Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 228: Học tỷ Hồ Tiểu Dĩnh



“Học tỷ, có chuyện gì vậy?”. Theo sau đoàn người, Lâm Dũng đi tới bên cạnh 1 người nữ nhân thấp giọng hỏi.

“Ngươi là…”. Người nữ nhân kia nhíu mày 1 chút nhìn Lâm Dũng, trong đầu suy nghĩ nhớ xem hắn là ai nhưng không nhớ được cái gì. Giống như chưa từng thấy qua.

“Nha, học tỷ, ta là tân sinh, mới tới”. Lâm Dũng cười đáp.

“Tân sinh? Tân sinh mà đã là chân truyền đệ tử, thật đúng là khó tin a?”. Nữ nhân kia kinh ngạc nói..

“Tân sinh không thể đi sao? Vừa rồi ta nghe là bảo cuộc chiến của tân sinh a?!”. Lâm Dũng khó hiểu hỏi.

“Nói là thế, nhưng thực chất đây là cuộc chiến của chân truyền đệ tử, cũng chỉ có tân sinh nội môn đệ tử là đi theo. Nhưng chủ yếu vẫn là chân truyền đệ tử tại chiến đấu”. Người kia giải thích 1 chút.

“Vì cái gì đây?”. Lâm Dũng khó hiểu hỏi.

“Nói thế nào nhỉ. Chủ yếu là do giữa chưởng môn chúng ta và cung chủ Băng Cung định ra. Về phần nguyên do, chủ yếu là về mặt mũi đi”.

“Mặt mũi?”.

“Đúng thế, ngươi mới đến có lẽ không biết. Chúng ta chưởng môn cùng cung chủ Băng Cung là có tình cảm với nhau, nhưng đều trở ngại mặt mũi đều không có nói ra trước. Cho nên đâu, họ liền định ra cái trò này, tổng cộng 3 lần, ai thua người đó thổ lộ trước”. Học tỷ kia cười bất đắc dĩ nói.

Chuyện này quả thật quá mức kỳ hoa. Ban đầu đám người cũng có chút không tin, nhưng là có lần chân truyền đệ tử truyền ra tin tức, cùng với video quay lại cảnh nói chuyện với Cung Bắc Hải, quả thật đổi mới đám người hiểu biết.

Lại có như thế kỳ hoa chưởng môn.

Nam nhân nha, chẳng phải nên bày tỏ phong độ, lãng mạn tỏ tình hay sao? Nhưng là khi đó Cung Bắc Hải vậy mà bảo “ta sợ nàng đánh chết” khiến không ít người cười bò.

Dù sao, Quân Tinh Trúc cũng là đỉnh cấp cường giả, chiến lực cao nhất võ giả liên minh, đường nhiên, Bạch Tử ngoại trừ.

Mà Cung Bắc Hải đâu, hắn khi đó cũng cố bày tỏ qua, nhưng là bị Quân Tinh Trúc làm mất mặt, bảo hắn khi nào có thể đánh bại nàng thì mới đồng ý. Lúc đó hắn liền tuyệt vọng.

Nhưng là rất nhanh hắn liền nghĩ ra mưu kế, hãm hại 1 chút Quân Tinh Trúc, để nàng đồng ý giao kèo này.

Ban đầu hắn mang người đến, cao hứng không thôi, chiến thắng oanh oanh liệt liệt 1 trận.

Lần thứ 2 liền là ở năm ngoái, khi đó đám đệ tử của hắn bị đệ tử của Quân Tinh Trúc treo lên đánh, có bao từ ngữ cũng không hình dung được thảm trạng lúc đó. Khi đó hắn liền hối hận tại sao lại đi đáp ứng 3 lần khiêu chiến, 1 lần không tốt sao?.

Mà lần này đâu, Vũ Minh cùng Lâm Dũng đến, mặc dù không thể cùng nội môn đánh, nhưng là có thể cùng chân truyền đệ tử đánh a.

Cũng không phải chân truyền đệ tử nào cũng là Hợp Đạo cảnh. Chân truyền đệ tử cao nhất liền là Hợp Đạo cảnh tầng 5, đạt tới tầng 6 liền sẽ không còn thuộc hàng đệ tử nữa, mà là nằm về trưởng lão hộ pháp tầng thứ.

Hắn cũng không cầu Vũ Minh cùng Lâm Dũng đánh thắng, chỉ cần đánh cái ngang tay là được.

Về phần dựa vào 2 người họ chiến thắng những cuộc tỉ thí khác với các thế lực? Vẫn là quên đi, hắn là không quan tâm điểm thanh danh này. Đây mới là hắn mục đích chủ yếu.

“Lại có chuyện này?”. Nghe nữ nhân kia nói xong, Lâm Dũng kinh ngạc không thôi, sau đó khóe miệng nhếch lên. Xem ra lần sau gặp lại Cung Bắc Hải có chuyện để nói.

Vũ Minh đi phía sau cũng nghe thấy, khóe môi giật giật vài cái. Có chút không dám tin.

Mặc dù nhìn qua Cung Bắc Hải rất trẻ tuổi, cũng chỉ có hơn 30 tuổi, nhưng thực tế, hắn đã trên 50 rồi. Mà Quân Tinh Trúc đâu? Cũng không kém Cung Bắc Hải chút nào. Chỉ nhìn từ bề ngoài liền đoán không được tuổi tác thật sự của họ.

Đã lớn tuổi thế rồi mà còn chưa lấy vợ? Thật đúng là không dám tin.

“Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì?”.

“Vậy cái này sẽ tiến hành chiến đấu thế nào? Nếu mà lần này Hoàng Tuyền Môn thua sẽ ra sao?”.

“Như lần trước thôi, đánh 3 trận, thắng 2 trận liền thắng. Tổng cuộc 3 lần tiến hành, hiện tại là 1-1, nếu thua nha. Cũng không có vấn đề gì, chưởng môn hạ chút mặt mũi mà thôi”. Học tỷ kia nhún vai, có chút cao hứng nói.

Lâm Dũng nghe xong có chút quái dị.

Chẳng lẽ nói chưởng môn là như thế không đáng giá? Bị người khác đánh mặt, đệ tử còn cao hứng?.

“Học tỷ ngươi cao hứng như thế nào làm gì?”.

“Đương nhiên cao hứng a, ta nói ngươi nghe, chưởng môn chúng ta nhưng là thù dai. Lần đó bị Quân Tinh Trúc tiền bối đánh cho 1 trận, cho nên rất mất mặt mới làm ra cái trò này. Ngươi nghĩ chúng ta nên duy trì ai? Đương nhiên là Quân Tinh Trúc tiền bối rồi”.

“Không phải đâu. Các ngươi lại đem chưởng môn bán như thế?”. Lâm Dũng quái dị nhìn nàng nói.

“Cái gì bán a? Nói khó nghe như vậy. Trong võ giả liên minh không có phân chia địch ta như thế, chủ yếu là cạnh tranh thôi. Hơn nữa cái này là liên quan tới hạnh phúc của 2 người, chúng ta đương nhiên phải nghiêng về Quân Tinh Trúc tiền bối rồi. Nhưng… đáng tiếc”. Nữ học tỷ kia thở dài nói.

“Nhưng cái gì?”.

“Chưởng môn vậy mà uy hiếp cắt đứt tài nguyên tu luyện tới uy hiếp chúng ta. Thật quá đáng, không có cách. Đành phải đánh thật thôi. Được rồi, học đệ ngươi cũng đừng hỏi nhiều. Mau đi thôi, đến trễ không có trò hay nhìn”. Nói xong liền tăng tốc cước bộ.

Lâm Dũng quay qua nhìn Vũ Minh quái dị nói.

“Chẳng lẽ mấy người tự xưng là cường giả này ai nấy đều như thế?”.

“Có lẽ vậy”. Vũ Minh nhún vai nói. Hắn là nói thật, những cái cường giả đỉnh cấp này, hắn thấy ai nấy đều là như thế ca. Thật đúng là lớn tuổi đầu óc cũng không được bình thường.

Mang theo tò mò, Vũ Minh cùng Lâm Dũng rất nhanh liền đi đến nơi. Qua cửa còn bị kiểm tra thân phận, ngoại môn là không được vào. Cũng chỉ có nội môn cùng chân truyền đệ tử mới có thể đi vào.

Xung quanh đều bị che chắn, không cho người khác quan sát. Bên trong giống như là 1 cái võ đài đựng trong hộp như thế.

Cũng không có nhiều người, tính lại toàn bộ cũng chưa tới 1 ngàn người, rất nhanh Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền tìm lấy 1 chỗ trống ngồi xuống.

Quân Tinh Trúc cùng Cung Bắc Hải sánh vai đi vào.

Đám người nhìn thấy họ ai cũng khẽ cười 1 tiếng, dù sao chuyện giữa 2 người họ toàn võ giả liên minh ai cũng biết. Chẳng qua đã từ mấy năm trước rồi nên cũng không có bàn luận gì nhiều, thậm chí rất ít nhắc tới.

Mà lần này, sau khi rời đi 1 đoạn thời gian dài, Cung Bắc Hải về liền cùng Quân Tinh Trúc tổ chức cuối cùng 1 đợt tỉ thí. Đã sớm định ra, nhưng do gặp phải 1 số chuyện gần đây nên cứ thế gác tới bây giờ.

“Thật nhiều cường đại khí tức”. Lâm Dũng nhỏ giọng nói.

“Ừm, thật đúng là nhiều đây”. Vũ Minh gật đầu đáp.

Ngoại trừ 2 vị chưởng môn, trong này có tới hơn 300 người đạt tới Hợp Đạo cảnh, trong đó có mấy chục người là đạt tới tầng 4 Hợp Đạo cảnh, lẻ loi vài người đạt tới tầng 5, còn lại toàn bộ đều là Dung Linh cảnh trở lên. Nếu so ra, Vũ Minh cùng Lâm Dũng 2 người là tu vi yếu nhất ở đây đi.

Không đúng.

Yếu nhất, hẳn là Tô Ánh Tuyết.

Vũ Minh nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Quân Tinh Trúc phía xa. Nàng cũng không có chú ý tới hắn.

“Quy củ cũ, 2 trận đầy là chân truyền đệ tử, 1 trận cuối là tân sinh đệ tử”. Cung Bắc Hải cao giọng nói.

“Tốt”. Quân Tinh Trúc gật đầu.

Một lát sau, trên võ đài liền có 2 tên đệ tử chân truyền đi lên. Tu vi liền đạt tới tầng 5 Hợp Đạo cảnh.

(ps: phía dưới là sơ lược 2 trận đầu, tả cảnh chiến đấu thật sự rất mệt mỏi)

Thực tình mà nói, Vũ Minh cũng không quá hứng thú với mấy trận đấu như này. Nhìn 2 người kia chiến đấu mà hắn cảm thấy rất nhàm chán. Dù sao 2 thế lực giống như kết minh như thế, ra tay rất có chừng mực, cũng không có ép đối phương đến tuyệt lộ.

Ngay cả cơ bản nhất sở hở cũng cố tình mà xem như không thấy.

Hắn đã sớm đoán được trận đấu này kết quả.

Cũng không ngoài phán đoán của hắn. Cả 2 trận đầu đều là 1-1 kết quả. Giống như đã định trước như thế.

Theo nhữ hắn nghĩ, cuối cùng thắng lợi đều đặt vào cuối cùng 1 trận kia.

Tân sinh nha, hẳn là sẽ không biết được mấy chuyện này. Dù sao vào được nội môn cũng chỉ có hơn 20 người, mà chia ra 8 đại thế lực, mỗi nơi cũng chỉ có lẻ tẻ vài người.

Tân sinh cũng không có loại này giác ngộ. Họ sẽ dùng tất cả để chiến thắng. Cho nên chỉ cần duy trì tính công bằng là được. Vũ Minh đoán Quân Tinh Trúc cùng Cung Bắc Hải đều là dùng biện pháp này để so tài.

Kết quả thế nào thì 2 nhà cũng sẽ là thông gia của nhau. Những người biết chuyện cũng sẽ không dùng hết sức, sau này còn nhìn mặt nhau nữa. Náo lớn cũng không có gì hay ho.

“Này, các ngươi sao ngồi đây?”. Một giọng nói vang lên phía sau Vũ Minh cùng Lâm Dũng, 2 người giật mình nhìn lại. Là vị kia học tỷ.

“Học tỷ? Ngươi sao lại ngồi? Ta tưởng ngươi đi vào trước rồi?”. Lâm Dũng ngẩn người hỏi.

“Hắc, cái này ta phải hỏi các ngươi đây. Tìm chỗ tối như này làm cái gì? Trốn tránh cái gì? Chẳng lẽ 2 người các ngươi…”.

“Ta giới tính bình thường”.

“Ta là thẳng nam”.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng lập tức nói. Họ thừa biết trong đầu nàng nghĩ gì, câu cuối nàng nói chưa xong hắn liền biết nàng là hủ nữ. Mà hủ nữ nha, óc tưởng tượng phong phú đến mức đáng sợ.

“Xem các ngươi nói, làm như sợ người khác nhận ra không bằng”. Học tỷ kia cười 1 tiếng.

Nhìn qua nàng cũng không có cỡ nào xinh đẹp, cũng hết sức bình thường. Nhưng cười lên lại đặc biệt rạng rỡ, khiến cho người khác cảm thấy hết sức thân thiện.

“Ta và hắn là bạn thân, học tỷ ngươi cũng đừng hiểu lầm. Về phần ngồi ở đây, chẳng qua là cảm thấy có chút nhàm chán. Ngồi xa 1 chút nói chuyện tránh ảnh hưởng tới những người xung quanh”. Lâm Dũng cười nói.

“Ha ha, quả thật có chút nhàm chán, 2 lần trước cũng thế. Hấp dẫn mới ở phía sau đây. Dù sao nha, quen mặt hết rồi, vì chuyện tình cảm giữa 2 chưởng môn với nhau mà liều mạng có chút không ổn. Nên mới có tình trạng này, các ngươi quen thuộc liền tốt”. Học tỷ kia cười nói.

“Học tỷ, chúng ta còn chưa biết ngươi tên gì đây”. Lâm Dũng cười hỏi.

“Nha, ta còn chưa giới thiệu sao? Không có ý tứ. Ta gọi Hồ Tiểu Dĩnh. Còn các ngươi?”.

“Ta gọi Lâm Dũng, hắn là Vũ Minh”. Lâm Dũng nói.

“Danh tự có chút quen tai”. Hồ Tiểu Dĩnh chống cằm suy nghĩ, 1 lát sau không chắc chắn lắm liếc qua Vũ Minh hỏi.

“Ngươi là người Vũ gia Nam thành?”.

“Học tỷ người biết ta?”. Vũ Minh có chút kinh ngạc hỏi.

“Ha ha ha, hóa ra là ngươi. Thanh danh của ngươi ta cũng nghe thấy. Thật đúng là nhìn về ngoài cũng khó phân biệt đây”. Hồ Tiểu Dĩnh cười có chút quái dị nhìn hắn nói.

“Làm sao rồi?!”. Vũ Minh ngẩn người.

“Ôn Thần a. Nghe bảo ngươi vừa đến liền hủy đi Thiên Phú Thạch”. Hồ Tiểu Dĩnh cười nói.

“Ha ha ha”. Lâm Dũng bật cười. Hắn còn thật là quên đi danh hào này của Vũ Minh đây. Nhưng nghĩ lại cũng thấy có lý, Vũ Minh hắn đi đến đâu giống như cũng có chuyện đi.

“Có thể hay không đừng gọi ta Ôn Thần? Lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, học tỷ ngươi thấy ta cũng không có phá hoại thêm cái gì a”. Vũ Minh vuốt mũi cười khổ.

“Cái đó thì chưa chắc. Một lát ngươi hoặc là hắn lên đài, nói không chừng liền có chuyện đi”. Hồ Tiểu Dĩnh thần bí nói.

“Lên đài?”.

“Vậy ngươi cho rằng đâu này? Ngươi nghĩ chưởng môn sẽ để ngươi ngồi yên đây không lý tới sao? Đừng đùa, ta nghe nói qua 2 người các ngươi thực lực rất lợi hại, chưởng môn ông ta không đem các ngươi tống lên võ đài mới là lạ đây”. Hồ Tiểu Dĩnh đáp.

“Nghe nói? Học tỷ ngươi rốt cuộc nghe được cái gì? Nói như thế mơ hồ?”.

“Vừa rồi ta đi điều tra 1 chút tân sinh của Hoàng Tuyền Môn cùng Băng Cung. Hỏi 1 chút nội môn đệ tử, các ngươi là đem gần như toàn bộ nội môn lật 1 lần a, thế nào? Kiếm điểm dễ dàng sao?”.

“Ha ha, học tỷ người biết, thực ra chúng ta cũng bị ép buộc”. Lâm Dũng xấu hổ nói.

“Thôi đi, ép cái gì buộc. Chẳng qua ta nói cái ngươi, điểm mặc dù quan trọng, nhưng thực lực tăng lên mới là chủ yếu. Trong chân truyền đệ tử cạnh tranh rất gắt gao, đừng thấy bên ngoài hòa hợp như thế nhưng thật ra đến lúc cạnh tranh thì ngươi chết ta sống loại kia. Có nhiều thứ là dùng điểm cũng mua không được”. Hồ Tiểu Dĩnh nghiêm túc nói.

“Rốt cuộc là cái gì?!”.

“Ví dụ như đạt được thành tích cao trong những cuộc thi hàng tháng, hay là trong cuộc thi giữa các thế lực. Các ngươi liền có thể cùng chưởng môn học tập 1 tuần, chưởng môn sẽ trực tiếp dạy cho ngươi rất nhiều thứ không biết. Các kỹ xảo không có trong sách giáo khoa”.

“Hoặc như sẽ đạt được 1 vài thiên tài địa bảo mà võ giả liên minh không có. Hàng năm đều có người từ biển trở về, mang theo 1 số tài nguyên vô cùng quý giá. Nhưng họ lại dùng để đổi lấy điểm, không biết được những thứ đó trân quý cỡ nào”.

“Cho nên, điểm dù nhiều hơn, lên tới chân truyền đệ tử cũng không phải có rất lớn tác dụng. Thực lực mới là chủ yếu”. Hồ Tiểu Dĩnh nhắc nhở nói.

“Đã biết. Đa tạ học tỷ chỉ giáo”. Vũ Minh cười đáp 1 tiếng. Trong lòng cũng chỉ cười mà thôi.

Những thứ này đối với người khác có lẽ rất trân quý, nhưng đối với Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng chẳng là gì. Cùng lắm họ chỉ đối với thiên tài địa bảo hứng thú 1 chút mà thôi.

“Được rồi, đừng nói chuyện. Tiếp theo liền là trận quyết định”. Hồ Tiểu Dĩnh thấy bên dưới vừa kết thúc thi đấu liền nói.

“Quân Tinh Trúc. Trận cuối cùng ngươi chọn ai lên sân đây?”. Cung Bắc Hải lớn giọng hỏi.

“Ánh Tuyết. Ngươi lên đi”. Quân Tinh Trúc cười nhạt 1 tiếng, quay đầu nhìn Tô Ánh Tuyết nói.

“Vâng, sư phụ”. Tô Ánh Tuyết gật đầu 1 cái, sau đó liền đi lên.

Tô Ánh Tuyết vừa lên võ đài liền dẫn tới đám người nhiệt nghị.

“Đây là ai? Thật xinh đẹp”.

“Ngươi không thấy vừa rồi nàng ngồi bên cạnh ai? Đừng có đánh nàng chủ ý”.

“Nghe đâu là đệ tử của Quân Tinh Trúc tiền bối. Lần này xem ra có trò hay nhìn”.

“Cái này cũng chưa chắc, dù sao Hoàng Tuyền Môn nghe nói cũng có tân sinh lợi hại mới vào. Kết quả thế nào còn chưa nói tới được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.