Hôn lễ của chú, tất nhiên Hà Thích không thể không tham dự. Chỉ trong nháy mắt, Nhã Kỳ đã nhanh chóng bỏ qua chuyện không vui, cúi đầu nhìn lại quần áo mình mặc hôm nay, Hà Thích chẳng nói với cô tiếng nào, may mà hôm nay mình ăn mặc có chút đặc biệt, coi như cũng có thể ngồi được vào bàn tiệc. Nhưng mà… Nhã Kỳ lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô cẩn thận từng chút một rút tay mình ra khỏi tay Hà Thích, thanh âm trầm thấp hỏi, “Hà Thích, đi vào như này liệu có ổn không?”
“Có gì mà không ổn?” Hà Thích kéo cô tới gần, sau đó khoác vai cô, “Anh cảm thấy thế này rất tốt.”
“Em cứ không mời mà đến thế này.” Nhã Kỳ mới nói nửa câu đầu, sau đó lại đắn đo không biết nói tiếp câu sau thế nào, Hà Thích chỉ nhe răng cười, “Chú anh rất thích em đấy, nên em yên tâm, cứ mạnh dạn đi vào đi.”
“Nhưng mà…” Mặc dù hôn lễ của chú Hà tổ chức quá đột ngột, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn, cha mẹ Hà Thích, ông bà của anh nhất định đều sẽ ở đấy, nếu cô với anh cứ thế đi vào, chắc chắn ai cũng sẽ biết quan hệ của bọn họ. Nghĩ thôi đã thấy đau đầu, cô đứng nguyên tại chỗ chần chừ không bước lên trước, mặc kệ Hà Thích có lôi kéo thế nào, cô vẫn chỉ đứng im không nhúc nhích.
Nhã Kỳ quay qua nhìn Hà Thích, mấp máy môi, vẻ mặt khó xử. Hà Thích giật mình, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói, “Có cần anh phải ôm em vào hay không?”
“Hà Thích, em có hơi sợ, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Em…” Nhã Kỳ nắm chặt tay, ảo não nhìn anh. Hà Thích phì cười, “Không sao đâu, anh đã kể cho bà nội về em rồi, bà nói cũng muốn được gặp em, nhân dịp ngày hôm nay dẫn em tới gặp bà luôn.”
“Hả?” Lập tức Nhã Kỳ trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Hà Thích, anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng cùng chút giảo hoạt, “Dù sao sớm muộn cũng phải gặp, gặp mặt sớm một chút cũng tốt, em đừng lo, đã có anh ở bên gánh vác tất cả.”
Hà Thích cầm chặt tay Nhã Kỳ lần nữa, dẫn theo cô đi vào. Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, chú rể đang bị một đám thanh niên trẻ tuổi lôi kéo chúc rượu, cô dâu mới trông có vẻ còn nhỏ, mặc dù đã trang điểm đậm nhưng vẫn có thể thấy được vẻ ngây thơ trên khuôn mặt, lúc này vẻ mặt cô dâu khó xử chỉ đứng một bên kéo tay chú Hà, trông có vẻ như muốn thay chú rể cản rượu.
Nhã Kỳ tò mò nói thầm, “Cô gái này hình như còn là vị thành niên.”
“Anh cũng từng nghĩ như vậy, trước đây không lâu chú có cho anh xem hình hai người họ, quả thật lúc đó anh cũng cho rằng cô gái đó còn là vị thành niên, về sau mới biết hóa ra đã tốt nghiệp đại học rồi, ha ha, nhưng dù sao cô gái này trông cứ y như trẻ con lúc đứng cùng chú anh.” Nghe Hà Thích nói, Nhã Kỳ đảo mắt nhìn chằm chằm cô dâu, mặc dù còn trẻ nhưng vẫn nhìn ra được là một cô gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu.
Bỗng có một tiếng cười lớn vang lên, sau đó từng tiếng từng tiếng lại vang lên liên tục. Nhã Kỳ không biết chỗ đó đâng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng ngơ ngác nhìn về nơi đang tập trung ồn ào, ngay sau đó liền thấy Hà Viễn Hàng đang mỉm cười yêu mị, mặt đỏ hồng vì rượu, xoay người ôm lấy cô dâu còn đang bối rối vào trong ngực, hôn lên môi cô một nụ hôn dài triền miên.
Cảnh này trông giống y hệt hình ảnh trong một vở kịch mà Nhã Kỳ đã từng xem, làm cô nhìn thấy có chút kích động. Đột nhiên Hà Thích vỗ lên trán cô một cái, do quá ồn ào, nên anh phải đứng sát cạnh cô, đôi môi ấm áp dán lên tai cô, hơi thở phả lên lỗ tai, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Nhã Kỳ lắc đầu.
“Chắc chắn là có.” Hà Thích cười xấu xa.
Nhã Kỳ sắp khóc đến nơi, “Không có thật mà.”
“Chúng ta trở về rồi hãy nói.”
“Em…” >_<
Hà Thích thấy cô dâu chú rể đã hôn nhau xong, cầm lấy hai chén rượu, đưa cho Nhã Kỳ một ly, sau đó nắm tay cô đi về phía Hà Viễn Hàng, tay giơ cao chén rượu, “Chú, cháu chúc cô chú tân hôn vui vẻ, hạnh phúc tràn đầy.”
“Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.” Nhã Kỳ cũng bắt chước Hà Thích chúc phúc bọn họ, Hà Viễn Hàng cười vô cùng vui vẻ, cùng cô dâu giơ chén rượu cụng ly với Hà Thích, lại nhìn về phía Nhã Kỳ, nheo mắt cười vui vẻ, “Là Nhã Kỳ à, ánh mắt tiểu Thích đúng là rất tốt, rất tốt. Mau nhanh đưa cô bé đến gặp bà cháu đi, nhất định bà sẽ rất thích.”
Hà Thích uống một hơi cạn sạch ly rượu, nghịch ngợm nhếch lông mày, “Đó là tất nhiên.”
Lúc Hà Thích nắm lấy tay Nhã Kỳ, anh phát hiện ly rượu của cô cũng đã cạn sạch, cầm lấy cái ly không trong tay cô, anh nói, “Ngốc, sao em lại đi uống hết sạch ly rượu như vậy?”
“Mọi người đều uống hết mà, em mà không uống hết lại thành không lễ phép.” Nhã Kỳ ấp úng mở miệng, mặt hơi đỏ lên, Hà Thích thấy má cô đỏ rực, không chịu được hấp dẫn vươn tay ra nhéo một cái, “Đần chết mất.”
Hà Thích kéo cô đi sang bàn khác, những người ngồi đó trông có vẻ đều là những người phụ nữ rất lợi hại, mỗi người trong số họ đều chăm chút rất cẩn thận, gần như không nhìn ra được tuổi. Hà Thích chỉ vào một vị phu nhân trong số đó nói, “Đây chính là bà nội của anh, bà à, đây là Nhã Kỳ cháu đã từng nói qua với bà.”
“Cháu chào bà.” Vì khẩn trương, tay Nhã Kỳ đổ đầy mồ hôi, khẽ cúi đầu chào bà, bà nội Hà Thích nhìn qua rất khôn khéo, lúc cười rộ lên cũng rất hòa ái. Trông bà giống như đã rất lâu không được gặp Hà Thích, vừa thấy anh liền lôi kéo tay anh, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển lên người Nhã Kỳ, “Nhã Kỳ? Ôi, sao lớn lên lại giống tiểu Tĩnh thế này, trông cứ như cùng một khuôn khắc ra vậy.”
“Bà à, hai người họ vốn là song sinh mà ạ.” Hà Thích cong môi nói.
“Đúng đúng, song sinh, bà quên mất…” Hà lão phu nhân thì thầm vài câu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, dáng vẻ tươi cười hòa ái khiến tâm tình Nhã Kỳ cũng thả lòng đôi chút. Hà Thích lại chỉ vào một vị phu nhân cạnh bà nói, “Còn đây là mẹ anh, Ngô Hiểu phu nhân.”
Nhã Kỳ nhịn cười, có ai lại gọi mẹ mình như vậy sao, “Cháu chào cô ạ.”
“Chào cháu.” Mẹ của Hà Thích là một phụ nữ xinh đẹp, mặc dù ăn nói có ý tứ, giọng nói nhàn nhạt đầy nghiêm túc, nhưng nghe lại không mấy thân thiện. Có vẻ quan hệ giữa Hà Thích và bà cũng rất lạnh nhạt, hai người cũng không nói chuyện gì nhiều. Bà Hà Thích hỏi Nhã Kỳ vài câu, Nhã Kỳ đều đáp lại hết. Lúc mẹ Hà Thích nghe thấy tên cha Nhã Kỳ có hơi ngừng một chút, sau đó húp một ngụm súp, chậm rãi nói, “Cô có quen cha cháu, là bạn học trung học với cô, hiện giờ cũng khá thân.”
“Thật vậy ạ?” Nhã Kỳ cảm thấy vui vẻ, cô có cảm giác lúc đầu mẹ Hà Thích cũng không quá để ý tới mình, nhưng giờ có mối quan hệ này, có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Mẹ Hà Thích khẽ gật đầu, sau lại không nói thêm gì nữa.
“Thật sao, có duyên như vậy? Vậy lúc nào hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Bà nội Hà Thích nói.
Hà Thích cười tiếp lời, “Bà, chưa gì bà đã nóng lòng rồi, cháu tự có chừng mực. Hôm nay là hôn lễ của chú, mình còn phải tiếp đãi bên nhà thông gia nữa, không nên quá lạnh nhạt với họ.” Hà Thích cười tủm tỉm thay bà rót rượu cho một vị phu nhân vẻ mặt đỏ hồng bên cạnh, “Bà phải ăn nhiều một chút.”
Hà lão phu nhân nghe thấy vậy cười híp mắt, nói với Hà Thích, “Đã đến đây rồi thì cháu cùng Nhã Kỳ ngồi xuống ăn chút gì đó đi.”
“Vâng.” Hà Thích nhẹ nhàng đáp lời, mặt khác anh lại lén lút kéo Nhã Kỳ chạy ra ngoài, do thấy cô ở đây có vẻ không quá thoải mái, hơn nữa cô cũng đã hơi say, hai chân gần như đứng không vững. Nhã Kỳ bị Hà Thích kéo đi đến chóng mặt, lúc ra tới cửa, cô mở lớn miệng hít một ngụm thật sâu, sau đó mới tò mò liếc nhìn Hà Thích, “Sao lại ra ngoài?”
Hà Thích vỗ đầu cô, đỡ lấy cơ thể đang nghiêng ngả của cô nói, “Trông em khẩn trương như vậy nhất định cũng chẳng ăn được nhiều, vậy nên tốt hơn hết là anh đưa em ra ngoài ăn cho no, còn nữa…”
Hà Thích đưa Nhã Kỳ đến một nhà hàng gần đó ăn cơm, còn đưa cho cô một cốc nước lớn bảo cô phải uống hết, sau khi thấy cô đã hồi phục được chút ít, anh mới giúp cô gọi một vài món mà cô thích ăn, “Ừm, hôm nay là Giáng Sinh, chắc hẳn Nhã Kỳ rất mong chờ đúng không?”
“Làm gì có.”
“Còn nói dối, con nít nói dối mũi sẽ dài ra đấy.” Hà Thích đưa tay véo mũi Nhã Kỳ, thấy phản ứng có chút chậm chạp của cô lúc này, trông vừa ngốc nghếch lại có chút đáng yêu. Ăn xong bữa cơm, cuối cùng đầu óc Nhã Kỳ cũng linh hoạt, hiểu ra đằng sau câu “Còn nữa…” mà lúc nãy Hà Thích chưa nói hết là cái gì. Hà Thích đã lâu không “Khai trai (*ăn mặn)”, anh nhớ cô lắm rồi, Hà Thích đưa Nhã Kỳ đến bãi đỗ xe, giam cô vào một góc, sau đó ôm chặt cô không không buông rồi hôn cô một lúc lâu. Đến lúc làm xong chuyện cần làm, hai người mới nhớ tới phải quay lại khách sạn, “Về xem chú anh thế nào đã.”
Lúc hai người trở lại khách sạn, Hà Viễn Hàng đã say bí tỉ, mặc dù vậy những người xung quanh vẫn không chịu buông tha. Chỉ trách bình thường Hà Viễn Hàng đã đắc tội với quá nhiều người, cho nên lúc này chẳng có ai thèm đi cứu. Hà Thích thấy không ổn, bèn ra mặt từ chối thay chú, cô dâu đứng ở một bên, cảm kích nhìn Hà Thích mấy lần, giống như sắp khóc. Nhã Kỳ nở nụ cười, phát hiện Hà Thích rất quyết đoán, lúc cần ra mặt nhất định sẽ ra mặt.
Đợi Hà Thích đưa Hà Viễn Hàng trở về phòng xong đi ra, một cô bé mặc áo khoác hồng nhạt chạy chậm tới, túm lấy tay áo Hà Thích, “Anh Hà Thích, anh cũng trở về nữa à? Lúc nãy em nhìn thấy anh, xong chớp một cái lại chẳng thấy người đâu cả, em còn tưởng mình nhìn lầm rồi chứ.”
Hà Thích cười tủm tỉm nhìn cô bé, “Gia Bảo, em cũng tới à. Nhớ chuẩn bị thi cử cho tốt, năm sau là thi Đại Học rồi đấy.”
“Vâng.” Cô bé cười ngọt ngào, “Mấy tài liệu ôn tập anh gửi cho em rất hay, mấy lần gần đây thi toán em đều được điểm khá cao, thầy giáo nói em có khả năng sẽ thi đỗ đại học Z.”
Hà Thích vui mừng gật đầu, “Thế thì tốt.”
Gia Bảo, là con dâu nuôi từ bé mà Hà Thích đã từng nói đùa, khuôn mặt cô bé tái nhợt dưới ánh đèn bỗng trở nên rực rỡ, ánh mắt đơn thuần, dáng vẻ tươi cười cũng rất thuần khiết. Tay cô bé rất tự nhiên nắm lấy tay áo Hà Thích, vậy mà trông anh lại chẳng có phản ứng gì. Đại học Z, đại học Z, nghe đến cái tên này, trong nội tâm Nhã Kỳ bất chợt xuất hiện sự ghen tị, cô vô cùng ghen tị.