Ba người Bích Thanh Nguyệt, Khô Ảnh Đại Đế, Từ lão quái, đều hữu ý vô ý quan sát Triệu Phong.
- Khục, ta sẽ rời khỏi Hải Yên Các một đoạn thời gian rất dài.
Triệu Phong ho khẽ một tiếng, mỗi lần Thần Mâu dị biến, đều thay đổi màu tóc và màu mắt, hắn cũng không có cách nào ngăn cản được.
- Chủ nhân, ngài muốn đi lục địa?
Ba người đều bị gieo xuống Minh Tâm Ấn, đồng loạt mở miệng hỏi.
Bọn họ cũng đã mơ hồ đoán được.
Sư tôn của chủ nhân, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ chờ Triệu Phong xuất quan, nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Triệu Phong trở nên kiên định, nói.
- Hải Yên Các hiện nay có Từ lão quái tọa trấn,không lâu nữa U Dạ Đế
Quân cũng sẽ đột phá Thánh Chủ, Hải Yên Các tại vùng biên hải này, đã
không cần sợ bất kỳ thế lực nào khác nữa.
Đoan Mộc Thanh thuộc Bát đại thế gia, cũng có sức uy hiếp nhất định.
Mà mục tiêu của Cửu U Cung, chủ yếu là Triệu Phong, sẽ không ra tay với Hải Yên Các.
- Chủ nhân, xin hãy yên tâm, chúng ta sẽ quản lý thật tốt Hải Yên Các.
Bích Thanh Nguyệt mười phần tự tin nói.
Triệu Phong thấy Từ lão quái muốn nói lại thôi, liền trực tiếp nói:
- Từ lão quái, kỳ hạn trăm năm đến, ta sẽ tiêu trừ lực khống chế và ảnh
hưởng đối với ngươi, đến lúc đó, đi hay ở lại, đều tùy ngươi quyết định.
- Tạ chủ nhân.
Trong lòng Từ lão quái có chút phức tạp, trong linh hồn của hắn, có một
loại khát vọng tự do, mong muốn thoát khỏi khống chế của Triệu Phong.
Nhưng với lý tính của hắn, hắn lại cảm thấy đi theo Triệu Phong, sẽ có được lợi ích còn tốt hơn so với ở lại Vạn Thánh Tông.
Trên vụ hải, Đoan Mộc Thanh đã đợi hắn từ lâu.
- Sư tôn chậm đã.
Triệu Phong nhẹ nhàng bay đến.
Mặc dù, tại phương diện tốc độ, hắn cũng không thua kém gì Thánh Chủ sở
trường tốc độ, nhưng đó là dưới tình huống liên tục thi triển Lôi Dực
Thiểm Không mà thôi.
Tốc độ phi hành bình thường, Triệu Phong còn xa mới bằng Thánh Chủ, nếu so sánh về độ bền bỉ thì lại càng không phải bàn cãi.
Mặt khác, khoảng cách tới Đoan Mộc gia quá xa xôi.
Cho dù phần lớn lộ trình, đều sử dụng Truyền Tống Trận, nhưng ít nhất cũng sẽ mất nửa năm.
Nếu một mực sử dụng Lôi Dực Phi Độn thuật, sẽ tiêu hao rất lớn, còn nếu
sử dụng Lôi Dực Thiểm Không, e rằng thời gian nghỉ ngơi còn nhiều hơn
thời gian phi hành.
- Sư tôn, hãy dùng cái này.
Triệu Phong vung tay trái lên, một cỗ phi xa cấu tạo kỳ lạ, lập tức xuất hiện trước mặt.
Đoan Mộc Thanh có chút ngạc nhiên, không khó để nhìn ra, cỗ phi xa này chính là sản phẩm của Thiên Cơ tộc.
Đồng thời, hắn cũng chợt nghĩ đến một chuyện, Triệu Phong chỉ mới tu vi
Vương Giả hậu kỳ, tốc độ tự nhiên sẽ không theo kịp Thánh Chủ Huyền
Quang Cảnh.
Chẳng qua, loại bảo vật phi hành này, thật sự hiếm thấy, đó là chưa kể
tốc độ của bảo vật này thậm chí còn tiếp cận cấp bậc Thánh Chủ.
Đoan Mộc Thanh và Triệu Phong, cùng leo lên Phong Diễm Phi Xa.
Vụt...
Phong Diễm Phi Xa phá không mà đi, kéo động một vòng hào quang bảo vệ, giống như một vòng cầu vồng.
- Bảo vật tốt, tốc độ tiếp cận cấp bậc Thánh Chủ.
Đoan Mộc Thanh tán thưởng một tiếng.
Phương hướng hai người đi, là hướng đến Đại Lục Vực.
Trạm thứ nhất, là Hải Ly Châu ở hải vực phụ cận.
Đại Càn Vương triều chia ra làm mười tám Châu, phân biệt do Bát đại thế gia hoặc là Công tước phân phong của Hoàng tộc.
Mỗi một Châu, lại chi làm nhiều thành.
Nhưng mỗi tòa thành trên lục địa, đều có thể sánh ngang với ba đại Linh Vực tại Thương Hải, vô cùng rộng lớn.
Meo ô…
Tiểu Tặc Miêu có chút không tình nguyệt bị Triệu Phong kéo ra.
Nó đương nhiên biết, Triệu Phong sẽ bắt nó làm sai vặt điều khiển Phong Diễm Phi Xa.
Mà Triệu Phong, lúc nhìn Tiểu Tặc Miêu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, không biết lai lịch của Tiểu Tặc Miêu là gì.
Trong Thiên Cơ thành, tin tức về Tiểu Tặc Miêu thuộc cơ mật cao nhất, không có quyền hạn biết.
Triệu Phong vô thức chạm vào kim cầu trong không gian mắt trái, sử dụng năng lực mới sau khi lột xác.
Ô...ô...ô...n...g!
Một tầng hào quang màu vàng nhạt, từ trong mắt Triệu Phong chấn động ra, dung nhập hư không.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu trực tiếp ẩn độn, thân ảnh biến mất, sau đó xuất hiện trên đỉnh đầu Triệu Phong, kêu réo một hồi.
Triệu Phong im lặng, Tiểu Tặc Miêu không ngờ lại không muốn Triệu Phong dùng kim nhãn quan sát nó.
- Xem ra Tiểu Tặc Miêu rất sợ năng lực mắt trái của ta.
Trong lòng Triệu Phong vừa kinh ngạc vừa sảng khoái, hắn rốt cuộc cũng phát hiện, có thứ có thể khắc chế Tiểu Tặc Miêu rồi.
Điều này khiến Triệu Phong càng thêm coi trọng đối với loại năng lực mới này hơn.
Từ từ nghiên cứu.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu lưu lại trước mắt Triệu Phong một cái bóng lưng ủy khuất, liền ngoan ngoãn khống chế Phong Diễm Phi Xa.
Đoan Mộc Thanh tựa cười mà không cười, nhìn Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu trao đổi một cách kỳ dị.
- Năng lực mắt trái, vẫn cần phải thí nghiệm.
Triệu Phong tiến vào Mê Không Giới, ánh mắt ngưng tụ nhìn một gốc cây
cỏ, ý thức tiếp xúc với khối kim cầu trong không gian mắt trái.
Ô...ô...ô...n...g!
Một luồng gợn sóng thần bí màu vàng kim, từ trong mắt trái tản ra.
Trong tầm mắt, gốc cây cỏ lập tức biến thành vô số quang điểm kim sắc rậm rạp chằng chịt.
Phóng đại, phóng đại.
Triệu Phong đem những kết cấu dạng hạt bên trong, quan sát rõ ràng.
Một số hạt nhỏ, tựa như một tòa kiến trúc phức tạp, hùng vĩ kỳ dị.
Tiểu Thế Giới trong Mê Không Giới, tự thành quy tắc, toàn bộ vật chất trong đó, đều do con người sáng tạo ra.
Nhưng dưới mắt trái của Triệu Phong quan sát.
Hắn chợt phát hiện, kết cấu của những hoa cỏ này, so ra thì thấp hơn, số lượng hạt cũng tương đối ít hơn.
Mấu chốt nhất, chính là những nguyên tố dạng hạt, thập phần hỗn loạn.
- Quả nhiên, cho dù là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, thậm chí là Bán Thần, cũng không thể hoàn toàn mô phỏng được vật chất thực tế.
Triệu Phong liền bừng tỉnh đại ngộ.
Vật chất bên trong Tiểu Thế Giới, khác biệt với vật chất thực tế, cũng giống như hoa tươi và hoa giả, núi thật và hòn non bộ.
- Nếu như là Tiểu Thế Giới
mà ta miêu tả, dưới sự trợ giúp của Kim Đồng, liệu có thể miêu tả ra
Tiểu Thế Giới càng chân thật hơn, thậm chí miêu tả như thật hay không?
Trong lòng Triệu Phong có chút rung động, nhiệt huyết sôi trào, mắt trái đồng thời có chút nóng nóng.
Ngay cả Triệu Phong cũng cảm thấy suy nghĩ này quá mức điên cuồng, không khác gì chuyện cổ tích.
Sáng tạo thế giới, miêu tả không gian chân thực, đây hoàn toàn là Lĩnh Vực của Thần.
Tiểu Thế Giới của hắn trước mắt, ngay cả hình thức ban đầu cũng không miêu tả được.
Bỏ qua một bên cách nghĩ không thực tế vừa rồi, Triệu Phong lại lần nữa chìm vào thế giới của hạt.
- Dường như nguyên lý có chút tương đồng với Phá Diệt Thần Quang.
Triệu Phong bỗng nhiên nghĩ đến Đồng thuật độc đáo mà Kim Dương gia tộc tại Thanh Hoa Vực đã sáng tạo ra – Phá Diệt Thần Quang.
Nguyên lý của Phá Diệt Thần Quang, chính là phân tách các loại công kích, kể cả Đồng thuật, cũng bị suy giảm uy năng.
Phá Diệt Thần Quang mà Triệu Phong học trộm được, có pha lẫn với lĩnh
ngộ Phong chi áo nghĩa, nguyên lý chủ yếu là phân tách, cắt rời.
- Như vậy xem ra, Phá Diệt Thần Quang có thể đem cấu tạo của một bộ phận chia thành từng hạt lớn, giảm bớt uy năng công kích.
Kim sắc đồng tử của Triệu Phong, cũng thể phân tích được ngay lập tức.
Công kích nguyên vẹn, chỉ cần tổn thất một phần kết cấu chân nguyên, thì uy năng sẽ đại giảm.
- Nếu như ta đem năng lực của mắt trái dung nhập vào Phá Diệt Thần
Quang, không biết liệu có thể đem công kích biến thành hạt hóa hay
không?
Đem toàn bộ công kích phân giải thành hạt, phá hư kết cấu bản chất.
Triệu Phong linh quang chợt hiện, tâm thần phấn chấn.
Bất luận là hình thái vật chất gì, kể cả linh hồn đi nữa, cũng đều do vô số các loại hạt tạo thành.
Mắt trái của hắn, có thể nhìn thấu bản chất vạn vật, có thể dễ dàng phá hỏng kết cấu giữa các hạt.
Nếu chiêu này có thể thành công, như vậy thì sẽ là Đồng thuật vượtqua Phá Diệt Thần Quang.
Hơn nữa, chỉ có Triệu Phong là có thể sử dụng.
Đã có cách nghĩ, Triệu Phong liền đắm chìm vào không gian mắt trái, bắt đầu mô phỏng, tưởng tượng.
May mắn là ngày trước đã học lén được Phá Diệt Thần Quang.
Thậm chí bây giờ, không gian mắt trái của Triệu Phong, vẫn còn chứa đựng những tin tức mà ngày trước đánh cắp được.
Một ngày nọ.
Trong Kim Đồng của Triệu Phong, chợt bắn ra một chùm tia sáng màu vàng, chiếu xạ lên tảng đá trước mặt.
Phành…
Tảng đá lập tức chia năm xẻ bảy, biến thành một đống đá vụn thật nhỏ.
- Năng lực phân giải, có thể xuyên thấu vật chất, vượt xa Phá Diệt Thần Quang, nhưng độ phân giải vẫn không đủ mạnh.
Triệu Phong lắc đầu thở dài, mục tiêu của hắn, ít nhất phải khiến tảng đá biến thành hạt.
Bằng không thì làm sao có thể phân giải công kích chân nguyên được.
Một tháng sau…
Triệu Phong đi đến trước một tảng đá lớn, hít một hơi thật sâu.
Đồng lực trong mắt trái vận chuyển, một chùm tia sáng kim sắc trong suốt bắn ra, xuyên thấu trung tâm cự thạch.
Ầm...
Bộ phận bị chùm tia sáng kim sắc chiếu trúng, lập tức biến mất, tạo thành một cái hố trống rỗng.
Giống như khối cự thạch này, ban đầu chính là như vậy, không nhìn ra chút thủ đoạn nào là do con người làm ra.
Có lẽ, chỉ có người có linh thức hoặc cảm giác mạnh mẽ, mới có thể cảm
giác được trong không khí trôi nổi lơ lửng vô số hạt nguyên tố cực nhỏ.
- Cơ bản đã thành hình rồi, tiếp theo cần phải thực hành nhiều hơn.
Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười.
Dù sao đi nữa, hòn đá bên trong Tiểu Thế Giới của Mê Không Giới, cũng đã bị Triệu Phong phân tích hơn ngàn lần.
Cho dù Triệu Phong không sử dụng mắt trái, cũng có thể dễ dàng vẽ ra kết cấu của những hòn đá này.
Nhưng bất luận là hạt cấu tạo chân nguyên hay linh hồn, cũng đều hoàn toàn bất đồng.
Nói cách khác, nếu Triệu Phong muốn phân tách những thứ mà hắn không biết, tốc độ và hiệu quả sẽ thấp hơn một chút.
- Triệu Phong.
Đoan Mộc Thanh đánh thức Triệu Phong dậy.
- Lại đến Truyền Tống Trận vượt qua thành rồi.
Triệu Phong từ trong Mê Không Giới đi ra.
Đại Càn Vương triều, địa vực rộng lớn, trước mắt còn chưa xuất hiện
Truyền Tống Trận vượt qua Châu, chỉ nghe nói Trận Pháp Sư của Hoàng tộc
đang suy nghĩ cách.
Mỗi một Châu, chỉ có vài Truyền Tống Trận vượt qua thành, thường là ở khu vực phồn hoa nhất, thành thị phồn hoa nhất.
Mà Truyền Tống Trận vượt qua thành, cũng phải bất kỳ kẻ nào cũng có quyền sử dụng.
Triệu Phong nhìn về phương xa.
- Có chút không đúng.
Triệu Phong mở miệng nói.
Triệu Phong thu hồi Phong Diễm Phi Xa, cùng Đoan Mộc Thanh đi đến tòa cung điện to lớn phía trước.
- Truyền Tống Trận xuất hiện trục trặc, đang sửa chữa, tạm thời không đi vào được.
Bên ngoài cung điện, hai gã tướng lãnh mặc áo bào vàng, tu vi đều là Nửa bước Vương Giả, thoáng nhìn qua nam tử tóc vàng và nam tử tóc trắng
đang đi tới, vội vàng ngăn lại.
Hai sư đồ nhìn nhau, đã có quyết định.
Trước tiên ở lại nơi này nghỉ ngơi một thời gian.
- Hai vị chậm đã.
Lúc này, từ trong cung điện, có một lão giả vội vã bay ra.
- Đoan Mộc Thánh Chủ, Truyền Tống Trận vượt thành, rất nhanh liền có thể sử dụng, ngài có thể vào đây ngồi một lúc chờ đợi.
Lão giả nhìn về phía Đoan Mộc Thanh, trên mặt lộ vẻ cung kính.
Hơn nửa năm trước, Đoan Mộc Thanh đã sử dụng qua Truyền Tống Trận ở đây, những tin tình báo này, lão giả đều ghi chép lại.
Hai vị tướng lãnh mặc áo bào vàng bên cạnh lập tức lộ ra thần sắc rung động, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ nào biết được, nam tử tóc trắng này lại là một vị Thánh Chủ.
Hơn nữa, đối phương còn thuộc Bát đại thế gia.
- Ồ… Nếu như đã có thể sửa được ngay, vậy thì đợi một lúc vậy.
Trong đại điện, cũng có hai đội ngũ đang chờ đợi.
Trong đó có sáu người, ba lão giả, hai thiếu niên, một thiếu nữ, đều là tóc tím.
- Thánh Chủ của Đoan Mộc gia?
Một lão giả tóc tím gương mặt tái nhợt, hai mắt thâm thúy như sao, nhìn về phía Đoan Mộc Thanh.
Mà thiếu nữ tóc tím xinh đẹp tuyệt luân kia thì lại gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong.
- Ngươi là Triệu Phong?
Hồi lâu sau, trong mắt thiếu nữ tóc tím lộ ra một tia kiêng kỵ, thanh âm tràn ngập kinh ngạc.