Từ Úy Vũ V: “Lưu Lê từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng như một thứ vũ khí giết người, lúc mới sinh ra cậu ấy như tờ giấy trắng, về sau bị những kẻ thủ ác bôi chát nhuốm bẩn. Suy nghĩ của cậu ấy rất đơn giản, không phải đen thì là trắng, không có nhân cách, không có yêu ghét, không hiểu những chuyện thế tục hay yêu đương trên đời. Được Mạc Thất đối xử tốt, cậu ấy có cảm động không?
Có.
Rõ ràng sau khi bắn phát súng cuối cùng, cậu ấy có thể ung dung rời đi, đầu cũng không cần ngoảnh lại, thế nhưng cậu ấy lại lựa chọn xuống ngựa, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, khẽ khàng nói với Mạc Thất một câu, xin lỗi.
Giống như lời độc thoại ở cuối phim: “Nếu có kiếp sau, em sẽ cố gắng học cách yêu anh.”
Không phải Lưu Lê chưa từng bị Mạc Thất làm cho cảm động, cậu ấy cũng từng thử thích Mạc Thất. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, tình ái trên đời không phải cứ đơn giản như tôi yêu em, em cũng yêu tôi. Nó rối rắm đến mức Lưu Lê muốn học cũng không tài nào học được.
Vì thế cậu ấy mới nói với Mạc Thất, rằng mình… không có trái tim.”
Vài dòng cảm nghĩ đăng trên weibo, thời gian đăng bài là hai giờ sáng. Ngoài ra, phía dưới còn đăng kèm một tấm hình chụp vé xem ‘Tiểu lưu ly’ bằng điện thoại, vừa nhìn đã biết là những lời cảm nghĩ sau khi đi xem xuất chiếu đầu tiên về.
Từ Úy Vũ chỉ là một biên kịch hơi có chút tiếng tăm, đạo diễn và diễn viên kính trọng cô, nhưng trong mắt khán giả cô không được mấy người biết đến. Fan weibo mấy vạn, nhưng bình thường đăng status rất đìu hiu, cả ngày nhiều nhất cũng chỉ được một hai trăm bình luận. Rạng sáng hôm nay, fan của cô lại nháo nhào tập kích weibo, status mới đăng chưa bao lâu đã có hơn một ngàn bình luận, hầu hết đều là những lời ai oán của khán giả.
“Cứ ngỡ là ngọt, xem đến cuối cùng con tim em nát thành một nùi pha lê. Chị biên kịch ơi, chị bảo ánh mắt kia của tiểu Lưu Lê không phải là yêu? Là diễn xuất của diễn viên quá tốt hay do mắt em mù rồi?” Tiện thể quăng ra tấm hình nóng hổi chụp được ở rạp chiếu phim, khuôn mặt thiếu niên nhìn người kia, khóe môi khẽ cong lên, tình cảm nhiệt thành cháy bỏng trong ánh mắt thể hiện không sót chút nào.
Từ Úy Vũ rất có hứng thú mà đáp lại: “Vậy em phải đi hỏi Kha Tây Ninh rồi.”
Dưới bình luận này là một dãy 6666666, không lâu sau đã được like và đẩy lên top 1.
“Nửa đêm đi gặm cơm chó với bạn trai, kết quả khóc ná thở, biên kịch mau trả lại nước mắt cho tui! Giờ kêu tui làm sao ngủ, trong đầu toàn là cảnh Mạc Thất chết trong vũng máu!!! *Thì thầm* Bạn trai tui cũng khóc :) sau này gọi anh ấy là cái bịch nước mắt!”
“Không phải, sao các thím không chú ý tới độ dài của phân cảnh giường chiếu? Nếu không phải hai năm nay chính sách nới lỏng, ‘Tiểu lưu ly’ còn khuya mới được duyệt. Tui coi mà tui nóng mặt á, cảnh này chả giống diễn tí nào, xem cứ như thật vậy, muốn đẩy thuyền CP người thật, hahahahaha fan đừng có bay vào công kích tui, tui chỉ nói thế thôi.”
Từ Úy Vũ tiếp tục rảnh rỗi trả lời: “Đã cắt bớt một phần ba rồi. Bằng không càng khó được chiếu.”
“Không ai bàn luận về kỹ năng diễn xuất của ảnh đế và anh Tây Ninh 10 năm trước sao? Vốn tui chỉ định đi xem phim coi như ủng hộ thần tượng, nhưng mà phim hay bất ngờ. Nhất là anh Tây Ninh, nếu thời gian giới thiệu là đúng, vậy đây là bộ phim đầu tay của anh ấy phải không… Sao có thể diễn tốt được như vậy? Tôi kinh ngạc thật sự!”
“…”
Không chỉ dưới weibo của Từ Úy Vũ, weibo chính thức của đoàn phim ‘Tiểu lưu ly’ cũng vô cùng náo nhiệt, cả đám người ùn ùn kéo tới bày tỏ bị ăn phải một nùi pha lê nát. Hoặc có lẽ vì bộ phim này kết thúc BE, nước mắt chảy không dứt, kết cục không tốt đẹp khiến người xem canh cánh mãi trong lòng. Những ai cảm xúc bị cuốn quá sâu cứ có cảm giác trong lồng ngực có chút gì đó ấm ức không thể thoát ra ngoài, kêu gào đạo diễn quay tiếp phần hai.
Còn có blogger mấy chục vạn fan nửa đêm đăng status về ‘Tiểu lưu ly’: “Không phải Lưu Lê nói kiếp sau sẽ cố gắng học cách yêu Mạc Thất ư? Tui đây tự bổ não 2 người họ thành Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh ở hiện tại là được rồi, cầu hai anh đến với nhau có được không? Nếu có một ngày tâm nguyện trở thành sự thật, các bạn cứ coi tui như cá chép Koi mà share, tui không ngại đâu.”
Fan A: Báo cáo.
Fan B: Blogger rác rưởi, bỏ theo dõi.
Fan C: Các bạn!! Chẳng lẽ!! Đã quên mất chuyện cách đây không lâu ảnh đế công khai giúp đỡ tuyên truyền cho ‘Nói mê’ và ‘Đại sư phong thủy’ của anh Tây Ninh ư? Cả đống phim của mình thì chẳng bao giờ thấy tuyên truyền, lại đi tuyên truyền giúp cho 1 đàn em, đây không phải yêu thì là gì!!! Ủng hộ #chồng chồng Nghiêm Khắc(*)#!!! Vung vẩy cây gậy tiếp ứng trong tay!
(*) Nghiêm Khắc với Nghiêm Kha gần âm trong tiếng Trung nha:’))))
Fan F trả lời fan C: Đối với chuyện ảnh đế giúp đàn em tuyên truyền, các fan chúng tôi đã làm sáng tỏ, là do bloggers cắt câu lấy nghĩa. Ảnh đế cũng đã giải thích rằng vì anh ấy đã xem qua ‘Nói mê’, thấy diễn rất ổn nên mới thật lòng đề cử cho fan cùng xem, còn ‘Đại sư phong thủy’ thì chính là bộ phim mà anh ấy làm chế tác, nam chính số 1 Phùng Nghị lại là bạn thâm giao của anh, cho nên tuyên truyền cũng chẳng có gì quá đáng, xin hủ đừng nhìn theo chiều hướng lệch lạc, cảm ơn.
Fan Z trả lời fan C: Chồng chồng Nghiêm Khắc cái rắm nhé, tên già như Nghiêm Tự xứng với anh Tây Ninh nhân khí đang tăng vọt của tụi này sao?
Fan A trả lời fan Z: Báo cáo :)
Dù thế nào, siêu thoại tag #chồng chồng Nghiêm Khắc# cũng bất chấp tất cả mà đạp đất trồi lên, oanh liệt xuất thế trong giới CP nhỏ bé, một đêm có vô số fan CP gia nhập, nhất thời cứu vớt giới CP đã cận buổi xế chiều, độ hot không hề giảm bớt.
Mà hai đương sự vẫn không hề hay biết về siêu thoại ấy. Kha Tây Ninh sợ bộ phim vừa kết thúc, dòng người tụ lại, Nghiêm Tự hoặc cậu sẽ bị fan nhận ra rồi kéo tới những rắc rối không cần thiết, vì thế khi ‘Tiểu lưu ly’ còn đang chiếu ca khúc và teaser cuối phim, cậu đã gấp rút nắm tay Nghiêm Tự ra khỏi rạp.
Khán giả quá nhập tâm xem phim, kết cục của phim đã định, dù trên màn ảnh chỉ chiếu một vài những thứ không quan trọng, bọn họ vẫn sẽ cố kiên trì ngồi đến cùng chứ không đứng dậy sớm, điều này vừa hay tạo khoảng trống và cơ hội cho Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh rời đi trước.
Hai bóng đen vội vã ra khỏi rạp.
Cạnh rạp chiếu phim có một khách sạn cỡ nhỏ. Kha Tây Ninh hoàn toàn có thể dành chút thời gian tìm một khách sạn tốt hơn, hoặc bắt taxi tới khách sạn mà hai người đã đặt phòng sẵn, nhưng không biết vì sao, cậu không thể đợi được nữa. Không chỉ cậu, Kha Tây Ninh cảm thấy có lẽ Nghiêm Tự cũng không đợi được nữa rồi.
Củi khô gặp lửa, không cần phí sức, ngọn lửa sẽ tự khắc bùng lên.
Khách sạn nhỏ này có vẻ là của tư nhân, quy mô cũng không tính là quá bé, phòng ngủ và phòng tắm thoạt nhìn không tồi. Khuyết điểm duy nhất là chiếc giường lớn nhìn qua hơi nhỏ, dễ khiến người ta có cảm giác hai người đàn ông trưởng thành nằm lên sẽ sụp.
Kha Tây Ninh hít sâu một hơi, đẩy ngực Nghiêm Tự: “Anh vào tắm trước đi.”
Nghiêm Tự bất động như núi, ánh mắt tỏa ra vầng sáng dịu dàng dễ khiến người ta trầm luân.
Đẩy thế nào cũng không được… Cảnh tượng này sao lại giống cảnh Lưu Lê và Mạc Thất gợi tình nhau như vậy. Nhớ lại những động tác của hai người ở rạp chiếu phim, mặt Kha Tây Ninh đỏ lựng. Cậu vốn cảm thấy mình rất dễ đỏ mặt, nhưng đó chỉ là phán đoán từ nhiệt độ của hai bên má thôi, nếu lúc này có gương, cậu càng muốn làm một con đà điểu vùi đầu vào cát sa mạc hơn.
Kha Tây Ninh túm túm tóc, nói: “Anh không đi thì em đi tắm trước đây.”
Nói rồi liền vòng qua người hắn đi về phía phòng tắm.
Nghiêm Tự nhanh tay giữ lấy, kéo cậu lại.
Kha Tây Ninh bật cười: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Tự không nói gì. Hắn hơi khom lưng, nhẹ nhàng gác cằm lên vai cậu. Kha Tây Ninh mặt mũi ngơ ngác giãy hai cái, Nghiêm Tự nhíu mày, dứt khoát giang tay giữ chặt lưng cậu, còn khẽ vỗ về hai cái như trấn an: “Ngoan.”
Kha Tây Ninh: “…”
Ngay sau đó.
Đầu lưỡi mềm mại như con rắn trơn trượt, không báo trước một tiếng bất ngờ chui vào lỗ tai cậu. Nó khống chế cậu, bá đạo độc chiếm lãnh địa vốn thuộc về cậu. Trước tiên đảo vòng, sau đó dời trận địa, cắn lên vành tai trắng nõn của Kha Tây Ninh, nhẹ nhàng gặm cắn, day day, giống như đang nếm một thứ mỹ vị, yêu thích không rời.
Từ góc độ của Kha Tây Ninh không thể nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Tự, cậu có cảm giác mình như một cây bèo lục bình trôi nổi dập dềnh giữa đại dương, mưa to xối xả làm cậu ướt nhẹp, để mặc cơn sóng đẩy trôi, bất định, mê man trầm luân trong lòng biển rộng. Cậu dần đánh mất bản thân trong sự dịu dàng ấy.
Kha Tây Ninh nhắm lại hai mắt, không khí nóng rực, cậu nếm được vị mặn của biển trên đầu lưỡi.
Không có điểm tựa, cậu đành phải bám lung tung lên người Nghiêm Tự, nhờ nó để tìm chút cảm giác an toàn mờ mịt. Màng tai như bị những vệt nước dấp dính lấp kín, đây là một loại trải nghiệm chưa từng có, cảm giác đừng bên bờ vực khiến Kha Tây Ninh sợ hãi cực độ, tưởng chừng như hai tai mình đã điếc đặc.
Mặt bị dày vò, cổ bị cắn liếm, tê dại. Ngay cả xương quai xanh người nọ cũng không buông tha.
Nghiêm Tự điên cuồng như muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Không biết lúc nào, ‘tách’ một tiếng, đèn phòng bị người bên cạnh cố tình tắt mất, tầm nhìn trước mắt bất ngờ bị kéo xuống một tấm màn đen. Bóng tối khiến cậu buông xuống cảnh giác, xúi giục cậu trút bỏ lớp vỏ đạo mạo ban ngày. Kha Tây Ninh ướt nhũn, nằm rạp trên người hắn như con mèo hoang phát tình, chốc chốc lại khe khẽ rên rỉ. Cuối cùng, trước những giày vò trêu đùa của Nghiêm Tự, cậu triệt để vứt bỏ cái gọi là ngượng ngùng xấu hổ, bất chấp tất cả mà kêu lớn.
“Kẽo kẹt.”
Chiếc giường không tính là lớn lắm phải chịu sự đè ép chưa từng có.
Kha Tây Ninh tỉnh táo lại một chút, mở bừng hai mắt. Cả người cậu dính nhớp, quần áo bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, dính sát lên da thịt. Nghiêm Tự coi như không thấy, hắn phủ người lên, mạnh mẽ bắt lấy hai tay Kha Tây Ninh, dùng lực tách sang hai bên.
Ngừng một lát, hắn mới dịu dàng cúi người, mười ngón tay đan vào nhau.
Vào lúc này, Kha Tây Ninh lại chợt thất thần. Cậu nghĩ, thì ra mồ hôi tay của Nghiêm Tự cũng không ít hơn mình.
Nghiêm Tự hôn lên hàng lông mi gần ngay trước mặt, hôn lên đôi mắt sáng ngời, hôn lên bờ môi mềm mại của cậu.
Hắn coi như trân bảo.
Đúng lúc này, không biết kẻ nào nửa đêm gọi điện tới quấy rối. Tiếng chuông kéo dài theo từng trận rung, liên hồi không dứt, giống như không đạt được mục đích quyết không buông tha.
Nghiêm Tự nhẫn nhịn, vốn định nghe điện thoại, thấy tên người gọi là Từ Kiều, hắn lập tức tắt máy ném sang một bên.
Kha Tây Ninh mím môi, sợi tóc dính bết trên gương mặt, giọng nói cũng vì bị giày vò mà trở nên mềm nhũn: “Ai vậy anh?”
Nghiêm Tự sao còn có thể nhẫn nhịn, hắn nói: “Không quen biết’, rồi muốn tiếp tục làm chuyện ban nãy.
Thế nhưng Từ Kiều lại không biết thức thời, liên tục gọi tới hết lần này đến lần khác.
Kha Tây Ninh đã sớm mất hứng, cậu nói: “Rốt cuộc là ai vậy? Hay người ta có việc gì quan trọng?”
Nghiêm Tự: “…”
Hắn dứt khoát ngồi dậy, nhặt di động lên. Kha Tây Ninh chui trong chăn mềm mại, xoay người qua ôm lấy thắt lưng Nghiêm Tự, nửa mặt trái như miếng kẹo mè xửng, dán lên người hắn, híp mắt thích thú cọ cọ.
Nghiêm Tự: “…”
Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, lòng thầm nghĩ nếu Từ Kiều mà tìm hắn vì chuyện kỳ quái gì, hắn nhất định sẽ tuyệt giao với anh ta.