Lâm Trinh Lan đang nhập tài liệu vào máy vi tính, cô cố gắng ngồi thẳng lưng, cố tình không để ý tới cái eo đau nhức của mình.
Tối hôm qua, hình như Thường Trữ Viễn không muốn cho cô ngủ, đòi hỏi cô hết lần này tới lần khác, không hề biết kiềm chế! Hại cô bây giờ đứng cũng
không vững, sáng hôm nay mới có thể tỉnh dậy mà rời khỏi giường anh.
Sáng nay lúc tắm rửa, hai chân cô không ngừng run rẩy, giữa hai chân còn không ngừng chảy ra chất dịch làm người ta xấu hổ.
Hôm nay cô thực sự rất muốn xin nghỉ, toàn thân cô không có chỗ nào là
không đau nhức nhưng cô lại không muốn đối mặt với anh nên đành phải kéo lê thân thể mệt mỏi đi làm.
Cô sống chung với Thường Trữ Viễn cũng được bảy năm rồi! Bây giờ nhớ lại, quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cô biết điều kiện của mình kém xa Thường Trữ Viễn! Từ lúc bắt đầu cô đã
không nghĩ có thể cùng anh thiên trường địa cửu. Thật ra thì có thể sống chung với anh một khoảng thời gian là cô đã thỏa mãn, cho dù là một
tháng, cũng đã rất tốt rồi.
Có lẽ sẽ có người cho rằng cô rất vô
sỉ khi qua lại với anh vì trước sau gì hai người cũng chia tay nhưng cô
lại không cho là thế.
Trên đời này có rất nhiều người khi yêu
thương nhau thì nói sẽ ở bên nhau cả đời nhưng cuối cùng thì thế nào? Có bao nhiêu người có được tình yêu chân chính, có bao nhiêu người sẽ ở
bên nhau đến khi sang thế giới bên kia?
Lời hứa là thứ gì đó rất
mông lung, cuộc đời thì rất dài, không ai có thể nói trước được điều gì. Nếu vậy tại sao cô không làm theo những gì mình mong muốn?
Đến
bây giờ Lâm Trinh Lan vẫn không hiểu được tại sao Thường Trữ Viễn lại
muốn qua lại với cô? Nhưng chắc chắn không phải là vì anh yêu cô, yêu
đến không thể kiềm chế được.
Nếu như nói là vì tình dục...
Đúng là không thể loại bỏ khả năng này nhưng nếu chỉ vì như thế thì anh không cần phải chịu thiệt như vậy.
Lâm Trinh Lan biết sau khi Thường Trữ qua lại với cô cũng không có tình
nhân khác ở bên ngoài. Nhưng cô đã gặp qua bạn gái trước của anh, điều
kiện không thua kém anh chút nào.
Cô cũng biết có rất nhiều
người theo đuổi anh, thậm chí có chị lớp trên lớn hơn anh 1, 2 tuổi cũng theo đuổi anh, người nào cũng xinh đẹp hơn cô, hơn nữa…
Lúc cô
mới ở chung với anh cũng không được hòa thuận cho lắm. Cô thường không
thể làm cho anh cao hứng. Nếu như chỉ vì tình dục thì cũng có chút không đúng.
Lâm Trinh Lan không biết tại sao Thường Trữ Viễn lại muốn qua lại với cô? Nhưng cô biết lý do mình muốn quen anh.
Cô thích anh, sùng bái anh, ngay cả khi đã sống chung với nhau được bảy
năm, chuyện không nên làm thì cũng đã làm rồi nhưng cô vẫn hay đỏ mặt
khi nhìn thẳng vào mắt anh.
Mặc dù cô biết hai người sẽ không có tương lai nhưng cô vẫn cố gắng quý trọng giờ phút này. Ghi nhớ mọi thói quen và sở thích của anh, làm đúng theo những quy định mà anh đặt ra.
Lâm Trinh Lan hi vọng anh có thể cảm thấy hài lòng khi ở bên cạnh cô. Nếu
như có một ngày, hai người chia tay thì trong lúc vô tình nào đó anh nhớ tới cô, anh cũng sẽ không cảm thấy tức giận.
“Này... Này! Tỉnh lại đi.” Trần Ngọc Phân đẩy cô một cái.
“Sao vậy?” Lâm Trinh Lan hồi phục tinh thần, cô thấy đồng nghiệp nhìn mình chằm chằm thì sợ hết hồn.
“Em hãy thành thật nói cho chị biết, có phải em đang nhớ tới bạn trai không?” Hoàng Khinh Phụng ép hỏi.
“Không có, không có...” Lâm Trinh Lan ấp úng nói.
Lúc cô mới bắt đầu qua lại với Thường Trữ Viễn, anh đã yêu cầu cô giữ bí
mật chuyện hai người qua lại với nhau. Cô đã đồng ý rất nhanh, đến nay
cho dù là người thân hay bạn bè, không ai biết là cô đã có bạn trai.
Mặc dù cô vẫn không biết quan hệ giữa cô và Thường Trữ Viễn… có thể xem là tình nhân hay không?
“Còn nói không có, vậy vừa rồi em nghĩ gì? Gọi em cũng không có phản ứng, còn đỏ mặt nữa.” Trần Ngọc Phân hỏi.
“Thật sự không có mà” Lâm Trinh Lan cúi đầu tiếp tục nhập tài liệu.
Thiệt là! Trong thời gian làm việc mà nhớ tới anh là không có cách nào làm việc được.
“Không phải bạn trai thì là cái gì? Thành thật khai đi!” Trần Ngọc Phân không có ý định bỏ qua cho Lâm Trinh Lan.
“Đúng vậy! Thành thật khai ra đi.” Hoàng Khinh Phụng cũng nói.
Bình thường Lâm Trinh Lan rất ít nói, ít khi nói chuyện với đồng nghiệp
trong công ty, không ai biết gì về cô. Cô ấy quả là một người thần bí.
Nhưng mà so với mấy bà tám khác thì Trần Ngọc Phân và Hoàng Khinh Phụng vẫn thích người yên lặng như Lâm Trinh Lan.
“Thật không có mà!” Lâm Trinh Lan xấu hổ đến nỗi đầu cũng muốn vùi vào trong đống tài liệu.
Cô cũng rất muốn công khai mối quan hệ của mình và Thường Trữ Viễn. Cho dù giữa họ không có cái gọi là tương lai nhưng cô vẫn muốn công khai tình
cảm của hai người, để có thể đuổi bớt đi những người theo đuổi anh.
Nhưng mà nếu làm như thế thì anh có tức giận không? Nếu không thì ban đầu anh cũng đã không yêu cầu cô phải làm như thế.
Vừa nghĩ đến việc anh sẽ dùng khuôn mặt lạnh lùng hay dùng ánh mắt như nhìn một con gián để nhìn cô thì cô đã không có gan mạo hiểm rồi.
“Không phải em đang nhớ tới bạn trai...” Hoàng Khinh Phụng nheo mắt lại, đột
nhiên giảm thấp âm lượng xuống mập mờ nói: “Nhất định là tối hôm qua xem cái gì không nên xem rồi? Thành thật khai báo, có phải tối qua em xem
phim AV không nên bây giờ mặt mới đỏ như vậy?”
“Không có... Không có mà!” Trong nháy mắt mặt của Lâm Trinh Lan lại càng đỏ hơn.
Thành thật mà nói, Lâm Trinh Lan chưa từng xem phim AV nhưng mà đêm nào cũng
đều trình diễn những cảnh còn nóng hơn phim AV. Chuyện này cô làm sao có thể nói ra chứ.
“Như thế nào? Người đàn ông kia không đủ dũng
mãnh, không đủ mãnh liệt sao? Còn nơi đó có lớn không?” Hoàng Khinh
Phụng thấy Lâm Trinh Lan mắc cỡ đỏ bừng cả mặt thì càng hỏi nhiều hơn.
Ai nói chỉ có đàn ông mới tán gẫu về AV? Một đám phụ nữ cũng có lúc sẽ nói chuyện về phương diện kia, đặc biệt là loại phụ nữ không biết kiêng kị
gì như Hoàng Khinh Phụng.
Cô không biết nơi đó của anh có lớn hơn so với người khác không, cô chỉ biết anh rất cường tráng! Nhưng lời này có đánh chết cô cũng không dám nói.
“Được rồi! Bạn còn nói nữa thì em ấy sẽ chảy máu mũi mất!” Trần Ngọc Phân kéo Hoàng Khinh Phụng đi.
“Được rồi… không đùa nữa.” Hoàng Khinh Phụng hỏi: “Thứ bảy này có rảnh không?”
“Em rảnh, sao vậy? Muốn em làm thêm giờ sao?” Lâm Trinh Lan hỏi.
“Không phải! Chị muốn hỏi em có muốn tham gia giao lưu kết bạn không?” Trần Ngọc Phân nói.
“Giao lưu kết bạn? Chúng ta đã lớn rồi mà.” Lâm Trinh Lan ngẩn ra, không nghĩ tới rời khỏi trường học nhiều năm rồi mà còn có thể nghe được từ này.
“Không phải là tại chính phủ nói bây giờ tỷ lệ người trẻ tuổi kết hôn và sinh
con quá thấp nên kêu gọi công ty tăng các hoạt động giao lưu kết bạn để
làm tăng tỷ lệ lên sao.” Hoàng Khinh Phụng nói.
“Lần này là giao
lưu cùng các kỹ sư! Mặc dù kỹ sư làm cho người ta có cảm giác không lãng mạn nhưng lương của bọn họ cũng không tệ, chọn làm đối tượng kết hôn
cũng không tồi. Thế nào? Đi không? Cùng đi đi!” Trần Ngọc Phân nói.
Trần Ngọc Phân, Hoàng Khinh Phụng và Lâm Trinh Lan đều là những phụ nữ 30
tuổi, so với những người phụ nữ 20 tuổi thì có suy nghĩ thực tế hơn
trong tình yêu.
“Em không muốn đi!” Lâm Trinh Lan nói: “Chị đi hỏi mấy em ở quầy lễ tân ấy! Mấy em ấy mới hai mươi mấy tuổi, đi thích hợp hơn!”
Quầy lễ tân chính là bộ mặt của công ty, bình thường đều là tìm những cô gái hai mươi tuổi mới tốt nghiệp đại học.
“Họ đều có bạn trai hết rồi! Hơn nữa vừa nghe nói giao lưu kết bạn với kỹ
sư thì liền nhíu mày nói không muốn đi.” Trần Ngọc Phân nói.
“Đúng vậy!” Hoàng Khinh Phụng nói: “Công ty đều tìm mấy em xinh đẹp đi giao
lưu. Lần trước đi giao lưu với công ty hàng không đều tìm mấy em trẻ
tuổi. Mỗi lần có nơi nào tốt thì mấy người đó liền báo danh còn đến
phiên chúng ta thì toàn những người 30 tuổi.”
Đàn ông khi hai
mươi tuổi sẽ tìm những thiếu nữ hai mươi tuổi hẹn hò, khi ba mươi mấy
tuổi thì cũng vẫn tìm những cô gái hai mấy tuổi, cho đến khi bốn mươi,
năm mươi vẫn đi tìm những cô gái trẻ đẹp.
Bởi vì đàn ông đều là
kẻ háo sắc, cũng khó trách những người phụ nữ hai mươi mấy tuổi một khi
có cơ hội tốt liền lập tức chộp lấy.
“Em thật sự không muốn đi!’’ Lâm Trinh Lan không biết nhiều về mấy kiểu giao lưu này nên chỉ có thể cúi đầu tránh né.
“Đừng như vậy! Em cũng xem mấy tên kỹ sư là đồ bỏ đi nên khinh thường không
muốn đi phải không?” Mặc dù Hoàng Khinh Phụng không cảm thấy Lâm Trinh
Lan là người như vậy nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi.
Nếu không phải bởi vì lý do này thì tại sao Lâm Trinh Lan nhất định không chịu đi?
“Đúng vậy” Trần Ngọc Phân cũng khuyên “Mặc dù em với bọn chị không giống
nhau, còn chưa tới ba mươi tuổi nhưng cũng gần 27 tuổi rồi.”
“Nhưng em...” Lâm Trinh Lan cắn môi dưới, tỏ vẻ khó nói. Mặc dù Thường Trữ
Viễn cũng không hạn chế cô về mặt này, nhưng cô biết, nếu như cô tham
gia giao lưu, khẳng định anh sẽ rất tức giận!
Cô nghĩ tới việc
mỗi lần anh tức giận sẽ làm ra chuyện gì liền đổ mồ hôi lạnh. Thường Trữ Viễn rất hào phóng về mọi mặt nhưng trong một số chuyện lại rất hẹp
hòi, cô cũng không muốn giẫm lên thùng thuốc nổ.
“Cũng đâu có ai
nói đi giao lưu là nhất định phải quen nhau đâu! Coi như là tìm thêm bạn bè, bồ sung danh sách vậy.” Hoàng Khinh Phượng nói.
Lâm Trinh
Lan trừ quan hệ công việc ra cũng rất ít khi nói chuyện với bọn họ,
nhưng bọn họ lại cảm thấy cuộc sống của Lâm Trinh Lan thật tẻ nhạt không phong phú, coi như bình thường không có lui tới, nhưng thông qua chuyện này bọn họ muốn để Lâm Trinh Lan thấy rõ việc có nhiều bạn bè là rất
tốt.
Lâm Trinh Lan khẽ cắn răng, quyết tâm cự tuyệt ý tốt của các đồng nghiệp: “Cám ơn ý tốt của các chị, nhưng thật sự tôi không muốn,
em không hề có ý định đó!”
Bất luận Thường Trữ Viễn đối xử v i
đoạn tình cảm này của bọn họ ra sao, thì Lâm Trinh Lan vẫn một mực
nghiêm túc! Dù kết quả có như thế nào, cô cũng hi vọng khi nhìn lại đoạn tình cảm không hoàn mỹ này, ít ra cũng là một đoạn hoàn chỉnh không có
sự xuất hiện của kẻ thứ ba.
“Vậy thì thôi, làm theo ý của em vậy.” Hoàng Khinh Phượng nhìn cô cố chấp như vậy, cũng đành phải buông tha.
“Nếu như có đổi ý, thì có thể ghi d anh trước thứ năm!” Trần Ngọc Phân bổ sung.
Lâm Trinh Lan cảm kích nói: “Vâng , Cảm ơn các chị.”
Mặc dù cô vẫn cố gắng giữ bí mật về mối quan hệ của mình cùng Thường Trữ
Viễn, nhưng Lâm Trinh Lan cũng không dám cùng bạn học hay đồng nghiệp
nói chuyện nhiều, Hoàng Khinh Phượng và Trần Ngọc Phân vẫn luôn đối xử
với cô rất tốt, lần này cự tuyệt ý tốt của bọn họ, Lâm Trinh Lan cũng
cảm thấy có chút băn khoăn.
Lần sau sẽ sắp xếp thời gian để mời bọn họ đi ăn một bữa cơm! Lâm Trinh Lan nghĩ ở trong lòng.
Sau khi Trần Ngọc Phân cùng Hoàng Khinh Phượng lui đi, Lâm Trinh Lan bắt đầu tập trung vào công việc.
Cô làm việc cho bộ phận hành chính của một khách sạn, công việc chủ yếu là chỉnh sửa sắp xếp tài liệu, quản lý vật tư cùng văn phòng phẩm, có lúc
cũng giúp đồng nghiệp photocopy tài liệu, hoặc làm những công việc vặt
khác như đóng sách.
Khách sạn là một loại hình phục vụ khá vất
vả, rất mệt và cũng có nhiều khó khăn, mặc dù lương khởi điểm không cao, nhưng nếu như làm tốt công việc, thì đạt đến mức lương cao cũng không
phải là chuyện khó.
Cô ở công ty này làm việc đã hơn hai năm, đối với môi trường công việc này cũng đã quen thuộc, tuy là tiền lương
không cao, nhưng công việc cũng rất ổn định, đôi khi đến mùa du lịch cô
cũng phải làm thêm giờ thậm chí còn phải đến phòng ăn để giúp đỡ, nhưng
ít ra công việc cần đến cô trợ giúp cũng rất đơn thuần.
Cô cũng
không phải là người phụ nữ có nhiều tham vọng, chỉ cần có thể bình ổn
sống qua ngày là được rồi, vì vậy đối với những việc trước mắt đều rất
hài lòng.
Dù sao cũng đã quen tay, cho dù cơ thể có cảm thấy có
chút khó chịu, nhưng trước khi tan ca cô cũng sẽ tranh thủ làm xong công việc của mình.
Lâm Trinh Lan phân loại và sắp xếp tài liệu, xác
nhận mình đã làm xong công việc, liền yên tâm bắt đầu dọn dẹp mặt bàn.
Sau khi xử lý xong , cô mới sực nhớ cả buổi chiều mình vẫn chưa có đi
tolet, liền muốn đi tolet trước khi về nhà.
“Ui...” Ngồi trên bồn cầu, Lâm Trinh Lan thở mạnh một hơi.
Vùng eo thật là đau, vừa mỏi vừa nhức! Lưng cũng không thoải mái chút nào,
nhưng khó chịu nhất chính là bộ phận khó nói nằm giữa hai chân.
Thời điểm kích tình sao không thấy khó chịu, qua một ngày mới cảm thấy rõ
ràng nhất vừa đau lại vừa sưng, đều là do Thường Trữ Viễn gây ra, anh đã làm quá mức kịch liệt, khiến cho cô bây giờ vẫn còn cảm thấy rất nhạy
cảm.
Bình thường thì Thường Trữ Viễn còn biết kiềm chế một chút,
nhưng sau mỗi lần đi công tác trở về lại không thèm chú ý tới chuyện
ngày hôm sau cô có đi làm hay không, cũng may là cô chưa mệt đến mức
không đi làm được, nếu không thì chắc cô sẽ bắt buộc phải xin nghỉ.
Nếu quả thật vì chuyện như vậy mà xin nghỉ phép, người khác mà biết được chắc cô sẽ xấu hổ đến mức chui xuống đất mất!
“Này! Nghe người của bên bộ phận PR nói lần giao lưu này số người đi ít hơn
dự kiến, vậy các cậu có đi không?” Mấy cô gái trẻ tuổi tiến vào nhà vệ
sinh, nói chuyện phiếm ríu ra ríu rít giống như những chú chim sẻ nhỏ
vậy.
“Tôi không đi đâu! Trước kia có một kỹ sư theo đuổi tôi,
người tôi mặc váy dài như vậy, thế mà anh lại còn dẫn tôi đến quán ăn lề đường!” Cô gái A nói.
“Mặc váy dài và quán ăn lề đường thì sao?” Cô gái B không hiểu liền hỏi tiếp.
“Sao lại không chứ, cái ghế của quán ăn lề thì rất thấp, còn sàn nhà thì lại bẩn, nếu tôi ngồi xuống thì sẽ xong rồi.” Cô gái A oán trách nói tiếp : “Lần thứ hai lại muốn đưa tôi đến đó, thế là tôi liền cắt đứt với tên
đàn ông đó ngay! Tên đó thật là không biết chăm sóc cũng như không biết
quan sát sắc mặt của người đẹp gì cả.”
“Phải đó, tôi cũng không
muốn lui tới với những người như vậy đâu, nhưng mà người của bộ phận PR
vẫn cứ bám theo năn nỉ tôi đi!” Cô gái C khó chịu nói.
“Lần này
bọn họ thiếu rất nhiều người đó, đến nỗi mấy bà gần 30 tuổi cũng đã hỏi
rồi, cũng không riêng chỉ có cô đâu .” Cô gái A nói.
Mấy cô gái
trẻ làm cùng trong công ty, rõ ràng lương tháng cũng không nhiều, nhưng
chung quy lại mặc trang phục hàng hiệu, thời trang mới nhất, đồ dùng
cũng là cao cấp, chẳng lẽ cô không biết những đồng tiền này là từ đâu
tới hay sao?
Lâm Trinh Lan chưa bao giờ trông thấy bọn họ làm
việc nghiêm túc qua, trong công ty chỉ toàn nói chuyện phiếm nếu chủ đề
không phải là phim Hàn Quốc, thì sẽ là thức ăn ngon, trang phục hot hay
phấn trang điểm, thì cũng là đàn ông thôi.
Đối với loạt chủ đề
của mấy cô gái trẻ này thì cô cảm thấy không có hứng thú, Lâm Trinh Lan
cũng đang định bước ra, thì liền nghe thấy họ nhắc tới tên của mình.
“Đúng vậy đó! Nghe nói lần này cực kỳ thiếu người, đến nỗi phải gọi Lâm Trinh Lan đi tham gia nữa đó.” Cô gái B nói.
“Sao? Có thật không?” Cô gái A tò mò hỏi.
“Tôi thấy, tôi thấy rõ ràng!” Cô gái C vội vàng nói: “Lúc tôi đến phòng hành chính khoa tổng hợp lấy đồ, thấy Hoàng Khinh Phượng cùng Trần Ngọc Phân hẹn cô ấy.”
“Hoàng Khinh Phượng, Bà quản gia Hoàng Khinh Phượng
đó á? Bà ấy đi làm gì chứ? Không phải bà ấy đang cặp kè với ông chủ Hải
Viễn sao?” Cô gái B hỏi.
“Hoàng Khinh Phượng cùng ông chủ Hải
Viễn cặp kè àh? Không thể nào! Ông già đó không phải đã gần 70 tuổi
rồi?” Cô gái A sợ hết hồn.
“Cái bản mặt đáng chết của ông Hải
Viễn, chỉ cần trông thấy Hoàng Khinh Phượng thì mới có thể cười tươi một cái, nếu như không phải là đang cặp kè, thì tại sao lại đối xử đặc biệt tốt với cô ấy như vậy?” Cô gái B nói.
“Vậy sao cô ấy còn đi đến chỗ giao lưu làm gì?” Cô gái A hỏi.
“Chắc là ông già Hải Viễn đó ‘không làm ăn được gì’ đó mà!” Cô gái B cười lạnh.
“Gọi Trần Ngọc Phân đi cũng còn đỡ đó, còn Hoàng Khinh Phượng mà cũng rủ đi
giao lưu, thì xem ra bộ phận PR là thiếu người thật sự rồi!” C thở dài
nói.
“Tệ nhất chính là Lâm Trinh Lan, tôi không thể ở chung một
nhóm giao lưu với cô ấy đâu, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô ấy
ngang hàng với tôi nữa đó.” B khinh thường nói.
“Hắc!” C cười
nhạo một tiếng: “Vậy hãy để cho Lâm Trinh Lan đi thì hay hơn, dù sao thì cô ấy không có giao lưu nên mới không tìm được đàn ông đó?”
“Tôi thấy nếu chỉ có cô ấy đi, cũng không thể tìm được người thèm muốn cô ấy đâu? Tìm nhà cũng phải chọn lựa chứ!” Cô gái A lớn tiếng cười lạnh lùng nói.
“Nói cũng đúng, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới đều bằng
phẳng như nhau, tôi cũng tò mò muốn biết xem người đàn ông xấu số đó
thích điểm nào của cô ấy.” Cái đó gọi là vật hợp theo loài, người phân
theo nhóm, miệng lưỡi của cô gái C cũng kém.
“Nói đúng thì sao!
Dáng vẻ của cô ấy thì có người đàn ông nào thèm để ý chứ? Không biết đâu là mặt trước đâu là mặt sau, cũng không trang điểm, nếu có người nào
chịu ôm cô ấy, thì khẳng định người đó không phải là đồng tính nam thì
cũng là đồng tính nữ.” B hừ lạnh nói.
Sau khi ba con chim sẻ nhỏ đã rửa tay xong liền rời đi, bọn họ căn bản cũng không chú ý bên trong phòng toilet còn có người.
Lâm Trinh Lan ngồi trên bồn cầu bất đắc dĩ thở dài một cái. Cô không phải
muốn nghe lén! Mà bọn họ không có chú ý xem có người ở trong phòng hay
không nha.
Người ta thường nói nhà vệ sinh là nơi gây ra khẩu
nghiệp, coi như có tường ngăn cách nhưng cũng không thể giấu được, nhưng có một số người vẫn cố tình thích tám chuyện trong nhà vệ sinh.
Lâm Trinh Lan bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó khi xử lý xong chính mình liền ấn nút xả nước.
Bị người khác nói lời khó nghe như vậy, cô không thể nào không giận, nhưng mà tức giận thì sao đây chứ? Mặc dù ba người kia khi nói chuyện đã dùng miệng lưỡi sắc bén không kiêng nể gì, nhưng có một số chuyện quả thật
rất khó phản bác lại.
Lâm Trinh Lan không thể nào phủ nhận, cô từ nhỏ đến lớn không có duyên với đàn ông.
Cô cũng giống như những người con gái bình thường khác, cũng có bạn trai
cùng bạn gái, nhưng từ nhỏ đến lớn cô cũng không chưa bao giờ được người đàn ông nào theo đuổi.
Người của cô cũng không đến nỗi nào, là
thật đó! Mặc dù từ nhỏ đến lớn ở trong trường học cô không khiến người
khác chú ý, nhưng mà bạn bè có thể cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm
trong nhà vệ sinh thì cô cũng không thiếu, chỉ là... Chưa từng có phái
nam nào coi trong cùng theo đuổi cô mà thôi.
Trước đây mặc dù
không có người khác phái theo đuổi thì cô cũng sẽ phải bình ổn mà trôi
qua cuộc sống này, nhưng khi đó cô cũng đâu có thiếu thốn bạn bè chứ?
Cho đến khi cô lui tới với Thường Trữ Viễn, anh không muốn cô đem mối
quan hệ giữa hai người mà công khai ra ngoài, anh không muốn cô để đám
bạn học biết, cũng không muốn cô quá thân thiết với đồng nghiệp, cho nên cô mới thành ra như bây giờ, hiện tại nếu nói lời thật lòng thì cô
chẳng có người bạn nào cả!
Thế nhưng chuyện này đâu có thể trách
ai được? Là cô tự nguyện biến mình thành ra như vậy mà, là cô tự lựa
chọn cách buông tha tất cả cơ hội cùng mọi người giao lưu, để đánh đổi
lấy một giấc mơ trọn vẹn.
Một giấc mơ... Đúng vậy, đây cũng chỉ là một giấc mơ! Một giấc mơ không biết khi nào phải thức giấc.