Chúa Tể Chi Vương

Chương 39: Nhường ngươi mười chiêu



Trên đài khiêu chiến.

Hai đại Võ Giả, hai đệ tử cấp bậc thiên tài đứng giằng co lẫn nhau.

Một bên là “hắc mã” mới quật khởi, Triệu Phong - người đã quét ngang ngoại tầng. Còn bên kia là Triệu Hàn - đệ tử thiên tài thực lực số một số hai nội tầng.

Không khí trên sân dần an tĩnh lại.

Đối với trận chiến này, mọi người đều không quá lo lắng về kết quả, chẳng qua vẫn hết sức hưng phấn.

Phù...

Hàn ý tràn đầy trên mặt Triệu Hàn Võ Đạo Nội Kinh trong cơ thể rục rịch mãnh liệt, phát ra một cỗ áp bách kỳ hàn, bốn phía sản sinh gió lạnh vô hình.

Dù cách xa mấy trượng, thế nhưng Triệu Phong vẫn cảm thấy khí lạnh bao phủ khắp toàn thân, khẽ rùng mình.

Đây không phải là ảo giác. mà là lạnh lẽo thực sự, nguyên nhân là bởi vì sự đặc thù của Võ Đạo Nội Kinh trong cơ thể Triệu Hàn.

- Võ Đạo Nội Kình thật mạnh, còn ẩn chứa thuộc tính đặc thù, so với một vài ngũ trọng đỉnh phong còn mạnh mẽ hơn.

Một vài trưởng bối cao tầng của Triệu tộc đều kinh ngạc thốt lên.

Quả thật là như vậy.

Võ Đạo Nội Kình trên người Triệu Hàn quá mức kinh người.

Ngày trước, lúc cùng giao thủ với “Tân Đông” xếp hạng thứ ba nội tầng của Tân gia, Triệu Hàn chính là dựa vào ưu thế này, chỉ một chiêu đã chiến thắng đối phương.

Sự cường đại của Triệu Hàn lúc ấy đã xâm nhập vào tâm linh mỗi người.

Cho đến hôm nay, Triệu Hàn đã khống chế được luồng nội kình cuồng bạo trong cơ thể, vượt xa trước đây, khí tức càng trở nên lạnh lẽo thấu xương hơn.

- Đứa trẻ Triệu Hàn này, mấy tháng trước đã gặp được cơ duyên, hấp thu lực lượng bên trong của một mảnh vỡ băng tinh thần bí, khiến cho Võ Đạo Nội Kình đạt được sự đột phá nhảy vọt.

Một vị lão giả cao tầng mỉm cười giải thích.

- Thì ra là như vậy, nhưng loại cơ duyên này, không thể cưỡng cầu được.

Các trường bối cao tầng đều đều giật mình gật đầu.

Đại lục Thanh Hoa, rộng lớn khôn cùng, kéo dài từ xưa đến nay, lưu lại vô số di tích cổ và điều huyền bí, sinh linh tồn tại trên mảnh đại lục này, không thiếu người gặp kỳ ngộ, sẽ có một ngày họ có thể bay lên, cá chép hóa rồng.

Không phải nghi ngờ, Triệu Hàn chính là loại người may mắn này.

Nửa năm qua, hắn dựa vào kỳ ngộ của bản thân khiến tu vi, thực lực tăng vọt, đã có tư cách vươn lên đệ nhất nội tầng.

- Triệu Phong, ta nhường ngươi ba chiêu.

Triệu Hàn từ trên cao nhìn xuống, trong thanh âm dày đặc hàn ý, phảng phất như hòa cùng một thể với Võ Đạo Nội Kình, chỉ nói vài câu đã ngưng tụ thành uy thế vô cùng, khiến người khác không rét mà run.

Nhường ba chiêu?

Mọi người trên sân đều không cho rằng hắn cuồng vọng, ngược lại cảm thấy như vậy cũng là điều tất nhiên.

Dù sao thì xếp hạng của Triệu Hàn cũng hơn xa Triệu Phong, hắn làm vậy để sau khi chiến thắng cũng không bị người khác đặt cho cái mũ “Lấy mạnh hiếp yếu”.

- Ha ha ha... Ba chiêu? Triệu Hàn! Ngươi như vậy cũng là rộng lượng sao? Triệu mỗ ngược lại có thể nhường ngươi mười chiêu.

Triệu Phong cười dài một tiếng, lộ vẻ cường thể ngoài dự liệu, trả lời đầy vẻ mỉa mai.

Mười chiêu!!!

Trên sân lập tức xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong giống như nhìn thấy quái vật.

Triệu Phong không chỉ không cần ba chiêu của Triệu Hàn, còn chủ động nhường đối phương mười chiêu.

Loại phản kích này, ít nhất trên phương diện thanh thể cũng không thua kém nửa phần, thậm chí còn xếp trên một bậc.

Trải qua một trận oanh động trên sân lại khôi phục yên tĩnh.

- Hắn nhất định là đang nói đùa, nói nhảm rồi.

- Không tự lượng sức. Có người lắc đầu nói.

- Dù sao thì hắn chắc chắn sẽ thua, nhường mười chiêu thì có khác gì chứ?

- Mười Chiêu?

Sắc mặt Triệu Hàn thoáng tái nhợt, hàng lông mày khẽ giật, lửa giận thiêu đốt trong lòng, phát ra từng chữ lạnh lùng như băng:

-... Ngươi tự chuốc nhục đấy!

Phù...

Lời còn chưa dứt, trên hai tay và bờ vai của hắn đã dâng lên một trận hàn khí, giống như sương tuyết mùa đông, phát ra áp lực kỳ hàn.

Tám tên đệ tử nội tầng ngồi phía đối diện đều rùng mình một cái.

Trong cơn tức giận, lòng bàn tay của Triệu Hàn rít gào một trận sương tuyết ngân hàn, giống như băng đao nặng nề, hung hăng chém về phía Triệu Phong.

Bằng vào tu vi ngũ trọng võ đạo, Võ Đạo Nội Kình mạnh mẽ vô song, uy lực một chưởng này của Triệu Hàn đủ để chân nhiếp hết thảy tứ trọng võ đạo...

- Chiêu thứ nhất... đến rất hay!

Triệu Phong khẽ quát một tiếng, cũng không xuất thủ, chỉ thúc dục Lăng Độ Khí Quyết hộ thể, đồng thời âm thầm vận chuyển Thiết Bích Quyết.

Phành...

Một chưởng của Triệu Hàn đánh trúng Triệu Phong, thân hình người kia khẽ chùng xuống, cánh tay xoay một vòng thành công chặn lại một chưởng lạnh lẽo kia.

Trong chốc lát, hai luồng Võ Đạo Nội Kình cùng va chạm vào nhau.

Bịch! Bịch! Bịch...

Một thân ảnh trong đó liên tục thối lui vài bước, kèm theo đó là tiếng gầm vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì xảy ra!

Một vài đệ tử Triệu tộc ở trên sân đều hoàn toàn sợ đến ngây người.

Bởi vì thân ảnh chật vật thối lui kia... lại chính là Triệu Hàn.

Triệu Hàn thối lui mấy mét thì thân hình mới ổn định được, vẻ mặt trở nên âm trầm.

Cánh tay của hắn run lên không ngừng, mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhức, không khỏi lẩm bẩm:

- Tại sao hắn lại có lực lượng kinh khủng như vậy?

Mười ngày trước, Triệu Hàn đã từng giao phong với Tân Đông, mặc dù luyện thể võ học của đối phương rất không tầm thường, thế nhưng hầu như không thể uy hiếp được hắn.

Nhưng nếu so với Triệu Phong thì Tân Đông ngày trước chẳng khác gì phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

- Ha ha, trên thế gian này, cũng không chỉ có mình ngươi gặp được kỳ ngộ.

Trên mặt Triệu Phong lộ vẻ mừng rỡ, trên người tản mát ra Võ Đạo Nội Kình sắc bén ác liệt mà không mất đi sự linh động phiêu dật.

Võ Đạo Nội Kình này, thậm chí còn đột phá gông cùm xiềng xích của tứ trọng võ đạo. đạt đêm tình trạng ngũ trọng võ đạo.

Quan trọng nhất chính là, Võ Đạo Nội Kình của Triệu Phong mười phần ngưng luyện, khống chế càng thêm như ý, không giống như Triệu Hàn, pha tạp không thuần túy, chỉ có thể dùng số lượng thủ thẳng.

- Khí tức nội kình của ngũ trọng võ đạo!

Các trường bối đang ở trên đài quan chiến đều kinh ngạc thốt lên.

Triệu Phong hiển lộ ra tu vi tứ trọng đỉnh phong, Võ Đạo Nội Kình thậm chí đã đạt đến ngũ trọng.

- Luyện thể võ học của hắn mười phần cao minh, e rằng đã vượt qua toàn bộ đệ tử nội tầng trong tộc.

Trên mặt trọng tài trưởng râu bạc trắng lộ vẻ vui mừng.

Sự thật đã chứng minh, ông ta ủng hộ Triệu Phong là một lựa chọn chính xác.

- Trên người hắn có khí tức của một số thiên tài dị bảo, xem ra mấy ngày gần đây, kẻ này cũng gặp được đôi chút kỳ ngộ...

Gia chủ Triệu Thiên Thương nheo mắt lại, nói.

- Tiểu tử! Đừng vội đắc ý, vừa rồi ta còn chưa phát huy năm thành thực lực đâu.

Trong mắt Triệu Hàn lộ ra một tia lãnh ý, thẹn quá hóa giận mà quát.

- Tuyết Hàn Chường!

Thân hình Triệu Hàn nhảy lên cao, chậm rãi đánh ra một chưởng.

Một chưởng này thoạt nhìn thì chậm chạp, thế nhưng lại ngưng tụ một dòng nội kình lạnh lẽo, công kích còn chưa tới, nhưng từng tia khí lạnh đã khiến cho khí huyết của đối thủ đông lạnh rồi.

- Chiêu thứ hai rồi!

Triệu Phong không nhanh không chậm, giẫm chân tại chỗ, thúc dục Lăng Độ Khí Quyết và Thiết Bích Quyết, lại lần nữa tiếp được công kích của Triệu Hàn.

Phành... bành...

Hai người phát ra tiếng va chạm vang dội, Võ Đạo Nội Kinh giao phòng một luồng sóng khí hình tròn quét ngang 4-5m, khiến cho toàn bộ Võ Đồ đều ngã lăn.

Lần thứ hai đối chiến, thân hình của Triệu Hàn lại lần nữa thối lui vài bước, cánh tay phát run.

Sau khi đẩy lui Triệu Hàn, Triệu Phong cũng cảm thấy một luồng nội kình kỳ hàn tiến vào trong cơ thể.

Chẳng qua, sau khi tu luyện Thiết Bích Quyết đến tầng thứ tư, chẳng những toàn thân cứng rắn như tường sắt, đao thương bất nhập, mà bản thân còn tăng cường khả năng phòng ngự đối với Võ Đạo Nội Kình.

Huống chi Lăng Độ Khí Quyết của Triệu Phong cũng không phải bỏ không, bản thân hắn lại có tu vi chính thức là ngũ trọng võ đạo.

- Điều này tuyệt đối không có khả năng!

Trên mặt Triệu Hàn lộ ra một tia dữ tợn, điên cuồng thúc dục Võ Đạo Nội Kình cường đại hơn, đánh về phía Triệu Phong.

Thế nhưng Triệu Phong trong tầm mắt hắn lại giống như một vách tường sắt, lù lù bất động.

Mặc cho công kích của hắn như mưa to gió lớn, thì Triệu Phong vẫn vững chãi như tường sắt, không thể công phá, lực lượng kinh người, lần nào cũng đẩy lui Triệu Hàn.

- Khí lực thật mạnh, lực phòng ngự bực này, e rằng có thể xếp vào hạng một của nội tầng rồi.

Những đệ tử Triệu tộc ở đây gần như đã ngốc trệ.

Chiêu thứ hai... Chiêu thứ ba... Chiêu thứ tư...

Mỗi lần Triệu Phong tiếp được một chiêu đều lên tiếng nhắc nhở, đem đến áp lực vô cùng lớn cho Triệu Hàn.

Không sai.

Từ lúc bắt đầu tỷ thí đến nay, hắn vẫn luôn phòng ngự bị động, không hề công kích.

- Trời đất, chẳng lẽ hắn thực sự muốn nhường Triệu Hàn mười chiêu?

- Không sai, đã năm chiêu rồi hắn vẫn không có chủ động xuất kích.

Dưới sân lại truyền đến một trận xôn xao.

Tại chỗ ngồi trên đài cao, sắc mặt của Triệu Nhất Kiểm xếp thứ mười hai đã trở nên tái nhợt, lẩm bẩm:

- Tại sao lại có thể như vậy... Thực lực của hắn tại sao lại đạt đến tình trạng này? Kỳ ngộ? Tại sao không phải là ta chứ!

- Hắn chẳng những không chết mà còn gặp được kỳ ngộ.

Sắc mặt của Triệu Thiên Kiếm ở trên đài quan chiến cũng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa phát điên.

Hắn thuê người ám sát Triệu Phong không thành, ngược lại còn khiến thực lực đối phương đột nhiên tăng mạnh, trộm gà không thành còn mất nắm thóc.

- Lực phòng ngự như tường sắt, sức lực vô cùng, ngay cả Võ Đạo Nội Kình cũng bị chống lại vài phần, hắn ít nhất đã tu luyện Thiết Bích Quyết đến tầng thứ tư rồi.

Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Phi tràn đầy khiếp sợ, gần như không dám tin vào hai mắt của mình nữa.

Cho dù có đem sự thật này nói cho gia gia, thì e rằng ông ấy cũng không thể tin được.

Phải biết rằng Thiết Bích Quyết mà Triệu Phong tu luyện chính là đổi từ chỗ nàng, đối với sự cường đại và độ khó tu luyện của bộ võ học này, Triệu Vũ Phi là người rõ ràng nhất.

Chiêu thứ năm... Chiêu thứ sáu... Chiêu thứ bảy...

Công kích của Triệu Hàn càng ngày càng điên cuồng.

Đến cuối cùng trong mắt của hắn đã trở thành hỗn loạn điên cuồng đỏ rực như máu, bờ môi cũng bị cắn nát.

Thế nhưng...

Lần lượt công kích đã khiến cho hổ khẩu của hắn rách tả tơi, máu tươi chảy thành dòng, không những không đả thương được Triệu Phong mà còn làm mình bị thương không nhẹ.

- Chiêu thứ chín... Chiêu thứ mười...

Thanh âm của Triệu Phong đột nhiên biến lớn:

-Triệu Hàn! Mười chiêu đã qua! Chiến lực của ngươi càng ngày càng kém, thật khiến ta thất vọng.

Thanh âm của hắn phảng phất như ác mộng, khiến Triệu Hàn chấn động cả thể xác lẫn tinh thần.

Mười chiêu đã qua rồi!

Triệu Phong cũng không mở miệng nói bừa.

Nói nhường mười chiêu thì nhất định nhường đối phương mười chiêu.

Nói được làm được!

Tình hình này khiến cho phần lớn đệ tử Triệu tộc và trưởng bối gia tộc đều rung động.

Có thể lường trước, sau khi mười chiêu qua đi, Triệu Phong tuyệt đối sẽ không phòng thủ bị động nữa.

- Nộ Long Quyền!

- Trong lòng bàn tay của Triệu Phong nổi lên một đoàn khí tức màu xanh, giống như tia sáng rực rỡ hư ảo, gào thét như trường long, quỷ dị bất định.

Thứ mà hắn thi triển chính là Nộ Long Quyển, là Nộ Long Quyền gần như vượt qua cảnh giới viên mãn!

Cho đến bây giờ, Nộ Long Quyền của Triệu Phong, mơ hồ đã đột phá phong cách quyền pháp vốn có, sáp nhập vào Lăng Độ Khí Quyết, tạo nên sự linh động phiêu dật.

Phành phành...

Một quyền phiêu dật này vừa vặn đánh trúng chổ sơ hở trên người Triệu Hàn, vừa đánh trúng mục tiêu, liền bộc phát ra lực lượng như nộ long gào thét.

- Ọc...

Triệu Hàn thổ ra một búng máu, thân hình thối lui liên tục, cánh tay gần như bị đánh gãy.

Thế nhưng hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, lại gào thét phát động phản công.

Càng như vậy thì trên người hắn càng lộ ra nhiều sơ hở.

Trong mắt Triệu Phong, đối phương giống như đứa trẻ cầm gậy gỗ vung vẩy, không hề có lực sát thương.

Lúc Triệu Hàn tỉnh táo, Triệu Phong cho rằng lúc đó thực lực của hắn mới có thể ngang hàng với Triệu Phong* xếp hàng thứ hai, thậm chí còn mạnh hơn hai phần, bây giờ đối phương đã mất đi lý trí, hầu như không còn uy hiếp gì nữa.

- Ta không tin, bại cho ta...

Liên tục bại lui, Triệu Hàn càng ngày càng điên cuồng, chỉ sử dụng Võ Đạo Nội Kình một cách loạn xạ không hề có hàm lượng kỹ thuật.

Rất nhanh, Triệu Phong đã tránh thoát được một kích của Triệu Hàn, nhân cơ hội đó, đá một cước vào bụng hắn.

Phành...

Thân hình Triệu Hàn lăng không bay đi hơn mười thước, ngã nhào như chó đớp phân.

Ta không tin!

Trên mặt Triệu Hàn tràn đầy vẻ giận dữ, giãy dụa muốn đứng lên, muốn phản công.

- Trọng tài còn không xử hắn thua?

Triệu Phong nhướng mày, lên tiếng nhắc nhở.

- A...

Lúc này trọng tài chủ trì mới “bừng tỉnh”, cao giọng tuyên bố:

-Triệu Hàn khiêu chiến thất bại! Bị Triệu Phong tiếp nhận khiêu chiến thay thế vị trí thứ.

Xếp hạng ba?

Khóe miệng Triệu Phong khẽ nhếch lên nụ cười.

Mục tiêu của hắn là tiến vào ba hạng đầu của nội tầng, bây giờ đã thực hiện được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.