Sau khi đưa cô vào thông báo thì người thư ký ấy cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hắn ta xoay ghế lại nhìn cô bên cạnh khoác vai một cô gái khá quyến rũ.
Vừa nhìn thấy hắn liền ra hiệu cho cô gái đó rời khỏi phòng làm việc của mình.
Hắn ta có một phong cách làm việc rất là cợt nhã hắn ta nhìn cô cười cợt.
"Cô nóng vội để làm việc với tôi đến vậy sao?"
Cô nhìn cách làm việc của anh ta liền cảm thấy không thích, nhìn rất nhớt nhác gương mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi anh ta.
"Chữ tín phải đặt lên đầu thì họ mới tin tưởng làm việc với chúng ta"
"Anh hiểu chứ"
Nhìn thấy vẻ cứng rắn này của cô càng khiến Hòa Thiên rất hứng thú, muốn chiếm ngưỡng lấy cơ thể cũng như gương mặt này.
Anh thầm nghĩ để cho tên Huễ Minh thật là quá uổng phí.
Hắn đi lại nói những chuyện ngoài lề không thề vào bên trong câu chuyện công việc.
Đôi mắt háo sắc liếc nhìn đừng điểm trên người cô không ngừng.
Quả thực nét đẹp đơn giản như vậy thật thu hút.
Cô nhìn hắn có chút đề phòng kiểu người như hắn thật không giống tên Huễ Minh sao chổi mà cô gặp.
Dù là bạn bè với nhau nhưng tên có vẻ đểu trá hơn rất nhiều dù cả hai đều đểu.
Cô cũng có một vài điều chợt thắc mắc anh ta đang là người yêu của Lam Huệ sao lại làm ba cái điều ghê tởm này sau lưng nó chứ.
Hắn ta vừa được nước làm tới, sát lại gần cô, xoa nhẹ mu bàn tay của cô rồi lên tiếng.
"Cô xinh đấy chứ"
"Đúng là bạn của Lam Huệ nhà tôi ai cũng xinh đẹp giỏi giang cả"
Cô vừa nghe liền đã chịu không được lên tiếng trả lời anh ta.
"Lam Huệ nhà tôi?"
"Đến giờ anh vẫn còn nghĩ bản thân tử tế để dùng câu đó à?"
"Nói chuyện không biết ngượng là gì sao?"
"Nếu không phải vì là bạn trai của bạn thân tôi thì tôi đã cho anh một cước rồi"
Từng câu chữ cô nói với hắn, có vẻ vẫn không thấm vào đâu.
Hắn vẫn nhìn cô rồi cười mọt cách khó mà chấp nhận được.
"Vậy à, đúng là bạn tốt nhỉ, sao cô có dự định tối nay sẽ nói với Lam Huệ"
"Những điều cô vừa thấy từ tôi"
Hắn ta cười rồi thách thức cô.
"Mà tiếc quá tôi nghĩ cô không nên tốn công sức nói những chuyện đó để làm gì"
"Lời khuyên thật lòng đấy"
Hắn đi lại vỗ nhẹ vài cái vào bên má cô rồi tiếp tục cười.
Cô thật không thể nhịn tên này liền đứng dậy lên tiếng.
" Tôi từ chối nhận việc với anh"
Cầm túi xách mình lên quay lưng bước đi thì lúc này hắn ta giữ lấy tay cô lại.
Hắn ép cô xuống ghế sofa giữ chắc người cô.
"Vô hang cọp rồi bỏ đi à"
Ngay bên ngoài Huễ Minh anh ta đang nghĩ thầm trong bụng, cô ta bàn công việc gì lâu vậy.
Để một chủ tịch như anh chờ đợi như hòn vọng phu vậy chứ.
Anh cứ đi qua đi lại hành lang cuối cùng chờ không đc nữa anh đi vào mở cửa.
"Sao để tôi xem ai cứu cô ra khỏi chỗ này Linh Hoa"
"Thả ra cái tên khốn này"
"Suỵt, miệng xinh của cô không nên nói ra những từ đó"
" Ngoan ngoãn nào, tôi sẽ thưởng cho em cô gái xinh đẹp"
Huễ Minh gương mặt lạnh băng đó bước lại nắm lấy áo của Hòa Thiên kéo ra.
"Hôm trước mày quên lời cảnh cáo từ tao à?"
Hòa Thiên khá bất ngờ sao anh lại có mặt ở đây, rõ ràng Linh Hoa với Huễ Minh không có thân.
Sự trùng hợp này khiến Hòa Thiên nhất thời có chút mất bình tĩnh với vô vàn suy nghĩ trong đầu.
Nhưng rồi hắn ta cũng lấy lại sự bình tĩnh đê tiện vốn có ban đầu của mình cười cợt trả lời anh.
"Cùng lắm chỉ là một đứa con gái chẳng lẽ mày tiếc với tao à"
Anh xuất hiện khá kịp thời để ngăn điều mà thằng bạn thân trời đánh của mình chuẩn bị làm.
Linh Hoa đứng nép gọn vào sát sau lưng anh, có chút hoảng.
Chuyện lần này khiến cô thật sự mất bình tĩnh, cô sợ rằng cái ngày năm đó lại xảy ra thêm một lần nữa.
Đầu óc cô lúc này khá rối bời không thể bình tĩnh như thường được.
Nhìn bộ dạng của Hòa Thiên bạn anh, cũng tự hiểu anh rất rõ tính của tên này.
Anh chỉnh lại chiếc cà vạt gương mặt bình thản từ từ gần về phía hắn.
Ghé sát tai của hắn.
"Tốt nhất, đừng làm vấy bẩn cô ấy bằng bàn tay dơ của mày"
Anh quay lại từ từ nắm tay cô kéo rời khỏi bỏ lại Hòa Thiên trong căn phòng đó.
Hòa Thiên hất hết tất cả sấp tài liệu dở trên bàn xuất đất tiện tay ném vỡ bình hoa.
"Khốn kiếp, món mồi ngon vậy lại không cho thằng này dùng bạn với chả bè"
Với cái tính háo sắc không thể kiềm chế được của mình anh nhanh chóng cho gọi 2 3 người đến để phục vụ anh cho qua khỏi cơn hứng này.
Lần này Huễ Minh có chút thắc mắc, hiện tại là một người khác, không vùng vẫy, không lên tiếng không hất tay mình ra.
Anh chợt có suy nghĩ đó trong đầu và không thể giải đáp.
Nhìn cô lúc này rất ngoan nhưng cũng rất khác lạ so với thường ngày.
Anh đưa cô ra xe nhẹ nhàng mở cửa cẩn thận từng chút khi xác nhận cô đã lên xe an toàn và ổn thì anh mới dần đóng cửa xe lại.
Rồi bước vào ngồi cùng hàng ghế với cô.