“Mọi người đang nói gì mà vui thế?” Giản Mặc mở cửa đi vào, thấy Tả Lam đang cuốn lấy chăn ngoan ngoãn mặc cho Trần Tĩnh Phương xoa đầu, trong nháy mắt xẹt qua một tia “hạ lưu” mà chỉ có thiếu niên mới nhận ra được.
Chẳng biết tại sao, Giản Mặc hình như rất thích nhìn bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn của cậu. Nếu bây giờ vợ chồng Tĩnh Phương không ở đây, Giản Mặc chắc chắn sẽ nhào tới đẩy ngã cậu mà điên cuồng hôn đi? Tả Lam trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nghĩ thầm ông Chú bất thiện này không lẽ có khuynh hướng luyến đồng thật?
“Chào Giản tiên sinh, đã quấy rầy rồi.” Tả Ích lặng yên đã lâu cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, tự nhiên không muốn buông tha, vội vàng cùng Giản Mặc chào hỏi.
“Bác trai khách khí quá. Bác và bác gái có thể tới đây cùng ăn mừng sinh nhật Lam, chúng con hoan nghênh còn không kịp.” Giản Mặc mỉm cười hướng Tả Ích vươn tay. Tả Lam trợn to mắt nhìn thần sắc bình thản của Giản Mặc rồi bĩu môi.
Đồ mặt dày, lúc đầu gặp mặt cha mẹ cậu thì còn khách khí gọi Tả tiên sinh, Trần phu nhân, giờ đã thuận miệng gọi bác trai bác gái? Giản Mặc gọi cha mẹ cậu là anh chị cũng chả sao, tuổi bọn họ cũng đâu quá chênh lệch? Vô liêm sỉ, chú Giản à, chú cũng không ngẫm lại tuổi của mình đi.
“Lam, em trừng mắt với anh làm gì vậy? Không 12 “
‘’Đừng có mà vội ATSM. Đầu óc tôi phi thường sạch sẽ, không giống chú lúc nào cũng đầy t*ng trùng.” Tả Lam vội vã cắt ngang lời của Giản Mặc, sợ cái miệng của tên lưu manh đang cười xấu xa này lại phun ra mấy lời nói xấu hổ trước mặt cha mẹ.
“Bất kể như thế nào, mặc quần áo vào trước rồi hãy nói.” Giản Mặc vừa dứt lời thì Vương Ân đi theo sau thức thời mang đến một bộ quần áo mới đặt ở trên ghế sa lon. Tả Lam từ trong chăn rút ra một tay cầm quần áo, nhìn Giản Mặc cùng Vương Ân đưa Tả Ích và Trần Tĩnh Phương sang bên kia tán gẫu mới yên lòng mặc đồ vào.
“Bác gái định lúc nào lên đường?” Lời của Giản Mặc khiến Tả Lam chú ý. Nhanh chóng mặc quần áo vào, cậu vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
“Ừm, đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ chờ dọn qua nhà mới.” Trần Tĩnh Phương cười híp mắt trả lời Giản Mặc, không còn dấu vết sợ sệt như trước.
“Mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Dọn qua nhà mới là sao?” Tả Lam cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã chạy tới chất vấn.
“A, mẹ chưa nói sao? Chắc là quên.” Trần Tĩnh Phương bình tĩnh nói: “Giản tiên sinh mua cho cha mẹ một ngôi biệt thự ở Thụy Sĩ, còn thay cha mẹ làm xong mấy cái thủ tục liên quan tới việc di dân nữa.”
“Cái gì?” Tả Lam trợn to mắt, hoàn toàn không thể tin được.
“Con thừa biết cha con thích đi Thụy Sĩ định cư an hưởng tuổi già, bởi vì nơi đó phong cảnh rất đẹp, không phải sao.” Trần Tĩnh Phương vỗ vai Tả Lam tiếp tục nói: “Giản tiên sinh thỏa mãn nguyện vọng này của cha con, hơn nữa còn mời chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới. Chúng ta không đành lòng cự tuyệt tâm ý của Giản tiên sinh nên đã đáp ứng. Tiểu Lam, con không mừng cho cha mẹ sao.”
Tả Lam ngơ ngác nhìn về phía cha, phát hiện Tả Ích bất đắc dĩ lắc đầu. Hai cha con nhìn nhau không nói gì, nước mắt lưng tròng. Thiếu niên nhìn tình hình liền hiểu. Thảo nào ban nãy mẹ ra sức nói tốt cho Giản Mặc. Thì ra mẹ bị Giản đại thúc mua chuộc mất rồi. Cái gì mà cha muốn đi Thụy Sĩ định cư? Còn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới? Những chuyện này thật ra đều là mong muốn của mẹ đi?
“Mẹ! Vì vì mấy thứ này mà bán đứa con độc nhất đi à? Đáng ghét! Mấy lời mẹ nói cảm động lúc nãy đều chỉ vì bản thân mẹ đúng không? “Tả Lam đau lòng chỉ vào Trần Tĩnh Phương lớn tiếng lên án.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này! Nói xằng bậy gì vậy? Con vừa nghịch ngợm lại hay tính toán nhỏ nhặt, có người chịu chăm lo cho con, mẹ còn phải cảm tạ trời đất tổ tiên Tả gia tích đức. Con còn ở đấy mà oán hận?” Trần Tĩnh Phương lấy tay nhào nặn hai má Tả Lam. Sau một hồi bị chà đạp, thiếu niên đành khuất phục trước d*m uy của mẹ qua nhiều năm “ngược đãi” liền không dám mở miệng nói nữa.
“Lúc này mới ngoan. Được rồi, bây giờ đi cắt bánh sinh nhật đi.” Trần Tĩnh Phương cười híp mắt. “Đừng nói mẹ không thương con. Tuy Giản tiên sinh nói chuẩn bị bánh ga-tô cho con nhưng mẹ cũng kêu cha con tự tay làm một cái đấy.”
Tả Lam ủ rũ không lên tiếng, không cảm xúc. Giản Mặc tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, xoa xoa gương mặt có chút sưng đỏ của thiếu niên.
“Thì ra là vậy, muốn cho Lam ngoan ngoãn nghe lời thì cần cả kẹo với cả roi vọt. Mẹ của em thật lợi hại. Sau này anh phải chú ý học hỏi để vận dụng mới được.” Giản Mặc nhìn Tả Lam bị Trần Tĩnh Phương chà đạp, trong mắt khó nén yêu Thương. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn trêu ghẹo cậu như cũ khiến Tả Lam càng nổi giận hơn.
“Giản tiên sinh, cậu muốn biết chuyện của Tiểu Lam nhà tôi sao? Cái này đơn giản, trước khi lên máy bay tôi sẽ chọn một dịp nói cho cậu biết.”
“Mẹ!” Tả Lam hữu khí vô lực kêu một tiếng, nhìn gương mặt hăng hái bừng bừng của Trần Tĩnh Phương liền thấy đau đầu. Mệt cậu vẫn còn một mực chờ đến khi tập đoàn Thiên Địa quay về chính đạo thì về nhà ở. Bây giờ cha mẹ lại bị Giản Mặc lừa gạt qua nước ngoài định cư. Ông chú Giản làm như vậy, rõ ràng bắt buộc cậu sau này phải ở chung với hắn? Tả Lam nghĩ tới đây, nổi giận ngẩng đầu trừng Giản Mặc một cái. Vương Ân đang chuẩn bị chuyển đề tài nói chuyện với mọi người thấy thế lập tức tiến lên nói tiệc chúc mừng chính thức đã chuẩn bị xong ở phòng hội nghị dưới tầng trệt. Tả Lam đáng lẽ là cùng đi với cha mẹ xuống dưới lại bị Giản Mặc dìu đi chỗ khác. Một đám người vẫn nói chuyện ồn ào náo loạn tới nửa đêm. Tả Lam nhận được đủ loại quà tặng. Dù sao các nhân vật chủ chốt trong tập đoàn Thiên Địa đều biết cậu là chuyển thế của “Tả lão đại”. Tất cả cũng rất yêu mến cậu. Nhưng Tả Lam ngoài mặt vui cười nhưng tâm tình lại không hoàn toàn buông lỏng. Cậu luyến tiếc cha mẹ đi ra nước ngoài, cũng bởi vì một khi nghĩ lại lời nói của người đàn ông trung niên kia liền cảm thấy có chút phiền não. Nhưng tâm tình phức tạp của Tả Lam không duy trì quá lâu bởi vì mọi người bỗng nhiên ồn ào lên, còn dám đẩy Giản Mặc tới bên cạnh cậu lớn tiếng bảo hắn hôn cậu. Mắt thấy Giản Mặc mỉm cười tới gần, mặt của Tả Lam như phát sốt mà nóng rần lên. Tứ phía đang ồn ào náo động rất nhanh chóng ngưng lai.
Bị Giản Mặc dùng sức ôm trong ngực hôn thật sâu, Tả Lam cảm thấy thân thể mình thật nóng. Cậu không nghe được mọi người xung quanh đang nói cái gì. Thậm chí cậu còn cho rằng thanh âm của những người đó đều bị một lực lượng kỳ quái chặn lại, khiến cho chỗ này dường như chỉ còn lại cậu cùng Giản Mặc mà thôi.
Tả Lam mơ mơ màng màng đáp lại Giản Mặc. Mặc kệ ánh mắt mọi người đánh giá ra sao, mặc kệ lời nói của người đàn ông trung niên kia là thật hay giả. Có lẽ tới một lúc nào đó, Giản Mặc sẽ chủ động nói cho cậu biết bí mật đã bị chôn giấu phải không?
Sau tiệc sinh nhật không lâu, vợ chồng Tả thị phấn khởi mà bay đi Thụy Sĩ. Tả Lam ra sân bay đưa tiễn, Giản Mặc đương nhiên mang theo rất nhiều vệ sĩ áo đen. Thanh thế của tập đoàn Thiên Địa khổng lồ như vậy khiến nhân viên bảo vệ sân bay không biết nên làm thế nào, đồng thời cũng bị vô số ánh nhìn săm soi của hành khách. Thậm chí còn kinh động cả cảnh sát, không biết vùng lân cận sân bay có bao nhiêu trinh sát được an bài để thăm dò nữa.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, từ đáy lòng Tả Lam rất muốn tẩn cho Giản Mặc một trận lên bờ xuống ruộng. Cậu cho rằng mình không hề gặp nguy hiểm gì được, ngược lại, mỗi đêm ở cùng Giản Mặc mới là không an toàn – Kể từ lúc sinh nhật mười bảy tuổi hôn Giản Mặc trước mặt mọi người, đối phương liền ngang nhiên chiếm giường của cậu, còn dõng dạc tuyên bố sau này đêm nào cũng phải ngủ cùng cậu…
Tả Lam thà chết vinh còn hơn sống nhục tự nhiên sẽ không đáp ứng loại yêu cầu này của Giản Mặc. Cho nên sau khi cò kè mặc cả một phen thời gian yêu đương mỗi đêm biến thành một tuần ba lần. Thật ra thì Tả Lam cảm thấy cái loại vận động tiêu hao thể lực trên giường này một tháng làm một lần là hoàn mỹ nhất. Thế nhưng cậu biết Giản Mặc tuyệt đối không thể nhượng bộ hơn. Nên, ngoại trừ ai thán, Tả Lam chẳng thể làm gì hơn. Bình thường Giản đối với cậu hi bì tiếu kiểm lại săn sóc kỹ lưỡng nhưng cứ ở trên giường liền biến thành lang sói! Mỗi lần áp cậu, hành động vô cùng gian xảo, miệng còn liên tục nói ra những lời buồn nôn, khiến người nghe liền muốn lập tức đặt bom cho hắn nổ banh xác.
Giản Mặc nói cái gì: bỏ chăn đi là để cho hiểu nhau rõ hơn, làm cho hắn càng cẩn thận thăm dò thân thể Tả Lam triệt để hơn, càng sâu sắc hơn. Lời thốt ra đến đâu, động tác cùng với nhịp độ tăng mạnh đến đó, làm cậu cảm thấy thật khó thở. Vậy nên Tả Lam càng ngày càng không thể hiểu nổi: Tại sao Giản Mặc tinh lực tràn đầy như thế? Bởi, mỗi sáng sau khi Giản Mặc ăn sáng cùng cậu xong sẽ đến văn phòng cần mẫn xử lý công vụ. Tả Lam biết Giản Mặc không chỉ phải xử lý mấy báo cáo dài dòng, còn phải kịp thời đưa ra quyết định, truyền đạt chỉ thị xuống cấp dưới. Giải quyết những thương vụ bình thường như thế đã rất mệt, vậy mà ba bữa cơm hắn cũng đòi làm. Thời gian của người này ngoại trừ làm việc tính đi tính lại chỉ còn đủ để đi xã giao với đối tác. Lại càng không nói trước kia Giản Mặc thỉnh thoảng còn phải xử lý mấy chuyện không thể lộ ra ngoài sáng của tập đoàn. Haizzz, vốn đã bận như vậy nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng đòi nấu cơm, xử lý công vụ xong là chạy về tự tay nấu cơm cho Tả Lam đang rảnh rỗi ở trong phòng. Tả Lam ở bên cạnh tuy là thờ ơ nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi, Giản Mặc lại tinh thần hăng hái làm đến bất diệc nhạc hồ. Đến đêm lại có thể ôm cậu như lang như hổ, hận không thể nuốt cả da cả xương Tả Lam vào trong bụng.
Đáng ghét! Xem ra Giản Mặc đúng là định dùng thân thể vô tội của cậu để đền bù “Tả lão đại” ly khai 16 năm ròng, cái ông chú này không chỉ có một thân quái lực dã man, còn là một cầm thú không nói đạo lý. Chuyện của kiếp trước sao lại có thể tính đến kiếp này chứ? Tả Lam nghĩ tới đây, oán hận mà đem bút máy cùng sách vở ném lên bàn rồi đứng lên. Nhưng mà mới đi hai bước, Tả Lam bỗng nhiên giật mình. Mấy ngày này, cậu đang làm cái quái gì vậy? Không minh bạch cùng Giản Mặc ở chung, mạc minh kỳ diệu tùy ý để cho đối phương ôm. Cậu rõ ràng còn cảm thấy không có bị đại thúc dây dưa mỗi đêm đã là vạn hạnh? Cậu rõ ràng nên đi đến cục cảnh sát tố cáo Giản Mặc giam cầm phi pháp cùng quấy rối t**h d*c, hoặc là cầm hung khí thẳng tay phế bỏ tên đại sắc lang kia a? Nhưng tại sao cậu không làm vậy? Không nghĩ ra! Tả Lam cảm thấy hết sức khó hiểu, bình thường chỉ cần thoáng nghĩ tới việc ooxx với nam nhân, cậu sẽ lập tức lông tóc dựng đứng, cả người nổi da gà. Nhưng Giản Mặc lại hình như là trường hợp đặc biệt kỳ quái. Mặc kệ hắn làm gì cậu, Tả Lam giận xong, mắng xong, oán xong, thì cho phép đối phương mặt dày tiếp tục tái phạm. Tại sao? Chẳng lẽ là do giấc mộng đeo bám cậu hàng chục năm? Làm cậu đối với Giản Mặc có cảm giác thân thiết cùng quen thuộc không thể nào lý giải nổi? Hơn nữa bình thường người đàn ông này đối xử với cậu cũng không xấu, ngoại trừ hạn chế tự do của cậu cùng ân ái ngoài trời, có thể nói là săn sóc hết lòng, dung túng mọi chuyện. Chẳng lẽ bởi vì như thế mới khiến cho cậu không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương?
Tả Lam ôm mặt ngồi lại ghế, nội tâm vẫn cứ rối loạn. Cậu chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới tương lai của cậu và Giản Mặc. Vì sao trong hồ đồ liền chung sống cùng người đàn ông này, hôm nay nhớ lại những việc đã từng làm trong gian phòng này, bản thân Tả Lam cũng có chút bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy vô cùng quẫn bách. Sau nửa ngày, Tả Lam bỏ tay ra, đầu lại không khỏi nghĩ đến người đàn ông trung niên gặp được vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi. Tả Lam vẫn rất lưu ý sự tình đối phương nói cho cậu, vừa vặn Giản Mặc có ý định cho Tả Lam quen thuộc cách kinh doanh chính quy cùng giao dịch kinh doanh với đối tác của Tập đoàn Thiên Địa, cổ vũ cậu đi thăm viếng nhiều tập đoàn của các ngành khác. Vì thế Tả Lam lợi dụng cơ hội này tranh thủ thời gian tra xét tư liệu toàn bộ nhân viên trong Tập đoàn Thiên Địa, biết được đại thúc nhìn ôn hòa giống thỏ con kia tên là Mộc Nhân, hiện đang làm ở phòng Hành Chính. Trên tư liệu ghi Mộc Nhân là cô nhi. Năm đó “Tả lão đại” ở trên đường trông thấy y bị người bắt nạt, nhất thời hảo tâm đưa y về, làm tiểu đệ chuyên mua thuốc lá và chạy vặt. Sau khi Giản Mặc tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, thành lập tập đoàn Thiên Địa, Mộc Nhân là “lão công nhân”, tự nhiên cũng vào tập đoàn công tác.
Những lời Mộc Nhân nói là thật sao? Tả Lam nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu cảm thấy đối phương không lừa mình, nhưng cậu cũng rất khó chấp nhận việc Giản Mặc lúc nào cũng khao khát mình lại nhẫn tâm đi hại mình. Hay là có cái gì ẩn tình trong này, cũng có thể là hiểu lầm chăng? Cậu có nên hỏi Giản Mặc cho rõ? Nhưng nếu tùy tiện hỏi, không biết Giản Mặc có nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi cậu?
“Lam, em đang làm gì vậy?” Thanh âm của Giản Mặc vang vọng bên tai, thân thể của thiếu niên cũng rơi vào một đôi tay rắn chắc.
“Chú đi đường sao không có một chút âm thanh nào vậy hả? Muốn hù chết người sao?” Tả Lam thần sắc bất định, nhanh chóng phục hồi tinh thần. Cậu quay đầu trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Giản Mặc tới gần, trong mắt xẹt qua chút ngượng ngùng nhàn nhạt.
“Em còn nói anh? Đến giờ ăn tối rồi em còn ngồi 1 mình rầu rĩ ở đây. Đọc sách cũng không cần khổ cực như thế.” Giản Mặc theo thói quen ôm lấy Tả Lam, xoay người ghé vào trong ngực thiếu niên cọ tới cọ lui. “Mà Lam nghĩ cái gì mà xuất thần như thế, chẳng lẽ em đang nhớ tới bạn học nào ở trường?”
“Chú còn dám nói? Đều tại chú không tốt! Để tôi một mình ở chỗ này, chỉ có thời gian thi mới đi đến trường, làm hại ‘mọi người đồn đại nhiều điều kỳ quái về tôi.” Tả Lam oán hận nói.
“Hôm nay thật sự bị cái tên nhiều chuyện Ngô Khải kia nói trúng rồi! Bạn học nào cũng nói tôi xuất quỷ nhập thần. Không ai biết tôi làm gì, hiện giờ đang ở đâu. Hơn nữa gia đình tôi bây giờ cũng định cư ở nước ngoài rồi….Chú biết không? Hiện tại Tả Lam đã trở thành một trong những điều bí ẩn nhất của trường cấp 3 rồi đó!”
“Ha ha ha, việc này không phải rất tốt sao? Không ai có thể uy hiếp được an toàn của người thân em, mọi người cũng càng thích em. Quan trọng nhất là, Lam cuối cùng cũng thuộc về một mình anh.” Giản Mặc lộ ra tiếu dung mỹ mãn, làm cho thiếu niên đang liếc mắt nhìn hắn hận đến nắm chặt hai nắm tay.
“Chú đắc ý cái gì hả? Một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi nơi này, sống bằng chính năng lực của mình.” Tả Lam kiên định nói.
Aizzz, nếu như em thật sự không muốn nhiệm chức tại tập đoàn Thiên Địa, cũng phải đợi sau khi anh cùng Sậu Vũ và Tứ Hải làm rõ ràng quan hệ rồi mới đi công ty khác chứ.” Giản Mặc tỏ ra như là đã làm ra nhượng bộ lớn nhất của mình, chỉ có điều tiếp theo hắn lại mở miệng cười: “Thế nhưng Lam không cần làm việc cũng được, anh nhất định sẽ nuôi em đến trắng trắng tròn tròn a.”
“Được rồi, đây là thư mà cha mẹ em gửi về từ Thụy Sĩ.” Giản Mặc buông Tả Lam ra, đứng dậy đưa cho nam sinh trung học phổ thông một phong thư dày cộm.
“Nhất định lại là ảnh chụp!” Tả Lam có chút vô lực nói. Cậu nhanh chóng mở ra phong thư, xem hết ảnh chụp của Tả Ích cùng Trần Tĩnh Phương, tâm tình lại càng buồn bực…..
“Thấy cha mẹ em bây giờ hạnh phúc đến thế, chẳng lẽ em không vui thay cho bọn họ sao?” Giản Mặc mỉm cười hỏi.
“Bọn họ chỉ lo bản thân vui vẻ thôi, cũng không nghĩ tới tôi ở lại bên cạnh ông chú biến thái sống như thế nào?” Tả Lam chu miệng nhỏ giọng thầm thì, nhìn ảnh chụp song thân đang cười tới sáng lạn càng có cảm giác tức nghẹn.
“Thì ra Lam sợ cô đơn một mình buồn bực a?”
Giản Mặc bừng tỉnh đại ngộ nói. Hắn khom lưng bế Tả Lam đang ngồi ngây ngẩn lên, bước về phía phòng ngủ.
“Này, chú muốn làm gì? Chúng ta còn chưa ăn tối mà?” Tả Lam cả kinh hai mắt trợn to, vội vàng vặn vẹo thân mình dùng sức giãy dụa.
“Anh giải trí cùng em a! Lam vừa mới dùng ánh mắt nói cho anh biết em hiện tại đang tịch mịch nên cần anh phải làm gì đó, không phải sao?” Giản Mặc nói chuyện đồng thời đặt Tả Lam nhẹ nhàng vào chiếc giường đôi, lập tức đè thân xuống.
“Chú chờ một chút a! Tôi, tôi dùng ánh mắt nói cho chú khi nào chứ? Chú đừng tự mình suy diễn a!” Tả Lam biện bạch cũng không thể vãn hồi được cái gì. Cậu không chống cự được bao nhiêu, quần áo đã bị Giản Mặc cởi ra sạch sẽ.
Giương mắt nhìn, Giản Mặc chẳng biết lúc nào cũng toàn thân lõa thể, bản thân lại vui vẻ mà nháy mắt với cậu. Đối mặt với Giản Mặc như vậy, trong nội tâm Tả Lam “phụt” một tiếng toát ra nộ khí. Cậu hung dữ nhìn chòng chọc nam nhân đang đè trên người mình, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng lên.
“Lam, em sao vậy? Đã làm nhiều lần như thế, đừng nói rằng em tới bây giờ mới không muốn a.” Giản Mặc tâm tình tốt nhẹ nhàng hôn Tả Lam cười nói, “Đừng nói mập mờ như vậy! Tôi chưa từng tự nguyện làm loại chuyện này. Mỗi lần đều là chú ép buộc tôi!” Tả Lam đỏ mặt rống to, tránh né từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống trên người, phẫn nộ kêu to. “Sao mỗi lần chú đều như vậy hết hả?”
“Mỗi lần đều như vậy là như thế nào?” Giản Mặc mạn bất kinh tâm thuận miệng cho qua ngữ khí giận dữ của Tả Lam. Tinh thần của hắn đã sớm phiêu du nơi nào, trước mắt chỉ còn thân thể mềm mại cùng với hương vị thơm ngát của thiếu niên.
“Tôi không muốn ở mặt dưới!” Tả Lam gian nan tiếp tục né tránh công kích của Giản Mặc, trừng nam nhân mà oán hận. “Nếu như lần này chú không nghe tôi, sau này cững đừng mong leo lên giường của tôi nữa!”
“Ok, hôm nay ‘anh sẽ “ngoan ngoãn” theo ý em.”
Giản Mặc nghe xong lời của Tả Lam, rõ ràng buông cậu ra, nằm ngửa ra mở rộng hết tứ chi trên giường, làm ra vẻ mặc cho thiếu niên an bài.
“Chú, chú thật thật muốn vậy à?” Tả Lam chần chừ nhưng lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng xoay người dậy, mở cái tủ nhỏ bên giường lấy ra hai sợi dây. Nhanh chóng trói chặt hai tay Giản Mặc sang hai bên.
“Anh không nghĩ em thích chơi kiểu này a?” Giản Mặc nhìn toàn bộ hành động của Tả Lam không có một tia phản kháng, giống như cực kỳ phối hợp, chỉ cười khẽ không ngừng. “Nhưng em có biết cách làm không?”
“Dài dòng! Câm miệng!!!” Tả Lam thấy Giản Mặc cười đến híp cả mắt lại, nhịp tim vô thức tăng tốc. Cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn thân thể to lớn hoàn mỹ của Giản Mặc, chợt phát hiện mình lại chủ động ngồi lên phần eo của nam nhân, khiến cho hạ thể của bọn họ chạm nhau. Hơn nữa lúc Tả Lam trói chặt Giản Mặc quá hưng phấn, khiến cho tính khí đang cọ xát của hai người cũng hơi ngạnh lên. Phát hiện được điểm này, gò má cùng cổ Tả Lam lập tức đỏ bừng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Hay để anh dạy em nhé, lúc này nên “Tôi biết rồi! Nhìn chú làm gì với tôi, tôi cũng biết!” Tả Lam không phục cắt lời trêu chọc của Giản Mặc. “Chú đừng có xem thường tôi! Chú à, tý nữa tôi sẽ làm chú khóc lên cho xem!”
Giản Mặc buồn cười nhìn Tả Lam mặt đỏ tới mang tai cầm lấy vật giữa hai chân hắn mà sờ soạng. Trên mặt rõ ràng lộ ra thần sắc khó xử, thế nhưng thiếu niên vẫn cứng đầu cậy mạnh mà không chịu buông tha “cơ hội” này làm Giản Mặc cảm thấy phi thường thú vị. Nhưng mà Tả Lam lại không biết nên tiếp tục như thế nào. Vẻ mặt phong phú khơi mào d*c v*ng của Giản Mặc. Y yêu đến chết đi sống lại cậu thiếu niên hiện đang hết sức chăm chú nhìn mình, đồng thời thiếu niên cũng mang chút biểu tình không biết phải làm sao. Nam nhân hai tay dùng sức giãy một cái, lập tức thoát khỏi mảnh vải đang trói chặt mình, ôm lấy Tả Lam đang kinh ngạc ấn xuống giường.
“Lam, hay là để anh nhé. Em nhìn có vẻ hoang mang quá…” Giản Mặc mỉm cười nói, thỏa mãn nhìn người dưới thân hắn hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao.
“Chú, chú phạm quy! Chú nói lần này chú nghe tôi mà, sao chú lại làm như vậy được chứ?” Kháng nghị của Tả Lam liền ngập trong nụ hôn sâu của Giản Mặc. Sau đó, giữa đùi truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc làm cho chút lực đạo còn lại của Tả Lam hoàn toàn tan biến. Cậu chỉ có thể run rẩy thân thể, ủy ủy khuất khuất đón nhận sự xâm nhập của Giản Mặc, trong miệng không ngừng thấp giọng chửi bới nam nhân không giữ chữ tín.
“Lam, anh thật sự rất yêu em. Ngoan, thả lỏng một chút để anh với em lần nữa cùng hòa làm một, để anh hảo hảo yêu thương em.” Giọng nói của Giản Mặc nghe giống như là đã ẩn nhẫn thật lâu, quanh quẩn bên tai Tả Lam. Tay của hắn cũng bắt đầu vuốt ve âu yếm cơ thể không ngừng run rẩy của thiếu niên. Bản năng của Tả Lam đã nhận ra Giản Mặc đang vì cậu mà tận lực áp chế ham muốn mãnh liệt của bản thân. Tâm cậu chậm rãi mềm mại. Tả Lam chịu đựng sự xấu hổ nhìn về phía Giản Mặc đang đồng dạng dò xét mình, ngơ ngác nhìn đôi mắt đang lóe ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, ngực cậu hình như đang nóng dần lên, đầu óc cũng có chút không thanh tỉnh lắm. Tiếp đó, Giản Mặc đang ở trong thân thể Tả Lam lại bắt đầu hoạt động. Giữa lúc mơ màng, Tả Lam lạ lùng cảm thấy thể mao (à thì… lông cái chỗ đó đó:”>) của Giản Mặc đang ma xát ở mông cậu. Cảm giác có chút ngưa ngứa, có chút tê dại, có phần lạ lẫm, cũng mang theo chút ít e thẹn không hiểu được. Dường như hòa tan một ít đau đớn khi Giản Mặc trong thân thể cậu hung mãnh trừu sáp, làm cho cậu càng ngày càng thấy thư thái cùng ấm áp.
“Lam, yêu em nhất….Quả nhiên, cùng người mình yêu nhất ân ái, cảm giác là tuyệt vời đến thế này… A!” Giản Mặc chăm chú vuốt ve Tả Lam cũng đang đồng thời cao trào, nhắm hai mắt thì thào tự nói thầm, như là giữa kích tình không nhịn được nói ra tình yêu ẩn sâu thật lâu cùng chấp nhất của mình.
“Ha…. Không… A ha…” Tả Lam nghẹn ngào rên lên. Cậu không biết mình đang bị cái gì nữa. Nghe được lời nói lúc nãy của Giản Mặc đáy lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, còn không khống chế được d*c v*ng của mình mà phát ra mấy tiếng rên rỉ kì quái đến dọa người.
Thật không thể tin được, cậu lại có thể sa đoạ đến mức ở dưới thân Giản Mặc đạt được kho*i c*m. Đầu óc còn mơ hồ mà khát vọng đối phương càng thêm mạnh mẽ và điên cuồng kết hợp? Thậm chí trong ý thức càng ngày càng tan rã, cậu còn thấy ông chú đang ôm cậu có một lực hấp dẫn không thể kháng cự nổi? Tả Lam đột nhiên muốn khóc lớn lên, cũng muốn tự mắng chửi bản thân nhưng Giản Mặc sẽ không cho cậu có thời gian làm chuyện khác….
Sau một hồi hỗn loạn kịch liệt, Giản Mặc cùng Tả Lam ôm nhau nằm trên giường, hai người có chút hồn vía trên mây, tựa hồ vẫn còn đang chìm trong dư vị tình ái lúc nãy.
“Lam, thì ra em cũng yêu anh nhiều đến vậy? Anh cực kỳ vui a! Thật lâu sau đó, Giản Mặc đánh vỡ không khí lặng yên. Hắn hôn cái trán đầy mồ hôi của thiếu niên, trong mắt đều là ý cười.
Tôi …. Tôi không có. Ta Lam xấu hổ vạn phần vùi đầu trong chăn. Bởi vì tự cậu cũng biết ban nãy là lần đầu tiên cậu đáp lại Giản Mặc nghiêm túc nhất mà cũng là điên cuồng nhất.
“Thẹn thùng sao? Lam của anh thật là đáng yêu. Em suốt ngày bảo không thích loại chuyện này nhưng thực tế là em không thể cự tuyệt được yêu thương của anh.” Giản Mặc rời khỏi cơ thể Tả Lam, trên mặt vẫn là ý cười. Thật vất vả mới cảm thấy được Tả Lam cũng đang từ từ mà đáp lại, hắn tự nhiên là cực kì vui vẻ. Nên sau khi Giản Mặc trở lại bình thường, tay hắn vẫn một mực không có ngừng mà xoa xoa bóp bóp trên người Tả Lam chiếm tiện nghi…..
“Chưa đủ sao? Nhanh biến đi! Tôi còn muốn tiếp tục học bài.” Tả Lam khôi phục lý trí, luống cuống tay chân mà đẩy Giản Mặc ra.
“Không cần gấp vậy a? Em nghỉ ngơi chút đi, ăn tối xong lại học bài cũng không muộn.” Giản Mặc thương lượng.
“Không được, tôi muốn nhảy thẳng lên lớp 12, sau đó thi lên đại học. Sau đó suôn sẻ học xong rồi thuận lợi tốt nghiệp tìm được việc làm luôn.” Tả Lam kiên quyết từ chối đề nghị của Giản Mặc. “Chú không phải nói chờ tôi tốt nghiệp đại học rồi sẽ không quản tự do của tôi nữa sao?”
“Lam, không thể tính như vậy được …”
“Kháng nghị vô hiệu!” Tả Lam chịu đựng sự bất tiện sau tính Sự mà nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm. “Lúc tôi đi ra, tôi không muốn phải nhìn thấy chú còn ở đây đâu. Chú có thời gian làm càn với tôi sao không cẩn thận nghĩ cách nhanh chóng chấm dứt quan hệ với đám hắc đạo kia đi.” Giản Mặc còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Tả Lam nhanh chóng đóng cửa phòng tắm đành lắc đầu cười khổ. Cuối cùng sau khi trầm ngâm nửa ngày mà mặc lại quần áo rồi lặng lẽ rời đi.
Tả Lam tắm xong, lúc khoác áo tắm đi ra đã không còn thấy thân ảnh của Giản Mặc vì thế cậu thỏa mãn nhấc lên khóe môi. Quay người lại, Tả Lam nhìn thấy Mộc Nhân đẩy một chiếc xe đồ ăn đủ loại màu sắc, im lặng đứbg ở sau mình.