Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 164: Hóa ra là do di truyền



Đêm đó trên mạng xuất hiện 1 đoạn video.

Không sai.

Chính là cái đoạn video mà Vũ Minh thu lại, cũng có cả đoạn thu âm.

Cũng không phải là do Vũ Minh đưa lên. Mà là do ông nội hắn đưa lên.

Video vừa ra, trong vòng 3 giờ liền có hơn 500 triệu lượt xem, hơn 400 triệu lượt bình luận.

Tất cả mọi người đều chấn động.

Họ không nghĩ tới trong khu dân nghèo lại tồn tại những nơi như thế này.

Ngay trong đêm đó, lập tức hơn 1 triệu dân từ khắp nơi trên thế giới tổ chức thành đoàn xâm nhập vào các khu dân nghèo, mọi thành thị đều có những người tổ chức.

Phát hiện hơn 38 điểm như thế, giải cứu hơn 300 ngàn người khỏi cảnh cực khổ đó.

Sự việc chấn động toàn bộ liên bang. Hơn 130 người có liên quan trực tiếp bị bắt, phán xử thấp nhất là giam cầm 30 năm, hơn 1 nửa trực tiếp bị phán tử hình.

Võ giả liên minh trực tiếp ra lệnh, cho nên chỉ trong vòng 1 ngày liền giải quyết xong mọi việc.

Việc này nói sau.

Tất nhiên nhân vật chính của chúng ta hiện giờ đang ngủ ngon trên chiếc giường của mình, cũng không biết ngoại giới vì hành động của mình là triệt để trở lên hỗn loạn.

…..

Rất nhanh thời gian đăng ký của võ giả liên minh liền kết thúc. Hôm nay là ngày 15 tháng 2, Vũ Minh phải tiến tới nơi tập trung để xét duyệt.

Xét duyệt rất đơn giản, chỉ kiểm tra tâm tính, tu vi cùng kiến thức. Hơn 1 ngàn người tham gia trực tiếp bị loại 9 phần, chỉ vẻn vẹn còn lại có 102 người.

Theo sắp xếp, 102 người này chia làm 3 tổ, mỗi tổ 34 người. 

May mắn thay đám học sinh có thể tự do chọn đội cho mình, tất nhiên Vũ Minh cùng Lâm Dũng đi chung 1 tổ, dù sao Lâm Dũng hắn cũng theo Vũ Minh mà đến, cũng không có lý do gì lại tách ra.

Mà lần này, Vũ Minh lại gặp được người quen.

“Cao Hải, Vân Phong, 2 người các ngươi cũng tham gia?”. Vũ Minh nhìn thấy 2 người này liền hơi giật mình. 

“Đương nhiên, làm sao có thể không tham gia được”. Cao Hải cười lớn nói.

“Ta nhớ được các ngươi cũng không thiếu tiền đi? Vì cái gì phải liều tính mạng tham gia trò chơi mạo hiểm này?”. Vũ Minh khó hiểu hỏi.

“Chúng ta chỉ là tò mò, muốn biết xem rốt cuộc giấu bí mật gì. Còn ngươi? Ngươi tham gia vì cái gì?”. Cao Hải cười hỏi.

“Nhàm chán”. Vũ Minh nhún vai nói.

“Nhàm chán?”. 

“Đúng thế”.

“Ngươi thật đúng là khác người”. 

“Ha ha, quá khen. Vân Phong, dạo này vẫn khỏe chứ?”. Vũ Minh cười nói nhìn Vân Phong hỏi.

“Vẫn tốt”. Vân Phong lạnh nhạt nói.

Vũ Minh cười gật đầu, quả nhiên không có thay đổi gì, vẫn ít lời như xưa.

“Giới thiệu cho các ngươi, đây là Lâm Dũng, huynh đệ tốt của ta, còn đây là Cao Hải cùng Vân Phong, chúng ta biết nhau trong trung tâm giải trí”. Vũ Minh mỉm cười vỗ vai Lâm Dũng nói.

“Ngươi tốt”.

“Ngươi tốt”.

Lâm Dũng cùng 2 người Vân Phong, Cao Hải nắm tay nói.

“À đúng rồi, 2 người Vân Hương với Cao Đạt đâu? Họ không tham gia sao?”. Vũ Minh hiểu kỳ hỏi.

“Thực ra chúng ta trốn đi, ban đầu gia đình biết chúng ta muốn đi nên cấm túc, chúng ta khó khăn lắm mới trốn ra được, 2 người kia cũng không biết chuyện này”. Cao Hải gãi gãi đầu nói.

“Cần thiết phải trốn sao?”. Vũ Minh sờ đầu không hiểu.

“Nói nhảm, chúng ta lại không phải ngươi tên thiên tài võ giả này, gia đình làm sao để chúng ta tự do phát triển”. Cao Hải trừng mắt nói.

“Được rồi, xem như ta không nói”. 

“Rốt cuộc phải chờ bao lâu mới lên đường đây? Đã hơn 12 giờ trưa rồi”. Lâm Dũng nhìn đồng hồ nói.

Lúc này bên ngoài đi vào 1 đám người, mọi người bên trong đều bị đám người này hấp dẫn ánh mắt, bởi vì trên người họ mặc đại biểu cho võ giả liên minh, không gây chú ý cũng không được.

“Đến đông đủ cả rồi chứ?”. 1 người trong đám người đi lên nhìn đám học sinh hỏi.

“Vậy ta xem như là đủ rồi đi”. thấy đám người nhìn nhau không nói gì, tên kia cũng biết mình hỏi câu dư thừa, dù sao đám người này tập hợp từ rất nhiều nơi trên thế giới, không quen nhau thì làm sao biết đủ hay thiếu.

“Hiện tại mỗi người nhận lấy 1 đơn hiệp định bảo mật, sau đó ký tên lên trên đó. Sau khi ký, ta mới có thể nói cho các ngươi toàn bộ sự việc. Nếu ai muốn rút lui, thì hiện tại còn kịp đấy”.

“Có ai muốn rút lui không? Không ai sao? Tốt thôi, đưa hiệp định bảo mật cho họ”. tên kia quay qua nhìn người phía sau nói.

Một lát sau mỗi người đều cầm trên tay 1 tờ giấy, phía trên nội dung rất đơn giản.

Mọi sự việc xảy ra tại đây, không thể tiết lộ với người khác, không thể tiết lộ bất kỳ 1 chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Dù vô tình hay cố ý tiết lộ đều sẽ vi phạm hợp đồng. Lúc đó võ giả liên minh sẽ dùng toàn bộ sức mạnh giết sạch những người biết chuyện.

Đám người khẽ run lên.

Đây là bí mật gì mà lại để cho võ giả liên minh coi trong đến thế? Lại không tiếc vận dụng toàn bộ sức mạnh chỉ để giấu đi chuyện này?.

“Ký xong hết rồi chứ? Nộp lên đi”.

“Hiện tại ta sẽ nói cho các ngươi biết chuyện này là thế nào”.

“Cũng đừng mở ra ghi âm hay thu hình làm gì, mọi thiết bị ở đây đều đã bị vô hiệu hóa, các ngươi không có cách nào phát đi bất kỳ tin tức gì đâu”.

Dừng lại 1 chút hắn nói tiếp.

“Các ngươi bây giờ đang tiếp xúc với bí mật lớn nhất thế giới”.

“Chúng ta gọi nó là Bí Cảnh”.

“Đúng thế, các ngươi có thể nghĩ đó là nơi chôn giấu kho báu, đan dược, công pháp từ thời xa xưa cho đến bây giờ. Những nơi như thế này đã tồn tại từ mấy trăm ngàn, thậm chí là mấy tỷ năm trước”.

“Hiện tại các nươi trên thế giới xuất hiện những nơi như thế này có tổng cộng 11 nơi, và đây là nơi thứ 12 xuất hiện”.

“Những nơi khác chúng ta đã thăm dò kỹ càng. Nhưng là chỉ có nơi này là hung hiểm nhất, đáng sợ nhất. Chúng ta đã mất đi hơn 1000 tinh anh võ giả”.

“Bên trong chứa đựng sự nguy hiểm vô cùng kinh khủng mà không 1 ai biết tới. Nhưng cũng chưa đựng tài bảo vô cùng to lớn. Mà các ngươi nhiệm vụ chính là thoát khỏi đó, sau đó kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua”.

“Bên trong chỉ cho phép từ Dung Linh cảnh trở xuống mới có thể vào, cho nên các ngươi mới có cơ hội tiếp xúc với bí mật này”.

“Bên cạnh đó, tất cả những thứ các ngươi đạt được bên trong chúng ta sẽ không lấy đi bất kỳ thứ gì, chỉ cần các ngươi có thể mang ra, nó liền thuộc về các ngươi”.

“Tất nhiên, cũng đừng nghĩ tới việc dùng không gian trang bị, thứ đó hoàn toàn vô dụng, bên trong bất kỳ bí cảnh nào đều có cấm chế không gian, cho nên dù muốn các ngươi cũng không thể dùng được”.

“Bên trong nguy hiểm thế nào ta cũng không nói thêm, các ngươi chỉ cần sống sót thoát khỏi đó là được. Có ai có câu hỏi gì không?”. nói xong hắn nhìn quanh đám người hỏi.

“Ta có, ta muốn biết chúng ta vào đó sẽ hành động như nào? Do ai tới chỉ huy?”. 1 tên học sinh giơ tay lên hỏi.

“Người chỉ huy do chính các ngươi tuyển ra, điều này chúng ta sẽ không quan tâm. Các ngươi đều là tinh anh học sinh, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, thì tốt nhất nên ở nhà trồng rau đi”. 

“Việc duy nhất các ngươi cần làm là chia ra làm 3 nhóm, sau đó chọn ra đội trưởng dẫn đội, bởi vì bên trong có 3 con đường phải đi, chúng ta không biết rốt cuộc phía sau là cái gì, cho nên mỗi nhóm sẽ đi 1 đường. Còn ai có câu hỏi sao?”.

“Vậy chúng ta sẽ đến đó bằng gì? Mở cổng không gian sao?”. 1 tên học sinh học.

“Ngươi hỏi 1 câu rất ngu ngốc, ta đã nói rất rõ ràng, nơi đó có cấm chế không gian, không thể mở không gian cổng, ta thật nghi ngờ ngươi làm sao có thể qua vòng xét duyệt. Còn ai có câu hỏi nào khác không? Không có sao? Vậy tốt, ra bên ngoài tập hợp đi”. tên kia nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, 3 chiếc máy bay vận tải đã chờ họ sẵn ở đó. Sau đó đám người đồng loạt đi lên lên theo đội của mình vào khoang máy bay.

Sau khi đi lên, 1 người của võ giả liên minh bước vào. 

“Các ngươi sẽ được đưa đến cách vị trí ra vào 1 ngàn mét, bởi vì máy bay tiếp cận nơi đó liền sẽ gặp vấn đề vào rơi mất. Cho nên các ngươi phải đi bộ về phía Bắc, cứ như thế đi”. 

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, cửa khoang đóng lại. Bên trong đèn hiện lên, bên trong khoang máy bay có chút trầm mặc, sau 1 lúc mới có người lên tiếng.

“Các ngươi nói, ai sẽ làm đội trưởng đây?”. 

“Ta nghĩ đội trưởng phải có đủ thực lực, nhân phẩm, đầu óc phải tinh táo, phán đoán chính xác tình hình, như thế mới có thể tín nhiệm”.

“Không sai, nếu như chỉ có thực lực mà không có nhân phẩm, đến lúc đó gặp nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ hại chết chúng ta để thoát thân”.

“Có ai muốn tự đề cử không? Ta nghĩ nếu để bầu chọn sẽ rất mất thời gian”.

“Được rồi, vậy ta nói đi. Ta tên Jax, và ta muốn làm đội trưởng, ta thực lực là Thông Mạch cảnh tầng 3, ta nghĩ với thực lực này cũng thuộc hàng thiên tài rồi”. 1 tên học sinh đứng lên nói.

“Ngươi không có nổi danh, chúng ta cũng không thể nào biết được ngươi làm người thế nào”. 1 tên khác nói.

“Ngươi có thể tự lên mạng tìm hiểu, ta rất nổi danh tại Tây thành, Amila thành phố”. 

“Đó là nơi nào? Chưa nghe nói qua”.

Nghe thế Jax nhất thời mặt đen lại.

“Vậy để ta tới, tự giới thiệu, ta là Trác Mục, Đông Thần học viện. Thực lực Thông Mạch cảnh tầng 4, không biết ta đủ tư cách để làm đội trưởng sao?”.

“Đông Thần học viện? 8 đại học viện đứng đầu? Loại người như ngươi cũng không thiếu tiền, ngươi vì cái gì tham gia cái này?”. 1 người chất vấn hỏi.

“Bí mật như thế ai lại không muốn tiếp xúc? Ta nghĩ các ngươi cũng đều như thế, đúng không? Dù sao làm võ giả, sớm muộn cũng có ngày chiến đấu với ma thú, có thể chết dưới miệng của ma thú, hoặc cả đời chỉ là 1 kẻ bình thường không tiếng tăm gì”.

“Nhưng người tham gia ta nghĩ chỉ có mấy lý do này mới đăng ký đi, ta nói có đúng không?”. Trác Mục cười nói.

“Ngươi nói không sai, ai cũng sẽ chết, chỉ là chết sớm hay muộn thôi”.

“Vậy ta làm đội trưởng, có ai có ý kiến không? Dù sao ta cũng là Đông Thần học viện người, nhân phẩm hẳn là cam đoan đi?”. Trác Mục nhìn quanh nói.

“Đông Thần học viện ta thấy nhiều, nhân phẩm cũng không thế nào tốt”. Lâm Dũng lúc này mới lên tiếng.

“Ngươi là ai? Dám sỉ nhục Đông Thần học viện ta?”. Trác Mục tức giận nói.

“Ha ha, lần đó ta cũng gặp Đông Thần học viện người, đặc biệt là cái tên Wiliam Hill kia, thực lực thì yếu, hành xử thì chẳng ra sao, đầu óc thì ngu ngốc. Các ngươi Đông Thần học viện là như thế sao? Trở thành truyền thống rồi à?”. Lâm Dũng cười nói.

“Lập tức xin lỗi, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống máy bay”. Trác Mục đôi mắt tức giận nhìn Lâm Dũng nói.

“Ấy, ngươi đừng nghiêm mặt, thật nhìn rất buồn nôn”. Lâm Dũng đột nhiên đưa tay ra phía trước, quay mặt đi nói.

“Vậy sao? Ta sẽ để cho ngươi biết buồn nôn là như thế nào”. Trác Mục cười lạnh nói.

“... Ngươi hay là cứ nghiêm mặt đi, ngươi cười càng buồn nôn hơn”. Lâm Dũng bất đắc dĩ nói.

Đám người nghe thế liền bụm mặt, đôi vai run rẩy, đủ biết họ kìm nén tiếng cười thế nào.

Họ không dám đắc tội Trác Mục, dù sao học sinh Đông Thần học viện cũng không phải dễ trêu.

“Ha ha ha”. Vũ Minh cùng 2 người Cao Hải và Vân Phong lập tức cười lớn.

“Các ngươi muốn chết”. Trác Mục thấy thế gần như muốn bạo phát.

“Khoan đã, ngươi họ Trác, có phải là Trác gia Đông thành hay không?”. Lâm Dũng đột nhiên cản lại nói.

“Biết sợ rồi sao? Muộn rồi”. Trác Mục gương mặt dữ tợn nói.

“Không phải, ban đầu ta tưởng là do ngươi đi phẫu thuật chỉnh hình, hóa ra ngươi gương mặt như thế buồn nôn là do di truyền, trách lầm ngươi, thật xin lỗi”. Lâm Dũng thành khẩn nói.

“Ha ha ha ha ha”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.