Còn Lâm thì đã khôi
phục bộ dạng lạnh lùng trước đó, nhìn tờ một trăm đô la mỏng dính trong
tay tôi, nói một cách khinh miệt: “Quả nhiên là thích tiền.”
Các ngón tay của tôi cứng đờ nhưng vẫn nắm chặt tờ tiền, tôi hỏi: “Lâm, anh từ đâu tới vậy?”
Anh ta cảnh giác nhìn tôi, đáp: “Nước Anh. Có chuyện gì không?”
“Đi chơi à?”
Lần này, anh ta chẳng thèm ừ hữ gì cả.
Những người đến vùng Karakoram của Pakistan chơi chỉ có một mục đích: leo núi tuyết. Ngay cả ở Anh, người có thể leo lên ngọn núi cao thứ hai thế
giới này chắc chắn không thể là người nghèo, ít nhất cũng phải thuộc
tầng lớp trung lưu. Cho nên mới có câu “Những người không thích tiền đều là những người có tiền.” Không phải tôi muốn biện minh cho mình, càng
không phải nói đỡ cho kẻ lạ mặt này, nhưng nếu không phải vì tiền, vì
cuộc sống thì tôi chạy tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lẽ nào là để
nghiên cứu hoạt động địa chất của sông băng sao? Còn về một trăm đô la
này, làm việc đó cho một người đàn ông, nếu ngay cả tiền cũng không lấy
thì chi bằng tự sát đi còn hơn! Tuy nhiên, nói chuyện to tát với một kẻ
suy nghĩ nông cạn thì cũng như không, thế là tôi không thèm bận tâm đến
anh ta nữa, hiện giờ tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là ngày mai
có thể thoát khỏi dãy núi này.
Ban mai đến như đã hẹn, bốn bề vẫn là sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở. Đêm qua, mặc dù tuyết rơi
nhỏ hơn nhưng mây đã che khuất hơn nửa ngọn núi, càng lúc càng đen thẫm. Tình hình có vẻ rất tồi tệ.
Và tệ hơn nữa là mặc dù Lâm đã tỉnh lại nhưng không đứng lên được.
Có lẽ là do lòng đầy tâm sự nên chúng tôi đều tỉnh dậy rất sớm. Vốn định
tới đỡ lâm dậy, nhưng thấy xung quanh anh ta đầy rẫy biển cảnh báo “tới
gần là chém”, tôi đành biết thân biết phận mà chui vào một góc, cứ cách
nửa tiếng lại vịn vào vách đá tuyết, liếc nhìn về phía anh ta.
Có ngu ngốc đến mấy cũng biết Lâm căm ghét tôi tới mức nào, mặc dù thái độ thù địch này rất khó hiểu, nhưng cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp
phải. Từ khi trưởng thành, mỗi lần bước vào một môi trường mới, ví dụ
một bữa tiệc hoặc một công ty mới, trong vòng năm giây kể từ lúc tôi
xuất hiện, luôn có những cô gái khoác chặt lấy tay của bạn trai mình và
nhìn tôi với vẻ đầy cảnh giác. Ai bảo tôi không có một gương mặt đoan
trang, thân thiện và vô hại giống như Chương Á chứ. Cũng may tôi không
sinh ra trong xã hội cũ, nếu không đã trở thành kĩ nữ nổi tiếng nhất hay là vợ bé thứ bảy, thứ tám hoặc thứ chín lẳng lơ quyến rũ nhất rồi.
Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Lâm lên tiếng: “Hình như sắp có bão
tuyết.” Tôi sửng sốt quay lại nhìn anh ta, trong lòng dâng lên một dự
cảm không lành, anh ta đứng trên một chân, chân bị thương co lên, dựa
vào vách đá, mặt đầm đìa mồ hôi.
Cả buổi sáng, anh ta cố gắng để
đứng dậy, sau một hồi nỗ lực vật lộn, cuối cùng cũng có thể đứng lên
được, nhưng chỉ là đứng lên, không thể di chuyển dù chỉ một bước. Đau
đớn là một chuyện, ngoài ra còn rất nhiều vấn đề khác, ví dụ với một
chân thì làm sao đi lại trên con đường núi trơn trượt này được, và cả
những vách núi và thung lũng đáng sợ kia nữa. Tôi đoán anh ta sẽ khó mà
vượt qua được.
Thời gian dần chuyển đến giữa trưa, sau đó là tới
chiều tối, tâm trạng tuyệt vọng và bất lực bắt đầu bao trùm khắp nơi,
đột nhiên tôi nghĩ tới cái chết. Nếu không có tôi, chắc chắn Lâm đã
chết, nhưng nếu không có Lâm, chắc chắn tôi cũng sẽ chết. Nhìn địa hình
xung quanh, xa xôi không nói, ngay dưới chân tôi bây giờ chính là một
sườn núi gập ghềnh khiến người ta nhìn mà phát sợ. Lâm không vượt qua
được, tôi cũng không vượt qua được, hơn nữa tôi hoàn toàn không biết
mình đang ở đâu. Cú ngã tối hôm qua đã xóa sạch chút kí ức liên quan tới đoạn đường cuối cùng trong đầu tôi rồi.
Cố gắng hồi lâu mà không có kết quả, Lâm đột nhiên lên tiếng khiến tôi cảm thấy đại sự không ổn. Quả nhiên sau khi nói tới bão tuyết, anh ta chuyển chủ đề, hỏi: “Ngải,
đây là lần đầu tiên cô lên núi phải không?”
Tôi ngần người gật
đầu, cô nương đây đường đường là nhân viên văn phòng ở Thượng Hải, làm
sao có kinh nghiệm leo núi cao được chứ?
Giọng nói của Lâm vẫn vô cùng bình thản: “Cho nên cô không có khái niệm gì về bão tuyết cả?”
Tôi muốn lắc đầu, nghĩ thế nào lại lo lắng gật đầu. Lâm ra hiệu cho tôi
nhìn về phía những đám mây dày đặc ở xa, nói: “Cô hãy nhìn đằng kia đi,
bây giờ chắc là khoảng mười một giờ trưa, bão tuyết nhiều nhất khoảng
hơn nửa giờ nữa sẽ ập tới. Trong trận bão tuyết dữ dội, lại ở một nơi
không khí loãng như thế này, không ai có thể thở nồi. Có điều, nếu tốc
độ của cô đủ nhanh thì có thể lăn xuống dòng sông băng dưới kia, tìm một hốc tuyết để trú ngụ.”
Tôi thắc mắc anh ta không cần nhìn đồng
hồ sao biết được bây giờ là mấy giờ, lại còn biết chính xác đến từng
phút nữa chứ? Thế là tôi lẩm bẩm hỏi lại: “Chúng ta lăn xuống sông băng
dưới kia sao?”
Lâm vui vẻ đáp lời tôi: “Không phải chúng ta, chỉ có cô thôi. Tôi ngã gãy chân rồi, không đi được nữa.”
Tôi ngớ người, giờ phải làm sao đây? Thực ra tôi sớm đã biết ở nơi cao như
thế này, chỉ có hai người, tôi thì trói gà không chặt, Lâm thì lại ngã
gãy chân, chết là cái chắc. Trên đỉnh ngọn núi tuyết cao sừng sững, khi
một người bị ngã gãy chân, người còn lại nếu khôn ngoan thì hãy lo cho
mình trước. Điều này không liên quan tới vấn đề đạo đức mà chỉ là chuyện chết một người hay hai người mà thôi… nhưng tôi là một kẻ mù đường, nếu không có Lâm, ngay cả khi có thể rơi xuống đống tuyết dưới kia thì sao
chứ, tôi biết đi về hướng nào đây?
Lâm đã thôi không nói nữa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa. Một lát sau, thấy anh ta vẫn không có phản
ứng gì, tôi đành miễn cưỡng gặng hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể
lăn xuống sông băng dưới kia? Đi đường nào vậy?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi với vẻ khó hiểu, lát sau thẳng thừng đáp: “Không biết.”
Tôi trợn mắt, á khẩu. Không biết? Sao có thể thế được, bất luận anh ta xuất hiện ở đây vì lí do gì thì lẽ ra phải nắm rõ đường đi như lòng bàn tay
chứ, nến không sao tới chỗ này được? Anh ta cũng không giống tôi, cứ thế nhắm mắt cắm đầu đi theo Muri. Chợt nhớ tới nụ cười nham hiểm của anh
ta, tim tôi bỗng thắt lại, lẽ nào kiếp trước tôi đã cướp chồng của anh
ta? Mà thôi, sống sót vẫn là ưu tiên hàng đầu. Kìm nén sự hoảng loạn và
khó hiểu, tôi hạ giọng hỏi: “Vậy anh chắc phải có bản đồ chứ, có thể nào cho tôi mượn xem một chút không?”
Lâm vẫn quay đầu đi chỗ khác, không gật cũng không lắc.
Lòng tôi chùng xuống. Rõ ràng đêm qua anh ta còn nhắc tới cái khe núi tuyết
khổng lồ gì đó cơ mà, sao bây giờ lại có thái độ này chứ? Nhưng ban nãy
rõ ràng anh ta đã nhắc nhở tôi là bão tuyết sắp đến rồi, bảo tôi hãy đi
một mình đi, giờ lại thay đổi ý kiến, thế này là thế nào? Anh ta bị điên hay hỉ nộ vô thường vậy? Hay là đang giằng xé giữa lí trí và tình cảm?
Tôi thực sự không hiểu nổi.
Đầu óc tôi thoáng chốc trở nên rối
loạn, vô thức nhìn theo ánh mắt của Lâm, tôi thấy lúc này tuyết đã ngừng rơi, xa xa mây đen che kín hơn nửa bầu trời và đang hùng hổ lao tới,
nhưng nửa bầu trời chỗ chúng tôi đứng vẫn chưa bị mây đen bao phủ lại
yên tĩnh tới mức kì lạ, không có một chút gió, bốn bề im hơi lặng tiếng, cả dãy núi như thể đều đang nín thở, lặng lẽ chờ đợi trận bão tuyết sắp sửa ập tới.
Lâm quay lại, thấy tôi vẫn ngẩn người ra đó, khóe
miệng anh ta hiện lên một nụ cười ranh mãnh. “Sao cô vẫn còn đứng đấy?
Muốn cùng chết sao?”
Không thèm bận tâm tới anh ta, lúc này trong đầu tôi chỉ có một giọng nói đang gào thét: “Đi đi! Một mình xuống núi
đi! Khả năng thoát hiểm mặc dù vô cùng nhỏ bé nhưng một chút cơ hội cũng là cơ hội.” Thế là tôi quay người chống gậy leo núi chầm chậm đi ra
ngoài, sự châm chọc và khiêu khích của Lâm sẽ không còn nữa… Không biết
bây giờ anh ta nghĩ thế nào, nhưng bão tuyết sắp đến rồi, tôi không còn
thời gian để bận tâm tới anh ta nữa.
Tôi lảo đảo bước đi, may mà
vẫn tìm thấy thứ mà mình muốn, vì thế mặc dù đi chậm nhưng tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ nửa tiếng là cùng, vậy mà không ngờ khi tôi quay lại chỗ
vách đá, nơi đó đã hoàn toàn thay đổi.
Vách đá này hơi lõm vào
trong núi, cao hơn hai mét, có hình bán nguyệt, là một nơi trú ngụ tốt,
có điều dù tốt thế nào chăng nữa cũng chỉ là một nơi lánh nạn tạm thời
giữa chốn hoang vu. Ý tôi là nó và cả dãy núi là một thể thống nhất, rất khó phân biệt. Nhưng hiện giờ Lâm đã biến nó thành một ngôi mộ, hoặc
không phải là mộ mà là một nơi cất trữ đồ đạc chăng?
Trên nền đất cạnh vách đá đột nhiên xuất hiện một thứ trông như tấm bia mộ, trên đó
viết: Thượng Lâm. Tôi băn khoăn, Thượng Lâm là tên đầy đủ của tên nhãi
ranh đó sao? Hai chữ này còn được viết bằng tiếng Trung Quốc nữa.
Tiếng Trung Quốc?
Phải, chính là tiếng Trung Quốc!
Bên cạnh tấm bia mộ còn có gói đồ được chôn dở dang, kích cỡ khoảng một
viên gạch. Tôi liền lôi cái gói lên, những tờ giấy lấp ló lộ ra ngoài
trông như một xấp đô la. Còn Lâm thì đang quay mặt về phía thung lũng,
một tay đặt lên ngực, tay kia hướng lên trời, quỳ trên một chân như hiệp sĩ, miệng lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện. Anh ta theo đạo Hồi sao? Ý
nhĩ này vừa xuất hiện đã bị tôi phủ nhận, người theo đạo Hồi khi cầu
nguyện hai chân đều quỳ xuống đất, mặt hướng về phía thánh địa Mecca,
chắc chắn không phải là tư thế này.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động ở phía sau, Lâm đột nhiên quay đầu lại. Thấy tôi, hình như anh ta rất
sửng sốt nhưng sau khi nhìn thấy thứ tôi cầm trong tay, mặt anh ta liền
lộ vẻ tức giận. “Để đồ của tôi xuống!”
Tôi bị anh ta quát tới mức đờ cả người, ngại ngùng đặt xấp tiền trong tay xuống, giơ chiếc gậy leo núi đã gãy làm đôi trong tay lên, nói: “Tôi tới giúp anh cùng xuống
núi.” Chiếc gậy leo núi này cũng là một trong những thứ Lâm mang theo
bên người, thấy anh ta dường như vẫn chưa hiểu rõ ý của mình, tôi tiếp
tục nói: “Ừm, chặt cái này ra cũng mất chút thời gian.”
Ánh mắt
của Lâm dịch chuyển từ mặt tôi đến chiếc gậy leo núi, nét mặt vô cùng kỳ quái, một lúc lâu sau anh ta mới hỏi: “Ban nãy, cô đi làm việc này đấy
hả?”
Tôi “ừ” một tiếng, hỏi lại: “Không lẽ anh tưởng tôi sẽ bỏ đi một mình thật sao?” Thực ra tôi cũng muốn đi một mình chứ, nếu anh ta
trợn mắt, thổ huyết mà chết, chắc chắn tôi sẽ bỏ đi. Nhưng anh ta chỉ bị gãy chân, cũng không phải bị thương tới lục phủ ngũ tạng, trúng độc
chết người, tình hình vẫn chưa tệ tới mức phải bỏ anh ta lại. Mạng người quý giá như vậy, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ!
Tôi tiến tới chỗ anh ta, ngồi xuống, nói: “Anh đứng yên, để tôi buộc chân cho anh.”
Anh ta cúi xuống nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được đỉnh đầu mình lạnh
toát, như thể một giây sau tôi sẽ bị xách lên và ném đi như một miếng
giẻ rách, cũng may mặc dù anh ta có vẻ đau nhưng hành động vứt giẻ rách
thì vẫn chưa xảy ra. Anh ta thắc mắc: “Buộc chân làm gì?”
Xem ra
thằng cha này không hề thông minh như tôi tưởng, không thèm để ý tới câu hỏi của anh ta, tôi cầm hai đoạn gậy đặt vào chỗ chân gãy của anh ta,
lúc này thì Lâm đã đoán ra câu trả lời: “Cô muốn làm thanh nẹp?”
Tôi gật đầu, xác nhận: “Phải, làm thanh nẹp, cố định cái chân gãy của anh
lại, sau đó chúng ta sẽ trượt xuống, hoặc ngồi xuống?” Vừa nói tôi vừa
giúp anh ta cố định cái chân gãy một cách vụng về.
Lâm nhìn tôi lóng nga lóng ngóng một hồi, chỉ im lặng, lát sau lại thốt ra một câu như thể đại lão gia: “Thật khó tin!”
Bàn tay tôi chợt khựng lại. Tôi chỉ muốn đứng dậy cốc cho anh ta một cái,
nhưng thôi, mạng người là quan trọng, trận bão tuyết đầu tiên đã đến
rồi.
Sau khi nẹp cái chân gãy của anh ta xong, tôi vội vã thu dọn đồ đạc vương vãi xung quanh. Đột nhiên Lâm chỉ vào xấp đô la, nói: “Cái này cô cứ cầm lấy.”
“Tại sao?” Tôi ngơ ngác không hiểu, đồ đạc có giá trị tự bảo quản sẽ tốt hơn chứ.
Anh ta lạnh lùng tiếp: “Tổng cộng hơn mười ngàn đô la, cho cô đấy.”
Tôi đang nhét xấp tiền vào túi của anh ta thì đột nhiên khựng lại. Hay quá, hơn mười ngàn đô la, hôm nay ra đường gặp quý nhân rồi. Tuy nhiên, tôi
vẫn giả vờ hỏi: “Tại sao lại đưa cả cho tôi?”
“Trả công.” Anh ta đáp gọn lỏn.
Tôi sững sờ, quay sang nhìn anh ta chằm chằm. “Anh tưởng tôi quay lại vì tiền sao?”
“Có thể không phải.” Anh ta nhún vai, đáp.
Tôi vung tay ném cả xấp tiền xuống đất, đúng là ép người quá đáng mà! Thực
ra trong hoàn cảnh này, cách thể hiện sự phẫn nộ tốt nhất là ném thẳng
chỗ tiền này vào mặt anh ta, có điều anh ta đang bị thương, làm thế e
hơi nhẫn tâm.
“Nếu cô chê ít, đợi sau khi xuống núi, tôi sẽ tìm ngân hàng.”
Tôi siết chặt hai bàn tay lại, gào lên: “Sao anh không ôm lấy đống tiền của mình mà đi…”