Chúa Tể Chi Vương

Chương 589: Đồng Nguyên Chi Khí



- Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc.

Thanh âm vừa phát ra, toàn bộ bên trong sân đấu Hư Hải, đều trở nên ồn ào xôn xao.

Thần thoại huyết mạch thời đại Thái cổ, không ngờ tái hiện ở Kim cổ, mang đến bao nhiêu kích động cho người đời đây?

“Thanh niên cao gầy” cũng xuất xứ từ Linh Vực Thánh Địa, sắc mặt chợt biến, nhưng đã không kịp ngăn cản thiếu niên tóc ngắn khai mở huyết mạch.

Bịch bịch…

Trong sân đấu, đông đảo cường giả Ngoại Vực, chấn động run rẩy phát ra từ huyết mạch tâm hồn.

Một vài cường giả Nửa bước Đan Nguyên Cảnh tu vi thấp hơn, đầu gối không tự chủ gập cong, quỳ một chân trên đất.

Thậm chí một vài tôn giả Đan Nguyên Cảnh, huyết mạch trong linh hồn đều tuôn trào một cỗ áp lực, mong muốn đối với “thiếu niên tóc ngắn” Thánh Địa kia, quỳ bái.

Trên đài thi đấu.

Thiếu niên tóc ngắn huyết mạch khai mở, toàn thân như vảy như vỏ, cứng cáp dày chắc, giống như cự thú ngạo nghễ hoang dã, khí tức khủng khiếp, bao trùm "Tử Tôn nhị tuyệt".

- Không ngờ là huyết mạch thần thoại Thái Cổ...

Tử Tôn nhị tuyệt sắc mặt khổ sở, đầu gối đã gập cong hơn phân nửa.

Dưới khí tức huyết mạch cường đại của Thái Cổ Vạn Tộc, bọn họ tựa như kiến hôi trước mặt cự thú, còn chưa giao chiến, thể xác lẫn tinh thần đã tan tác.

Vừa rồi hai người liên thủ tấn công, chỉ để lại trên người thiếu niên tóc ngắn một vết máu lớn bằng móng tay.

Hơn nữa vết thương này, dưới huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, nháy mắt lành lặn.

- Lực phòng ngự lực hồi phục thật mạnh, đây là năng lực huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc?

Thân thể tâm hồn của Triệu Phong, đều có một cảm giác kinh hãi rét run.

Ngoại trừ Thần Linh nhãn khép chặt, ngay cả năng lực huyết mạch của hắn, hoàn toàn bị khống chế, khẽ run rẩy một trận.

Năng lực huyết mạch bị khống chế triệt để, tình huống này, vẫn là lần đầu tiên Triệu Phong gặp phải.

Thình thịch thình thịch…

Huyết mạch bị khống chế, một luồng khí tức trong hoảng loạn, truyền đến Thần Linh nhãn khép chặt; nhịp đập tăm tối, từ Thần Linh nhãn truyền đến, nhảy dựng liên hồi.

Dù sao, năng lực huyết mạch của Triệu Phong, là kết quả của Thần Linh nhãn.

- Cút!

Năng lực huyết mạch trên người thiếu niên tóc ngắn, thăng cao đến cực hạn, một tầng hoa văn ngăm đen toàn vẹn Thái Cổ, giống như lốc xoáy màu đen không chút kiêng nể, ầm ầm nổ vang, lao thẳng phạm vi một trăm hai trăm trượng.

BỊch bịch…

Tử Tôn nhị tuyệt gần như đồng thời kêu thảm một tiếng, thân thể đánh văng ra ngoài, toàn thân huyết nhục mơ hồ, giống như bị cự thú mãng hoang lao vào nghiền nát.

- A a ——

Thân thể hai người máu chảy đầm đìa, từ đài thi đấu ngã nhào xuống.

Vài vị trọng tài Đại Đan Nguyên Cảnh, ngơ ngác trong giây lát, nét kinh hãi lan tràn khắp gương mặt.

- Giang Phàm, ba mươi mốt thắng liên tiếp, không ba mươi hai thắng liên tiếp...

Trong đó một vị trọng tài, thanh âm có vẻ lắp bắp.

Dưới trạng thái lúc này.

Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc thiếu niên tóc ngắn "Giang Phàm", uy năng bùng nổ đáng sợ, trực tiếp đánh bay Tiểu Đan Nguyên Cảnh Hậu Kỳ và Đỉnh Phong.

Mọi người toàn trường, hít ngược một ngụm lãnh khí, dưới bức bách của khí tức huyết mạch thời hoang cổ nguyên thủy, sợ hãi bất an.

Thuyền viên đứng bên Triệu Phong, đã không còn người nào có thể đứng thẳng.

Lâu Lan Chỉ Thủy thân thể mềm nhũn, dựa trên người Triệu Phong, mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Chẳng qua, phàm là người có thể chống đỡ, huyết mạch trong cơ thể, mơ hồ đều bị kích phát.

- Ha ha ha... Còn ai khiêu chiến.

Giang Phàm ngạo nghễ cười dài một tiếng, khí tức huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc khinh thường tám phương, khiến người xung quanh, không thở được.

Nơi ánh mắt thiếu niên tóc ngắn "Giang Phàm" quét qua, áp lực của huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, dường như ập xuống thân mình.

Rất nhiều người, thân tâm tựa như sét đánh.

Vài người gần đó muốn khiêu chiến, ào ạt cúi thấp đầu.

- Khí tức huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc này, cùng với khí tức ‘Mộng Cảnh Thái Cổ’ mà ta ta hấp thu, dường như có chút cảm giác cùng chung nguồn gốc.

Huyết mạch Triệu Phong, bị gắt gao khống chế, nhưng cũng bị kích phát.

Nhất là, huyết mạch của hắn tương liên với Thần Linh nhãn.

- Hả?

Ánh mắt thiếu niên tóc ngắn khi quét qua một khoảng, đột nhiên dừng lại.

- Khí tức Thái Cổ mong manh, lẽ nào còn có huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc khác...

Huyết mạch thiếu niên tóc ngắn, chợt sản sinh một tia cảm ứng kỳ diệu.

Ánh mắt nhạy cảm của hắn, dừng lại trên người Triệu Phong.

Thình thịch thình thịch.

Thần Linh nhãn của Triệu Phong, truyền đến nhảy dựng liên tục, loại cảm giác có vẻ quen thuộc này, nguyên vẹn từ một ít khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ cơ thể hấp thu, không hoàn toàn dung nhập huyết mạch thân thể.

Ầm…

Giằng co cùng với thiếu niên tóc ngắn, thân tâm Triệu Phong chấn động, giống như nghênh đón tấn công chính diện của một con cự thú hoang dã.

Luồng áp lực hết sức này, so với những người khác, mãnh liệt hơn rất nhiều.

- Không hổ thần thoại huyết mạch đứng đầu giữa thiên địa…

Triệu Phong toàn thân khí huyết sôi trào, chịu đựng.

May mắn thể chất sinh mệnh hắn, dưới thôi thúc của "Hải kình tâm tủy huyết" và "Khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ", có thể sánh cùng Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.

Bằng không.

Đổi lại bất kể Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, thậm chí một vài Tiểu Đan Nguyên Cảnh, đều có thể hộc máu.

- Thú vị, năng lực huyết mạch của ngươi, dường như có chút nguồn gốc cùng huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc...

Nhãn tình thiếu niên tóc ngắn lóe sáng.

Từ trên người Triệu Phong, một luồng khí tức tương tự đồng nguyên, khơi dậy chiến ý và cảm ứng hắn.

Thậm chí.

Huyết mạch vạn tộc trong cơ thể hắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có loại ảo giác đụng độ kình địch.

Lời nói của thiếu niên tóc ngắn, khiến mọi người đều kinh hãi.

Rất nhiều người quan chiến, ào ạt nghiêng mắt nhìn về Triệu Phong.

Không ngờ cùng một nơi, còn có thể xuất hiện một tồn tại gần kề huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc.

- Đáng tiếc là tu vi còn chưa đạt tới Đan Nguyên Cảnh.

Thiếu niên tóc ngắn khẽ lắc đầu, có phần hơi tiếc hận, thu hồi chiến ý.

Phù…

Triệu Phong thả lỏng một hơi, huyết mạch đè ép đến từ thiếu niên tóc ngắn, thực sự quá lớn.

Hắn cũng không phủ nhận, giữa huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, có chênh lệch rất lớn.

"Tử Tôn nhị tuyệt", một Tiểu Đan Nguyên Cảnh Hậu Kỳ, một Tiểu Đan Nguyên Cảnh Đỉnh Phong, đều bị trực tiếp đánh bay.

Đổi lại hắn và Khô Lâu đường chủ, kết cục cũng chẳng khác mấy.

- Trong tình huống không sử dụng huyết mạch nhãn đồng, ta rất có khả năng bị hắn một chiêu đánh bay. Hơn nữa huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, cường đại nghịch thiên như vậy, hư không đồng trảm cũng chưa hẳn có thể đánh chết hắn.

Triệu Phong trong lòng bình tĩnh phân tích.

Sau một phen phân tích.

Hắn đã hiểu được sâu sắc sự đáng sợ của thiên tài Linh Vực Thánh Địa.

Cũng khó trách "Triệu Vũ Phi", lại được "Tàn linh Tử Thánh" chọn làm người thừa kế.

Phải biết rằng, Tử Dạ thánh chủ cũng có huyết mạch mong manh của Thái Cổ Vạn Tộc, thời kì đỉnh cao, là "Huyền Quang Cảnh" Hư Thần cảnh đại đế, cách thần vị cấp Thiên, chỉ một bước ngắn.

"Tiểu bối, hóa ra ngươi đang ở đây, ha ha ha...

Tiếng cười tức giận lạnh lẽo, từ một sân đấu khác truyền đến.

Chủ nhân tiếng nói kia, chính là Tôn Chủ mặc sam.

- Là hắn...

Hai nữ tử đáng yêu, nhìn thấy Triệu Phong trong đám người, không khỏi ngạc nhiên.

- Ha ha ha... Tiểu bối đi mòn giày sắt tìm không thấy, rốt cục để lão phu tìm được ngươi ở đây.

Tôn Chủ mặc sam, tràn ngập hồng quang hỷ ý.

Thoáng chốc uy thế khổng lồ của Đại Đan Nguyên Cảnh, ập xuống bao trùm trên người Triệu Phong.

- Lão bất tử này.

Sắc mặt Triệu Phong thoáng run, không ngờ lần này gặp phải vị tam trưởng lão của Càn Vân các này.

Ngày đó.

Triệu Phong đem Hải kình tâm tủy huyết đào đi trước mặt hai Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh, mọi việc đều thuận lợi, cuối cùng Tôn Chủ mặc sam gắt gao bám chặt một đường không buông.

- Là tam trưởng lão Càn Vân các.

Trong đám người truyền đến vài tiếng nghị luận, không ít người nhận ra thân phận Tôn Chủ mặc sam.

Dù sao.

Càn Vân các ở vùng gần đây, Tông phái Nhất Tinh đứng đầu, tiếp cận những cường tông Nhị Tinh Tông phái, thực lực thậm chí sánh ngang với "Xích nguyệt Ma Giáo" thời kỳ đỉnh cao.

Thân hình lão giả mặc sam, bay đến trước người Triệu Phong, ý lạnh tràn đầy.

- Tiểu bối, giao Hải kình tâm tủy huyết ra đây lão phu sẽ không truy cứu.

Lão giả mặc sam linh thức truyền âm, cũng không mãnh liệt giương cao.

Dù sao liên quan đến Hải kình tâm tủy huyết thứ thánh máu quý báu truyền kỳ này, Lão giả mặc sam cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, dẫn đến càng nhiều kẻ mạnh dòm ngó.

- Ha ha, tâm tủy huyết vốn chính là chúng ta ở trong cơ thể hải kình bày mưu đoạt được, liên quan gì đến các hạ. Càng huống hồ, tâm tủy huyết, đã bị chúng ta dùng hết rồi.

Triệu Phong chậm rãi truyền âm nói.

Ở Hư Hải linh điện, hắn ngược lại cũng không lo Lão giả mặc sam xuất thủ.

Dựa theo lời nói của "Tiểu Mã" dẫn đường, mặc cho bên ngoài hỗn loạn như thế nào, "Hư Hải linh điện" phải là nơi Niết Bàn yên tĩnh trên Hư Không Hải.

Bởi vì phía sau Hư Hải linh điện, là Linh Vực Thánh Địa, cho dù là Nhị Tinh tông phái, Vương Giả Hư Thần cảnh, đều không dám gây chuyện ở đây.

Người gây chuyện xưa nay, không mấy ai có thể còn sống ra khỏi Hư Hải linh điện.

- Tiểu bối đừng vội lừa gạt lão phu với thể trạng khổng lồ của cự hải kình, lượng tâm tủy huyết rất lớn. Ngươi đem phần tâm tủy huyết còn lại giao ra đây, lão phu cũng không so đo gì nữa.

Lão giả mặc sam cười nhạt.

Hắn cũng không phải kẻ ngu, biết trong tay Triệu Phong, khẳng định còn lượng lớn hải kình tâm tủy huyết.

- Không đưa.

Triệu Phong đảo mắt. Hắn giành được hải kình tâm tủy huyết, cũng không trực tiếp liên quan gì đến Lão giả mặc sam.

- Hừ, ở Hư Hải linh điện, ta không dám ra tay với ngươi. Nhưng Vân các ta, mấy đảo vực lân cận đây, đều là cường tông xếp trước ba, có giỏi ngươi đừng ra khỏi Hư Hải linh điện.

Lão giả mặc sam cười nhạt, phất tay áo bỏ đi.

Ở Hư Hải linh điện, hắn quả thật không dám động thủ.

Nhưng hắn không tin Triệu Phong cứ luôn co đầu rụt cổ, không ra khỏi Hư Hải linh điện.

Lão giả mặc sam chân trước vừa đi, thiếu niên tóc ngắn, bay đến trước mặt Triệu Phong.

- Giang Phàm.

Triệu Phong khẽ hô một tiếng, mọi người bên cạnh, trong lòng nhảy dựng.

- Tại hạ Giang Phàm, đến từ 'Chân Võ Thánh Địa’, xin hỏi tôn tính đại danh vị huynh đệ này.

Giang Phàm mỉm cười.

Trong sân đấu, đông đảo người quan chiến, có phần kinh ngạc.

Vị này thiên tài Thánh Địa vô cùng kiêu ngạo này, thế nhưng sẽ chủ động kết bạn với Triệu Phong.

Trong mắt Giang Phàm, cũng mang theo hứng thú nồng đậm, quan sát Triệu Phong.

Cảnh tượng này, lọt vào trong mắt Tôn Chủ mặc sam vừa phất áo bỏ đi, nụ cười lạnh trên mặt, hơi cứng ngắc.

Nếu Triệu Phong và thiên tài Thánh Địa thiết lập quan hệ, vậy thì cho dù Càn Vân các hắn, cũng không dám tuỳ tiện động vào Triệu Phong

- Bất tài Triệu Phong.

Triệu Phong và hai thiên tài Thánh Địa, chào hỏi lẫn nhau.

Thiếu niên tóc ngắn, nhờ có huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, tên là Giang Phàm.

Thanh niên cao gầy, nhờ có tu vi Đại Đan Nguyên Cảnh, tên là Thần Dịch Lâm.

Hai thiên tài Thánh Địa đồng thời đánh giá Triệu Phong, Triệu Phong cũng đang quan sát bọn họ.

Nhất là "Giang Phàm", có được huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc.

- Khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ, có thể tẩy rửa nâng cao thể chất sinh mệnh ta, để huyết mạch chiết xuất phản tổ. Còn huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc này, có khí tức tương tự đồng nguyên. Hai người này, có quan hệ gì.

Triệu Phong trong lòng thì thầm.

Trong vô hình, hắn đối với khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ, càng coi trọng, sinh ra đủ loại suy đoán.

- Thiếu niên này, trong năng lực huyết mạch lại có khí tức Thái Cổ mỏng manh, cho dù không phải huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, cũng là huyết mạch cường đại từ thời đại đó kéo dài đến nay, huyết mạch vượt qua hậu thế.

Hai thiên tài Thánh Địa, cũng không xem thường Triệu Phong.

Cho dù ở Linh Vực Thánh Địa, huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc, cũng đều là huyết mạch tư chất đứng đầu, chỉ có tồn tại cá biệt.

Còn ở ngoài Thánh Địa, có thể nhìn thấy tiếp cận huyết mạch tư chất "Thái Cổ Vạn Tộc", hai thiên tài Thánh Địa, cảm thấy kinh ngạc bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.