“Ngươi con mẹ nó câm miệng lại, ta còn chưa nói xong”. Vũ Duệ tức giận quát.
“Hồn thể chia làm 2 loại, 1 loại là Hồn Linh, cái khác là Hồn Thực. Đương nhiên trước kia những thứ này chỉ có thể tồn tại tại vũ trụ hải, đây là quy tắc. Nếu không vũ trụ sớm đã loạn”.
“Hồn Linh là loại sẽ đi vào luân hồi, không có bất kỳ cái gì tác dụng. Nó sẽ trôi nổi ở vũ trụ hải cho đến khi rơi vào luân hồi”.
“Mà Hồn Thực…”.
“Chó chết”.
“Grào”.
Chưa nói hết lời liền kém chút bị tên ở dưới hất ra, tức giận, Vũ Duệ liền 1 đấm đánh xuống mới khiến hắn an ổn hơn 1 chút.
“Hồn Thực, là cường hãn linh hồn. Cũng không phải khi còn sống thực lực mạnh bao nhiêu thì hồn thể mạnh bấy nhiêu. Ngay khi vừa chết, trong vòng tích tắc đó, linh hồn sẽ trải qua 1 loại gọi là Vọng Thực tẩy lễ”.
“Chịu đựng được liền trở thành Hồn Thực. Khi đó linh hồn liền có thể được phép tồn tại, đương nhiên là tồn tại tại vũ trụ hải, tại đó sẽ đảm nhiệm 1 loại trọng trách nào đó do người đứng đầu chỉ định”.
“Hồn Thực bình thường thông qua hấp thụ tử vong khí do vũ trụ hải tỏa ra, mà cực đoan Hồn Thực sẽ thôn phệ linh hồn khác tăng cường thực lực”.
“Mà cách tu luyện của hồn thể rất đơn giản, cũng chỉ có duy nhất. Đó là khống chế ý niệm”.
“Ý niệm không phải là dùng để khống chế những thứ xung quanh, mà khống chế lấy sức mạnh linh hồn, mà thế quái nào linh hồn ngươi sức mạnh khi ở hồn thể như thế lớn? Mẹ nó cũng tới Dung Linh cảnh rồi?”. Vũ Duệ nhướng mày nói.
“Ta mẹ nó làm sao biết, còn nữa, dùng ý niệm khống chế sức mạnh là làm thế quái nào được?”.
“Ngươi mẹ nó là óc heo sao? Ngươi hiện tại dùng sức đè hắn là làm thế quái nào?”.
“Ta mẹ nó làm sao biết”.
Vũ Duệ nghẹn lời.
Con mẹ nó đây là chuyện gì? Ngươi không biết thế người làm thế quái nào đánh nhau được?.
Vấn đề là chính bản thân hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa cũng không biết ý niệm là dùng như thế nào. Bởi vì chính hắn cũng chỉ sử dụng ra rất ít thực lực, nếu không đường đường chưởng khống 1 thế giới làm sao đánh không lại 1 hồn thể được?.
“Khặc khặc khặc. Các ngươi chỉ có thế này thôi sao?”. Đột nhiên tên kia cười gằn 1 tiếng, sau đó đột nhiên tan biến thành từng làn khói đen bay ra ngoài, rồi lại tụ hợp lại cách đó không xa.
“Khặc khặc khặc”.
“Câm miệng, mẹ nó ngươi cười liền khiến người khác khó chịu”. Vũ Minh chống tay lên đầu nói.
“Một lát nữa liền không còn khó chịu. Khặc khặc khặc”. Tên kia cười vài tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn.
Tiếng hét vô cùng chói tai, giống như bên tai người có hàng vạn con muỗi bay qua bay lại như thế. Cực kỳ khó chịu.
Vũ Duệ biến sắc. Chưa kịp nói gì thì bên ngoài lao vào hàng trăm bóng đen bao vây lấy họ.
“Cái…”.
“Các con của ta, giết chúng”. tên kia cười ha hả nói.
“Chạy”. Vũ Duệ hét lớn.
Không cần chờ hắn nói, Vũ Minh liền đã hướng về phía trước chạy rồi, nhưng là chạy được vài bước liền dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía “thi thể” của hắn.
“Chạy mau, linh hồn ngươi còn thì thi thể an toàn, đừng có quan tâm”. Vũ Duệ đẩy hắn 1 cái nói.
Vũ Minh nghe thế liền không do dự nữa hướng về phía trước chạy theo Vũ Duệ. Xuyên qua bức tường, hai người đồng loạt giật mình đứng lại. Bên ngoài là la liệt xác chết…
Không.
Đúng hơn là xác không hồn.
Bởi vì 2 người đều biết được những “cái xác” này đều là bị chiếm hữu qua.
La liệt trên đất đầy là ma thú cùng động vật biến dị. Mặc dù chứng kiến chết chóc không biết bao nhiêu lần, Vũ Minh cũng không kiềm chế nổi trong lòng lạnh léo.
Những thứ này thật quá mức khủng bố.
Nghĩ đến cảnh chúng nó chiếm hữu lấy thể xác nhân loại, sau đó tiếp cận người khác…
“Grào”.
Đám bóng đen từ trong bức tường lao ra, 2 người Vũ Minh lập tức vắt chân lên cổ chạy.
Xẹt.
Cái quỷ gì?.
Nhìn bàn tay mình biến dạng thành thanh kiếm không chuôi, Vũ Minh nhất thời sửng sốt.
Ngay lúc này, phía sau lưng truyền đến tiếng gió, Vũ Minh lập tức quay người chém 1 cái. Cái bóng đen vừa lao tới lập tức bị chém thành 2 khúc, nhưng nó cũng không có chết mà bắt đầu từ từ hợp lại trở lại như ban đầu.
Vũ Duệ quay lại lập tức đẩy lùi vài cái bóng đen, 2 người dừng lại tại chỗ bắt đầu chống cự.
“Ngươi thế nào làm được?”. Vũ Duệ nhịn không được quay đầu lại hỏi.
“Ta mẹ nó cũng muốn biết a”. Vũ Minh tức giận nói.
“Ngươi…”.
Trong khi 2 người còn đang ở bên ngoài chiến đấu, thì bên trong, tên kia đang bắt đầu có những hành động kỳ quái. Xung quanh từng bóng đen xuất hiện, sau 1 lúc, trên mặt đất hình thành 1 vòng tròn kỳ quái, giống như cái hình tròn truyền tống quyển trục mà Vũ Minh lấy được như thế.
Từ đó bước ra 1 người, người này nhìn xung quanh nói.
“Chuẩn bị xong chưa?”.
“Đã xong thưa chủ nhân”.
“Bắt đầu đi”.
Tên ban đầu Vũ Minh gặp lúc này hiện rõ nguyên hình. Nếu Vũ Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này là ai.
Bởi vì người này chính là trí năng sinh mệnh - A Linh.
Ngay sau đó, A Linh từ từ điều khiển 1 số cơ quan hình thành 1 cái truyền tống trận cực kỳ khổng lồ.
Trong thời gian đó, A Linh còn khống chế 1 cơ quan muốn đem Vũ Minh giết chết, nhưng là bị người kia cản lại.
“Dừng tay, cứ để yên đó. Hắn còn có tác dụng”.
“Vâng, chủ nhân”. Mặc dù không hiểu thế nào, nhưng A Linh vẫn thu lại.
Lúc này nằm ở phía ngoài vòng năng lượng của liên bang, trên đỉnh cây cao nhất kia xuất hiện 1 truyền tống trận phủ xuống.
Trên bầu trời xuất hiện từng vệt sáng nối đuôi nhau xếp thành hình thù kỳ quái.
Rầm rầm rầm.
Tiếng sấm sét vang lên, bầu trời bắt đầu bị phủ kín bởi mây đen. Từng đường sấm sét đánh xuống dưới đất, đáng tiếc bị vòng năng lượng cản lại. Nhưng không vì thế mà nó dừng lại, bởi vì sấm sét toàn bộ đều đánh xuống vòng năng lượng.
Hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Bạch Tử đứng ở trên không trung, nhìn lấy đầy trời tia sáng, hắn cảm giác, cái ngày này rốt cuộc tới.
Xẹt.
1 tiếng sét.
1 âm thanh.
Tiếng sét đánh khủng bố nhất, cũng kêu to nhất, gần như toàn thế giới người nào cũng nghe thấy nó.
Họ không biết có chuyện gì, nhưng trong lòng ẩn ẩn có cảm giác có 1 nguy cơ đang tới gần.
“Bắt đầu rồi”. Bạch Tử lẩm bẩm, sau đó quay qua nhìn Quân Tinh Trúc nói.
“Chuẩn bị đi”.
“Vâng”.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên. Toàn bộ quân đội, săn ma đoàn cùng võ giả liên minh lập tức rút vũ khí.
Ầm ầm ầm.
Từng tiếng vang kêu lên, giống như là tiếng trống, nhưng nghe rõ liền có thể cảm nhận được đó cũng không phải tiếng trống. Mà là tiếng bước chân, rất nhiều tiếng bước chân.
Rầm rầm rầm.
Từ bên trong các cấm địa phát ra từng tiếng kêu lớn, ngay sau đó…
Hằng hà sa số ma thú cùng động vật biến dị từ bên trong ùa ra.
“Tấn công”.
“Tấn công”.
“Tấn công”.
Từ phía xa, xe tăng, pháo laze trực tiếp hướng cửa bí cảnh bắn phá.
Trên trời máy bay chiến đấu bắt đầu rải bom khinh khí. Những người khác thì cầm chắc súng năng lượng trong tay hướng cửa bí cảnh bắn tới dù cho không nhìn thấy gì cả.
“Quác!!!”.
Trên bầu trời, từ phía xa xuất hiện hàng trăm vạn con ma thú phi hành bay khắp bầu trời.
Cuộc chính chính thức nổ ra.
Chiến đấu cơ gặp phải phi hành ma thú liền giống như lâm đại địch, không còn tiếp tục thả bom mà bắt đầu quay tròn tránh né cùng bắn trả.
Tuy rằng hỏa lực cực nhiều, nhưng là dù cho như thế, ma thú số lượng thực sự quá lớn. Lớn tới mức hàng ngàn xe tăng, súng laze bắn phá cũng không cản lại được bước tiến của nó.
Mà đây chỉ là 1 cửa bí cảnh mà thôi.
Còn lại 11 điểm khác so với tại đây cũng không kém chút nào. Về phần võ giả liên minh, họ đang thủ vững lấy cánh cửa.
Nơi này mức độ so với những chỗ khác áp lực khủng bố hơn gấp nhiều lần.
Bởi vì từ dưới biển chui lên từng con bạch tuộc khổng lồ, các loại động vật biển đều có.
Thậm chí cấp 9 ma thú ngay từ đầu liền xuất hiện 2 con.
Đương nhiên pháo laze cấp S là có thể giết chết chúng, nhưng vấn đề là chúng không ngu ngốc đứng 1 chỗ cho họ bắn phá.
Và dĩ nhiên, những cấp cao ma thú này hoàn toàn do mấy người Quân Tinh Trúc tới đánh.
“Vì nhân loại”.
“Vì nhân loại”.
“Giết”.
“Giết”.
Nhìn thấy vũ khí nóng cản không được bước chân của chúng, đám người bắt đầu cầm chặt vũ khí lao lên. Miệng không ngừng hô to “giết” cái từ này.
Thoáng cái 2 bên liền lao vào nhau.
Bạch Tử nhìn xuống bên dưới 2 bên lần lượt thay nhau tử vong, hắn lạnh nhạt không có lên tiếng. Cũng không cần thiết.
Hắn đang chờ.
Chờ cho thứ kia từ trong bí cảnh lao ra.
Không sai, cũng chính là thi thể của Song Dực Sư Ưng Vương.
Thi thể của nó đã được đưa tới bên trong, mà bên trong đang dùng lấy 1 nghi thức để đưa linh hồn vào khống chế lấy nó.
Một khi thành công, Song Dực Sư Ưng Vương liền sẽ phá vỡ cấm chế xông ra ngoài. Nếu không phải do cấm chế, Bạch Tử sớm đã đi vào dẹp xong toàn bộ những thứ này rồi.
Đừng quên hắn là 1 pháp sư, càng quan trong hơn là chủ nhân vũ trụ hải là sư phụ của hắn. Đối phó với đám tạp ngư này chẳng mất chút sức nào cả.
Mà lúc này, tại liên bang đã triệt để rối loạn.
Ngay cả cảnh sát cũng khó thể bình tĩnh được.
Bởi vì, trên mạng đang trực tiếp lấy cảnh chiến đấu này.
“Ông trời a”.
“Ông trời a”.
“Ông trời a”.
“Ông trời a”.
Không biết có bao nhiêu người bật thốt lên câu này.
“Đây là có chuyện gì? Tại sao lại xẩy ra chuyện thế nào?”.
“Nhân loại sắp diệt vong sao?”.
“Rốt cuộc chúng ta bị giấu diếm những thứ gì?”.
“Ta… ta mẹ nó cũng là Thông Mạch cảnh a, tại sao ta lại không thể đi lên đó chiến đấu cùng họ?”.
“Chết rồi, chết rồi, thật nhiều người chết”.
“Cái này rốt cuộc sẽ chết bao nhiêu người đây? Chúng ta có hay không có phần thắng?”.
Đám dân mạng nhìn trực tiếp kinh hãi không thôi. Bởi vì cái tên đang trực tiếp kia điều khiển lấy máy quay phim từ xa mấy ngàn mét trên cao quay lại. Hơn nữa do từ trên cao nên đám người đều có thể nhìn rõ toàn bộ.
Ma thú cùng động vật biến dị như đàn kiến đang bâu xé con mồi, mà quân nhân cùng những võ giả khác đều lần lượt bị cắn xé ngay cả xác cũng không còn.
Quá điên cuồng.
Quá kinh hãi.
“Ta… ta không biết có chuyện gì… nhưng là… nhưng là ta không thể đứng nhìn được nữa”.
Tên đang ghi hình trực tiếp run lẩy bẩy nói, trong giọng nói của hắn tràn ngập tức giận cùng bất lực.
“Ta vốn là 1 tên phú nhị đại, tiền xài không hết, thích ăn chơi đua đòi, cho nên ta thực lực rất thấp kém thấp kém, nhưng là những người này vì chúng ta mà chiến đấu. Họ chết đi thì chúng ta cũng sẽ không sống nổi”.
“Như thế kinh khủng ma thú, hoàn toàn có thể mài nát toàn bộ vòng năng lượng”.
“Các ngươi là thoát không được, cũng không có nơi nào để trốn tránh”.
“Ta không thể đứng nhìn, cho nên ta muốn cùng họ đứng chung 1 chỗ chiến đấu. Những người xem thân mến, nếu các ngươi không muốn sống chui sống nhủi suốt quãng đời còn lại. Vậy thì liên lạc liên bang, liên hệ cảnh sát, bắt đầu tiến công lại đây cùng những người này chiến đấu đi”.
“Nhớ kỹ tên ta, ta gọi Lăng Tam Nha”.
Nói xong, tên kia đứng bật dậy, trước sự chứng kiến của toàn thể thế giới. Đạp lên phi hành khí lao về chiến trường.
Hành động này không biết khiến bao nhiều người kinh ngạc.
Cũng rung động.
Ngay khi nhìn thấy hắn bị hàng trăm con ma thú bay tới xé nát, cả thế giới chết lặng.
Sau đó lần lượt từ nơi này tới nơi khác, từ thành này tới thành khác.
Toàn thể nhân dân bắt đầu hướng về phía sở cảnh sát cùng trụ sở liên bang tiến tới.
Ngạc nhiên thay lần này cảnh sát không có ngăn cản, mà cùng họ gia nhậc cùng 1 chỗ.
Mục đích của họ chỉ có duy nhất 1 điều.
Bước ra ngoài vùng hoang dã, cùng nhân loại chiến đấu.