Chúa Tể Chi Vương

Chương 390: Cướp đoạt



Tiểu sơn động…

Triệu Phong bắt giữ Tình Hiểu Tuyết, sắc mặt nàng ta tái nhợt, cả người mềm nhũn vô lực, thế nhưng lại bị hạn chế tự do, thậm chí ngay cả năng lực mở miệng nói chuyện cũng không có.

Ba đại thiên tài của Phong Tuyết Các kinh hãi không thôi, cũng không dám xem thường vọng động.

- Tặc tử, mau thả Tình Hiểu Tuyết ra, quỳ gối dập đầu tạ tội, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Gã nam tử mắt ưng cầm đầu, vẻ mặt hàn sát, thanh âm tràn ngập cường thế.

Hắn một thân tu vi lên đến Chân Huyền Cấp đỉnh phong, chiến lực hoàn toàn sánh ngang với Vũ Thiên Ngô, bộ dáng nhàn nhã bình thản, phát ra một luồng uy áp Chân Linh băng duệ lạnh lẽo. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đều có một luồng áp lực xuyên thủng tâm linh, đủ để các cường giả Chân Linh Cảnh bình thường kinh hãi bất an.

Triệu Phong vẻ mặt không chút biểu tình, không hề cử động, chế trụ phần cổ trắng noãn của Tình Hiểu Tuyết, gia tăng thêm lên mấy phần lực lượng.

Thoáng chốc, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tình Hiểu Tuyết ửng hồng một mảnh, cố gắng giãy dụa ho khan, thần tình tuyệt vọng, thừa nhận sự thống khổ thật lớn.

- Dừng tay!

Lý Tiêu cùng với một gã thiên tài Chân Huyền Cấp đại thành khác, sắc mặt nhất thời đại biến.

Gã nam tử mắt ưng kia, động tác cũng thoáng dừng lại.

Trong lòng hắn âm thầm giật mình. Gã thiếu niên tóc lam ở xa xa kia, tu vi ngay cả Chân Huyền Cấp tiểu thành cũng không đến, nhưng lại không hề úy kỵ áp lực do chính mình mang đến chút nào, hoàn toàn không dao động, đối với kiểu khống chế như thế này, dường như vô cùng thành thạo.

Còn nữa, với tu vi của đối phương, làm sao có thể thoải mái bắt giữ được Tình Hiểu Tuyết tu vi Chân Huyền Cấp tiểu thành?

- Hừ! Kiều Trường Đình ta ghét nhất là bị uy hiếp! Nếu như nàng chết, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Gã nam tử mắt ưng âm lãnh nói.

Triệu Phong không chút lo lắng:

- Các ngươi chỉ cần tiến gần thêm chút nữa, ta trước tiên sẽ phế bỏ một cánh tay của nàng! Không tin, các ngươi có thể thử xem.

Ba người nam tử mắt ưng hai mặt nhìn nhau, không ngờ gã thiếu niên lạ lẫm này lại lão luyện đến như vậy.

Quả thật, loại hành vi khống chế như thế này, Triệu Phong cũng không phải là lần đầu tiên thực hiện, hơn nữa còn phi thường am hiểu nữa.

Loại thủ đoạn này, rất thích hợp để lấy yếu thắng mạnh.

Ngày đó ở Tàng bảo thất, Triệu Phong đã khống chế Đại sư Cơ quan, khoảnh khắc phá vỡ cục diện bế tắc, dùng tu vi Thoát Phàm Cảnh chống lại ba cường giả Chân Linh Cảnh.

Lúc trước ở Vương đô Thiên Bồng, hắn khống chế Cầm Vương phi, lại oanh động cả Đại quốc Thiên Bồng, gan to bằng trời.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

Lý Tiêu có chút không nhịn nổi, không đành lòng nhìn cảnh nữ nhân mình yêu thương thừa nhận thống khổ như thế, lại còn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng nữa.

- Trước khi ta rời khỏi phạm vi mười dặm, các ngươi không được tiếp cận! Nếu có bất cứ dị động gì, nàng ta sẽ chết!

Triệu Phong chậm rãi nói.

- Ai có thể đảm bảo, sau khi ngươi chạy ra khỏi mười dặm rồi, có thể sẽ hạ độc thủ hay không?

Vẻ mặt nam tử mắt ưng lãnh lệ, nói.

Phạm vi mười dặm? Gã nam tử mắt ưng có chút kinh ngạc, khoảng cách cũng không quá xa!

- Ta có thể đặt nàng ở đây, sau khi rời khỏi phạm vi mười dặm, các người có thể nghĩ cách cứu viện cho nàng! Làm như vậy, đã đủ thành ý rồi chứ?

Vẻ mặt Triệu Phong không chút lo lắng, một phen đặt Tình Hiểu Tuyết xuống đất.

- A?

Mấy người bọn nam tử mắt ưng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu tử này có phải là bị choáng đầu rồi không? Thả con tin ra, còn mình thì bỏ chạy?

Nếu hắn làm như vậy, bốn người Phong Tuyết Các hoàn toàn có thể ngay khi Triệu Phong trốn chạy, một phương cứu người, một phương đuổi giết.

Tóm lại, Triệu Phong làm như vậy, tương đương với việc đem bản thân đặt vào trong tuyệt cảnh, hoàn toàn bất lợi, quả thật là có đủ thành ý a.

- Được! Chúng ta đáp ứng ngươi!

Trong lòng Lý Tiêu mừng rỡ, ngoài miệng liền đáp ứng.

Mặc dù trong lòng ba người vẫn có chút nghi hoặc, nhưng cũng quyết định chủ ý, chỉ cần Triệu Phong buông Tình Hiểu Tuyết ra, đi ra khoảng chừng vài dặm, bọn họ liền có thể hạ sát thủ.

Về phần cái hứa hẹn danh dự gì đó, căn bản là không đáng giá một đồng.

- Được! Ngươi đi di! Ít nhất trước khi ngươi rời khỏi mười dặm, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi!

Ánh mắt gã nam tử mắt ưng khẽ lóe lên.

Triệu Phong khẽ gật đầu, buông Tình Hiểu Tuyết ra, chậm rãi hướng về phía sau lui lại.

- Thật sự rời đi như vậy?

Ba người bọn Phong Tuyết Các có chút không dám tin vào ánh mắt của mình.

Giờ phút này, cả ba người gần như ngừng cả hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong, chỉ sợ hắn chợt hối hận.

Dù sao lúc này, Triệu Phong vẫn còn cách Tình Hiểu Tuyết một đoạn khá gần, bọn họ thì lại còn cách một quãng khá xa.

Nhưng mà, một trăm bước, hai trăm bước, một trăm trượng… tới một dặm…

Triệu Phong càng chạy càng xa.

Ba người Phong Tuyết Các vẻ mặt dãn ra.

- Lý Tiêu, ngươi cách Hiểu Tuyết gần nhất, sau khi tên tiểu tử kia rời khỏi hai dặm, ngươi ra tay cứu viện cho nàng, như vậy mới chắc ăn hơn một chút.

Gã nam tử mắt ưng truyền âm bảo.

Trong mưu kế của bọn họ, sau khi Triệu Phong rời khỏi chừng hai dặm, sự uy hiếp đối với con tin sẽ giảm xuống đến mức thấp nhất.

Lý Tiêu khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia sát khí nồng đậm.

Mắt thấy Triệu Phong sắp sửa rời ra khoảng chừng gần hai dặm.

Lý Tiêu nhịn không được, liền chuẩn bị ra tay.

Nhưng mà đúng vào lúc này…

- Lôi Hỏa Thần Mâu!

Triệu Phong đột nhiên bỗng quay đầu lại, trong mắt trái chợt lóe lên một đám Lôi Hỏa thanh sắc, rất nhanh liền biến mất.

Phành…

Một đốm Lôi Hỏa thanh sắc bán trong suốt lớn cỡ bàn tay bùng phát trên người Lý Tiêu, thiêu đốt điên cuồng, tấn công cả phương diện thể xác lẫn tinh thần.

- A!

Lý Tiêu kêu thảm một tiếng, phốc một cái ngã xuống mặt đất, thúc giục Chân Linh khí, cật lực dập lửa.

Chỉ là trong khoảnh khắc, tâm thần và thân thể của hắn cũng đã bị tổn thương nặng nề.

Một màn biến hóa này, khiến cho thần tình hai người nam tử mắt ưng sau lưng hoảng hốt.

Bọn họ vừa mới chuẩn bị dị động, mắt trái của Triệu Phong lại một lần nữa ngưng tụ ra một đốm Lôi Hỏa bán trong suốt. Lần này, mục tiêu chính là Tình Hiểu Tuyết đang nằm trên mặt đất.

Tình Hiểu Tuyết hoàn toàn không hề có lực phản kháng, nếu như trúng phải Lôi Hỏa Thần Mâu, chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ.

- Dừng tay!

Cả ba người nhất tề hét lớn, thậm chí ngay cả Lý Tiêu, thương thế trên người vẫn chưa ổn định, cũng hét lên.

Nam tử mắt ưng tu vi cao nhất kia, khẽ hít sâu một hơi, không khỏi trịnh trọng dò xét Triệu Phong một cái.

Hắn thừa nhận, bản thân mình lúc trước đã khinh địch rồi.

Cái gã thiếu niên tóc lam kia, hành xử trầm ổn lão luyện, dám một phen buông Tình Hiểu Tuyết lại, chính mình một người trốn chạy, tất nhiên là phải có chỗ dựa.

- Bí thuật Đồng Hỏa của ta hữu hiệu trong khoảng cách mười dặm, mà tốc độ công kích, các ngươi cũng đã thấy rồi đó.

Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, cũng không tiếp tục xoay người chạy trốn.

Mười dặm!

Thần tình ba người đều không thể nào tin nổi.

Loại bí thuật Đồng Hỏa này, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng mà khoảng cách hữu hiệu xa đến như vậy, vẫn là đầu tiên nghe nói tới.

Đương nhiên, cái này cũng là do đặc tính của Thần Linh Nhãn của Triệu Phong. Mười dặm vẫn là con số còn chút bảo lưu. Chẳng qua, khoảng cách càng xa, uy lực và tốc độ công kích cũng càng thấp, vượt qua khoảng cách nhất định, sẽ không còn hiệu quả nữa.

- Cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không, nàng ta khẳng định sẽ chết!

Triệu Phong xoay người bước đi.

Lần này, tốc độ lui lại của hắn nhanh hơn không ít.

Vụt…

Không bao lâu sau, tại chỗ chỉ lưu lại một đạo mị ảnh lôi điện, dung nhập vào khu vực núi rừng.

Mà ở trong Di tích Tử Thánh này, linh thức cảm quan của ba người bọn nam tử mắt ưng đều bị giới hạn rất lớn, chỉ có thể ở trên không trung quan sát Triệu Phong, xác định đại khái vị trí mà thôi.

Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, Triệu Phong đang ở một góc u ám bên trong rừng cây, trong một chuỗi hư ảnh điện mị, đã phân hóa ra một đạo âm ảnh, chợt lóe lên rồi ẩn nấp đi.

Theo thời gian chuyển dời…

Tốc độ của Triệu Phong ngược lại trở nên chậm hơn một chút.

Sau thời gian chừng một khắc, ba người Phong Tuyết Các ở xa xa cũng có chút nhịn không nổi nữa.

- Kiều sư huynh, tên tiểu tử kia đã chạy qua khỏi phạm vi mười dặm rồi!

Lý Tiêu vội vàng nói.

- Lý Tiêu, ngươi phụ trách cứu viện Tình Hiểu Tuyết! Lục Viễn, ngươi ở gần đây tiến hành chiếu cố, tiếp ứng cần thiết!

Nam tử mắt ưng nhanh chóng phân phối nhiệm vụ.

Lý Tiêu đồng ý, đi nghĩ cách cứu viện Tình Hiểu Tuyết. Mà Triệu Phong ở xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng tương đối ảm đạm, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Mà một gã Chân Huyền Cấp đại thành khác tên Lục Viễn thì phụ trách cảnh giới chiếu ứng gần đó, phía trước nghĩ cách cứu viện và đuổi giết, phía sau còn có thể bảo vệ thi thể của Hắc Trạch Điện Ngạc.

Dù sao đám thiên tài tiến vào trong Di tích Tử Thánh lần này, không chỉ có Phong Tuyết Các bọn họ, mà còn có những thiên tài của các thế lực khác nữa.

Vụt…

Nam tử mắt ưng Chân Huyền Cấp đỉnh phong phá không lao đi, đuổi theo Triệu Phong.

- Bất luận như thế nào, ta cũng phải bắt giữ kẻ này. Trên người kẻ này không có khí tức của Lệnh bài Truyền thừa, cũng không thuộc về bất cứ một phương nào trong ba đại trận doanh! Hắn rất có khả năng nắm giữ một cái lỗ hổng nào đó của Di tích Tử Thánh!

Trong mắt nam tử mắt ưng lóe lên một mảnh âm hàn.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi hắn nhìn thấy Triệu Phong, hắn đã quyết định không thể buông tha cho đối phương rồi.

Với tốc độ của nam tử mắt ưng, chỉ trong mấy hơi thở đã đuổi theo kịp Triệu Phong đã hóa thành một đạo tàn ảnh điện mị kia rồi.

- Tiểu tử, còn không mau thúc thủ chịu trói!

Gã nam tử mắt ưng cao cao tại thượng, nhìn xuống Triệu Phong đang không ngừng nhảy đông nhảy tây trong đám rừng cây bên dưới.

Nhưng mà đạo tàn ảnh tóc lam kia, căn bản là không thèm để ý gì tới hắn.

Gã nam tử mắt ưng rất nhanh tiếp cận, linh thức rốt cuộc đã có thể tập trung mục tiêu, sắc mặt đột nhiên đại biến.

- Không xong! Bị lừa rồi!

Nam tử mắt ưng khẽ vung tay lên, một luồng hàn phong băng tuyết giống như thác nước lao xuống, chỉ trong khoảnh khắc hoàn toàn đánh tan Triệu Phong trong tầm mắt.

Phốc…

Đạo tàn ảnh điện mị kia trống rỗng biến mất, giống như bọt nước mộng ảo vậy.

Hóa ra, đây chính là một cái Âm Ảnh Phân Thân do Âm Ảnh Phi Phong của Triệu Phong tạo ra mà thôi. Tu vi cảnh giới càng cao, Âm Ảnh Phân Thân càng trở nên chân thật hơn, thậm chí còn có chiến lực nhất định nữa.

Bởi vì ở trong Di tích Tử Thánh, linh thức cảm quan đều bị giới hạn rất lớn, ở cự ly xa nhìn lại, căn bản không thể nào phát hiện ra được.

Âm Ảnh Phân Thân chính là có sự yểm trợ của cây rừng dày đặc, khiến cho ba người bọn nam tử mắt ưng chỉ nhìn bằng mắt thường, đứng ở khoảng cách mấy dặm, cũng không thể nào nhìn ra được hư thật.

Dù sao cũng không phải mỗi người đều có được Thần Linh Nhãn giống như Triệu Phong, không cần linh thức, cũng có thể nhìn xuyên thấu được huyễn cảnh ở cách đó rất xa.

- Đây là giả thân, như vậy chân thân ở nơi nào?

Nam tử mắt ưng mơ hồ ý thức được, có gì đó không đúng.

Cũng đồng thời trong lúc này, thiếu niên Lục Viễn phụ trách cảnh giới phía sau, chợt kêu lên thất thanh:

- Tặc tử, dám cướp đoạt chiến lợi phẩm của chúng ta!

Vụt…

Một gã thiếu niên tóc lam, chẳng biết từ khi nào, đã dừng lại ở phía trước thi thể của Hắc Trạch Điện Ngạc.

- Ha ha… điệu hổ ly sơn thành công rồi!

Triệu Phong thản nhiên cười, lấy ra một thanh chủy thủ Thần binh sắc bén, nhanh chóng cắt đi Điện Cốt và U Thủy Tâm Mạch cực kỳ có giá trị trên người của Hắc Trạch Điện Ngạc.

Trên thực tế, thi thể của Hắc Trạch Điện Ngạc cơ bản đã bị mổ xẻ ra gần xong, chỉ còn kém là chưa lấy chiến lợi phẩm mà thôi.

Ngay khoảnh khắc khi Triệu Phong chế định ra kế hoạch, liền phát hiện ra điểm này, cho nên mới đánh chủ ý với đám chiến lợi phẩm kia.

Lúc này, vi diệu nhất chính là, nam tử mắt ưng thực lực mạnh nhất đã bị điệu hổ ly sơn, cách nơi này gần hai mươi dặm.

Lý Tiêu sau khi cứu viện Tình Hiểu Tuyết, cả hai người đều đang tĩnh dưỡng, cách nơi này chừng bảy tám dặm.

Mà Lục Viễn chính là gần Triệu Phong nhất, Chân Huyền Cấp đại thành, phụ trách cảnh giới, chỉ cách hắn chừng hai ba dặm.

Chẳng qua, một Chân Huyền Cấp đại thành cảnh giới thiên kiêu cái thế, đối với Triệu Phong mà nói, căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.

Phốc…

Triệu Phong rất nhanh gỡ xuống Điện Cốt và U Thủy Tâm Mạch trên người của Hắc Trạch Điện Ngạc.

- Hắc Trạch Điện Ngạc này là Yêu thú có được một tia huyết mạch Thượng Cổ, ở Đại lục Thanh Hoa sớm đã tuyệt tích. Điện Cốt trên người đầu cự ngạc này chính là tài liệu tuyệt hảo luyện chế Thần binh Lôi hệ, đồng thời ẩn chứa tinh hoa nguyên khí lôi điện nồng đậm, có công hiệu giống như Điện Lôi Huyền Thạch, e rằng tác dụng còn tốt hơn nữa. Mà U Thủy Tâm Mạch kia, mặc dù là Thủy thuộc tính, nhưng sử dụng lại có thể cường hóa kinh mạch toàn thân, chữa trị những ám tật, tăng cường thể chất và củng cố tu vi!

Trong lòng Triệu Phong đại hỉ. Có được hai vật này, tu vi thực lực của hắn nhất định sẽ gia tăng lên một cấp bậc, có thể nói là ích lợi cực lớn.

- Sao lại có chuyện như vậy? Tiểu tử này dám cướp đoạt chiến lợi phẩm của chúng ta!

Đám người bọn nam tử mắt ưng nhất thời tức giận gần như phát điên lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.