Chúa Tể Hắc Ám

Chương 34-35



34: Đêm Tối Đầy Sát Khí


“Phụt!”Máu bắn tung tóe.Lâm Phong ngã nhào xuống đất, không còn đứng lên được nữa.“Hô----”Giang Hà thở hổn hển.Đúng là không dễ dàng.Tên này không chỉ mạnh mẽ mà còn sự quyết tâm sắt đá kia, nếu không phải vòng hắc ám đột nhiên bùng nổ, chỉ sợ Giang Hà sớm đã bị cắt thành tám khối!Cũng may, kỹ năng liên hoàn đánh trúng đối phương.Vậy nên hắn mới thắng được.Giang Hà cũng không dám nghỉ ngơi lâu, thở ra sau, lục lọi trên người hắn một hồi, không ngờ lại tìm được một thẻ kỹ năng bóng tối.“Kỹ năng bóng tối?”Giang Hà trợn tròn mắt.Người bình thường có kỹ năng bóng tối đều học, ai lại để lại trên người cơ chứ?Giang Hà nhìn kỹ, vậy mà là loại thứ hai của Liễu Tâm Thuật, tĩnh tâm.“Liễu Tức Thuật?”Mắt Giang Hà sáng lên, thảo nào....Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần trước thằng nhóc này giả chết, không có chút động tĩnh là! Thậm chí cả hô hấp cũng rất yếu, cho nên hắn cũng không để ý thi thể trên mặt đất, nếu không khẳng định Giang Hà đã sớm nhận ra.Xem ra, tác dụng của Liễu Tức Thuật rất có hiệu quả?Trên người hắn có loại thứ hai của Liễu Tức Thuật chắc còn chưa học qua, nói như vậy có lẽ hắn đã học loại thứ nhất của Liễu Tức Thuật rồi, tâm trí Giang Hà khẽ động.Hắn đã từng nghe nói về một Liễu Tức ThuậtĐây là một kỹ năng liên hoàn cực kì mạnh mẽ.Giống Tam Liên Cước, Liễu Tức Thuật cũng chia thành ba loại, nhưng toàn bộ đều là kỹ năng bóng tối phụ trợ.

Liễu tức thuật thức thứ nhất, làm dịu và che dấu hơi thở, giống một vật chết bình thường, rất khó bị phát hiện.


Thằng nhóc này lúc trước giả vờ chết, chắc rằng đây là thứ mà hắn dùng.Liễu tức thuật thức thứ hai,Tĩnh tâm.Che giấu cảnh giới, làm người khác không thể nhìn thấu thực lực của mình.Đây mới là chỗ đáng quý ở Liễu Tức Thuật, trong nơi hoang vu này, một khi kẻ địch không thể nhìn thấy thực lực của hắn, tỉ lệ sống sót của hắn mới cao.Còn về Liễu Tức Thuật thức thứ ba…Trực tiếp làm cho như là không còn hơi thở nữa!Liễu Tức Thuật thức thứ ba, tĩnh lặng.Sau khi học xong, có thể sử dụng năng lượng tối để ẩn đi chuyển động và di chuyển âm thầm, rất đáng sợ! Đây là một kỹ năng bóng tối mà nhiều sát thủ hàng đầu phải thành thạo, giết người vô hình!“Tĩnh lặng…”Giang Hà nghĩ đến đây, như nhớ ra điều gì đó,Vòng hắc ám của hắn rất mạnh, nhưng nó cũng hạn chế nhiều.

Giống như đối mặt với đội trưởng khi trước, ngay cả lúc màn đêm buông xuống, hắn ta đều phán đoán được hướng tấn công của mình thông qua âm thanh và luồng gió, đồng thời bảo vệ Trắc Không Cước của mình bằng Kỹ năng bóng tối!Nếu không phải trong tay mình có kỹ năng liên hoàn, chỉ sợ hôm nay đã toi rồi!Tuy nhiên nếu Liễu Tức Thuật cùng Vòng hắc ám phối hợp với nhau thì…Tâm trí Giang Hà kẽ động.Nếu mình nắm giữ Liễu Tức Thuật kia, trong đêm tối thật sự có thể chân chính giết người! Đó mới là sức mạnh.Có lẽ chính mình cũng có thể trở thành một sát thủ tiềm năng?Trên mặt Giang Hà nở một nụ cười.Cất đồ, hắn nhanh chóng rời khỏi đó.Sát thủ hay không sát thủ cũng được, về sau lại nói, loại kỹ năng liên hoàn này giống nhau, thức thứ nhất rất dễ kiếm, thức thứ hai khó hơn, thức thứ ba chỉ có thể mô tả bằng một từ, hiếm! Hắn nghĩ, bây giờ những điều này hoàn toàn vô dụng, vì vậy hắn nên cân nhắc cách giải quyết tình hình hiện tại đã.Dù sao, còn tận bốn kẻ thù nữa.“He he.”Giang Hà cười lạnh rồi lặng lẽ biến mất.Hắn không dừng lại một bước mà trực tiếp rời đi, không chỉ là chạy trốn, càng là vì muốn nới rộng khoảng cách với năm người kia, cho tất cả đều được yên! Một khi những người này đi một mình sẽ trở thành con mồi của hắn.

Mạnh nhất là đội trưởng bị hắn xử lý rồi, bọn họ thì tính là gì?...“Đội trưởng đâu?”Một người run rẩy hỏi.“Đi sát nhau vào.”Một người khác cười khổ, nuốt nước miếng: “Mau ra ngoài đi, rừng cây này quá quỷ dị rồi.”“Ô ô.”Rừng cây phát ra tiếng kêu thê lương.“Ai?”“Quá đáng sợ rồi!”Hai người sợ tới mức run rẩy mấy cái.Tình huống này như những tình tiết trong bộ phim kinh dị, bọn họ đều sợ hãi đến cực độ.Sau đó cả bốn người bọn họ đi vào, hai người còn lại cũng đi theo, chỉ có hai người kia sợ hãi.“Chúng ta có nên ra ngoài không?”Một người run rẩy nói:”Dù sao có đội trưởng, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”“Tốt quá.”Hai người thật sự rất sợ, nhìn rừng cây u ám, vội vàng đi ra ngoài, thực lực của họ còn rất yếu, tất nhiên sẽ rất lo lắng.

Chỉ là vừa mới đi nửa đường, một bóng người vụt qua.“Ai?”Hai người hoảng sợ.“Ta.”Người nọ lập tức đi về phía trước.“Ngươi là…”Hai người ngẩn ra, khi người nọ đi ra, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Sao lại là ngươi?”“Tại sao không thể là ta?”Giang Hà chế nhạo.“Uỳnh!”Kỹ năng bóng tối nổ ầm ầm.Trắc Không Cước!Chết!Tà Không Cước!Chết rồi!Hai kỹ năng bóng tối của Giang Hà nổ ra, hai huynh đệ yếu ớt chết ngay tại chỗ, đây là đợt địch thứ hai Giang Hà giết! Hắn đã giết chết hai kẻ thù khác mà hắn gặp, Giang Hà xé áo, nhìn thấy hình xăm như mong đợi.“Quả nhiên là một tổ chức.”Giang Hà chế nhạo.Thí nghiệm tối…Buôn người…Vùng ngoại ô của thành phố Tam Hà so với hắn nghĩ sâu hơn nhiều.“Đừng để ta bắt được nhược điểm của các ngươi.”Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt của Giang Hà.Tuy rằng hắn sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng có một số chuyện đã vượt quá phẩm hạnh của con người rồi, đến mức người hay thần đều đã nổi giận, có thể diệt sạch những thứ bẩn thỉu này, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.“Phải trở về thôi.”Giang Hà vẫn luôn suy nghĩ, nhưng chân cũng không vì vậy mà dừng lại.Vừa rồi có năm luồng sát khí rất mạnh, đoàn diệt địch nhân, còn cướp được rồng… À, không đúng, cướp được rắn đột biến, nhưng cái này cũng quá nguy hiểm đi! Sau khi giết vài người trong số họ, Giang Hà thu dọn đồ, lao ra ngoài.Khi đi tới rừng cây, Giang Hà thở một hơi.“Đây…”Giang Hà toát mồ hôi lạnh, không dám bước ra ngoài.Trời tối dần.Qua nửa tiếng, màn đêm đã buông xuống.Bên ngoài rừng, vùng đất trồng trọt yên bình ban đầu, giờ đây được bao quanh bởi một con rắn đột biến với chiếc vương miện khổng lồ trên đầu, tất cả đều thể hiện thân phận đáng sợ của nó.Đây là một vị rắn chúa đột biến!Hiệu quả chiến đấu của nó mạnh đến mức dù bình thường cũng phải chạy! Lúc này, màn đêm buông xuống, rắn chúa đột biến giống như một vị quân vương, đi tuần tra lãnh thổ của mình."Chết tiệt."Giang Hà muốn vòng thật xa, đổi một vị trí để đi ra ngoài, nhưng vẫn không bước ra ngoài, bởi vì bên ngoài, toàn là rắn! Chúng không mạnh bằng vua rắn đột biến, muốn ra ngoài trừ khi Giang Hà chỉ có thể cùng một lúc giết vài con rắn đột biến, nếu không nó chắc chắn sẽ báo động cho vua rắn đột biến biết.“Không ra được.”Giang Hà tâm thần chấn động mạnh.Hắn hiện tại chỉ có một cách ra ngoài, yếu tố quan trọng để làm được điều đó chính là, chạy cực nhanh!Dùng tốc độ nhanh nhất lao ra, sau đó vượt qua những con rắn đột biến trước cửa, rồi tiếp tục lao về phía trước, cố gắng vào thành phố trước khi vua rắn đuổi đến.Nhưng tính khả thi của kế hoạch này....!bằng không.Giang Hà liếc mắt nhìn, da đầu tê dại.“Xì xì---”Vua rắn đột biến nuốt chửng một con quái vật da vàng chạy qua chỉ trong một nhát cắn.Như tia chớp!Nhanh!Quá nhanh rồi đó!Con thú da vàng kia cũng có tốc độ tương đương với hắn, mà mới chạy được ra ngoài gần giây đồng hồ liền chết luôn, Giang Hà lập tức từ bỏ ý định tự tìm chết này.“Xem ra không thể ra được.”Giang Hà nhàn nhạt liếc nhìn khu rừng bên ngoài rừng cây.“Sột soạt sột soạt…”“Xoạt!”Giang Hà rùng mình, lông tơ run rẩy.Hắn không biết rừng cây rốt cuộc có cái gì, nhưng là cảm giác này có chút sởn tóc gáy…Sự phân bố ở cánh đồng có điều quỷ dị, dù rắn chúa rất mạnh nhưng nó vẫn chưa đến gần khu rừng nửa bước, lẽ nào khu rừng này là lãnh địa của con thú nào đó còn đáng sợ hơn?Nghĩ đến khả năng này, tim Giang Hà đập nhanh hơn.“Trước tiên phải trốn đi đã.”Giang Hà quan sát xung quanh.Chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy một cái cây cao gần đó, trực tiếp trèo lên để ẩn nấp, đối với hắn, bây giờ chỉ có thể cảm thấy rời khỏi mặt đất mới an toàn.“Uỳnh!”“Uỳnh!”Trong rừng cây luôn có những âm thanh kỳ lạ phát ra, khiến người ta phải run sợ.

Giang Hà thành thành thật thật nằm trên cây, thở chậm hết mức có thể, không để cho dã thú chú ý.Đêm nay cứ trôi qua yên bình như vậy thì thật tốt…Giang Hà thầm nghĩ.“Uỳnh!”Mặt đất đột nhiên chấn động....Yên bình, chưa tới 3 giây đi.Giang Hà híp mắt, thận trọng nhìn xuống, chỉ thấy một bóng đen khủng bố xẹt qua mặt đất, bất cứ nơi nào nó đi qua, những tiểu thú đều bị giẫm đạp đến thảm thương.


Ngay cả một con thú có thể khiến Giang Hà cảm thấy uy hiếp cũng bị con thú này giẫm cái bẹp.“Xì xì---”Giang Hà hít một ngụm khí lạnh, đây là cái loại sinh vật quái quỷ gì vậy!“Uỳnh!”Bóng đen khủng bố kia lướt qua, để lại vô số xác chết trên mặt đất.Các lớp năng lượng tối đang trôi nổi, nồng độ năng lượng tối đang tăng lên nhanh chóng.

Ngay cả khi không tập luyện nghiêm túc, việc nằm xuống thôi cũng đủ tăng lên 3%!Tuy nhiên Giang Hà cũng không còn tâm tư tu luyện nữa.Giang Hà thở phào nhẹ nhõm khi con thú đáng sợ lướt qua, hắn không dám nhúc nhích thân mình trên thân cây, khẽ quay đầu lại, trên người đột nhiên chảy đầy mồ hôi lạnh!“Xoạt!”Một khuôn mặt toàn máu khủng khiếp hiện ra trước mắt hắn!Cái miệng nhọn hoắt, khuôn mặt đầy lông, kèm theo mùi máu tanh nồng nặc, đôi mắt to tròn đầy sát khí, điều đáng sợ hơn nữa là trong đôi mắt của nó không có con ngươi, chỉ có máu đỏ vô tận! Trong bóng tối này, nó trông thật rùng rợn!"Uỳnh!"Giang Hà bị sốc, suýt nữa ngã thẳng xuống mặt đất..

35: Mười Hai Giây

“Đây là thứ gì?"

Tinh thần Giang Hà chấn động.

May mà mấy ngày nay tu luyện khiến tố chất tâm lý hắn vô cùng vững vàng, mạnh mẽ khiến cơ thể mình ổn định rồi nhìn sang hung thú! Không ngờ nó lại là hung thú chim ưng, đầu mèo thân chim, bây giờ nó đang đứng ngầu lòi trên cành cây đối diện, nhìn chằm chằm hắn như con mồi.

Con Miêu Ưng.

Một giống loài đáng sợ, nghe nói do cú mèo biến dị mà thành, có được đôi cánh chim ưng và sự nhanh nhẹn của loài mèo, là một loài hung thú cực kỳ đáng sợ.

Miêu Ưng trưởng thành có sức mạnh đoán trước, trạng thái khí trở lên!

“Trạng thái khí trở lên!"

Nhớ đến phần giới thiệu về Miêu Ưng trong sách, cả người Giang Hà rét lạnh, hắn cảm thấy mình không phải là đối thủ của Miêu Ưng.

“Chạy!”

Giang Hà xoay người muốn bỏ chạy.

“Xì xì --”

Có tiếng chấn động nhẹ.

Thân thể Giang Hà cứng đờ, bởi lẽ hắn đột nhiên phát hiện một con Miêu Ưng thình lình xuất hiện ở phía khác. Hai hung thú đáng sợ, một trước một sau chặn mọi đường lui của Giang Hà!

“Thôi xong."

Lòng Giang Hà bỗng lạnh lẽo.

“Grào!”

Móng vuốt sắc lóe lên, ngập tràn khủng bố.

Miêu Ưng thét lên chói tai, mang theo sức mạnh khủng bố mà ập đến Giang Hà. Giang Hà bèn tung người nhảy khỏi cây, Miêu Ưng lập tức thay đổi phương hướng, tiếp tục lao đến tấn công. Ánh sáng trong rừng rậm vô cùng u ám, nhưng đối với Miêu Ưng không khác gì ban ngày!

“Không chạy thoát được rồi."

Đầu óc Giang Hà điên cuồng vận hành.

Sức mạnh của Miêu Ưng quá dữ dội, một khi ghì lấy hắn, hắn sẽ không có khả năng chạy thoát, trừ khi...

Giang Hà nhớ rõ, vừa rồi mới dùng vòng hắc ám vài giây để xử lý đội trưởng kia, có lẽ còn hơn nửa thời gian chưa được sử dụng. Nếu như bóng đêm hoàn toàn bao trùm, Miêu Ưng có mạnh đến đâu cũng vô dụng!

“Vù vù --”

“Vòng hắc ám!”

Giang Hà thúc giục vòng hắc ám.

Đêm đen.

Lại buông xuống lần nữa!

Khác với bóng đêm bình thường, bóng đêm của Giang Hà xuất hiện thì sẽ không nhìn thấy bất kì tia sáng nào, hắn thấy rõ mấy con hung thú ở xa đột nhiên va vào cây vì không thấy đường. Nhưng điều làm Giang Hà khiếp sợ hơn là hai con Miêu Ưng bỗng dưng hét lên, sau đó một con bên trái, một con bên phải chạy tới giết hắn!

Không hề sai lệch!

“Sao có thể chứ?”

Giang Hà biến sắc.

Vòng hắc ám đã ngăn cản tất cả ánh sáng, có thể khiến bất kỳ ai trở thành "người mù". Tại sao mấy con Miêu Ưng này không bị gì? Trong lúc vô tình, Giang Hà nhìn thấy con rắn biến dị đang dạo loanh quanh ngoài bìa rừng, thế là đột ngột hiểu ra. Con Miêu Ưng là kết quả của sự biến dị, năng lực đáng gờm của nó trong bóng đêm đến từ -- cảm ứng nhiệt!

Nói theo cách phổ biến hơn chính là tia hồng ngoại!

Nó thông qua cảm giác về nhiệt độ xung quanh hòng bắt lấy hắn, nói cách khác, vòng hắc ám không có hiệu quả!

“Ầm!”

Ánh sáng tản ra.

Đầu hai con Miêu Ưng đều tỏa ra luồng sáng khủng bố!

Sức mạnh đủ để xé toạc không khí kia sắp giáng vào người Giang Hà, mồ hôi trên trán hắn rơi đầy. Con át chủ bài mạnh mẽ như vòng hắc ám còn không hiệu quả, hắn biết phải làm sao đây?

Thật sự...

Kết thúc như vậy sao?

Hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, sao có thể chết ở đây được? Huống hồ rốt cuộc vòng hắc ám là gì, bây giờ hắn vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng. Cho dù hắn luôn có linh cảm mơ hồ rằng món đồ này không hề đơn giản, nhưng mãi chưa có cơ hội kiểm nghiệm.

Ai ngờ đâu...

Kết thúc sao?

Giang Hà thở dài, suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu: "Nếu mày có thể cản nhiệt thì tốt rồi."

“Ầm!”

Gần như cùng lúc.

Giang Hà có cảm giác vòng hắc ám trong cơ thể mình điên cuồng vận hành lần nữa!

Luồng sức mạnh quỷ quái nhoáng lên trong cơ thể hắn, thế giới trước mặt Giang Hà lại thay đổi lần nữa. Trong phạm vi mười mét của vòng hắc ám, màu sắc vốn tươi sáng bỗng nhiên trở nên u ám. Trên người mỗi hung thú như bị cướp mất thứ gì, xảy ra vài sự thay đổi kỳ diệu.

“Làm sao vậy?”



Tinh thần Giang Hà hoảng hốt, sau đó nhìn thấy Miêu Ưng vốn kiên quyết giương móng vuốt giết mình trở nên hoảng loạn.

Lẽ nào...

Giang Hà bỗng dưng mừng như điên.

Vòng hắc ám thật sự cản nhiệt! Không có ánh sáng, không có nhiệt độ, chỉ có rét lạnh vô biên và bóng tối, đây mới thật sự là đêm đen!

“Cơ hội tốt!”

Giang Hà không có thời gian suy nghĩ nhiều, dùng hết toàn bộ sức lực để nghiêng người thoát khỏi phạm vi tấn công. Nếu là ngày thường, Miêu Ưng chỉ cần hơi thay đổi phương hướng là có thể nhẹ nhàng xử lý Giang Hà. Nhưng bây giờ bọn nó mất đi mục tiêu, trở nên hoảng loạn không biết đi đường nào.

“Ầm!”

Hai con Miêu Ưng va vào nhau.

“Liii!”

Hai tiếng hét lớn chói tai, không ngờ chúng nó lại chém giết lẫn nhau.

Sao lại thành như vậy?

Giang Hà trợn trừng đôi mắt.

Cho dù không có cảm ứng nhiệt cũng không đến nỗi giết hại lẫn nhau chứ...

Từ từ.

Giang Hà phát hiện không phải nhiệt độ biến mất, mà là trong phạm vi bóng đêm, nhiệt độ của mọi người đều biến mất. Bây giờ Miêu Ưng hoàn toàn biến thành "người mù", hơn nữa còn gặp cảnh tấn công "sinh vật không rõ", đương nhiên nó chỉ có thể hăng hái chống lại.

“Bùm!”

“Bùm!”

Hai con hung thú khủng bố ở trạng thái khí đang chém giết nhau.

Trong bóng đêm, hai con Miêu Ưng hoảng loạn tỏa ra sức mạnh lớn nhất, muốn chém chết đối phương, Giang Hà ở đó còn đổ lửa thêm dầu, vứt ra không ít món đồ không đau không ngứa khiến bọn nó càng thêm rối bời. Chờ đến khi vòng hắc ám cạn kiệt năng lượng, hai con Miêu Ưng đã bỏ mạng.

“Vù vù --”

Một luồng năng lượng mờ nhạt tuồn vào cơ thể.

1%!

Giang Hà rất hài lòng.

Miêu Ưng tuyệt đối mạnh mẽ hơn rắn biến dị nhiều, nhưng cho dù Giang Hà dùng hết sức mạnh bùng nổ Nhị Liên Cước, hắn cũng chỉ có thể thừa dịp Miêu Ưng không đề phòng mà lưu lại vết thương mờ nhạt trên người chúng, quả thực đáng buồn. Vì vậy khi hai con Miêu Ưng chết đi, Giang Hà cũng không thu được bao nhiêu năng lượng tối.

Có thể được chia 1%, hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Ít nhất hắn còn sống.

Xử lý hai con Miêu Ưng xong, Giang Hà quả quyết trèo lên cây cao, sau đó mới có lòng dạ suy xét chuyện vừa xảy ra.

Vốn dĩ hắn có nguy cơ phải chết, vòng hắc ám đột nhiên bùng nổ khiến hắn còn sống. "Kỹ năng bóng tối hệ thần bí" thông thường như vòng hắc ám càng trở nên huyền bí với Giang Hà.

Vòng hắc ám, rốt cuộc mi là thứ gì?

Sự tò mò của Giang Hà bùng nổ mạnh mẽ.

...

Vòng hắc ám.

Tác dụng: Màn đêm buông xuống, xóa hết tia sáng và nhiệt độ.

Phạm vi: Trong phạm vi mười mét, nói cách khác, lấy Giang Hà làm trung tâm, quây bán kính mười mét thành vòng tròn. Không, nói một cách chính xác là hình cầu.

Thời gian: 12 giây.

Thiết lập lại: 00:00

...

Đây là số liệu Giang Hà có được sau vài lần sử dụng vòng hắc ám.

Dựa theo lý thuyết, nếu như loại bỏ ánh sáng và nhiệt độ cùng lúc sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn việc chỉ loại bỏ ánh sáng, nhưng điều khiến Giang Hà ngạc nhiên hơn là cho dù bây giờ vòng hắc ám có thêm chức năng loại bỏ nhiệt độ, thời gian duy trì vẫn là mười hai giây!

Dùng nhiều lần như vậy mà chẳng có tiến bộ gì hết!

Nói cách khác: Mỗi ngày hắn chỉ có thể trâu bò mười hai giây!

“Lần đầu thời gian ngắn còn chưa tính, tại sao cứ luôn là mười hai giây?"

Giang Hà lẩm bẩm.

Ngẫm lại nếu về sau bị người khác phát hiện kỹ năng bóng tối thần bí này, đặt cho hắn danh hiệu như "đàn ông chuẩn man mười hai giây", "anh chàng mười hai giây" các kiểu...

“Đúng là kiểu thời gian khiến người ta xấu hổ mà."

Giang Hà thở dài.

Nhưng bất kể hắn phỉ nhổ thế nào, vòng hắc ám cứ thích như vậy đó. Cho dù sử dụng bao nhiêu lần tách biệt, thời gian dùng mỗi ngày chỉ có mười hai giây.

Không nhiều cũng chẳng ít.

Từ khuya đến rạng sáng mỗi ngày, vòng hắc ám sẽ thiết lập lại thời gian! Phân tích một cách khoa học thì cảm giác kỳ diệu này không giống như nó đang khôi phục năng lượng, mà giống như nó đang tiến hành chuyện gì đó phức tạp, cuối cùng phản hồi cho ra kết quả là thiết lập lại!



“Quá kỳ quặc."

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Giang Hà.

Ví như một số kỹ năng bóng tối, sau khi thực hiện, nó cần thời gian khôi phục rồi mới sử dụng lần nữa, tránh cho cơ thể chịu tải quá mức dẫn đến kéo giãn cơ bắp gây tổn thương, thời gian đó được gọi là: Phục hồi! Thời gian phục hồi nhằm bổ sung năng lượng và hồi phục cơ thể.

Thế nhưng vòng hắc ám...

Nó vốn không thiếu năng lượng!

Cho dù 11 giờ 59 phút 48 giây ngươi mới bắt đầu sử dụng nó, đến khi rạng sáng, nó vẫn sẽ thiết lập lại, ngươi vẫn có thể sử dụng lần nữa!

Nói cách khác, ngươi có thể đồng thời sử dụng hai lần!

Giang Hà đã nếm trải thực nghiệm này.

Mười hai giây của vòng hắc ám sẽ không bảo tồn, qua thời khắc rạng sáng, nó vẫn là mười hai giây, không vì tiêu tốn năng lượng mà đợi chờ. Chỉ cần đến rạng sáng, nó sẽ thiết lập lại ngay! Cách thức quỷ quái này tuyệt đối khiến vòng hắc ám trở nên thần bí hơn nhiều, năng lượng cực hạn của nó là bao?

Tại sao rạng sáng nó thiết lập lại?

Nó tiêu tốn thứ gì?

Vì cái quần chi mà nó không tuân thủ định luật bảo toàn năng lượng?

Giang Hà có quá nhiều thắc mắc, nói một cách đơn giản, nếu dùng phương pháp khoa học thì hoàn toàn không giải thích nổi!

“Một ngày nào đó mình sẽ làm rõ chuyện này."

Giang Hà nói thầm trong lòng.

“Rào rào --”

Rừng cây đột ngột xôn xao hẳn lên.

“Hửm?”

Giang Hà hết hồn, nhìn xuống dưới

“Soạt soạt soạt!"

Hắn trông thấy một đám hung thú trong rừng đang điên cuồng tìm nơi trốn, có đứa chui xuống đào đất tìm đường về nhà, có đứa nằm bò trên cây như Giang Hà, những đứa còn lại dứt khoát nằm dưới đất giả chết. Tất cả động vật trong rừng gần như đồng thời trở nên hoảng hốt lo sợ.

“Chuyện gì sắp xảy ra nhỉ?"

Giang Hà hãi hùng khiếp vía.

Trực giác của động vật mạnh hơn con người rất nhiều, trực giác của hung thú sau khi biến dị càng thêm khủng bố, Giang Hà không cảm thấy sự rối loạn này không có nguyên do. Ngay tức thì, hắn cảm nhận được nguy cơ khiến lòng người sợ hãi đang không ngừng trào lên, cảm giác này... Có hung thú mạnh mẽ sắp thức tỉnh!

Rốt cuộc mạnh đến đâu?

Chẳng ai biết!

Giang Hà suy nghĩ nhanh như điện xẹt, đôi mắt nhìn lướt quanh rừng cây.

Phần lớn hung thú đều dựa vào "yên lặng", "ẩn nấp", "giả chết" để phòng bị, có lẽ đây là cách mà bọn nó đề phòng hung thú đáng sợ mỗi ngày, đáng để học hỏi! Nói vậy, chưa chắc hắn không có cơ hội. Bây giờ hắn trốn trên cây, nếu như nằm sấp không nhúc nhích, biết đâu có thể...

Ngay khi Giang Hà đang định làm vậy.

“Soạt!”

Trên cây kế bên, mấy con hung thú tò mò nhìn hắn.

Bấy giờ Giang Hà mới để ý thấy, cho dù hắn trốn trên cây nhưng quanh đây có không ít hung thú đều đang dõi mắt nhìn hắn!

Kiêng kỵ, sợ hãi, tò mò, giết chóc...

Sao lại thế này?

Tinh thần Giang Hà muốn nhảy dựng, cuối cùng nhớ ra mình đã bỏ qua điều gì.

Suy cho cùng hắn không phải hung thú trong rừng!

Hắn là con người!

Từ khi bước vào khu rừng này, hơi thở của hắn và hung thủ đã khác biệt! Hắn cho rằng mình ẩn nấp nép mình trong rừng, nhưng lại giống như ngọn đèn thắp sáng!

Thảo nào Miêu Ưng đuổi giết hắn!

Bây giờ những hung thú bình thường không có lòng dạ để ý hắn, nhưng hung thú khủng bố kia... Giang Hà không hề nghi ngờ, một khi nó thức tỉnh, rất có thể sẽ đập chết hắn như một con ruồi.

“Làm sao đây?”

Giang Hà đổ mồ hôi đầm đìa.

Đêm khuya ở ngoại thành đúng là cửu tử nhất sinh!

Thật ra vòng hắc ám có thể giúp hắn thoát một kiếp, nhưng mười hai giây ngắn ngủi đã tiêu hao hết sạch, bây giờ hắn chỉ là châu chấu sau mùa thu, vốn không nhảy nhót được bao lâu.

Trước mắt...

Hình như chỉ có thể chờ chết?

Giang Hà ngẩng đầu nhìn về nơi sâu thẳm trong rừng, nơi đó chỉ có bóng đêm vô tận và sự sợ hãi.

Bóng đêm.

Ngày càng sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.