Triệu Phong mở ra Thần Linh nhãn, nắm rõ vị trí không gian di tích, mơ hồ thấy được một vài nhân tố không ổn định.
Muốn duy trì cho không gian truyền thừa mở ra, mỗi thời mỗi khắc, bản thân không gian cùng với Tàn linh Tử Thánh đều sẽ bị hao mòn lực lượng.
Đặc biệt là Tàn linh Tử Thánh, hạch tâm ý chí của Di tích Từ Thánh, trải qua tuế nguyệt, lực lượng ý chí Tàn linh, đã gần như dầu hết đèn tắt.
Đến một ngày lực lượng Tàn linh Tử Thánh tiêu hao hầu như không còn, di tích này sẽ trở thành không gian vô chủ, như vậy sẽ xuất hiện một vài nguy cơ không thể khống chế.
Đến lúc đó, cường giả ngoại giới rất có khả năng tiến vào, công chiếm không gian di tích.
Bởi vậy, bây giờ trước mắt Triệu Phong có hại lựa chọn:
Thứ nhất, ở lại trong Di tích Tử Thánh, có thể phải mất trên mười năm.
Thứ hai, trở về Đại lục Thanh Hoa.
- Triệu Phong, ngươi dự định sẽ ở lại không gian di tích này, hay là rời đi?
Mặc dù Tàn linh Tử Thánh ở trạng thái hư vô, nhưng vẫn có một loại tiên khí tuyệt trần thoát tục cao quý.
Trong đôi mắt đẹp tựa như mộng cảnh của nàng lộ ra một tia mong đợi, ngưng mắt nhìn thiếu niên tóc lam gần trong gang tấc.
Thân là Chưởng Khống giả của không gian này, Tàn linh Tử Thánh biết rất rõ những biểu hiện kinh diễm của Triệu Phong trước đây.
Huyết mạch của Triệu Phong mặc dù không thuộc về Thái cổ Vạn Tộc Bảng thế nhưng mắt trái của hắn hiển nhiên có chút liên quan đến “Thái cổ Vạn Tộc Bảng”.
Trong lòng Tàn linh Tử Thánh rất chờ mong Triệu Phong có thể đi cùng Triệu Vũ Phi, hiệp trợ nàng ta chưởng quản Di tích Tử Thánh.
- Thời gian mười năm, thật sự quá lâu.
Triệu Phong khẽ lẩm bẩm, nhất thời rơi vào trầm tư và hồi ức.
Nghĩ đến lúc trước, hắn từ một Võ đồ ở tầng chót Cố Thể Cảnh, tu luyện cho tới Chân Linh cảnh bây giờ, sánh ngang với Chân Chủ cấp, mất bao nhiêu năm?
Nếu tính ra thì từ khi Triệu Phong là Võ đồ cho đến bây giờ, chỉ mới ba bốn năm.
Hiện nay, hắn thậm chí còn chưa đầy mười tám tuổi.
Cho dù là ở những địa vực khác, tuổi của Triệu Phong vẫn chưa thể xem là thành niên.
Đối với Triệu Phong mà nói, thời gian vài chục năm là quá dài.
Mười năm đối với Triệu Phong mà nói, bản thân sẽ có vô hạn cơ hội.
- Huống chi, ta cũng không thể cô phụ sự chờ mong của sư tôn Đại trưởng lão, cố hương của ta, không biết Hiểu Nguyệt Tông đã trầm luân đến tình trạng nào rồi
Triệu Phong nghĩ đến điều này, sắc mặt liền trở nên kiên định.
Về công về tư, hắn đều không thể lưu lại trong không gian Di tích Tử Thánh này quá lâu được.
- Ta lựa chọn quay trở về Đại lục Thanh Hoa Triệu Phong dứt khoát làm ra quyết định.
Sau khi hắn quyết định, Tàn linh Tử Thánh thở dài yếu ớt, ít nhiều có chút tiếc nuối. Nếu như đổi lại là cường giả bình thường, thậm chí cho dù là Tôn Giả Đan Nguyên cảnh cũng khó mà từ bỏ kỳ ngộ như vậy.
Trong Di tích Tử Thánh này, nguyên khí thiên địa nồng đậm không gì sánh nổi, tài nguyên trân bảo nhiều vô số kê, ở đây tu luyện, tuyệt đối hơn xa những thánh địa tu luyện ở bên ngoài.
Điểm này, Triệu Phong tất nhiên biết rõ.
Thế nhưng, hắn vẫn lựa chọn quay trở về Đại lục Thanh Hoa.
- Thiên địa rộng lớn như vậy, chưa chắc là không có kỳ ngộ nào lớn hơn Di tích Tử Thánh, nếu quá ỷ lại vào ngoại vật để đề thăng thực lực, ngược lại không chân thực. Hơn nữa, lần này ta cũng thu hoạch được khá nhiều thứ ở Di tích Tử Thánh rồi.
Ý chí của Triệu Phong kiên định, lòng tĩnh lặng như nước, cũng không bị không gian di tích làm mê hoặc dao động bản thân.
- Tử Thánh tỷ tỷ, xin hãy đưa Triệu Phong ca trở về Thanh Hoa vực, ở nơi đó, vẫn còn ký thác kỳ nguyện của Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi mở mắt, “chìa khóa Tinh thể” trôi nổi trước người, nhẹ nhàng “ong” lên một tiếng, khiến cho không gian di tích phát sinh biến hóa vi diệu.
Triệu Phong mơ hồ suy đoán, chìa khóa Tinh thể này, có lẽ chính là hạch tâm của không gian di tích này.
Chỉ cần luyện hóa chìa khóa Tinh thể này, Triệu Vũ Phi có thể đại khái nắm giữ không gian Tử Thánh, thế nhưng so với di tích khổng lồ này, tu vi của nàng vẫn còn quá nhỏ bé, gần như không đáng kể.
- Được, ta cần nửa ngày để chuẩn bị.
Tàn linh Tử Thánh liếc nhìn Triệu Vũ Phi một cái thật sâu, cũng không nói gì thêm. Từ lúc trước, Triệu Vũ Phi đã có ước định với Tàn linh Tử Thánh, để cho Triệu Phong được tự do lựa chọn, đồng thời cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Không ngoài dự liệu, Triệu Phong lựa chọn quay trở về Đại lục Thanh Hoa.
Theo lý thuyết, lựa chọn của Triệu Phong cũng ký thác một tia nguyện vọng của Triệu Vũ Phi, thế nhưng sâu trong tâm hồn nàng vẫn có một tia cảm giác mất mác nhàn nhạt.
- Triệu Phong ca, hy vọng lúc huynh trở về Hoành Vân Thập Tam Quốc, có thể thuận tiện cứu “Lăng Nguyệt Tông”. Nếu như có thể, hãy đem tin tức ta vẫn mạnh khỏe, truyền đạt tới cho Thái Thượng Trưởng lão “Bạch Vân Đạo Tôn” của Thiên Nguyên Tông
Trong đôi mắt Triệu Vũ Phi có chút ươn ướt, lại nhắm mắt chuyên tâm luyện hóa “Chìa khóa Tinh thể đang trôi nổi trước người.
- Ta đáp ứng muội.
Triệu Phong trịnh trọng gật đầu, trong lòng có một tia áy náy. Hắn cũng không thể giúp Triệu Vũ Phi luyện hóa không gian Tử Thánh này, lại càng không thể ở lại với nàng đến mười năm.
Tiếp đó.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, đợi nửa ngày sau, khi không gian di tích đóng lại, trở về Đại lục Thanh Hoa.
Nhân dịp này, Triệu Phong lại chỉnh lý những thu hoạch của mình trong Di tích Tử Thánh.
Trong phần lớn thu hoạch, một vài thiên linh dị bảo, thượng cổ trân tàng như “Hồi Sinh Tục Mệnh Thảo”, nếu đặt ở Đại lục Thanh Hoa, tuyệt đối là vô giá.
Những thu hoạch trước kia, ví dụ như thu hoạch tại Thủy Nguyệt bảo tàng, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Tại phương diện truyền thừa, Triệu Phong tương đương thu được hai đại truyền thừa.
Phân biệt là truyền thừa của “Phong Lôi Đại Đế” và truyền thừa của “Băng Hoàng Thương”.
Trong đầu hắn.
Một tòa cổ bi sứt mẻ, dáng vẻ tang thương cũ kỹ, ngoài mặt nhộn nhạo một tầng điện văn thần bí, khí tức lực lượng Phong Lỏi tản mát sâu thẳm vô tận.
“Phong Lôi cổ bi” này, đại biểu cho truyền thừa tinh túy của một đời Đại Đế.
Chẳng qua, bản thân “Phong Lôi cổ bi” này lại có chút sứt mẻ, ánh sáng ảm đạm, thậm chí còn không phát sáng được 1%.
Nói cách khác, lấy tạo nghệ căn cơ của Triệu Phong, khả năng tìm hiểu được “Phong Lôi cổ bi” này, ngay cả 1% cũng không đến.
- Phong Lôi cổ bi này, nếu như ta có thể tìm hiểu được hơn 1%, vậy thì tấn chức Tôn Giả cũng không khó.
Triệu Phong thu hồi tâm thần.
Việc tham tu Phong Lôi cổ bi, tuyệt đối sẽ là một quá trình dài đằng đẵng
Khối cổ bi truyền thừa này, nếu như rơi xuống Đại lục Thanh Hoa, tuyệt đối sẽ dấy nên một trận sóng to gió lớn. V
Dù sao đi nữa thì đây cũng là truyền thừa của Hư Thần Đại Đế, đủ có thể siêu việt một vài đại truyền thừa bình thường
Sau đó.
Triệu Phong lại bắt đầu nghiên cứu “Băng Hoàng Thương”.
Toàn thân Băng Hoàng Thương một màu lam, trong suốt như thủy tinh, bên trong lại thâm thúy như biển rộng
- Băng Hoàng Thương loại Thần binh truyền thừa, tại thời kỳ đỉnh phong phẩm cấp của nó ít nhất là Địa cấp Thượng phẩm.
Triệu Phong nhẹ nhàng vuốt ve Băng Hoàng Thương giống như một khối thủy tinh băng lam, khí tức huyết trạch lam sắc trong cơ thể, đột nhiên tự nhiên vận chuyển, có cảm giác rất thân thiết, hòa hợp một thể với khí tức của Băng Hoàng Thương
Thần binh Địa cấp, nếu xuất hiện trong lịch sử của Đại lục Thanh Hoa, tuyệt đối thuộc cấp bậc truyền thuyết.
Vương Triều huy hoàng của Đại lục ngày xưa, Vượng Triều “duy nhất” vượt qua Đại quốc, chỉ trong một đêm đã bị một thanh Thần binh Địa cấp hủy diệt.
Ô... Ô... Ô... N... G!
“Băng Hoàng Thương” đột nhiên hóa thành chất lỏng, trực tiếp rót vào trong cơ thể Triệu Phong
- Ổ?
Triệu Phong có chút ngoài dự liệu, Băng Hoàng Thương rõ ràng tiêu thất ngay trước mắt, không kịp phản ứng.
Nhưng Triệu Phong có thể xác định, độ phụ hợp giữa nó và lực lượng huyết mạch trên người vô cùng cao, cho nên đã dung hợp với thân thể huyết nhục.
Triệu Phong nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng, nhận biết được một tia khí tức băng hàn Thượng cổ từ trong lực lượng huyết mạch, trong đó đồng thời còn trộn lẫn một ít tin tức truyền thừa Băng Thủy Áo Nghĩa.
Băng Hoàng Thương không chỉ là một kiện Thần binh, mà bản thân nó còn ẩn chứa thông tin về một truyền thừa nhất định.
Nhãn lực của Tàn linh Tử Thánh rất chuẩn, cho nên mới chỉ dẫn cho Triệu Phong nhận Thần binh truyền thừa vô cùng phù hợp này.
Chẳng qua, Băng Hoàng Thương của Triệu Phong hiện nay, vì có chút sứt mẻ, linh tính tổn thất, cho nên đại bộ phận uy năng và lực lượng thần bí đều chìm trong ngủ say.
- Đồng thời thu được hai đại truyền thừa Phong Lôi Đại Đế và Băng Hoàng Thương, lần Chân Long hội lần này, xem như cũng không tệ.
Tâm trạng Triệu Phong có chút thỏa mãn.
Thu hoạch của bản thân hắn, ngoại trừ thiên linh dị bảo, thường cổ trân tài và hai đại truyền thừa ra, còn có một lợi ích lớn lao khác.
Lợi ích lớn nhất, chính là đến từ “Mộc Linh tinh phách”, có khả năng bồi dưỡng tâm hồn lớn mạnh.
Lúc trước, Triệu Phong được Mộc Linh tinh phách làm hậu thuẫn, thi triển Khóa Không Chi Mâu, hấp thu chuyển hóa được rất nhiều lực lượng tinh phách, khiến tâm hồn được tẩy lễ và phát triển mạnh chưa từng có.
Bây giờ.
Tâm hồn Triệu Phong lớn mạnh vượt qua Chân Chủ cấp, cảnh giới tinh thần sánh ngang Chân Chủ cấp đại thành, khả năng vận dụng Khóa Không Chi Mâu, cũng có lý giải và thăm dò nhất định.
Những lợi ích và thu hoạch như vậy, thậm chí đủ khiến cho những thiên tài Chân Chủ cấp đứng đầu của Tam Đại Tông Phái Nhị Tinh cũng phải đố kỵ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nửa ngày cuối cùng, Triệu Phong sắp xếp lại những thu hoạch trong không gian Tử Thánh.
Có thu hoạch, cũng sẽ có tổn thất.
Tổn thất của Triệu Phong chính là, bởi vì Đồng lực thôi thúc quá độ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, không dễ dàng sử dụng những bí thuật cường đại của Thần Linh nhãn.
Ngoài ra.
Ấu thú Bò Cạp biến chủng cũng bỏ Triệu Phong mà đi.
Triệu Phong hỏi Tàn linh Tử Thánh, liền nhận được câu trả lời thuyết phục, đó là nếu như ấu thú Bò Cạp chết đi, sẽ không còn ở trong không gian di tích nữa.
- Ấu thú Bò Cạp hắn là chưa chết, bằng không thì ta sẽ không cảm ứng được, dù khoảng cách rất xa xôi.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Vụt vụt...
Hai bộ Ám Ngân Độc Thi xuất hiện bên cạnh người Triệu Phong.
Luận chiến lực, hai bộ Ám Ngân Độc Thi này tuyệt đối cường hãn, có lực sát thương kinh khủng vô cùng, có thể nói là dưới Chân Linh cảnh, tuyệt đối “kiến huyết phong hầu”.
Nếu là trước khi bắt đầu Chân Long hội, e rằng Triệu Phong cũng không ngờ mình lại có được hai nô bộc quỷ thi Chân Chủ cấp.
Chỉ bằng vào hai quỷ thi nô bộc Chân Chủ cấp này, Triệu Phong cơ bản đã có thể tung hoành tại Thiên Bồng đại quốc rồi.
Thiên Bồng đại quốc là một thế lực lớn xa xưa, ví dụ như Liễu tộc trong Tứ tộc, cường giả Chân Chủ cấp cũng không quá hai vị.
Trong Đại lục Thanh Hoa, một vài “Cường quốc” khổng lồ, cường giả Chân Chủ cấp cũng chỉ có được một hai người.
Đây là chỉ xét Cường quốc và Đại quốc.
Nếu như Triệu Phong ở chỗ Tiểu quốc như Hoành Vân Thập Tam Quốc, e rằng ngay cả một vị Chân Chủ cấp cũng không có, thậm chí Chân Huyền cấp cũng hiếm có như lông phượng sừng lân.
Nháy mắt, nửa ngày đã trôi qua.
- Triệu Phong, không gian di tích truyền thừa đang đóng lại. Ta chuẩn bị đem ngươi trở về “Thanh Hoa vực” đây.
Thanh âm Tàn linh Tử Thánh vang lên trong đầu Triệu Phong
- Làm phiền Tử Thánh tiền bối rồi.
Triệu Phong cung kính, vội vàng nói tạ ơn.
Hắn không khó đề suy đoán, muốn đưa mình trở về Đại lục Thanh Hoa, không gian di tích và bản thân Tàn linh Tử Thánh đều sẽ tiêu hao không hề nhỏ.
- Triệu Phong ngươi không cần khách sáo, đây là việc mà ta phải làm. Cho dù ngươi không phải là hảo bằng hữu của Vũ Phi, chỉ luận việc ngươi trấn thủ Tham Thiên Thụ Yêu, bảo vệ nơi yếu nhược nhất của không gian di tích, ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Tàn linh Tử Thánh mím cười thản nhiên.
Dứt lời.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Bảo điện Tử Thánh khổng lồ đột nhiên lóe lên một tầng ánh sáng như ngọc, cực kỳ đẹp mắt, thậm chí còn sản sinh một tia dao động không gian mịt mờ.
Bỗng nhiên.
Trước người Triệu Phong hiện lên một quang môn Tử Linh, bên trong là một khoảng không u ám.
- Tiền bối, nếu như có thể đưa ta đến sát biên giới phía Tây Nam của Bắc đại lục, như vậy là tốt nhất.
Triệu Phong đánh giá, có lẽ bây giờ “Thánh Vực Chân Long Hội” đã kết thúc rồi.
Phía Tây Nam biên giới Bắc đại lục, chính là vị trí của Hoành Vân Thập Tam Quốc và cũng là phạm vi của hai đại Cường quốc.