Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 67: 67: Ngoài Ý Muốn




Sau hơn hai giờ đồng hồ chờ đợi, Trác Vi Lan đợi được Mạc Sương trở về, sốt sắng hỏi về tiến trình của sự việc.
Mạc Sương trả lời: "Không thể nói được."
Trác Vi Lan hiểu ra rồi, một năm trước nàng ngây ngốc ở nhà đợi Mạc Sương cũng không khác gì mấy, không hiểu được sự tình phía sau, chỉ có thể đoán được bên trong câu chuyện từ biểu hiện của những người bên cạnh, chỉ đến khi sự thật được phơi bày nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có chút hoảng hốt: Lần trước nàng phải dùng đến một năm Mạc Sương mới chịu thẳng thắn nói ra việc bị theo dõi, lần này sẽ là bao lâu chứ?
Lúc này, Mạc Sương đeo lên một cái nơ bướm mà một chút cũng không thích, nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Trác Vi Lan nhất thời ngây người, mắt hướng về đôi lông mày đang cười và những đầu ngón tay đang nắm lấy tay áo nàng của Mạc Sương đảo vài vòng, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan một chút, nàng vương tay xoa xoa, "Chị thật là......"
"Hả?" Mạc Sương mặc cho nàng làm rối tóc, nụ cười vẫn không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Không biết là do ánh sáng mờ ảo, hay là do Mạc Sương trang điểm quá hoàn hảo, Trác Vi Lan nhìn không ra bóng dáng mệt mỏi sau một thời gian điều tra lâu như vậy, có ảo giác mờ nhạt giống như rằng cô chưa từng đi đến đồn sát, thở dài một tiếng, tay vuốt lên má nói, "Vất vả rồi."
"Vất vả?" Mạc Sương nắm lấy tay nàng, nghiêng đầu sờ sờ, "Không có đâu."
Trác Vi Lan không tin, "Ở trong đó hơn hai tiếng đồng hồ......!có sợ không?"
Mạc Sương lắc đầu, "Họ chỉ đặt câu hỏi thôi."
"Ồ." Trác Vi Lan biết không hỏi ra được thêm chi tiết nào, cắn môi suy nghĩ một hồi mới hỏi sang chuyện khác, "Còn có lần sau nữa không?"
"Không rõ, nhưng chị đã nói hết tất cả những gì chị biết rồi, chắc là không còn nữa."
Người trong cuộc đã nói như vậy, Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lưng ghế cảm khái, "Cũng đừng nên có lần sau nữa......quá đáng sợ rồi."
"Sợ gì chứ." Mạc Sương lại gần, "Chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật."
"Em biết, nhưng mà......" Trác Vi Lan muốn than thở, lại cảm thấy ngồi ở bên ngoài không có chịu cực gì, là do tự tạo cảm giác không thoải mái cho mình, đột nhiên mất hết tự tin, "Haizz, là do e làm lố rồi."
Mạc Sương sờ đầu an ủi, "Không phải làm lố, là do bị dọa cho sợ rồi."
"Ừm......" Trác Vi Lan mím môi, "Em chưa chưa từng trải qua cục diện như vậy, cứ tưởng giúp đỡ điều tra chỉ là trò chuyện phiếm dễ dàng như lúc trước, có thể được ở bên cạnh chị."
Nàng nói đến cuối thì líu ríu đọc, nhiều lúc giống như là đang tự nói chuyện với chính mình.
Mạc Sương không hỏi tới cùng, lặng lẽ vòng tay qua ôm lấy nàng, an ủi và động viên nàng bằng những cử chỉ thân mật.
Xe vừa rẽ vào khúc cua, Trác Vi Lan người bị mù đường, cuối cùng cũng nhìn thấy dược con đường quen thuộc gần khu chung cư.

Trong lúc đang cảm thấy yên tâm, nàng đột nhiên nhớ tới cuộc gọi mà cháu gái gọi về nhà, ngồi thẳng lưng, đẩy Mạc Sương ra và vỗ vào má của cô, "Sắp đến nhà rồi, không thể để Thẩm Văn phát hiện ra trạng thái của chúng ta không đúng."
Hai cánh tay trống rỗng, Mạc Sương nhìn Trác Vi Lan đầy hoài nghi, "Trạng thái của chúng ta có chỗ nào không đúng chứ?"
"Cháu gái nói chúng ta mua sắm về muộn như vậy, kết quả là chúng ta chỉ mua vài món đồ, còn chưa ăn gì đã quay về rồi......" Trác Vi Lan lục lục trong túi, lấy gương ra liền soi, "Ây da.....!Sắc mặt cũng không đúng lắm......Em phải lấy khẩu trang đeo lên thôi."
Mạc Sương nhìn cô vợ nhỏ bận rộn, bất lực nhắc nhở, "Giờ đã hơn tám giờ rồi, Thẩm Văn đang ở trong phòng làm bài tập, cũng sẽ không thèm đi xem chúng ta đâu."
"Vậy hả?" Trác Vi Lan sờ sờ cằm, "Lúc con bé về nhà muộn, chúng ta sẽ ra khỏi phòng xem xem, lần này đến lượt chúng ta về nhà muộn, chắc con bé cũng phải xuống lầu nhìn một chút chứ, phép lịch sự có qua có lại mà."
Trác Vi Lan đang diễn tập cuộc trò chuyện với Mạc Thẩm Văn trong lòng, nhưng nàng không hề để ý đến khuôn mặt đang dần tối sầm lại của Mạc Sương.
Nàng không muốn phụ sự kỳ vọng của ban chủ nhiệm, càng không muốn Mạc Thẩm Văn phát hiện ra có điều gì đó không ổn, sẽ bị ảnh hưởng.
Vụ án của cô và dượng sắp được đưa ra xét xử, cô giáo Lâm luôn quan tâm đến thể chất và sức khỏe tinh thần của học sinh, vừa nghe được chuyện này, đã gọi cho Trác Vi Lan hai lần để biểu đạt ý tứ "quan tâm đến con bé nhiều vào", hy vọng nàng sẽ chọn được thời điểm thích hợp để nói với Thẩm Văn về chuyện giúp đỡ bạn bè.
Được gọi là bạn, đương nhiên chính Mễ Giai Manh đã náo loạn ngày hôm qua.
Trác Vi Lan bỏ qua yêu cầu cuối cùng, cẩn thận quan tâm đến câu đầu tiên, sợ rằng Thẩm Văn sẽ suy ngĩ vẫn vơ sau khi biết họ đi đến đồn cảnh sát, quyết định giấu không nói ra, ra vẻ như vừa đi mua sắm trở về,
"Vi Lan" Mạc Sương chu mỏ nhẹ giọng, "Sao nhìn em giống như đang đi hẹn hò vậy?"
"......Hả?" Trác Vi Lan nghe thấy không đúng, quay người lại nhìn, thì nhìn thấy có một bạn học Mạc Sương đang ghen tức, oán hận tháo chiếc nơ bướm xuống, làm ra bộ dạng hờn dỗi vô cùng trẻ con.
Nàng nhịn cười, cất gương thuận tay đưa ra, "Có cần phải dùng sức như vậy không, đau chứ."
Mạc Sương đối mặt đáp, "Không đau."
"Đừng có ghen mà." Trác Vi Lan từ từ dỗ dành, "Em có chỗ nào giống như đang đi hẹn hò chứ? Soi gương sửa soạn là để bản thân không dọa sợ người khác sau khi vừa đến đồn cảnh sát xong mà......"
Nàng tự nói xấu mình, Mạc Sương bất đắc dĩ tiếp nhận cách nói này, "Được thôi."

"Đúng rồi, cô giáo Lâm nói cần phải quan tâm Thẩm Văn nhiều hơn, tạo cho con bé một môi trường ấm áp và thoải mái, chị cười lên một chút, biểu hiện thoải mái một chút."
Mạc Sương giật giật khóe miệng, nở ra một nụ cười không tự nhiên.
"Haizz, cười không nổi thì mang khẩu trang lên đi." Trác Vi Lan từ trong túi lấy ra thêm một cái khẩu trang, tự tay giúp Mạc Sương đeo lên.
Nàng vừa móc sợi dây lên, thuận tay véo véo lỗ tai, không ngờ Mạc Sương cười nhẹ lên một tiếng như thể cô đã được bật công tắc lên, nàng cảm thấy đôi mắt cười của Mạc Sương thật lung linh và xinh đẹp, trong lòng không khỏi thở dài "Bà xã của e thật tốt", vừa hãnh diện vừa đắc ý, chồm ra trước hôn hôn lên trán.
Mạc Sương vẫn nhìn nàng mà cười, nói ra câu nói có chút kỳ quái, "Chỉ có vậy?"
"Hả?" Trác Vi Lan nghe không hiểu.
Mạc Sương hừ lạnh, "Thật là tầm thường."
Dám khinh thường nụ hôn vừa rồi của nàng quá tầm thường? Trác Vi Lan nghe hiểu rồi, qua lớp khẩu trang vỗ vỗ vào mặt mà cảnh cáo, "Đứng đắn một chút, sắp đến nhà rồi."
Mạc Sương gật đầu, giữ chặt cánh tay của nàng, những ngón tay lượn qua lượn lại mang theo theo cái ôm có chút thô tục.
Trác Vi Lan vùng vẫy, nhưng sau rất nhiều công phu vẫn thất bại, chỉ đợi đến khi dừng xe Mạc sương chịu buông tay nàng mới thoát ra được.

Nàng vội vàng xuống xe, vào nhà trước một bước, trong lòng thầm oán trách Mạc Sương lợi dụng nàng bất kể mọi thời cơ, hung hăng giậm giày cao gót, không còn chút bộ dạng bị dọa bởi thẩm án nghiêm khắc lúc nãy.
Trong phòng khách, Mạc Thẩm Văn vừa ăn vặt vừa xem tivi, ngay vừa lúc họ bước vào liền ngồi dậy nói, "Về rồi."
"Thẩm Văn......" Trác Vi Lan ít ra chỉ dám nghĩ Mạc Thẩm Văn chỉ mở cửa ra xem xem, không ngờ nhận được sự đối đãi tốt đến như vậy, "Em đang đợi bọn chị về sao?"
"Ừm." Mạc Thẩm Văn đưa mắt đảo một vòng đồ trên tay của họ, nhìn thấy một chiếc túi màu hồng thì nhẹ nhàng thở ra khó hiểu.
Trác Vi Lan không nhận ra điều này, đang cảm động trước sự ngoan ngoãn chờ đợi của Mạc Thẩm Văn, chuẩn bị khen vài tiếng, kết quả là cái tên Mạc Sương đang đi theo sau mở miệng cắt ngang, "Làm bài tập chưa?"
Mạc Thẩm Văn mỉm cười, cuối đầu yếu ớt đáp, "Làm rồi."
"Chị dữ như vậy làm gì chứ." Trác Vi Lan véo nhẹ Mạc Sương một cái.
Mạc Sương thở dài, "Nếu chị mà giống như em, còn có thể quản được nó không."
"Sao mà quản không được, Thẩm Văn nghe lời biết bao nhiêu, làm xong bài tập còn đợi chúng ta về nữa."
Không trả lời nàng, Mạc Sương nhìn Mạc Thẩm Văn một vòng từ trên xuống dưới, sau đó quét qua đống hỗn độn trên bàn, cau mày hỏi, "Điện thoại của em đâu?"
"......Bị tịch thu rồi." Mạc Thẩm Văn thành thật trả lời.
Trác Vi Lan ngây người, "Vậy nên em không có việc gì làm, ngồi ở đây xem tivi?"
"Ừm." Mạc Thẩm Văn nhìn qua Mạc Sương, bù thêm một câu ngoan ngoãn, "Em nghe lời của các chị không hề đụng đến máy tính bảng và laptop."
"Dừng, đừng có đổi chủ đề, tại sao lại bị tịch thu điện thoại?
Mạc Thẩm Văn đột nhiên có được tự tin, ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Bởi vì các chị."
"Hả?"
"Tiết học thứ ba, em nhìn thấy Mễ Giai Manh đăng nhập vào một tài khoản lạ trên mạng, trên đó có hình của mấy chị" Mạc Thẩm Văn nói đến đây thì dừng lại một lúc, rồi cau mày kết thúc nửa câu sau, "Em lấy điện thoại ra tra thử, sau đó bị cậu ấy tố cáo."
Mạc Thẩm Văn rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt sầu não như vậy, Trác Vi Lan cảm giác rất mới lạ, bỏ qua luôn trọng điểm, nhịn cười mà bổ vào thêm một nhát dao, "Sau đó thì điện thoại của em bị tịch thu luôn, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi bọn chị về? Có phải là em sợ bọn chị bị cô giáo mời đi nói chuyện rồi không?"
"......" Mạc Thẩm Văn tiếp tục không nói gì.
"Nói chuyện chính trước." Mạc Sương cắt ngang lời trêu chọc của Trác Vi Lan, "Mễ Giai Manh đã đăng nhập lên trang mạng nào?"
Mạc Thẩm Văn cầm điều khiển lên, hướng về phía tivi mở ra, "Mấy chị lại đây xem."
"Không phải lại là trang tố cáo bách hợp lần trước đó chứ......" Trác Vi Lan đến ngồi xuống, nhìn Mạc Thẩm Văn mở trình duyệt ra xem lịch sử, căng thẳng vặn vặn tay, "Ảnh chụp bình thường không?"
Mạc Thẩm Văn dừng động tác lại, "Các chị từng bị người khác chụp ảnh không bình thường sao?"
"......Không có." Trác Vi Lan ngại ngùng.
Mạc Sương mặc kệ bọn họ, giành lấy điều khiển tìm xuống dưới, "Cái thứ mấy?"
"Cái thứ tám, Z mở đầu."
Mạc Sương chọn trang web mở ra, chưa từng nghĩ đến sẽ bị kẹt mạng, vòng tròn tải trang quay liên tục nhưng vẫn không tải lên nổi.

Đáng lẽ đang nín thở chờ đợi, nhưng Trác Vi Lan nhịn được nửa phút phát hiện không có tiến triển gì, lo lắng hỏi, "Có phải là do hạn chế truy cập không, em lấy điện thoại ra thử xem......"
"Chờ thêm một chút." Mạc Thẩm Văn nói, "Đủ để mở ra."
Bọn họ kiên nhẫn thêm một chút, sau hai phút chờ đợi cuối cùng cũng nhìn thấy được trang làm mới, một công cụ tìm kiếm bằng tiếng Anh, đơn giản dễ hiểu, biểu thị là một câu hỏi xoắn rất buồn cười.
"Hả......!Chỉ có vậy thôi sao." Trác Vi Lan thất vọng.
Mạc Thẩm văn lấy lại điều khiển, nhập một dãy số vào hộp tìm kiếm.

Điều kỳ diệu đã xảy ra, tốc độ mở trang web tăng vọt, trên màn hình xuất hiện một trang web giống như diễn đàn, chia làm ba cột, bên trái bên phải liên tục được làm mới, ở giữa được cố định bằng một tấm hình chụp chung.
"Ảnh của chúng ta!" Trác Vi Lan thốt lên, "Còn là bức ảnh siêu xấu trên trang web chính thức của công ty chúng ta......"
Người chủ cũ của nàng đã quảng bá rộng rãi trong một quãng thời gian, yêu cầu tất cả mọi người ăn mặc sáng sủa một chút, và tìm một nơi có bối cảnh rực rỡ để chụp một bức ảnh tập thể rồi đưa nó lên để thể hiện diện mạo và đội ngũ ưu tú của công ty.

Bức ảnh đơn thân nhỏ và mờ này chỉ là phần bị che khuất của bức ảnh đó.

Tóc và vai của người kế bên còn chưa được sửa soạn sạch sẽ, sau khi phóng to ra nụ cười của nàng méo mó và ảm đạm, trông không giống một người bình thường.
Bức ảnh của Mạc Sương là một nụ cười tiêu chuẩn lịch sự, đơn thân, độ phân giải cao...
Họ muốn xem kỹ hơn, cố gắng phóng to dòng chữ, nhưng còn chưa kéo ra được kích thước phù hợp, trang web vừa làm mới trước mặt họ lại trở nên trống rỗng.
"Sao lại như vậy?" Trác Vi Lan sốt ruột hỏi.
Mạc Sương loay hoay một lúc lâu thì gặp lỗi trang web không tồn tại, cũng đang ngơ ngác.
"Khi nãy cũng bị như vậy, chỉ có thể xem được khoảng 15 giây." Mạc Thẩm Văn nói, "Lúc trước em có thử điện thoại của gì Phương, nhưng đến lần thứ hai thì không mở được nữa."
Trác Vi Lan suy nghĩ một lúc, "Hay là......Thử lại bằng điện thoại?"
"Chờ đã." Mạc Sương ngăn lại, "Trang mạng kỳ quái này rõ ràng là có hạn chế với khách truy cập lạ, nếu chúng ta cố gắng đăng nhập sẽ khơi dậy sự cảnh giác của đối phương, trực tiếp giao manh mối này cho những người chuyên nghiệp xử lý đi."
"Cũng đúng ha......" Trác Vi Lan kinh ngạc cắn một miếng khoai tây chiên, cùng với Mạc Thẩm Văn ngây ngốc nhìn Mạc Sương đi tìm vệ sĩ lên lầu gọi điện thoại.
Mạc Thẩm Văn không nhịn được hỏi, "Có cần phải như vậy không?"
"Xùy..." Trác Vi Lan nhét cho Mạc Thẩm Văn một cái bánh quy, "Chúng ta cứ yên lặng chờ đợi là được."
"Không yên lặng có được không?"
"Tại sao?"
"Chị hỏi cô giáo Lâm lấy lại điện thoại đi."
"......" Trác Vi Lan liếc mắt nhìn bộ dạng chính trực của Mạc Thẩm Văn, tức giận khoanh tay chất vấn, "Chị còn chưa hỏi em, tại sao không nghiêm túc trên lớp học, nhìn đông ngó tây còn nhìn thấy được Mễ Giai Manh đang lên trang mạng nào."
Mạc Thẩm Văn hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Sắp đến sinh nhật em rồi."
"Nói nhảm, còn ba ngày nữa."
Mạc Thẩm Văn sững sờ, "Sao chị lại biết?"
"Sao chị lại không biết." Trác Vi Lan lắc lắc điện thoại, "Tất cả đều đã được lưu lại hết rồi, giữa tháng sau em còn có một kỳ thi cuối kỳ, còn chưa đầy một tháng nữa, không học hành cho tốt còn nghịch điện thoại? Trong ba ngày này em tự mình kiểm điểm lại đi."
Nàng là một người rất quan tâm đến những ngày kỷ niệm, đương nhiên sẽ vô cùng để ý đến ngày sinh nhật.

Kể từ khi thấy Mạc Thẩm Văn trở nên thuận mắt hơn, nàng ngay lập tức đặt lời nhắc sinh nhật cho mình, thuận tiện đem tất cả các ngày thi ngày nghỉ đánh dấu nhắc nhở một lượt, nói ra lời nói rất có căn cứ.
Đối mặt với mệnh lệnh của nàng, Mạc Thẩm Văn liền không vui, nhưng cũng không có biểu hiện gì nhiều, "Em cần dùng điện thoại để tra câu hỏi."
"Chị sẽ mua cho em mọt cái điện thoại học tập được không?" Trác Vi Lan nhớ đến quảng cáo trên tivi.
Lần này sắc mặt Mạc Thẩm Văn tối sầm lại, "Em muốn điện thoại cũ của em."

"......" Trác Vi Lan bất lực, "Đã muộn như vậy rồi, em muốn chị đi đến nhà của cô giáo Lâm lấy lại điện thoại sao?"
Mạc Thẩm Văn rất biết cách nói, "Vậy......!Ngày mai đi lấy?"
"Chị hỏi thử Mạc Sương."
"Tại sao chứ?" Mạc Thẩm Văn sốt ruột, "Chị cũng là người giám hộ tạm thời của em, sao còn phải đi hỏi ý kiến của người khác? Kết hôn rồi không có nghĩa bản thân không có chính kiến của mình, chị nên hăng hái một chút đi!"
Trác Vi Lan dở khóc dở cười, "Em nói cái gì vậy hả."
"Nói chị không có chính kiến."
"Đây không phải là không có chính kiến, là tôn trọng người khác."
"Hứ." Mạc Thẩm Văn thấy nàng không có động tĩnh gì, lười phí lời với nàng, tiếp tục chuyển kênh xem tivi.
Lần đầu tiên Trác Vi Lan đấu khẩu thắng được Mạc Thẩm Văn, trong lòng mừng thầm, vui vẻ ăn đồ ăn vặt chờ Mạc Sương quay lại.
Mạc Thẩm Văn nhỏ giọng mắng một câu, "Không có tiền đồ."
"Em......"
Trác Vi Lan đang định kháng cự, Mạc Sương đã gọi xong điện thoại quay trở lại, nhìn thấy hộp bánh quy và túi khoai tây chiên trống rỗng liền cau mày, rồi cầm lấy cái trứng cuộn trong tay nàng, "Nếu đói rồi thì kêu dì Phương nấu cơm, đừng ăn đồ ăn vặt nữa."
"Ồ......" Trác Vi Lan ngoan ngoãn lau tay, chuẩn bị đi theo Mạc Sương vào phòng bếp.
Mạc Thẩm Văn hừ lạnh, "Thật đúng là......"
Mạc Thẩm Văn nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Mạc Thẩm Văn, Hiểu ra được, không biết xấu hổ cười híp mắt nói một câu.
"Không có tiền đồ, chị biết mà."
____
Về chuyện lấy lại điện thoại, Trác Thẩm Văn cứ nghĩ việc này sẽ vô cùng dễ dàng, sáng ngày hôm sau đã chọn khoảng thời gian tan học để gọi điện thoại cho cô giáo Lâm.

Sau khi nghe được bảo đảm của nàng, cô giáo Lâm liền sảng khoái mà đồng ý, nhưng qua năm phút sau thì nghe được giọng nói của cô ấy kèm tiếng khóc, "Phụ huynh, thật sự rất xin lỗi, tôi......!hình như tôi đã để mất điện thoại rồi."
"Cái gì?" Trác Vi Lan đang lười biếng nằm trên giường cũng bị làm cho tỉnh hẳn, "Cô thử tìm thêm một chút, xem xem có phải đã bỏ quên ở nhà không?"
Cô giáo Lâm nghĩ thấy có lý, "Được, để tôi tìm thêm lần nữa, lát nữa sẽ gọi lại cho chị."
"Được, làm phiền cô rồi." Trác Vi Lan tắt máy, nhìn vào cuộc gọi thoại nhắn ngủi trên màn hình, trong lòng có cảm giác bất an khó hiểu.
Nghe nói, cô giáo Lâm là một sát thủ điện thoại, không thích nhất chính là người khác chơi điện thoại trong tiết học của mình, nếu tàn nhẫn hơn có thể sẽ tịch thu điện thoại ba năm không trả cho học sinh.

Có thể giữ điện thoại ba năm mà không làm mất, cô giáo Lâm có biện pháp quản lý điện thoại của riêng mình, sao mà đến lượt điện thoại của Mạc Thẩm Văn thì mới một ngày đã không thấy đâu rồi?
Nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc tìm Mạc Sương.

Mạc Sương xem sách rất nhập tâm, cho đến khi nàng đi đến ngay trước mặt mới ngẩng đầu lên nhìn, "Vi Lan, sao lại thức sớm như vậy."
Bộ dáng của vợ nhìn rất ngoan rất dễ thương, nhưng Trác Vi Lan cũng không có tâm trạng để thưởng thức, cầm lấy cốc nước trên bàn ực một hơi, trực tiếp nói chuyện chính, "Ôi, điện thoại của Thẩm Văn mất rồi."
"Không phải đang ở chỗ của cô giáo Lâm sao?"
"Cô giáo Lâm nói mất rồi." Trác Vi Lan mím môi, "Chị không cảm thấy kỳ kạ sao? Cô giáo Lâm sao có thể bất cẩn như vậy?"
Mạc Sương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng suy nghĩ một chút rồi nói, "Em nghi ngờ là do người khác lấy đi."
"Chị nghĩ có khả năng không?"
"Cho dù là bị người khác lấy mất." Mạc Sương hỏi ngược lại, "Hắn có ý đồ gì chứ?"
Trác Vi Lan nhất thời không trả lời được.
Điện thoại của Mạc Thẩm Văn là bản mới nhất, nhưng đã được dùng rất cẩu thả, có rất nhiều dấu vết bị va đập, tất cả cũng chỉ vì tính hoài cổ và sợ phiền phức của chủ máy, món đồ không kiếm được tiền thì kẻ gian cũng không thèm lấy làm gì.
Những người liên hệ với Mạc Thẩm Văn vô cùng ít, sau khi chuyển đến, Trác Vi Lan phát hiện cô bé này chỉ lưu giữ số điện thoại của cha Mạc, cha ruột, mẹ và anh trai, còn lại đều do con bé ghi nhớ trong đầu, lý do rất buồn cười: lỡ như điện thoại mà bị trộm mất, bốn người này gặp phải dân lừa gạt, Mạc Thẩm Văn thậm chí không quan tâm mà còn ủng hộ tên lừa gạt đó nữa.
Bây giờ bốn người này đã trở thành những người không thể gạt được, một người đã cắt đứt quan hệ với bọn họ, một người bị đưa đến thành phố khác, hai người còn lại thì đang chờ bản tuyên án trong trại giam.
Những giá trị sử dụng khác của Mạc Thẩm Văn......
"Không phải con bé đã tra ra được trang mạng thần bí đó sao!" Trác Vi Lan vỗ tay, "Mễ Giai Manh phát hiện ra, vì vậy nên mới trộm đi điện thoại của con bé."
Mạc Sương bình tĩnh lắng nghe, " Sau đó thì sao?"
Trác Vi Lan lại không trả lời được—Phải ha, phát hiện ra trang web thì trộm điện thoại để làm gì chứ?
"Có thể là do cô giáo Lâm không cẩn thận làm mất." Mạc Sương kéo nàng ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, "Đừng suy nghĩ nhiều, em còn buồn ngủ nữa không? Nếu còn buồn ngủ thì quay về đi ngủ, chị sẽ liên lạc với cô giáo Lâm."

Trác Vi Lan liếc nhìn chữ viết tay ở trên vở, "Chị đã ôn bài lâu như vậy rồi, em cũng nên thức thôi."
"Không vội, chúng ta có nhiều thời gian."
Câu nói này không phải lời an ủi, mà là sự thật.
Bọn họ nảy ra ý định đi du học quá muộn, trường họ nộp hồ sơ đã đầy, chỉ có thể chờ lần tiếp theo rồi chiến.

Vừa hay, một năm rưỡi sau Mạc Thẩm Văn thi đại học, Trác Vi Lan và Mạc Sương cũng đã bàn bạc một chút, cảm thấy hai bên đều có thể theo kịp, không bị chậm trễ, dự định vừa ôn tập vừa đi cùng Mạc Thẩm Văn vượt qua đoạn thời gian quan trọng nhất này.
Mặc dù Mạc Thẩm Văn rất chê bai bọn họ, phản ứng sau khi nghe xong quyết định này chính là "Là do mấy chị thi không đậu nhỉ", nhưng bọn họ đặt mình vào vị trí trưởng bối, nhẹ nhàng lấy chiếc gối đập vào Mạc Thẩm Văn một cái rồi không tính toán với trẻ nhỏ nữa, cần làm gì thì làm.
"Cũng phải, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, cùng lắm thì mua cho Thẩm Văn thêm một cái điện thoại thôi." Trác Vi Lan ngáp một cái, "Có thể có chuyện gì chứ, em nghĩ quá nhiều rồi......"
Nàng ta thật đúng là miệng quạ mà.
Trác Vi Lan quay về phòng nằm xuống, vừa chuẩn bị ngủ say thì bị tiếng bước chân vội vã đánh thức, "Ưm?"
"Vi Lan, dậy đi." Mạc Sương lay lay cô.
Trác Vi Lan dụi mắt, "Làm sao vậy."
"Ba chị bị thương rồi." Mạc Sương mím môi, "Hay là chúng ta đi xem xem."
Trác Vi Lan bị cái nhìn choáng ngộp của Mạc Sương dọa cho tỉnh.
Đợi đã, đây là mơ sao? Vợ của nàng sao lại hoảng hốt mà hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ?
Tự véo mình một cái, Trác Vi Lan xác định đây không phải là mơ, hắng nhẹ giọng rồi nói, "Cái đó......"
Mạc Sương giúp nàng xoa nơi bị véo đỏ lên trên cánh tay, "Hả?"
"Quả nhiên là vợ của em......" Trác Vi Lan lẩm bẩm, vội vàng quay lại chủ đề chính khi thấy ánh mắt của vợ nhìn qua đây, "Vẫn nên đi xem xem, ông ấy là cha ruột của chị, về mặt pháp lý hay đạo đức, chúng ta cũng không thể nào bỏ mặc được."
Mạc Sương nhíu mày, "Nghe có vẻ khó xử."
"Dù sao cũng phải đi xem xem." Trác Vi Lan vẫy vẫy tay, "Đi đi đi, em rửa mặt thay quần áo."
Bọn họ vội vã ra khỏi nhà, chạy về phía bệnh viện nơi cha Mạc đang nằm.
"Rốt cục là bị sao vậy." Trác Vi Lan ngồi trên xe, hỏi thăm tình hình.
Mạc Sương giải thích ngắn gọn, "Có người lấy điện thoại của Thẩm Văn gửi tin nhắn cho cha, cha tưởng đó là thật, chỉ mang theo trợ lý và một vệ sĩ để đi gặp mặt, sau đó bị tấn công."
"Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Mẹ chị nói không có nguy hiểm."
Trác Vi Lan sửng sốt, "Mẹ chị gọi điện thoại cho chị?"
"Ừm, thủ tục ly hôn vẫn chưa làm xong." Mạc Sương nhớ đến mối quan hệ không tốt của nhà mình, vẻ mặt trở nên không vui, "Nghe giọng nói của bà ấy rất bình tĩnh, chắc là không sao.

Chúng ta đi sớm về sớm thôi, xem một chút thể hiện lễ nghĩa là được rồi."
Trác Vi Lan cứ cảm thấy thái độ không đúng lắm, nhưng Mạc Sương đang tức giận nên cũng không biết nói gì cho tốt.
Bên ngoài phòng bệnh, bọn họ nhìn thấy mẹ Mạc đang hồn phi phách lạc, thì đã thay đổi ý định.
"Làm sao vậy!" Mạc Sương nhìn thấy nhân viên bác sĩ đang bận rộn cấp cứu ở trong phòng bệnh, cuối cùng cũng sốt ruột, "Không phải bà nói ông ấy đã tỉnh rồi sao?"
Mẹ Mạc lau lau nước mắt, cười khổ nói, "Mẹ không gạt con......cha con thật sự là đã tỉnh rồi, còn có thể nói chuyện, vừa nãy bị ngất đi, bác sĩ đang cấp cứu, giờ vẫn chưa biết tình hình ra sao......"
Mạc Sương hỏi tiếp, "Cha đã nói gì?"
Mẹ Mạc lau lau nước mắt, "Hình như ông ấy nói đến Diệu Vinh......kêu mẹ báo cảnh sát......"
Sắc mặt Mạc Sương trở nên tái nhợt, ngã bệch xuống băng ghế dài.
Trác Vi Lan cũng bị dọa cho hoảng sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Mạc Sương thành ra như vậy, nhanh chóng hoàn hồn xoa xoa hai bàn tay đang phát lạnh của vợ, "Không sao đâu, vẫn còn đang cấp cứu mà, đừng sợ......"
Trong lúc bọn họ còn đang hoảng sợ, điện thoại của mẹ Mạc reo lên, run rẩy nói, "Là...là ông nội...làm sao đây......"
Người đi đến thành phố nhỏ để dưỡng lão, ông nội Mạc tim gan không tốt, lúc nào cũng có thể nghe thấy tin báo từ bệnh viện kia?
Không thể không bắt máy, nếu bắt máy dọa một phát cũng có thể khiến cho ông già sốt ruột thăng thiên, Trác Vi Lan liếc mắt nhìn Mạc Sương đang hoảng loạn, sau đó nhìn về phía mẹ Mạc thì đang khóc rất thảm thiết, chộp lấy điện thoại và nghiêm nghị nói, "Đừng ồn!"
Mẹ Mạc che miệng, không dám phát ra tiếng, Mạc Sương ngơ ngác nhìn nàng.
Trác Vi Lan tự véo mình một cái, lần này không có vợ giúp nàng xoa, đau vô cùng, nên cũng vặn ra được một chút tỉnh táo.
"Alô, ông nội hả." Nàng đối diện với hình ảnh phản chiếu trong cửa kính, cố hết sức nở nụ cười, làm như không có chuyện gì xảy ra nhẹ giọng ngọt ngào đáp, "Cháu là Vi Lan.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.