chí còn học trước chương trình học kỳ này, nên so với các bạn cùng lớp cũng không bị tụt lại phía sau.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Văn và Ngô Khải liền mời Tả Lam đi ăn cơm trưa ở quán cách trường không xa, coi như là chuộc lại việc lần trước không giúp cậu giải thích với Giản Mặc.
Ba người vừa ra khỏi cổng trường, mấy chiếc xe con màu đen đột nhiên tà tà dừng lại chặn đường.
“Mấy người là ai?” Tả Lam cảnh giác nhìn đám người mặc tây trang đen tuyền đang nhanh chóng lao tới, đối phương toàn bộ đều lạ hoắc, thoạt nhìn không giống người trong tập đoàn Thiên Địa, hơn nữa mặt mũi bặm trợn, trong lòng chút lo sợ bất an.
“Giản Mặc chú ý đến tên nhóc này sao?” Người đàn ông trung niên trông có vẻ là thủ lĩnh nhàn nhạt hỏi một câu rồi vung tay, phía sau hắn lập tức xuất hiện thêm mấy tên mặc tây trang đen xì tiến lên khóa tay Tả Lam lại, mà Hứa Văn với Ngô Khải đã sớm bị những tên khác đẩy ngã ra một bên.
Mắt thấy Tả Lam còn không kịp phản ứng đã sắp bị bắt lên một chiếc xe con, Hứa Văn và Ngô Khải nhịn không được hét lớn gọi cứu mạng.
“Tiểu quỷ chết tiệt, mau bịt miệng chúng lại.” Tên đàn ông trung niên còn chưa nói hết’ câu hung ác ra lệnh cho đám thuộc hạ, bỗng nhiên cảm thấy dường như đất rung núi chuyển.
Tên trung niên kinh ngạc nhìn cảnh tượng chưa từng thấy, ở cổng trường học, cát bụi cuồn cuộn, đến khi bụi đất lắng xuống, là một đoàn nữ sinh tay cầm cán chổi, lau nhà v.v… hùng hổ đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt phẫn hận mở to trừng đám thuộc hạ đang giữ cánh tay Tả Lam, sát khí ngùn ngụt như bốc hỏa.
“Mấy người?” Tên trung niên thu lại dáng vẻ bệ vệ, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Thì ra các người chính là bọn cuồng d*c quấy rầy bạn Tả Lam của chúng ta!”
“Cái gì?” Tên trung niên ngạc nhiên.
“A, mấy người mau thả Tả Lam ra, các người giữ bạn ấy làm gì?”
“Thầy cô ơi, mau tới đây, chỗ này có biến thái!”
“Có ai không, nhanh đi báo cảnh sát!”
Đối mặt với hơn trăm cái “loa phóng thanh”, nhao nhao ồn ào của đám nữ sinh trung học, tên đàn ông trung niên với đám thuộc hạ đen mặt, ra sức giải thích, cực lực biện bạch bọn họ không phải biến thái. Nhưng được một lúc sau, bụi bặm lại bay lên, giáo viên thể d*c trường học của Tả Lam với những thầy giáo khác, trên tay cầm đồ dùng học tập – là Ê-ke với vòng tròn lớn bằng gỗ dưới sự chỉ dẫn của các nữ sinh – xông tới.
“Biến thái đâu?”
“Mấy người sao dám bắt học sinh trường này hả?”
“Hừ, mấy người không thuộc nhân sự của trường thì nghĩ muốn làm gì với mấy học sinh đáng yêu này cũng được sao?”
“Không phải nói nhiều, đánh chúng đi!”
Sau khi thầy giáo nói xong, những người khác hung dữ liền vung “vũ khí” trong tay lên, nhắm thẳng tên đàn ông trung niên kia mà đánh, khiến hắn phải thả Tả Lam đi, sắc mặt khó coi nhanh chóng chui vào trong xe chạy mất.
Tả Lam nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trên trán tự nhiên rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh. Hiển nhiên là cậu cũng bị vẻ mặt và động tác hung bạo của các nữ sinh với giáo viên trong trường dọa sợ, cậu hoàn toàn không ngờ mọi người bình thường hay cười dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng với mình lại cũng có sắc diện khác như vậy.
Đầu óc hỗn loạn, thần trí hoảng hốt Tả Lam mơ hồ không biết ai kéo kéo cánh tay của mình, không tự chủ đi theo người nọ. Chờ một lúc sau đi vào chỗ hẻo lánh, phục hồi lại tinh thần, Tả Lam mới phát hiện người đàn ông ôm lấy mình cười ha ha chính là Giản Mặc, bên cạnh còn có Hứa Văn và Ngô Khải là thuận tiện mang đi cùng.
“Anh không ngờ Lam lại có nhiều người ‘bảo vệ’ như thế. Không cần anh tới, bọn họ cũng đã giải quyết xong.” Giản Mặc cười hơn nửa ngày, cúi đầu trêu ghẹo Tả Lam đang im lặng, phía sau cậu là Tiểu Bảo ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn Tả Lam, cảm thấy cậu thật lợi hại.
“Á! Chính là tên xã hội đen háo sắc lần trước?” Hứa Văn kinh ngạc nhìn Giản Mặc thân mật đứng cạnh Tả Lam, thốt ra “Tiểu Lam, chẳng lẽ cậu thật sự bị hắn ăn sạch rồi sao?”
“Không thể nào? Tiểu Lam cậu…” Ngô Khải muốn nói lại thôi.
“Bọn bây câm miệng cho tao!” Tả Lam thật sự cảm thấy bất lực với hai tên bạn ngu ngốc của mình, hơn nữa, bọn chúng còn nói trúng nỗi đau trong lòng, khiến cậu giận sôi gan.
“Lam, em thật không công bằng?” Giản Mặc đột nhiên nâng cằm Tả Lam lên, ra vẻ ủy khuất khiển trách.
Tả Lam khó hiểu nhìn về phía Giản Mặc, đương nhiên, ánh mắt của cậu rất không vui.
“Em cho phép bọn họ gọi là Tiểu Lam, lại không cho anh gọi, xem ra bọn họ rất đặc biệt với em. Trong lòng anh rất buồn, cho nên…” Giản Mặc nói đến đây bình tĩnh nhìn Hứa Văn và Ngô Khải, ánh mắt đầy sát khí, hoàn toàn khác với ánh mắt nhìn Tả Lam đầy dịu dàng chiều chuộng.
“Cho nên anh quyết định sẽ xé vụn bọn chúng, ném xuống biển cho cá mập ăn.”
“Ay, lão đại à, em, tụi em là bạn tốt của Tả Lam. Anh nếu giết tụi em, cậu ấy sẽ không vui đâu.” Hứa Văn và Ngô Khải vội vàng rối rít nói với Giản Mặc, lại thoáng nhìn mấy tên mặc áo đen đứng sau hắn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đầu lưỡi thắt lại.
“Chú còn muốn đùa giỡn bọn họ đến khi nào?” Tả Lam biết rõ Giản Mặc lại mang người khác ra làm trò cười, không khỏi trừng mắt người đàn ông cạnh mình. Nhưng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, tâm tình cậu lại chùng xuống.
“Anh chỉ là nói chuyện thế thôi, Lam, em vừa gặp nguy hiểm, giờ mau theo anh trở về, không cần đến trường nữa.” Giản Mặc rất nghe lời quay đầu lại, nghiêm túc nói với Tả Lam “Sắp tới anh sẽ sai người đưa em về, anh cũng đã cho người tới nói chuyện với nhà trường rồi, em không cần phải lo lắng.”
“Tôi không cần! Tại sao chú nói gì tôi cũng phải nghe?” Tả Lam trừng lớn mắt, kháng nghị chuyện phải về giữa giờ.
“Lam, nghe lời anh. Em biết em giờ gặp nhiều nguy hiểm thế nào không? Anh phải luôn nhìn thấy em mới có thể an tâm, bởi vì hiện giờ trong tập đoàn Thiên Địa cũng có không ít người tâm địa bất lương, ngoại trừ mấy người Vương Ân và Tiểu Bảo, anh thật sự không dám để người khác gặp em, lại càng không dám để em một mình ra ngoài mạo hiểm.”
“Lần trước một mạng người mà chú bình thản giải quyết như vậy, nên bây giờ cũng lại muốn dùng thế lực để uy hiếp tôi phải không?” Tả Lam cắn răng trách cứ.
“Người em nhìn thấy chính là kẻ giấu thuốc phiện ở trong cổ vật trở về, chắc hắn muốn che đậy việc buôn lậu ma túy đó bằng việc cổ vật. Bọn anh chưa bao giờ đụng tới hàng trắng, chuyện như vậy đương nhiên anh sẽ tuyệt đối không cho phép.” Giản Mặc trầm ngâm mở miệng.
“Ngày trước anh còn có chút coi trọng hắn, cứ nghĩ hắn là người có bản lĩnh và năng lực, nhưng không nghĩ hắn lại vì lợi ích cá nhân mà phản bội anh. Nếu như biết rõ quan hệ của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ gây bất lợi cho em. Vì vậy, Lam à, em kiên nhẫn một chút, sau vài ít hôm nữa…”
“Chúng ta không có quan hệ gì hết! Nếu như không phải tại chú, tôi giờ đã không bị người ta chăm chăm làm hại?” Tả Lam giận dữ vùng ra khỏi l*ng ngực Giản Mặc, bước lui ra sau.
“Tiểu Lam, cậu bình tĩnh, đừng nói chuyện kiểu đó với bọn họ, cậu sẽ làm ông chú xã hội đen buôn lậu cổ vật tức giận đó.” Hứa Văn và Ngô Khải vội vàng tiến lên níu giữ Tả Lam đang nổi giận đùng đùng, sợ bạn mình làm Giản Mặc tức giận làm thịt cả lũ.
“Làm sao? Chẳng lẽ cứ để bọn ngoại quốc lấy cổ vật của chúng ta bày trong viện bảo tàng của chúng à, đòi lại không được sao?”
Giản Mặc không hề cảm thấy tội lỗi nói, làm như bản thân chính là một vị anh hùng đại nghĩa vì dân tộc.
“Tôi không muốn nói chuyện với loại coi trời bằng vung như chú, giờ tôi phải làm sao chú mới thả tôi ra?” Tả Lam nghĩ đến việc vừa rồi mình suýt bị một đám người lạ bắt đi, cuối cùng lại để các nữ sinh cứu, trong lòng vừa giận vừa hận.
“Tiểu Lam, cậu đừng giận, kỳ thật chuyện này ngẫm lại cũng không đến nỗi tệ như vậy!” Hết lần này tới lần khác Hứa Văn và Ngô Khải vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, không biết sống chết nhỏ giọng khuyên bảo Tả Lam, làm cậu càng ngày càng tức điên máu.
“Cậu kìm chế chút, tình huống hiện giờ cũng tốt mà! Ít nhất trước kia trước mặt mọi người cậu là mỹ thiếu niên văn nhã dịu dàng, hiện tại thay đổi thành mỹ thiếu niên mang theo chút khí chất u buồn, càng thêm xinh đẹp bắt mắt.”
“Đúng vậy, có khi sau này cậu chỉ thỉnh thoảng mới đến trường, mọi người sẽ rất nhớ cậu, sẽ nói cậu là mỹ thiếu niên thần bí, cảm giác này cũng hay đấy chứ.”
“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần không phải là mỹ thiếu niên bị bao nuôi là được rồi.” Ngô Khải được thể chốt lại một câu, làm cho lửa giận trong lòng Tả Lam hoàn toàn bạo phát.
“Giờ tôi muốn về nhà, hàng ngày đến trường đi học! Cớ gì cấm buộc tôi?” Tả Lam bỏ qua hai đứa ‘bạn tốt’ túm lấy tay Giản Mặc, lửa giận tăng vọt. Đừng đùa quá trớn, cậu không muốn bị ông chú gàn dở khó hiểu này bao dưỡng đâu!
“Lam, em không giữ lời, vậy anh đây cũng sẽ không khách khí nữa.” Giản Mặc tiến đến tóm lấy Tả Lam đang không ngừng giãy giụa, thô lỗ ném vào trong xe như lần đầu mang cậu về.
“Lam!” Giản Mặc quát to một tiếng, tóm lấy Tả Lam đang không ngừng giãy giụa bế lên. Đột nhiên giọng nói hắn trở nên âm trầm làm cho Tả Lam đang phẫn nộ hơi sững sờ, rồi cậu cảm thấy đầu bị Giản Mặc nâng lên, miệng cũng bị gắt gao ngậm lấy.
“Anh sẽ không để em đi! Bởi vì anh đã thề: Tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm một lần nữa!” Giản Mặc hút lấy toàn bộ dưỡng khí trong miệng Tả Lam, khiến cho tâm tình cậu đang kích động cuối cùng cũng phải xụi lơ, nhướng mắt nhìn xuống thân hình đang không ngừng thở dốc nói chậm rãi nói từng chữ “Em cũng không muốn người thân, bạn bè bị hại bởi mình đúng không?”
“Chú thật ghê tởm, chỉ cần mình thích thì sẽ bắt người khác nghe theo bằng được, bất chấp họ thích hay không? Có phải chú cho rằng chỉ cần mình vui vẻ, cảm giác của người khác thế nào không quan trọng?” Tả Lam bỗng nhiên nghĩ đến cha hay làm món ngon cho mình ăn, mẹ dù hay quát mắng nhưng rất quan tâm đến mình, còn có bạn bè vui vẻ học cùng!… Trong lòng Tả Lam đột nhiên thấy chua xót, lại nhớ lúc bị Giản Mặc bắt về rồi còn phát sinh những chuyện khó xử, hai mắt tự nhiên ươn ướt, làm cơn giận cũng tan biến theo.
Nước mắt lẳng lặng rơi, cậu không muốn khóc trước mặt Giản Mặc, nhưng nước mắt đã giấu trong lòng quá lâu, lúc này hoàn toàn bộc phát, không ngừng lại được. Bởi vì cậu hiểu, cậu chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường không thể chống lại mệnh lệnh của loại người nguy hiểm như Giản Mặc, đã rơi vào đường cùng, cậu chỉ đơn giản bộc lộ tình cảm, không còn biện pháp khác.
“Lam, đừng khóc. Xin lỗi, anh cũng không còn cách nào khác mới làm vậy.” Giản Mặc động tác cùng giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, hắn nhẹ nhàng thấp giọng trấn an Tả Lam, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu.
Cảm nhận được cử động của hắn, Tả Lam vốn định tránh đi, nhưng khi ngón tay Giản Mặc chạm vào mình, một hận ý mãnh liệt đột nhiên dâng lên. Không chút suy nghĩ, cậu bắt lấy bàn tay Giản Mặc, há miệng hung hăng cắn xuống, chỉ chốc lát sau, máu đỏ thẫm thấm ra.
“Đừng buồn, Lam.” Giản Mặc dịu dàng an ủi Tả Lam tâm tình kích động, bỏ qua đau đớn của bản thân, nhưng hắn càng độ lượng Tả Lam lại càng thêm dùng sức cắn.
“Em trách anh ích kỷ cũng tốt, hận anh lãnh huyết cũng được, tóm lại đời này kiếp này anh được gặp lại em, tuyệt đối sẽ không buông tay, không cho em rời xa anh!” Giọng nói Giản Mặc tuy rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết.
“Ồ… chú là đồ khốn kiếp! Ai cho phép chú tiếp cận tôi? Ai cho phép chú làm những chuyện quá phận kia với tôi? Lại còn lấy người nhà, bạn bè uy hiếp tôi?” Tả Lam cuối cùng cũng buông tay hắn ra, cậu biết rõ dù có cắn nát tay Giản Mặc, đối phương cũng sẽ không để cậu về nhà.
“Không còn biện pháp, Lam. Nhiều năm qua anh liên tục tìm em, tâm ý của anh với em chưa từng giảm bớt, ngược lại càng tăng theo thời gian. Em biết anh mất bao nhiêu công sức tự nhủ với chính mình rằng phải tin tưởng em có thể chuyển thế không? Em có biết những năm không có em, anh đã phải sống như thế nào không?”
“Ai thèm quan tâm?” Tả Lam rống lớn, cảm thấy bàn tay dày rộng mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt đang nhẹ lau khuôn mặt cậu, trong l*ng ngực lập tức dâng lên cảm giác đau lòng, làm cảm xúc vốn đã phi thường phức tạp thêm hỗn loạn.
“Lam, anh mỗi ngày đều tìm hình bóng em trong bể người, đồng thời trong lòng không ngừng tự mắng bản thân, năm đó lúc em ra đi, lại ép anh hứa chuyện kia. Anh biết lúc ấy em không muốn anh đi theo em, nên mới nói những lời như thế. Rõ ràng biết đó là quỷ kế của em, anh lại một mực tin tưởng.”
“Tôi vẫn mơ tới thời thiếu niên của chú, tin mình là người kia chuyển thế. Nhưng, chú cũng không thể vì chuyện đó mà đối xử với tôi như vậy…” Tả Lam nói đến đây, nghĩ tới những ủy khuất và chịu đựng những ngày qua, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống.
“Lam, đừng khóc, nhìn em như vậy anh rất đau lòng. Anh hứa với em, nhanh chóng đưa tập đoàn về con đường làm ăn chân chính, chấm dứt các mối quan hệ ngoài luồng. Tin tưởng anh, anh sẽ cố gắng cho em cuộc sống bình an, thoải mái như mọi người”
Giản Mặc ôm lấy Tả Lam, dùng giọng nói càng dịu dàng hơn an ủi thiếu niên trong ngực.
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp lại cha mẹ, cho dù họ sợ chú không dám giữ tôi lại, tôi nhất định phải về… Tôi muốn đến trường học, tôi không muốn vô duyên vô cớ bị nhốt lại… Tôi muốn bạn bè của tôi, kể cả khi Hứa Văn và Ngô Khải – một cặp không nghĩa khí! Tôi muốn thầy cô, còn có cuộc sống trước kia của mình… Tôi ghét chú đối xử với tôi như vậy! Chú vì sao phải làm vậy hả?”
Tả Lam dù sao cũng chỉ là học sinh cấp 3, mặc dù cá tính so với người bình thường mạnh hơn chút ít, nhưng cuối cùng vẫn là đơn thuần, chưa trưởng thành, vẫn có những việc vặt vãnh của thiếu niên giờ phút này tâm tình không thể vãn hồi, cậu không còn tâm trạng lẫn sức lực mà giấu diếm trước mặt Giản Mặc, yếu thế hay không, mất mặt hay không, hiện tại cậu chỉ muốn khôi phục cuộc sống yên tĩnh trước kia.
“Đừng nói như vậy, Lam, trong lòng của anh chỉ có em, anh làm như vậy chỉ vì yêu em…”
“Tôi căn bản… không muốn nhận loại tình cảm này của chú… Ô…”
Giản Mặc lúc này không nói gì, hắn cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi vẫn đang muốn nói tiếp của Tả Lam, liều lĩnh đòi hỏi, như thể muốn lấy đi tất cả bi thương và chịu đựng trong thân thể thiếu niên này. Dần dần, Tả Lam cuối cùng từ nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng của Giản Mặc bình tĩnh trở lại.
Cậu học sinh cấp 3 thần sắc hoảng hốt cảm thấy cái tên vẫn bị mình gọi là chú vẫn đang hôn khắp khuôn mặt mình, l**m khô nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cuối cùng còn cực kỳ yêu thương nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi và đôi môi đã không còn sức chống cự, giống như họ từ trước đến nay vẫn luôn thân mật như thế.
“Lam, anh rất thích em… Thật sự rất thích… Anh không muốn lần nữa mất em… Cho anh được bảo vệ em, cho anh thêm một cơ hội nữa… Anh cam đoan một ngày nào đó sẽ để em được gặp lại bố mẹ mình, sẽ để em gặp lại bạn học của em… Anh nhất định sẽ trả lại tự do và bình an cho em… Cho nên hiện tại, xin em tạm thời tin tưởng anh, cho anh chăm sóc em… Anh nhất định sẽ bảo vệ tốt người bên cạnh em… Anh sẽ hoàn thành mỗi nguyện vọng của em… Chỉ cần, em cho anh ít thời gian nữa.”
Giản Mặc thì thào như đang tự an ủi lại như dịu dàng năn nỉ, khiến Tả Lam trước kia chưa bao giờ cảm nhận được phiền não giờ lại càng thêm mê mang. Cậu học sinh cấp 3 đầy bụng chịu đựng và phẫn hận cẩn thận cảm nhận vuốt ve và giọng nói trầm thấp dễ nghe của người kia, giật mình phát giác trong thân thể bồi hồi chua xót lại mang theo chút tình cảm ấm áp.
Tả Lam cực kỳ quen thuộc với cảm giác này, bởi vì cậu đã nếm thử nó khi ở trong lòng thiếu niên trong mộng vô số lần. Trước đây cậu đã từng thấy phẫn nộ, thiệt thòi, chịu đựng, nhưng với cảm giác quen thuộc trước mắt lại cảm thấy vô lực, như thể nếu cậu ở đây cùng Giản Mặc thì tất cả những chuyện hắn đã làm đều có thể tha thứ, mà cậu tựa hồ cũng không thống hận kẻ này đột nhiên xuất hiện quấy rầy người khác, ngay cả hai lần ‘hoang đường’ trên giường, giờ nhớ lại Tả Lam cũng hiểu được Giản Mặc không phải vô duyên vô cớ làm vậy.
Dù Tả Lam có thừa nhận hay không, nếu như là những người khác làm những chuyện xxoo kia với mình, cậu nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù, nói không chừng còn có thể tức điên nghĩ mọi biện pháp, thậm chí phạm pháp cũng muốn giết đối phương, tại sao lại cứ dây dưa không rõ với Giản Mặc vậy? Nếu như cậu thật sự không muốn, Giản Mặc cũng đâu thể dễ dàng làm được? Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, sắc mặt Tả Lam trong nháy mắt tái nhợt, cậu cực lực lắc đầu không muốn thừa nhận điều này.
Cậu cho là mình không áp dụng phương pháp bạo lực báo thù, cũng chỉ là bởi vì trước mắt không phải là thời cơ tốt nhất đối phó Giản Mặc thôi. Nói cho cùng, thế lực hắn lớn như vậy, cậu sao có thể đơn giản trốn tránh hay đánh lại đối phương được?
Giản Mặc nhìn sắc mặt Tả Lam lại tưởng rằng cảm xúc đối phương thêm kích động, hắn ôm cậu càng chặt hơn, không an ủi nữa, thay vào đó, chậm rãi hôn từng chút, từng chút một lên thái dương cậu.
Thần trí dần dần mơ hồ, Tả Lam cảm thấy một trận mệt mỏi và cảm giác vô lực cùng cực dâng lên, trận ầm ĩ lúc nãy cơ hồ làm cậu hết sạch khí lực, làm cậu không thể… cẩn thận tự hỏi bản thân.
Cuối cùng, trong l*ng ngực rắn chắc dịu dàng của Giản Mặc, Tả Lam từ bỏ kiên trì và kháng cự cuối cùng, cậu tựa hồ không muốn đối mặt sự thật, có chút cam chịu nhắm hai mắt lại. Nhưng giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tả Lam mơ màng cảm thấy vòng tay đang ôm chặt vuốt ve cậu không hề buông lỏng chút nào.
Sau khi tỉnh lại tại phòng ngủ xa hoa của tập đoàn Thiên Địa, Tả Lam được thông báo Giản Mặc đã đến trường cậu thương lượng, từ nay về sau cậu có đặc quyền không cần phải đến trường học mỗi ngày, chỉ cần đến lúc thi có mặt là được rồi.
Mắt thấy việc đã đến nước này, Tả Lam cũng không thể nói gì hơn, chỉ là tinh thần có chút mệt mỏi, ít nhất như vậy cũng tránh gặp được nguy hiểm khi ở trường học. Hôm qua tự dưng ác độc cắn lên tay Giản Mặc, Tả Lam giờ phút này tỉnh táo hơn nhiều, cậu tinh tường nhận thấy vị trí của Giản Mặc hiện giờ trong xã hội, bằng sức mình chắc chắn không đối chọi nổi.
Nhận mệnh thôi…
Phẫn nộ trong lòng của Tả Lam cũng bởi vì bất đắc dĩ mà giảm đi không ít.
Bên tai vang lên không ngừng lời Giản Mặc hứa với mình, nội tâm Tả Lam có chút mờ mịt, cậu ghét bị người khác sắp đặt, nhưng lại không cách nào thống hận Giản Mặc, có khi Tả Lam cũng âm thầm trách cứ bản thân không cương quyết, không rõ mình vì sao hết lần này tới lần khác dây dưa bên kẻ bệnh tâm thần kia, nhưng từ trong đáy lòng lại không thấy chán ghét đối phương.
Sau đó, Giản Mặc tìm giáo viên đến tập đoàn Thiên Địa dạy cậu. Tả Lam hỏi Vương Ân, Tiểu Bảo biết được, hắn thật sự phái người tới phụ cận nhà cậu thay phiên canh chừng, xem ra hắn không nói dối cậu, thật tâm bảo vệ thân nhân cậu.
Không còn phải lo lắng tới an nguy của bố mẹ, Tả Lam nhíu mày – hiện tại vấn đề quan trọng nhất, là cậu sao có thể từ những suy nghĩ hỗn loạn này tìm ra đầu mối, nghĩ biện pháp làm cho Giản Mặc giảm bớt thú “tính” và cố chấp với cậu?