Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 210: Mục đích thật sự



“Hắn… vừa nói… cái gì?”. Vũ Chấn Quân sững sờ tại chỗ.

Vũ Nguyên cùng mấy người Quân Tinh Trúc cũng chấn động không kém.

Vũ Minh hắn nói lời như thế, chẳng khác nào đang tuyên bố cùng Vũ Chấn Quân đoạn tuyệt quan hệ.

Mà mấy người Quân Tinh Trúc càng rõ ràng hơn, Vũ Minh làm thế, cũng chỉ vì 1 người con gái, chính là cái người đang nằm trong ngực hắn hiện tại. 

Thở dài 1 hơi, Vũ Nguyên quay người hướng về mấy người Quân Tinh Trúc cúi đầu nói. 

“Đa tạ các vị tiền bối ra tay giúp đỡ”. 

“Không có gì, ta và hắn coi như có duyên, hơn nữa chúng ta cũng không có giúp đỡ cái gì, toàn là tự hắn giải quyết”. Quân Tinh Trúc biết rõ lời nói của Vũ Nguyên hoàn toàn là lời khách sáo, nàng cũng không mặt dầy tới mức nhận công lao của mình.

“Tuy nhiên…”. Cung Bắc Hải đột nhiên nói.

Đám người đồng loạt nhìn sang,

“Mặc dù hắn làm không sai, bị hãm hại cùng ám sát ra tay giết lại cũng là bình thường, nhưng là… vì 1 người con gái, lại cùng người thân vạch mặt…”. Cung Bắc Hải nhíu mày nói.

Không thể trách Cung Bắc Hải nghĩ như thế, bởi vì dựa theo thiên phú của Vũ Minh, rất nhanh liền sẽ tiến vào võ giả liên minh, và hiển nhiên sẽ gia nhập 1 thế lực, mà Vũ Minh vào Hoàng Tuyền Môn khả năng rất cao, nếu như xảy ra tình huống đặc biệt…

Phải chăng hắn sẽ ra tay giết người? Hắn vì nữ nhân mà cùng người thân phân rõ giới tuyến, như vậy sẽ vì nữ nhân mà giết vào võ giả liên minh?.

Người thân hắn còn đối xử như thế, nói gì đến người không thân cũng chẳng quen như mấy người trong võ giả liên minh?.

Chưa nói tới thiên phú hắn thế nào, chỉ riêng việc hắn cùng Bạch Tử có liên hệ, họ đã không thể ra tay rồi. Hắn hiện tại mới chỉ là Thông Mạch cảnh, mà chiến lực đã khủng bố tới mức này, như thế để hắn đột phá tới Hợp Đạo cảnh, thậm chỉ là chỉ cần tới Dung Linh cảnh, phải chăng trong võ giả liên minh sẽ không có người có thể cùng hắn đối chiến?.

Như vậy nếu xảy ra mâu thuẫn, ai có thể ngăn cản?.

Mấy người Quân Tinh Trúc rất nhanh liền hiểu ý của Cung Bắc Hải.

Vũ Nguyên cũng không phải người ngu, hắn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cung Bắc Hải, cho nên gương mặt hắn hiện tại có chút khó coi.

Hắn cũng không nghĩ tới Vũ Minh lại nói ra lời đó, việc này làm hắn khó xử.

Tuy nhiên Vũ Chấn Quân là đáng ghét 1 điểm, nhưng hắn vì Vũ gia cũng trả giá rất nhiều, nếu như tương lai Vũ Minh lên làm Vũ gia gia chủ, như vậy hắn sẽ đối xử với Vũ Chấn Quân như thế nào?.

Hơn nữa Vũ Chấn Quân sai là không giáo dục được con của mình, mà mới vừa rồi, nếu như Vũ Nguyên để cho Vũ Chấn Quân ra tay, Vũ Minh cùng lắm bị trọng thương, nằm giường vài tháng là cùng. 

Vũ Chấn Quân là người có nguyên tắc, hắn biết nặng nhẹ, việc này Vũ Minh hoàn toàn nắm lý, hắn không cách nào quanh minh chính đại đánh chết Vũ Minh. 

Mà Vũ Chấn Quân hoàn toàn không tức giận sao? Điều này sao có thể. Người chết chính là con hắn, mà không phải con chó con mèo. Hơn nữa lại là con trai độc nhất, chưa tại chỗ động thủ giết Vũ Minh, đó là hắn đã rất lí trí rồi.

Dù thật ra tay, cũng không phải ở đây.

Chẳng qua hắn quên 1 điều, hắn thật có thể giết Vũ Minh?.

“Người đâu, dọn dẹp chiến trường”. Vũ Nguyên lớn tiếng nói.

Một đám quân nhân lập tức đi tới, thu dọn xác ma thú, con nào còn sống liền bổ 1 đao.

Vũ Nguyên quay qua nhìn Vũ Chấn Quân nói.

“Ta biết ngươi đau lòng, nhưng con ngươi lại muốn giết chết Vũ Minh, cho nên hắn chết đáng đời. Ta hi vọng ngươi lí trí 1 điểm”.

Vũ Chấn Quân biết Vũ Nguyên là đang uy hiếp chính mình, Vũ Nguyên nói cho hắn biết là con hắn phạm tộc quy, hơn nữa còn là loại nặng nhất. Nói cho hắn không cần báo thù.

Vũ Nguyên sẽ đứng yên nhìn con hắn gặp nguy hiểm? Đương nhiên không. Trong thời gian này, hắn chắc chắn sẽ phái người chặt chẽ giám sát Vũ Chấn Quân.

Mà Vũ Chấn Quân cũng biết được việc này, gương mặt lạnh lùng nhìn lấy Vũ Nguyên 1 lúc, cũng không có lên tiếng, quay người lên xe liền rời đi.

Nhìn Vũ Chấn Quân rời đi, Vũ Nguyên lông mày nhíu chặt.

Vũ Chấn Quốc là 1 người rất kiên trì, nguyên tắc, bền bỉ. Nhưng chuyện lần này, đối với Vũ Minh mà là 1 chuyện rất khiến người ta đau đầu. Một người như Vũ Chấn Quân nếu muốn trả thù, chỉ sợ sẽ rất khó phòng bị.

“Các vị tiền bối, ta còn có việc, xin thứ lỗi ta đi trước”. Vũ Nguyên quay người khẽ cúi người 1 chút nói.

“Được rồi, ngươi đi đi, chúng ta cũng cần chỉnh đốn lại võ giả liên minh”. Quân Tinh Trúc nói xong liền cùng những người khác bay lên cao rồi phóng đi.

Vũ Nguyên thu hồi tầm mắt, sau đó lập tức liền đuổi theo Vũ Minh. Hắn hiểu cách làm của Vũ Minh, nhưng người con gái kia… thật sự quan trọng đến vậy sao?.

Nếu như không có người con gái kia, Vũ Chấn Quốc sẽ không chết, Vũ Minh hoàn toàn có thể leo lên tường thành. Cũng sẽ không náo tới mức này, triệt để cùng Vũ Chấn Quân vạch mặt.

Vũ Chấn Quân tại Vũ gia địa vị cũng không thấp, ít nhất cũng nằm trong top 5 người mạnh nhất. 

Lần này chỉ sợ Vũ gia sẽ lại xuất hiện 1 trận máu tươi tẩy lễ.

Vũ Minh hiện tại trong lòng rất phức tạp.

Tuy rằng cùng là người Vũ gia, nhưng bên trong đấu đá lẫn nhau là không tránh khỏi, Vũ Nguyên cùng Vũ Chấn Quân đã đấu đá nhau mấy chục năm qua. Đương nhiên không phải là cái gì mờ ám, mà là quanh minh chính đại, dựa vào thực lực đi lên.

Tuy nhiên Vũ Chấn Quân lại luôn bị Vũ Nguyên đè trên 1 bậc, 2 người tuy rằng không phải rất ghét bỏ nhau, nhưng ít ra cũng sẽ không giở trò mờ ám gì. Dù sao đều là cạnh tranh công bằng, bản sự không bằng người, trách được ai đây?.

Cũng vì chuyện này, Vũ Minh cùng con cháu Vũ Chấn Quân náo mâu thuẫn cũng không ít.

Mà Vũ Chấn Quốc đối với hắn hận ý, đều bắt nguồn từ khi còn bé.

Điều làm hắn không chấp nhận được là, mỗi lần Vũ Minh phạm lỗi, đều được trưởng bối tha thứ. Mà hắn mỗi lần phạm lỗi đều bị phạt nặng nề. Mặc dù do 2 gia đình mâu thuẫn, hắn cùng Vũ Minh chưa từng gặp mặt, nhưng điều đó cũng không giảm đi hận ý của hắn đối với Vũ Minh.

Dựa vào cái gì cùng là ngươi Vũ gia, nhưng đối xử lại bất công như thế?.

Sau này Vũ Minh trở thành thiên tài võ giả, cũng bị cha hắn đem ra so sánh, chửi bới hắn…

Mà hắn đối với Vũ Minh hận ý, đến nỗi muốn giết Vũ Minh, cũng bắt đầu từ cái ngày gia tộc tụ hội năm trước.

Khi đó Vũ Minh đối với hắn lạnh nhạt lời nói, nhưng uy lực lại khiến cho bạn gái hắn Tiêu Vũ Huyên kém chút bị tại chỗ xử bắn.

Càng quá đáng hơn là, sau chuyện đó, cha hắn lại bắt hắn cùng Tiêu Vũ Huyên tách ra. Chỉ bởi vì thân phận của nàng không xứng với Vũ gia.

Mà Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết lại có thể đến với nhau.

Dựa vào cái gì?.

Trên đời này không có đột nhiên hận, cái gì cũng có lí do.

Tuy rằng không quá hiểu rõ tại sao Vũ Chấn Quốc đối với hắn hận như thế, thậm chí không tiếc bại lộ giơ lên súng bắn hắn, nhưng hắn cũng không muốn đi tìm hiểu.

Hắn không cho rằng Vũ Chấn Quốc có cái gì “lí do chính đáng” nên mới cùng hắn ra tay. Nhưng chắc chắn không thoát khỏi sự hẹp hòi ích kỉ của Vũ Chấn Quốc.

Hắn gặp Vũ Chấn Quốc 1 lần, nhìn được được sự hẹp hòi ích kỉ đó.

Mà hắn đã ra tay giết chết Vũ Chấn Quốc, như vậy Vũ Chấn Quân chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem hắn giết chết. Cho nên hắn mới dứt khoát đứng ra cùng Vũ Chấn Quân phân rõ giới tuyến.

Tránh cho cha hắn phải khó xử.

“Vũ Minh”.

Đột nhiên phía sau hắn vang lên tiếng nói.

“Cha?”. Vũ Minh hơi kinh ngạc 1 chút quay người, liền thấy Vũ Nguyên đang đứng cách hắn không xa, gương mặt có chút mệt mỏi, hắn là thời gian dài không có được nghỉ ngơi tốt.

“Ừ, qua đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện”. Vũ Nguyên nhìn Chiêu Hy nằm trong ngực Vũ Minh, thở dài 1 hơi, chỉ về cách đó không xa 1 băng ghế đá nói.

Vũ Minh khẽ gật đầu, sau đó đi tới ngồi xuống.

Cả 2 ngồi xuống, cũng không có ai lên tiếng, không khí duy trì sự trầm mặc 1 lúc lâu thì Vũ Nguyên mới lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này.

“Ngươi quá cảm tính”.

“Ta biết”. Vũ Minh nhẹ giọng đáp.

“Hối hận sao?”.

“Sẽ không”. 

Vũ Nguyên nhìn thấy Vũ Minh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Chiêu Hy, hắn trong lòng khẽ thở dài. 

Vũ Minh hắn có thiên phú, có ý chí, cũng có mục tiêu của mình. 

Nhưng lại quá mức cảm tính, đây là 1 nhược điểm, nhược điểm này sẽ bị người khác nắm lấy lợi dụng.

“Ngươi như thế…”.

“Ta biết”. Vũ Minh không chờ Vũ Nguyên nói xong liền ngắt lời.

“Cha, ta biết ngài muốn nói gì, ta cảm tính có thể bị người lợi dụng, ta cảm tính có thể khiến ta gặp nguy hiểm. Ta cảm tính cũng có thể dẫn đến người xung quanh ta gặp nguy hiểm”.

“Vì 1 người con gái như thế là không đáng. Ngài muốn nói là như thế, đúng chứ?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vậy ngươi…”. Vũ Nguyên hơi sửng sốt, nếu Vũ Minh biết rõ, tại sao còn làm?.

“Cha, con người sống để làm gì?”. Vũ Minh cũng không có đáp mà hỏi ngược lại 1 câu.

“Ngươi tại sao lại hỏi thế?”. 

“Ta cảm thấy, con người sống chỉ quyền lực, tiền tài, danh vọng, sống vì người khác, hay chỉ đơn giản là còn sống”.

“Đây chính là bản chất, dù mục tiêu, ước mơ có đơn thuần như nào, thì cũng sẽ không thoát khỏi những thứ này”.

“Cái gì mà muốn đạt tới đỉnh cao, khiến gia đình tự hào, muốn gia đình trải qua sung túc, muốn người mình yêu vui vẻ… tất cả những thứ này, đích đến vẫn là quyền lực, tiền tài, danh vọng”.

“Ta có 1 gia đình đầy đủ quyền lực, tiền tài lẫn danh vọng. Cũng có người mình yêu thương, như vậy ta còn thiếu cái gì? Chẳng thiếu gì cả. Ta việc làm duy nhất, đó là bảo vệ những thứ này”.

“Mà muốn bảo vệ được nó, ta trước tiên cần thực lực. Thực lực ta tạm thời còn chưa đủ để bảo vệ nó”.

“Rất ấu trĩ đi? Nếu ta biết những thứ này, biết bản thân không đủ mạnh, sao còn phải làm thế?”.

“Vũ gia đã yên bình quá lâu, tai họa ngầm rất nhiều. Nếu 1 ngày ông nội ngã xuống, như vậy ta dám cam đoan, gia tộc chắc chắn sẽ loạn, hơn nữa toàn bộ những người khác mục tiêu đầu tiên muốn hạ gục chính là cha”.

“Vậy tại sao không nhân lúc ông nội còn tại, trực tiếp náo 1 trận lớn, giải quyết hết tai họa ngầm đâu?”. 

“Ý ngươi là…”. Vũ Nguyên trừng to mắt, khó tin nhìn Vũ Minh.

“Trước sau gì cũng xảy ra, tại sao không cho nó đến sớm 1 chút? Đều là người Vũ gia, ngài hẳn là sẽ rất khó ra tay, cho nên cứ để ta đến đi. Mang 1 chút danh tiếng xấu mà thôi, thất bại cùng lắm là ta bị đầy ra ngoài, ép rời khỏi Vũ gia, nhưng nếu thành công đâu?”.

“Bên ngoài thế lực cũng có không ít người ngấp nghé Vũ gia, chưa nói tới Thiên gia ý đồ với Vũ gia chưa từng giảm qua, hiện tại ông nội còn tại, họ cũng không dám làm cái gì”.

“Thành công, Vũ gia lực liên kết sẽ mạnh hơn, dù ông nội có thật ngã xuống, họ cũng không dám làm cái gì, không phải sao?”. 

Vũ Nguyên không nghĩ tới Vũ Minh ý đồ lại lớn đến thế.

Nếu thật làm như lời hắn nói, chỉ sợ Vũ gia rất nhiều người sẽ chết đi. 

Cũng như hắn nói, Vũ Hoàng còn tại, những gia tộc khác sẽ không dám có hành động gì đối phó Vũ gia.

Mà Vũ Minh trong việc này đạt được cái gì?.

Hắn là người khởi xướng, như vậy tiếng xấu mang lên người chắc chắn so với ai đều lớn hơn, kẻ muốn giết Vũ Minh cũng sẽ tăng lên nhiều hơn. Mà trong lúc họ còn lo đối phó Vũ Minh, thì hắn sẽ âm thầm ở phía sau thao túng, loại bỏ 1 số người không cùng trận tuyến.

Dù cho thất bại, bản thân hắn cũng không mang tiếng xấu gì, Vũ Minh chắc chắn sẽ mang hết tội lỗi lên người. Có Vũ Nguyên cùng Đào Chính Long tại, dù cho Vũ Hoàng muốn giết hắn cũng không được.

Mà nếu như thành công, Vũ Nguyên hắn liền sẽ trở thành người cầm quyền lớn nhất. Vũ Minh tuy rằng là nhân tuyển gia chủ, nhưng thật sự lên cầm quyền cũng phải mất mấy chục năm nữa.

Vũ Minh sẽ đạt được cái gì?.

Thân phận tăng lên, danh tiếng tăng lên, cũng sẽ không có ai trong Vũ gia dám cùng hắn đối nghịch.

Như vậy hắn có thể làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng phía sau lưng bị người đâm 1 đao. 

Vũ Nguyên hiểu rõ tính cách Vũ Minh, chỉ sợ Vũ Minh đối với những thứ này chẳng có 1 chút quan tâm, hắn tính cách là sẽ không ngồi 1 chỗ, cũng sẽ chẳng để ý tới cái ghế gia chủ kia.

Đạt bản thân cùng nữ nhân của mình vào tình thế nguy hiểm để đổi lấy Vũ gia tương lai thịnh vượng.

Hắn làm chỉ là muốn cho bản thân sau này an nhàn hơn mà thôi.

Đây là mục đích chính của hắn sao? Phải chăng khi làm xong hết thảy, hắn sẽ rời đi? Hắn là đang ở trả nợ tình cảm của gia đình đối với hắn sao? Để cho không còn vướng bận, tự do tung cánh?.

Vũ Nguyên nhìn Vũ Minh có chút phức tạp, lại có chút đau lòng. 

Hắn mới chỉ có 18 tuổi, lại phải quan tâm nhiều như thế. Vũ Nguyên đột nhiên có cảm giác bản thân rất đáng trách, không thể lo liệu mọi thứ cho gia đình, cũng không có thời gian quan tâm tới Vũ Minh.

Vũ Minh quả thật cũng không có cảm thấy Vũ gia là vướng bận. Ngược lại, hắn cảm thấy nơi đó có sự ấm áp của gia đình.

Sau chuyện này, người khác sẽ cho rằng hắn vì nữ nhân mà không tiếc từ bỏ gia đình. Nhưng thực tế hắn sẽ làm thế?.

Có lẽ.

Hắn sẽ thật làm thế.

Giả cũng thật, thật cũng giả.

Nếu bắt buộc lựa chọn, hắn có lẽ sẽ thật từ bỏ gia đình, nhưng điều đó phải dựa trên yếu tố rằng gia đình hắn an toàn, không bị bất kỳ kẻ thù nào dòm ngó.

“Cô bé không sao chứ?”. Vũ Nguyên thở dài nhìn Chiêu Hy trọng ngực Vũ Minh hỏi.

“Nàng không sao, nàng chỉ ngủ mà thôi”. Vũ Minh cười đáp.

Nhưng trong lòng hắn, vẫn ẩn ẩn có cảm giác, Chiêu Hy nàng… có thể rất lâu mới có thể tỉnh lại.

Đây chỉ là 1 loại cảm giác, và loại cảm giác này làm cho hắn… vô cùng bất lực cùng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.