Hà Thích và Nhã Kỳ ở lại một nơi cách khu du lịch không xa lắm, đi thêm một chút về phía đối diện với phòng bán vé của khu du lịch là đến. Lúc cả hai đến nơi thì ngây ngẩn cả người, một phòng trọ tồi tàn chỉ có một cái giường, xung quanh trống không và thông thoáng, ngoài giường ra thì chẳng có gì cả.
Vì vấn đề sinh lý, Nhã Kỳ hỏi bà lão vị trí của nhà vệ sinh. Lúc nhìn bà lão chỉ vào nhà vệ sinh cô chỉ muốn ngất đi, vị trí nơi này cách phòng hơi xa, cảnh vật cũng không tệ lắm, xung quanh toàn là màu xanh của cây cối, nhưng bồn cầu lại chỉ là một cái hố – loại đơn giản và xưa cũ nhất. Nhã Kỳ 囧 囧 đứng nguyên tại chỗ, cô còn buồn rầu phát hiện ra trước cái hố nhà vệ sinh có một con chó màu đen dữ tợn đang đứng nhìn mình chằm chằm, sủa điên cuồng về phía cô, Nhã Kỳ không dám đến gần mà chỉ đứng từ xa nhìn, chân cô phát run, có cảm giác rất muốn khóc.
“Hà Thích, Hà Thích!” Nhã Kỳ cao giọng kêu tên Hà Thích, đến lúc anh tới, mặt cô đã xanh mét, “Hà Thích, em muốn trở về.”
Hà Thích nhíu mày nhìn nhà vệ sinh, “Anh cũng muốn trở về nhưng không còn cách nào khác.”
“Thật ra bây giờ em muốn đi vệ sinh hơn, anh dẫn con chó kia đi đi được không?”
“Không được đâu, anh sợ lắm.” Hà Thích nở nụ cười quỷ dị, lui người về phía sau Nhã Kỳ, “Hay là em giải quyết tại chỗ này luôn đi, anh sẽ không cười nhạo em đâu.”
Nhã Kỳ rất muốn dùng ngực để đập vỡ đá, anh đã không giúp được cô rồi còn muốn bỏ đá xuống giếng. Cô hừ một tiếng, “Em đi tìm bà lão, không quan tâm đến anh nữa.”
Hà Thích thấy Nhã Kỳ thực sự tức giận, anh kéo tay cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi.”
Lúc Hà Thích dắt tay Nhã Kỳ, cô nghe tiếng chó sủa ở phía sau ngày càng gần, sợ hãi rúc sau lưng Hà Thích run rẩy, “Em, em… Có khi nào nó chạy lại cắn em không?”
“Có lẽ vậy, em nhìn thấy nó di chuyển chưa, nó sắp xông lại đó, lập tức cắn em một miếng…” Hà Thích đùa giỡn Nhã Kỳ, cô rúc vào trong ngực anh, hai tay vô thức ôm eo anh, ánh mắt nhắm thật chặt, tựa như làm như vậy cô có thể cách xa thế giới này vậy.
“Đừng sợ nữa, anh đã đuổi con chó đi rồi.” Thật ra Hà Thích rất hưởng thụ cảm giác ở cùng một chỗ với Nhã Kỳ như thế này, nhưng anh cũng sợ cô quá kinh hãi, hay là cô hò hét lớn quá.
Khi Nhã Kỳ mở mắt ra con chó đó đã chạy đi nơi khác rồi. Nhưng cái hố này… Mùa hè bốc mùi thật là… rất khó ngưởi, vô cùng khó ngửi. Hà Thích cau mày, đột nhiên rút ra một xấp giấy, xếp từng tờ xuống dưới đất thành một lớp thật dày, “Được rồi đó, như vậy sạch sẽ hơn chút, anh ở bên cạnh chờ em.”
Nhã Kỳ ngơ ngẩn, bỗng cảm thấy rất cảm động, thế nhưng cô lại mở miệng hỏi, “Anh đem theo giấy?”
“Lén lấy của bà lão đó, em nhanh đi, đợi chút nữa con chó kia trở lại sẽ cắn em đấy.” Hà Thích bịt mũi lại trừng cô.
“Vậy anh đi ra xa một chút được không, quay lưng lại, trông chừng con chó ấy giúp em.”
Nhã Kỳ giải quyết xong vấn đề sinh lý thì đi đến thùng nước bên cạnh để rửa tay, đi đến mấy bước cô phát hiện Hà Thích đang đùa giỡn với con chó đó, anh cầm cây cỏ đuôi chó trêu chọc lỗ mũi nó. Vốn con chó kia rất hung dữ, vậy mà lại ngoan ngoãn chịu đựng sự trêu chọc của Hà Thích, còn thoải mái hừ hừ. Nhã Kỳ không dám đến gần con chó kia, cô len lén lui về sau rất xa rồi mới lên tiếng gọi Hà Thích, “Em trở lại rồi.”
Hà Thích chầm chậm đi tới, con chó kia hình như bị sắc đẹp dụ dỗ mà lại cùng đi phía sau lưng anh. Nhã Kỳ sợ hãi vội chạy vào trong phòng. Hà Thích cười bất đắc dĩ, cô sợ chó như vậy mà nhà anh lại nuôi một con lớn hơn nữa, sau này còn hù dọa cô nhiều.
Cơm trưa của hai người giải quyết rất đơn giản, bà lão nấu hai chén mì, mùi vị tạm được. Sau khi ăn xong, Nhã Kỳ cảm thấy nhàm chán, cũng không muốn đi ra ngoài phơi nắng, cô ngồi bên cạnh Hà Thích, tâm trạng chán chường, câu được câu không nói chuyện cùng anh, càng lúc càng yên lặng.
Đột nhiên Hà Thích nói, “Nhã Kỳ, không phải em nói được ở cùng với người mình thích thì có đi nơi nào cũng là thiên đường sao?”
“Ai, thiên đường… thiên đường… em lại cảm thấy giống như ở địa ngục. A, em lại muốn đi vệ sinh, làm thế nào bậy giờ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Kỳ nhíu lại, cô không muốn đi cái nhà cầu kia, nhưng kìm nén thật sự rất khó chịu.
Hà Thích câm nín, vốn anh cảm thấy vào lúc nhàm chán như thế này nói lời tỏ tình rất lãng mạn, thế nhưng người nào đó lại thích phá khung cảnh, “Anh dẫn em đi.”
“Em thấy bà lão đã cất hết giấy đi rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Anh đi hỏi thử, nếu bà ấy không đưa anh sẽ xé quyển bài tập của cháu nội bà ấy cho em…” Hà Thích đứng lên đi ra ngoài.
Nhã Kỳ hoàn toàn 囧.
Nhã Kỳ lại đi cầu lần nữa, lúc này cô mới nhớ đến Nhã Tĩnh, cô nói, “Anh điện thoại nói với Nhã Tĩnh cho nó biết đi.”
“Lúc đầu anh chỉ còn một vạch pin, đã gửi tin nhắn cho cậu ta, sau đó em lại lấy chụp hình nên bây giờ hết pin rồi.” Hà Thích trả lời, “Nhã Tĩnh không có vấn đề gì đâu, dù sao cũng là người lớn rồi.”
Sau khi hai người ăn tối thì cũng không có hoạt động giải trí gì, thật ra ở nơi này vốn cũng không có gì chơi. Bà cụ ngủ rất sớm, bảy giờ đã ngủ rồi. Vốn Nhã Kỳ và Hà Thích ở hai căn phòng nhưng vì cô sợ nên quyết định ở cùng phòng với anh, bà cụ cũng rất mừng vì như vậy bà chỉ cần dọn dẹp một căn phòng.
Nhã Kỳ và Hà Thích nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, “Em không ngủ được.”
“Thật ra có một biện pháp có thể giúp em ngủ rất nhanh, nhưng nơi này điều kiện không tốt lắm, anh nghĩ vẫn nên nhịn một chút.”
“Đồ háo sắc!” Nhã Kỳ bịt chặc chăn, đầu cũng rụt lại.
“Anh muốn nói là đi chơi bóng rổ với em, nhưng nơi này không có sân, hai người chơi mệt mỏi lại không có chỗ tắm, là em đã nghĩ nhiều rồi.” Trong bóng tối, Hà Thích đưa tay qua đùa nhéo mặt cô một cái, “Em đang nghĩ gì vậy hả, nói anh nghe em đang nghĩ gì?”
Sắc mặt Nhã Kỳ trở nên hồng hồng, không nói lời nào ngậm chặt miệng, cô không thích vẻ mặt trêu đùa của anh như vậy, tức giận nói, “Em không nghĩ gì cả, em buồn ngủ rồi.”
Hà Thích im lặng một chút lại chọt cô, “Nhã Kỳ, đừng ngủ, chúng ta nói chuyện.”
“Anh thật xấu xa, em không muốn nói chuyện cùng anh.” Âm thanh mềm mại quở trách, Hà Thích nghe vào tai lại có một loại cảm giác khác thường, tim đập thình thịch, nhích người về phía cô, “Anh rất xấu… Ừ, anh rất xấu, đúng không?”
Anh ôm cả cô và chăn vào trong ngực, cọ mặt mình vào mặt cô, “Em mới xấu, không phải là em kéo anh ngủ chung sao.”
“Này, đừng động…” Nhã Kỳ biết Hà Thích đang đùa giỡn, cô đẩy anh ra, Hà Thích không tha cho cô, “Nhã Kỳ, em mới là người xấu nhất, không nên thả mồi câu. Em có biết hay không, bài viết của em đã làm cho anh mâu thuẫn đấu tranh rất khó khăn trong thời gian dài, lúc anh đã bắt đầu thay đổi thì em lại định từ bỏ, bây giờ không phải là tiếp tục cùng anh mập mờ không rõ sao.”
“Em không có mập mờ không rõ, ai mập mờ không rõ với anh? Là do anh mập mờ không rõ với em mới đúng, anh đau khổ cái gì, em mới là người đau khổ.” Nhã Kỳ nghe mà bực mình, nhấc chân đạp anh một cái, “Em cảm thấy trước mặt anh em đã vứt sạch tự trọng rồi, vậy mà anh còn không hay biết trêu chọc em.”
Hà Thích đau đớn rên một tiếng, ôm chỗ vừa nãy bị đá lăn lộn trên giường, “Đau quá, đau chết anh.” Nhã Kỳ sửng sốt một lát, ngơ ngác nhìn Hà Thích chân tay luống cuống, “Này, không phải là em cố ý.”
Hà Thích bắt đầu kêu rên, “Cả đời này anh cũng không muốn tha thứ cho em.”
“Em không cố ý thật mà.” Nhã Kỳ lo lắng ôm đầu Hà Thích, “Sẽ hết đau nhanh thôi.” Vừa lúc đó cửa bị mở ra, Nhã Tĩnh đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bọn họ, “Hai người lại lẫn lộn đầu đuôi thế này.”
Nhã Kỳ hóa đá, ngơ ngác nhìn Nhã Tĩnh, “Sao em tới đâu?”
“Biết ngay hai người sẽ không làm ra chuyện gì tốt mà.”