Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 155: Ăn ngon không?



Nội tâm của Hùng Vệ hiện tại rất là bất lực. Hắn thật không hiểu rõ Mạc lão kêu hắn dạy cái lớp này làm gì, chịu đả kích sao? Muốn nói cho hắn biết nhân ngoại hữu nhân sao?.

Nói là nói thế, nhưng hắn cũng không thể hiện ra vẻ bề ngoài.

“Rất tốt, 2 người đều rất xuất sắc. Như vậy từ nay Vũ Minh cùng Lâm Dũng sẽ phụ giúp ta rèn luyện mọi người. Có ai có ý kiến gì không?”. Hùng Vệ nhìn đám người nói.

“Không có”. 

“Tốt, như vậy cả lớp chia ra tự đối chiến lẫn nhau. Cảm thấy đánh không lại có thể đến hỏi, đánh thắng thì nên suy nghĩ những sai lầm của mình mắc phải. Được rồi, bắt đầu đi”. 

Vũ Minh cùng Lâm Dũng liếc nhìn nhau 1 cái, đều nhìn thấy trong mắt nhau sự bất đắc dĩ, nhưng cũng đứng dậy đi phụ trách giúp đám người đối chiến chỉ điểm sai lầm cho họ.

Hùng Vệ nhìn 2 người Vũ Minh chỉ dẫn đám học sinh, hắn khẽ gật đầu lấy ra bảng điểm đánh vào cho 2 người họ 1 điểm A+.

Thoáng cái liền đến trưa, buổi học liền kết thúc. Hùng Vệ nói thêm 1 chút điều cần chú ý khi đối chiến liền kết thúc.

Vốn dĩ Vũ Minh đề nghị ra ngoài ăn trưa, nhưng là Vũ Na không muốn, hắn đành phải ở lại cùng họ ăn trong phòng ăn của trường. Thực ra lớp 12 rất tự do, cũng không nhất định phải tại trong trường ăn cơm, có nhiều người không mấy thích nơi đông người nên thường sẽ ra ngoài ăn.

Cũng không phải là thức ăn ở trường khó ăn hay có vấn đề gì. Chủ yếu là quá nhiều người, Vũ Minh không quá thích ồn ào nên chưa bao giờ ở phòng ăn ăn lấy 1 lần. Lần này xem như là ngoại lệ đi.

Đi vào trong phòng ăn họ liền thấy đám người đang xúm vào 1 chỗ.

“Chỗ đó làm gì mà ồn ào thế?”. Vũ Minh kỳ quái nói.

“Lại đó xem sao”. Lâm Dũng đề nghị.

Đám người đi đến đó, chỉ thấy có 2 người đứng tại trung tâm đang cãi nhau. 

“Chuyện gì thế?”. Vũ Minh vỗ vỗ vãi 1 tên học sinh lớp 11 hỏi.

“Hả? Học trưởng?”. tên kia quay qua thấy màu áo của Vũ Minh hơi bất ngờ bật thốt.

“Ừ, có chuyện gì vậy?”. 

“Hình như là vì chỗ ngồi mà ầm ĩ thì phải?”. 

“Chỗ ngồi?”. Vũ Minh có chút kỳ quái, chỗ ngồi làm sao mà quan trọng đến nỗi gây tranh cãi như thế?.

“Chắc học trưởng chưa từng ăn cơm ở phòng ăn nên không biết. Mỗi khối có 1 khu vực riêng, mà chỗ ngồi cũng phân theo cấp bậc. Giống như chỗ này, chỉ mấy đệ tử gia tộc lớn thường ngồi, còn những chỗ khác thì ngồi đâu cũng được”.

“Đây là luật ngầm, tuy rằng không được thừa nhận nhưng ai cũng biết chuyện đó. Mà cái tên thanh niên kia mới chuyển tới hôm nay, gia tộc giống như rất lớn, mà chỗ ngồi này vốn dĩ là chỗ hay ngồi của cô gái kia. Mà tên này lại chiếm mất, cho nên mới gây nên tranh cãi”.

“Cũng không phải là chỗ ngồi thế nào, mà là vấn đề mặt mũi. Không ai chịu nhường ai nên mới ra thế này”. tên kia giải thích.

“Ra thế. Thật đúng là trẻ con a. Mà chẳng lẽ tên kia không biết… luật này?”. Vũ Minh tò mò hỏi

“Hắn biết, ngày đầu tiên liền biết. Hơn nữa cái khu vực dành riêng cho mấy đệ tự gia tộc này còn rất nhiều chỗ, nhưng hắn nhất quyết chọn lấy chỗ này, mặc dù đã biết chỗ này có người”. tên kia nói.

“Xem ra là cố y gây chuyện a”. Vũ Minh cười nói.

Mấy người Lâm Dũng cũng nghe được Vũ Minh cùng tên kia trò chuyện. Vũ Minh cảm thấy không có gì thú vị cả liền nói.

“Đi ăn thôi”. 

“Tưởng gì hấp dẫn, ra chỉ là trẻ con cãi nhau”. Lâm Dũng vốn đang hứng thú, nhưng nghe ra lý do liền bĩu môi nói.

“Băng Băng, thôi bỏ đi, qua đây ngồi với ta”. 

Đúng lúc này 1 giọng con gái vang lên làm Vũ Minh hơi giật mình dừng lại, quay lại nhìn thì thấy Đường Nguyệt đi tới kéo cái người con gái vừa rồi đi.

Mấy người Lâm Dũng thấy Vũ Minh đột nhiên dừng lại liền hiếu kỳ nhìn quay, thấy Đường Nguyệt đám người đều bất ngờ.

“Đường Nguyệt, ngươi kéo ta làm gì”. Băng Băng quay qua kỳ quái nói.

“Chỉ là chỗ ngồi thôi, cần gì tranh cãi như thế, qua đây ngồi với ta”. Đường Nguyệt cười nói.

“Ta ngồi đâu cũng được, không quan trọng, nhưng hắn không thể ngồi chỗ của ta”. Băng Băng lắc đầu nói.

“Ha ha, đường đường Lý gia tiểu thư lại đi giao du cùng cùng 1 đứa con gái rễ cỏ. Không phù hợp thân phận ngươi cho lắm thì phải, đúng không? Lý Băng Băng?”. tên kia cười lớn nói.

“Chu Thiên, Chú ý ngôn ngữ của ngươi. Đường Nguyệt không phải người như ngươi có tư cách bình luận”. Băng Băng lạnh giọng nói.

Vũ Minh nghe thế có chút bất ngờ, vừa rồi còn chửi nhau như 1 người đàn bà chanh chua, không nghĩ tới lại có 1 bộ mặt lạnh lùng như này, thật đúng là không ngờ.

Nhìn qua giống như Đường Nguyệt cùng người này quan hệ không tệ lắm, xem ra cần điều tra 1 chút Lý gia này mới được. 

“Hai người biết nhau?”. Đường Nguyệt nhất thời sững sờ hỏi.

“Biết, sao lại không biết? Cô ta vốn là vị hôn thê của ta, ngươi nói xem quan hệ thế nào?”. Chu Thiên lạnh nhạt nói.

“Ta và ngươi sớm đã giải trừ hôn ước, đã là chuyện quá khứ, đừng có luôn mang việc này treo trước miệng”. Băng Băng lạnh lùng nói.

“Ngươi không nói ta thật đúng là quên, các ngươi Lý gia đến cửa từ hôn, hại Chu gia ta mất hết mặt mũi, ngươi nói xem, ta nên trả thù ngươi thế nào?”. 

“Hừ, ta cảm thấy như thế còn nhẹ. Chu gia các ngươi thật đúng là có mặt mũi nói chuyện này. Nếu không phải ta tình cờ bắt gặp ngươi làm cái chuyện thương thiên hại lý đó, có lẽ Lý gia ta đã bị các ngươi lừa gạt rồi”.

“Hắn làm cái gì?”. Đường Nguyệt sửng sốt hỏi.

“Hắn muốn làm trò đồi bại với 1 cô gái, nhưng là cô gái kia không muốn nên tự sát”. Băng Băng nói.

“Ngươi có bằng chứng sao? Hơn nữa, dù thật là ta làm. Chỉ là 1 đứa con gái tầm thường, thân phận hèn mọn mà thôi. Như cái người phía sau ngươi, biết đâu chừng hôm nào đó bị người khác…”.

“Câm miệng”. Lý Băng Băng không chờ hắn nói xong liền quát lớn.

“Hắn cho hắn là ai? Dám trù ẻo Đường Nguyệt?”. 

“Đúng thế, đúng là không biết sống chết”.

“Ha Ha, ta dám đảm bảo, tên này đầu óc nhất định vào nước. Học viên của Nam Thiên học viện không phải ai cũng có thể trêu chọc”.

“Đúng đúng, đừng quên Đường Nguyệt là ai”.

Đám người xì xào bàn tán, tuy nhiên cũng không dám lớn tiếng, dù sao họ cũng không muốn chuốc phiền phức vào người. Hơn nữa tên này trêu chọc nhầm người không nên chọc, ai sẽ đi cùng hắn so đo?.

Vũ Minh tách ra đám người đi đến, mấy người Lâm Dũng cũng đi theo phía sau. Thấy Vũ Minh tới, Đường Nguyệt bất ngờ bật thốt.

“Ca ca?”. 

“Suỵt”. Vũ Minh ra dấu hiệu im lặng, sau đó quay qua nhìn Chu Thiên cười nói.

“Ngươi là đại ca của đứa con gái rễ cỏ kia?”. Chu Thiên nhíu mày hỏi.

“Đúng thế, muội muội ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để ý”. Vũ Minh cười nói.

Đám người xung quanh gương mặt có chút kỳ quái, họ đều biết Vũ Minh, đặc biệt là sau khi từ võ giả liên minh về, tên của hắn toàn bộ học viện không ai không biết.

Họ cũng biết tính cách của hắn thế nào, cho nên thấy Vũ Minh đột nhiên chuyển biến thế này nhất thời có chút ngớ người. Nhưng là rất nhanh họ liền âm thầm cười.

Tên này xui xẻo rồi.

“Ha ha, muội muội ngươi không quá hiểu chuyện, ngươi đã dậy dỗ không được, chi bằng đêm nay đem đến chỗ ta, để ta giúp ngươi giáo dục nàng 1 chút”. Chu Thiên cười dâm tiện nói.

Hắn thấy Vũ Minh cười cười nói nói như thế liền cho rằng gia thế của Vũ Minh chẳng ra sao cho nên mới ăn nói khép nép với hắn như thế.

Vũ Minh đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Cái đó chút nữa sẽ bàn lại. Vị công tử này, chi bằng ta mời ngươi ăn cơm, xem như cho muội muội nhận lỗi, thế nào?”. 

“Đã ngươi có thành ý, ta liền miễn cưỡng chấp nhận vậy”. Chu Thiên đắc ý nói, ánh mắt còn đảo qua người Đường Nguyệt nhìn 1 chút.

Nghĩ đến Đường Nguyệt cơ thể tuyệt mỹ dưới người hắn run rẩy hắn liền không hiểu hưng phấn lên.

Vũ Minh thấy thế cười lạnh, sau đó nói.

“Lâm Dũng”. 

“Hắc hắc, tới ngay”. Lâm Dũng thừa biết Vũ Minh muốn làm gì, hắn cười hắc hắc 2 tiếng sau đó đến lấy 1 cái khay đựng đồ ăn trống, đeo vào bao tay, đi tới bên thùng rắc lấy 1 chút thức ăn bên trong để vào trong khay mang đến đưa cho Vũ Minh.

“Ngươi có ý gì?”. Chu Thiên thấy hành động của Lâm Dũng, quay qua nhìn Vũ Minh âm trầm nói.

“Mời ngươi ăn cơm a”. 

Vũ Minh nói xong, chưa chờ hắn kịp phản ứng, Lâm Dũng đi tới đá 1 phát vào 2 chân của Chu Thiên làm hắn nhất thời quỳ xuống, sau đó liền dùng 1 tay tóm chặt lấy 2 tay của hắn, tay còn lại nắm lấy miệng hắn bóp chặt khiến hắn không thể khép miệng lại.

“Uông a a”. bị bóp chặt miệng, Chu Thiên chỉ có thể ú ớ nói ra cái câu không rõ ràng như thế.

Trên thực tế hắn muốn nói “buông ta ra” nhưng lại nói không được.

Vũ Minh cầm khay cơm vừa rồi Lâm Dũng đưa cho đi tới, mang vào gang tay cười cười nói.

“Cơm ăn rất ngon, mùi còn rất thơm nha, Chu Thiên, Chu công tử, đừng bỏ phí”. 

Nói xong hắn liền bốc 1 miếng nhét vào miệng Chu Thiên sau đó bịt chặt miệng lại.

Đầy đồ ăn trong miệng, lại không thở được, hắn không có cách nào khác đành phải nuốt xuống, dù cho hắn có không muốn thế nào đi nữa.

Vũ Minh chậm rãi, chậm rãi nhét từng chút 1 thức ăn vào miệng Chu Thiên cho đến khi cái khay hết sạch đồ ăn. 

“Ăn ngon không?”. Vũ Minh bỏ tay ra cười nói.

“Ngon cái con… ưm, ưm…”.

Nói chưa hết câu liền bị Vũ Minh bịt miệng lại.

“Na tỷ, có mang theo nước hoa không?”. Vũ Minh quay qua nhìn Vũ Na hỏi.

“A… có”. Vũ Na còn đang sững sờ trước hành động của Vũ Minh, đột nhiên bị gọi làm giật mình vô thức đáp lại, sau đó lấy ra 1 bình nước hoa đưa cho hắn.

“Chu công tử, ngươi ăn cái gì lớn lên mà miệng thối quá. Ở đây ta có 1 bình nước hoa, để xem. Phoenix nhãn hiệu, rất mắc tiền đây. Dùng nó hi vọng miệng ngươi sau này không còn thối như vậy nữa”. 

“Ngoan, nói AAA nào?”. Vũ Minh cười nói.

Chu Thiên không tình nguyện chút nào nhưng bị Lâm Dũng bóp lấy miệng không khép lại được, sau đó Vũ Minh liền mở ra đổ toàn bộ chai nước hoa vào miệng Chu Thiên.

“Ực, ực…”. 

Sau đó Vũ Minh đứng dậy, Lâm Dũng cũng thả hắn ra. 

Chu Thiên ngay lập tức nôn thốc nôn tháo, gương mặt tái xanh dùng tay móc lấy họng mình hy vọng có thể nôn ra toàn bộ những thứ bên trong. Một lát sau hắn liền thỏa mãn ước nguyện, nôn ra toàn bộ những thứ vừa ăn xong ra ngoài.

“Ây da, Chu công tử, phải biết vệ sinh nơi công cộng nha. Ai đó giúp Chu công tử lấy chổi lau tới nào?”. Vũ Minh nhìn đám người cười nói.

“Ha ha, học trưởng, để ta lấy”. 1 tên học sinh cười lớn nói sau đó chạy đi lấy.

“Đáng đời, ngay cả Đường Nguyệt cùng dám mở lời xúc phạm”.

“Vũ Minh học trưởng uy vũ”.

“Ha ha, đã mắt. Hắn đáng nhận lấy điều này”.

“Ha ha ha, cười chết ta rồi”.

Đám học sinh cười lớn không thôi. Vốn dĩ Nam Thiên học viện rất hài hòa, dù cho là đệ tử gia tộc hay là đệ tử bình thường cũng không có khác gì nhau. Thậm chí là 1 số luật lệ ngầm nghiêng về phía đệ tử gia tộc, chỉ cần những người khác không nên vượt tuyến thì chẳng có vấn đề gì, dù sao mấy cái luật ngầm đó cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích hay gây khó chịu cho người nào cả, chỉ liên quan tới vấn đề mặt mũi của mấy tên đệ tử gia tộc mà thôi.

Nhưng Chu Thiên hắn phạm vào thì thôi đi, lại dám đường hoàng kêu Vũ Minh mang theo Đường Nguyệt ban đêm đến chỗ hắn để hắn “giáo dục”.

Đây khác nào tự tát vào mặt mình, hắn cho rằng hắn là ai? Lý gia hắn lấy cái gì so với Vũ gia?.

Vũ Minh nhìn Chu Thiên có chút dấu hiệu của ngộ độc, với thực lực phế vật Tụ Huyết cảnh tầng 7 của Chu Thiên hiện tại cũng chẳng là vấn đề gì lớn, đi uống chút thuốc là xong. Bên trong nước hoa có 1 chút chất hóa học, lại thêm thức ăn thừa, dẫn đến ngộ độc cũng không có gì là lạ.

Tên học sinh vừa rồi chạy vào trong lấy đồ lau chạy ra đưa cho Vũ Minh, Vũ Minh nhận lấy khẽ gật đầu cám ơn liền quay qua nhìn Chu Thiên, khống chế lực lượng vừa phải sau đó chân giơ lên đá mạnh 1 phát vào mặt hắn, nhất thời toàn bộ hàm răng của Chu Thiên đều rơi sạch.

“Lần sau ta còn thấy người mở mồm thối của mình ra nói câu nào không tốt, như vậy thì không phải chỉ là vào bệnh viện khám răng đơn giản như vậy đâu. Nhớ rõ chưa?!”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng”. Chu Thiên rối rít đáp.

Hắn lúc này nghe thấy đám người xung quanh gọi người trước mắt là ai. Cũng minh bạch mình trêu chọc vào người nào. Cho nên hắn không có chút nào dám oán hận, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ nói.

“Tốt, dọn sạch đống này đi”. Ném xuống cây chổi lau, Vũ Minh quay qua nhìn Đường Nguyệt cùng Lý Băng Băng nói.

“Đường Nguyệt, các ngươi còn chưa ăn đúng không? Kêu bằng hữu của ngươi qua đây ăn cùng chúng ta luôn đi”.

“Dạ. Đi thôi”. Đường Nguyệt vui vẻ đáp sau đó kéo Lý Băng Băng theo sau Vũ Minh đi qua bên khu vực phòng ăn dành cho lớp 12 ăn uống.

Nàng cũng không cảm thấy Vũ Minh làm gì quá đáng, dù sao Chu Thiên hắn nói lời nói khiến người rất tức giận, với tính cách của Vũ Minh, chỉ bắt hắn ăn 1 chút thức ăn trong thùng rác, uống 1 chai nước hoa cùng đá rụng hàm răng là đã nhẹ lắm rồi.

Thậm chí khi nghe Chu Thiên nói câu nói kia, nàng tâm giết người cũng khẽ nổi lên, làm gì còn chút nào đồng tình với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.