Giữa anh và cô luôn có một bức màn thủy tinh, cho dù có gần nhau như thế nào thì hai người cũng không cùng một thế giới.
Suy nghĩ lại cẩn thận, đúng là cô chưa bao giờ được nhận sự dịu dàng trìu
mến từ Thường Trữ Viễn. Mỗi khi anh đặc biệt dịu dàng là lúc đang ở cao
trào kích tình hoặc là đang dụ dỗ cô lên giường.
Thừa nhận đi!
Bọn họ chưa bao giờ là tình nhân, những năm gần đây cũng không thể coi
là có quan hệ. Thường Trữ Viễn và cô nhiều lắm thì chỉ coi là bạn trên
giường.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thường Trữ Viễn không hài lòng
vì cô không tập trung, sau khi anh thỏa mãn thì đem cô ôm vào trong
ngực, quay đầu về phía tai cô gặm một cái.
Lâm Trinh Lan bị đau,
thân thể co rụt lại, rốt cuộc không nén được khát vọng trong lòng mà hỏi anh “Anh... Tại sao năm đó đồng ý quen với em?”
Thật ra thì cô muốn hỏi “Mấy năm qua anh có yêu em hay không?” nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại biến thành ý này.
Khi Lâm Trinh Lan hỏi vấn đề này thì đã ý thức được tình cảm của mình đối với Thường Trữ Viễn không còn giống như trước nữa.
Anh cau mày, “Em hỏi vấn đề này làm gì?”
Tất cả bạn gái trước kia của anh đều từng ép hỏi anh có yêu họ không, làm
cho anh phiền chết đi được, tưởng rằng Lâm Trinh Lan không giống như
những cô gái đó, thật không ngờ, từ khi nào cô đã học được tật xấu này?
“Có phải anh quen với em là bởi vì...” Cắn cắn môi dưới, Lâm Trinh Lan thật sự không hỏi được, cô chỉ có thể giương mắt lên mong đợi nhìn anh.
Anh tại sao đồng ý quen với em? Là bởi vì em “Rất nghe lời” sao? Hay là bởi vì em sẽ không gây phiền toái cho anh?
Bởi vì anh thích em… cái gì nên làm, không nên làm thì cũng đã làm rồi. Khi hai người ở bên nhau, từ ngữ “dâm mỹ” cỡ nào anh cũng nói ra được thế
nhưng chỉ một câu “thuần túy” như thế, anh lại không thốt nên lời.
Trong mắt cô tràn đầy khát vọng, anh không phải không nhìn ra nhưng cuối cùng chỉ ho khan một cái, cứng rắn nói ra một câu, “Anh đối với em như thế
nào, em nên biết rồi chứ.”
Những năm gần đây, bên cạnh anh chỉ có một mình cô, như vậy không phải là quá rõ ràng rồi sao?
Vậy mà sự thật chứng minh, một người dù có yêu người khác như thế nào, cũng sẽ không biến thành con giun trong bụng đối phương...
Lâm Trinh
Lan hoàn toàn hiểu sai ý của Thường Trữ Viễn, cô không nhịn được mà rơi
nước mắt, yên lặng cúi đầu. Thường Trữ Viễn lại nghĩ thái độ của cô như
vậy là đã hiểu ý của anh rồi, anh thật phấn khích ôm lấy cô, tóm lấy
chăn bông mềm mại khẽ quấn lên, sau đó thỏa mãn ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Thường Trữ Viễn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Bởi vì thời gian làm việc khác nhau, mỗi ngày cô đều dậy sớm hơn anh, buổi
sáng không thấy cô là chuyện rất bình thường, cho đến buổi chiều anh mới phát hiện có điều gì đó không đúng.
Đã bảy giờ tối, cô còn chưa về nhà, anh gọi điện thoại cho cô lại không có người nhận, đến chín giờ tối, anh rốt cuộc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô có chuyện gì mà về trễ thế? Có phải xảy ra tai nạn giao thông không?
Lâm Trinh Lan từ trước đến giờ là một người rất nguyên tắc, tuyệt đối sẽ
không nói trước một tiếng mà đã biến mất. anh lại gọi điện cho cô mấy
lần, kết quả lại vào hộp thư thoại, anh muốn gọi điện đến công ty hoặc
là bạn bè của cô thì mới phát hiện ra, anh không hề biết số điện thoại
của công ty cô cũng như của bạn bè cô.
Thì ra, anh không hề biết gì về cô.
Nhìn chằm chằm điện thoại di động, Thường Trữ Viễn nhìn chằm chằm vào hàng
trăm tên trong danh bạ hết lần này đến lần khác, anh kinh ngạc phát hiện anh quả thật không biết nên gọi điện cho ai?
Chờ đến mười giờ,
Thường Trữ Viễn nhớ tới việc Lâm Trinh Lan có thói quen ghi lại số điện
thoại, vội vàng chạy đi tìm, bây giờ anh chỉ có thể gọi điện cho từng
người từng người một để tìm cô.
Bước vào phòng ngủ của cô, Thường Trữ Viễn liền ngây ngẩn cả người!
Phòng của cô từ trước đến giờ rất sạch sẽ, đã ở nhiều năm như thế nhưng cô
không hề có đồ riêng tư gì nhưng khi anh bước vào thì lại nhạy cảm phát
hiện hình như có cái gì đó là lạ...
Ánh mắt quét qua phòng ngủ
một cái, Thường Trữ Viễn thấy có một tờ giấy dùng ly thủy tinh đè ở giữa đặt ở trên bàn, anh đi tới cầm tờ giấy lên, phía trên chỉ có một hàng
chữ:
Chúng ta chia tay đi!
Không có xưng tên cũng không có chữ ký, nhưng Thường Trữ Viễn biết đây là chữ viết của cô, anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm!
Máu trong người đột ngột giảm xuống, Thường Trữ Viễn gần như muốn bất tỉnh? Hít thở sâu mấy cái, sau khi bình tĩnh lại anh cẩn thận xem xét phòng
ngủ, lúc này anh phát hiện cô chỉ thu xếp một số quần áo đơn giản rồi cứ như thế rời xa anh.
Người phụ nữ này đang giở trò gì đây?
Thường Trữ Viễn bị hành động lần này của Lâm Trinh Lan làm cho đầu đầy nghi hoặc, không giải thích được.
Hôm qua không phải cô mới vừa xác nhận tấm lòng của anh vậy mà hôm nay đã bỏ chạy lấy người, cô muốn anh đuổi theo cô sao?
Trước kia Thường Trữ Viễn có rất nhiều biện pháp để biểu đạt tình yêu của
mình với những cô gái khác. anh không biết đó là vì thỏa mãn hư vinh của những người đó hay là chính bản thân anh cảm thấy bất an? Nhưng anh rất ghét chuyện này.
Lâm Trinh Lan thì khác, cô sẽ hoàn toàn thuận
theo ý anh, cô sẽ không giả tạo làm bộ làm tịch hoặc muốn anh ba ngày
hai bữa biểu đạt tình yêu với cô.
Nhưng anh không nghĩ tới... Cô lại bắt chước những cô gái kia. Cô bắt đầu làm bộ làm tịch rồi sao?
Không! Nếu như cô chỉ muốn anh đuổi theo thì sẽ không viết năm chữ này.
Lúc này anh không thể nghĩ ra được lý do tại sao cô lại đột nhiên để lại một tờ giấy nói muốn chia tay?
Nhưng bất kể lý do của cô là gì...
Anh thề ở trong lòng, tuyệt đối sẽ bắt cô trở lại, anh cũng muốn cô vì hành động lần này mà phải trả giá thật lớn.