Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 230: Cặn bã cũng không còn



Quân Bất Tiếu ánh mắt nổi lên hung ác, trên tay hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện 1 thanh khoái đao. Ngay khi Vũ Minh cách hắn chỉ còn chưa tới 10m, hắn liền động.

Trong chớp mắt, hàn quan bắn ra. Quân Bất Tiếu như 1 tia chớp phóng tới Vũ Minh. Mà lúc này, Vũ Minh khí thế ngay tại chỗ thay đổi, thoáng chốc thôi thúc toàn lực bí pháp. Bàn chân trong nháy mắt giơ lên chẻ xuống 1 cái.

Như cơn gió lốc lao qua, chẻ đôi ra không khí tạo thành tiếng vang cực kỳ kinh người. 

Quân Bất Tiếu đang lao tới cảm thấy nguy hiểm liền nhanh chóng né tránh.

Ầm 1 tiếng. 

Phía sau Quân Bất Tiếu, ở bên trên khán đài, 1 vết rách to lớn hiện ra.

Đám người thấy thế giật mình 1 cái. Cái căn phòng này xây dựng toàn bằng quý hiếm tài liệu, khoáng thạch khan hiếm… tuy nhiên bên trên cũng chỉ là xây dựng chỗ ngồi bằng bình thường nguyên liệu, cũng không thể so với võ đài độ cứng rắn, nhưng sau khi được gia công, ít nhất phải có Dung Linh cảnh đỉnh phong mới có thể phá hủy.

Vũ Minh hắn chỉ là Dung Linh cảnh tầng 1, thôi thúc bí pháp mới miễn cưỡng đạt tới tầng 4, vậy mà chỉ 1 chiêu liền phá hủy 1 mảng lớn?.

Cái này cũng quá kinh khủng đi?.

Quân Bất Tiếu cũng giật mình không kém, trong lòng hắn có chút kinh hãi. Vũ Minh vậy mà chiến lực cao đến thế?.

Không để hắn kịp suy nghĩ, Vũ Minh đã áp sát tới rồi. 

Nhìn thấy bàn tay Vũ Minh đột nhiên sáng lên, Quân Bất Tiếu trong lòng cả kinh. Chưa kịp làm gì liền thấy 1 con phượng hoàng sáng rực lao tới, kèm theo đó là 1 đạo âm thanh nhàn nhạt.

“Chết đi”. 

Ầm.

Quân Bất Tiếu bị đánh bay ra ngoài. Không dừng lại ở đó, Vũ Minh trong chớp mắt tung người bay lên không trung.

“Bách Liệt Quyền Phong Nha”.

“Thiên Kiếm Chi Cước”.

“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”.

“Thiên Ma Phượng Dực Chưởng”. 

Trên không trung, Vũ Minh liên tục tung ra các võ kỹ, như mưa bom bão đạn xả xuống dưới. Đám người nhìn trợn mắt há mồm. Uy năng này quá cường đại. Cường đại đến mức đám người đều có chút run rẩy.

Một số người thì ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị, có tán thưởng, cũng có thưởng thức.

Liên tục bị Vũ Minh xem như bao cát đánh, Quân Bất Tiếu trong lòng vô cùng biệt khuất, nhưng là tốc độ ra chiêu của Vũ Minh không phải bình thường nhanh. Tuy hắn mới chỉ đạt tới Dung Linh cảnh tầng 1, nhưng lực cả không khí, trọng lực trái đất đối với hắn gần như bằng không.

Hắn quá hiểu rõ thứ này rồi, cho nên hoàn toàn không giống như tân sinh, càng giống như 1 tên Dung Linh cảnh tầng 9 đỉnh phong lâu năm như thế.

Hơn nữa, hắn không có lĩnh ngộ được “Thế”, cho nên bị “Thế” của Vũ Minh áp chế rất gắt gao. Võ kỹ của hắn gần như không thể phát huy ra được ban đầu uy lực, ngay cả 1 nửa lúc trước cũng không bằng.

Mặc dù Vũ Minh là dùng bí pháp, nhưng hắn biết sớm muộn thì hắn cũng bị Vũ Minh giết chết. Nãy giờ đã qua hơn 3 phút, nhưng Vũ Minh lại 1 chút tác dụng phụ của bí pháp cũng không có hiện ra, nói như vậy Vũ Minh hắn có thể duy trì rất lâu.

“Không thể kéo dài thêm được nữa”. Quân Bất Tiếu trong lòng thầm nghĩ. Trong đầu hắn lóe lên 1 ý nghĩ, thế là hắn liền hành động.

Hắn lao tới cùng Vũ Minh đối chiến, trong nháy mắt đổi vị trí. Mà Vũ Minh cũng không cho hắn thất vọng, 1 chưởng đem hắn đanh bay ra ngoài, bay đúng nơi hắn cần.

Hắn sớm đã dự đoán điều này, chỉ cần tới gần 1 chút, đem Tô Ánh Tuyết giết chết, như vậy liền có lời.

Vũ Minh 1 đòn kia cũng không có đem hắn đánh thương, chỉ có thể trấn bay bắn ra ngoài mà thôi. Nhưng cơ thể hắn hiện tại cũng bị thương không nhẹ, dù sao bị đổ lên người 1 đống võ kỹ chiêu thức như thế, không bị thương mới là chuyện là. 

Mà mượn lấy thời cơ này, hắn ngay lập tức trên không trung quay người, gương mặt dữ tợn nhìn lấy Tô Ánh Tuyết.

Đám người nhất thời giật mình, đang muốn cản lại thì thấy Lâm Dũng cười lạnh đứng lên phía trước.

“Cút ngay”. Quân Bất Tiếu hét lớn. Hắn biết đánh không lại Vũ Minh, cho nên chuyển đối tượng nhắm ngay Tô Ánh Tuyết. Trước khi chết lôi theo nàng, để Vũ Minh đau lòng cả đời cũng không tệ.

”Hừ. Cút trở về cho ta”. Lâm Dũng đột nhiên cơ thể biến lớn, biến thành 1 cự nhân khổng lồ. Chưa cho Quân Bất Tiếu phản ứng, hắn nắm đấm giơ lên ngay lập tức đánh đi ra.

Do cơ thể bị thương cùng không có phòng bị Lâm Dũng, cho nên 1 quyền này Quân Bất Tiếu bị nhất chiêu liền gục.

Một phát nhập hồn.

Cả khán đài đều run rẩy 1 trận.

Lâm Dũng đột nhiên biến lớn làm đám người giật mình, nhưng cũng có thể giải thích đó là Thần Thể. 

Họ sợ hãi là uy lực cùng sự dứt khoát của Lâm Dũng.

1 quyền kia.

Cơ hồ đem Quân Bất Tiếu đánh xương cốt vỡ vụn, trấn nát cả nội tạng loại kia.

Nhìn lấy Quân Bất Tiếu từ trong miệng phun ra 1 đống đồ vật… không nói.

Ọe.

Mẹ nó.

Như vậy cũng chưa chết?.

Cái này có bao nhiêu thảm?.

Đám người nôn thốc nôn tháo. Vốn cho rằng Vũ Minh đã đủ đáng sợ, không nghĩ tới Lâm Dũng cũng ghê gớm không kém.

Cái này mẹ nó Thề Thể đều mang ra, oanh sát Hợp Đạo cảnh. Hắn mới bao lớn? Cái này hoàn toàn là bug đi? Làm sao Dung Linh cảnh tầng 1 lại nắm giữ đáng sợ như thế sức mạnh?.

Mà ngồi ở 1 góc khán đài, Phong Tuấn Thần cười khổ không thôi. Lần trước hắn cùng Lâm Dũng so đấu, may mắn là đấu võ kỹ. Nếu thật sự đánh hết toàn bộ sức mạnh, chỉ sợ hắn sẽ rất thảm đi.

Quân Bất Tiếu trong lòng đầy sợ hãi cùng hối hận. 

Hắn lúc này mới lĩnh ngộ câu nói kia của Uyển Như.

“Hắn thế nào ngươi biết rõ sao?”.

Biết rõ sao?.

Hắn không biết.

Uyển Như đây là đang cảnh báo hắn, mà không phải như hắn nghĩ đem 2 người ra so sánh.

Nàng biết rõ Vũ Minh cùng Lâm Dũng đáng sợ, cho nên mới nói ra những lời đó. 

Hắn hối hận.

Hối hận vì hành động nông nổi của mình mà đánh mất tính mạng, hối hấn vì bị tức giận cùng thù hận lấn áp lý trí. 

Vũ Minh chậm rãi đi tới, ánh măt lạnh lùng nhìn xuống. Nhìn thấy ánh mắt đầy sợ hãi cùng hối hận của Quân Bất Tiếu, Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng.

Hắn muốn để Quân Bất Tiếu trước khi chết nhận lấy cực hạn đau đớn.

Sử dụng ra 1 tia hủy diệt năng lượng, Vũ Minh ngay lập tức đánh vào trong cơ thể Quân Bất Tiếu. 

Mà xung quanh, khi hủy diệt năng lượng vừa ra, đám người đồng loạt đều có cảm giác cực độ nguy hiểm. Ngay cả Quân Tinh Trúc cùng Cung Bắc Hải cũng cảm nhận được điều đó.

Dù cho không nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì, nhưng họ đều biết, thứ đó xuất từ tay Vũ Minh.

Đám người không tự chủ được hít 1 ngụm khí lạnh.

Họ hoàn toàn tin tưởng, nếu thật sự động thủ, chỉ bằng thứ đó liền có thể đem ở đây tất cả mọi người giết sạch. Đây là cảm giác chân thật trong lòng họ lúc này.

“Rốt cuộc là thứ gì?!”. Cung Bắc Hải cùng Quân Tinh Trúc trong đầu nổi lên ý nghĩ này.

Vũ Minh trong mắt họ càng lúc càng trở lên thần bí.

Từ việc nắm giữ thiên phú cao tới mức phá hủy Thiên Phú Thạch, đến việc Bạch Tử cùng hắn có mối liên hệ không rõ ràng. Bây giờ trong tay lại nắm giữ lấy 1 thứ có thể uy hiếp lấy Dung Linh cảnh tồn tại.

Về phần ép hỏi Vũ Minh?.

Cái đó là không cần thiết, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa với cảnh giới họ hiện tại, ngoại lực đã không có cách nào làm họ tăng lên, chỉ có chính bản thân họ mới có thể tự mình tăng lên cảnh giới. Đây là sự lĩnh ngộ đối với nguyên tố.

Mà Vũ Minh đây? Hiện tại cũng chỉ là tiểu bối mà thôi, nắm giữ 1 chút sức mạnh ghê gớm mà thôi. Họ lại cùng Vũ Minh không có cái gì xung đột, cũng chẳng có cái gì của Vũ Minh làm họ muốn đoạt lấy. Vậy thì cần gì quan tâm hắn nắm giữ bí mật gì?.

Đạt tới cảnh giới này, họ sống cũng phải đạt tới 500 năm, mà hiện tại mới qua 1 phần 10, còn rất nhiều thời gian đây. Không cần thiết gấp gáp bây giờ. Với thực lực này, trên thế giới họ đã không có đối thủ. Dù muốn hay không, cái kiêu ngạo, uy nghiêm này đã sớm thấm vào máu họ rồi. Họ mới khinh thường việc cướp đoạt đồ vật của đệ tử đây.

Quân Bất Tiếu bị Vũ Minh dùng hủy diệt năng lượng truyền vào thân thể, cả cơ thể co giật liên hồi, giống như đang bị thứ gì đó ăn mất cơ thể như thế. Ánh mắt lộ ra vẻ cực độ hoảng sợ.

Cổ họng ứ đọng lấy không cách nào nói ra lời. Hắn đau đớn đến mức gương mặt vặn vẹo. Ai nhìn thấy cũng biết hắn đang nhận sự hành hạ đáng sợ đến mức nào.

Sau 1 lúc, Quân Bất Tiếu cứ thế tiêu thất trước mặt mọi người, bị Vũ Minh dùng hủy diệt năng lượng hủy diệt sạch cơ thể. Ngay cả cặn bã cũng không còn.

Cả võ đài yên tĩnh như chết. 

Không có bất kì ai lên tiếng, thậm chí có 1 số người ngay cả thở cũng không dám thở. Đơn giản vì Vũ Minh sát khí khủng bố kia vẫn chưa có thu lại, hơn nữa nó càng lúc càng ngưng đọng hơn.

Cung Bắc Hải khẽ nhíu mày. Mà Quân Tinh Trúc như có điều hiểu ra, khẽ nở nụ cười.

Hắn đây là đang muốn chấn nhiếp những người khác.

Tình trạng này cứ thế duy trì gần 30 giây, Vũ Minh cuối cùng cũng thu lại sát khí kinh khủng đó. Đám người nhất thờ thở phào 1 hơi, ngoại trừ 1 số người, ai nấy sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt áo.

“Được rồi, tất cả giải tán đi”. Cung Bắc Hải hô lớn 1 tiếng, hóa giải 1 chút bầu không khí.

Đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Sau đó đều di chuyển ra ngoài. Mà đi qua người Vũ Minh, đám người đều giơ lên ngón tay cái.

Không vì gì khác, chỉ vì hắn can đảm này.

Mặc dù vài người có chút bất mãn về hành động vừa rồi của hắn, nhưng trong lòng đều tán thành hắn. Dám vì nữ nhân của mình khiêu khích toàn bộ chân truyền cùng nội môn đệ tử của Hoàng Tuyền Môn cùng Băng Cung. Chỉ riêng can đảm này liền khiến họ bội phục rồi.

Ai cũng không phải người ngu, làm sao có thể không nhìn ra thái độ của hắn.

Hơn nữa, họ cũng cố kị Vũ Minh. Thứ hắn nắm giữ đủ uy hiếp tính mạng của họ, cho nên ít nhất hiện tại, họ cho hắn bộ mặt.

“Tô Ánh Tuyết, hôm nay nghỉ ngơi 1 chút đi”. Quân Tinh Trúc vỗ vỗ vai Tô Ánh Tuyết nói 1 câu, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy vẻ tán thưởng, nhưng cũng chứa 1 chút kỳ dị làm Tô Ánh Tuyết không hiểu gì cả.

Nhìn thấy cả võ đài rời đi chỉ còn lại vài người, Hồ Tiểu Dĩnh liền cười nói.

“Nha, thật không ngờ các ngươi như thế khủng bố”. 

“Hắc hắc, không có chút bản sự sao dám ra ngoài lăn lộn”. Lâm Dũng cươi 1 tiếng.

Khặc.

Vũ Minh lúc này đột nhiên khụy xuống 1 gối, nôn ra 1 ngụm máu.

“Vũ Minh, ngươi thế nào?!”. Tô Ánh Tuyết giật mình chạy tới đỡ lấy hắn.

“Không sao, bị chút thương mà thôi”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Hắn hiện tại vận dụng hủy diệt năng lượng vẫn còn quá kém, hơn nữa cơ thể cũng chịu không nổi nó giày vò cho nên mới bị thương. 

“Không có vấn đề gì chứ?!”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.

“Ừ, không có gì. Nghỉ ngơi 1 ngày là không sao”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Ha ha, để ngươi sính cường, bây giờ bị thương đi”. Lâm Dũng cười nhạo nói.

Nhưng hắn biết, Vũ Minh là sẽ không đồng ý để hắn giúp đỡ. Hắn muốn tận tay đem tên kia giết mới hả mối giận trong lòng.

“Sính em gái ngươi”. Vũ Minh dữ tợn đáp.

“Ta nói các ngươi, có thể không nhao nhao được sao? Lần nào cũng thế”. Tô Ánh Tuyết bất mãn nói.

“Ha ha, quả thật, như chó với mèo như thế”. Hồ Tiểu Dĩnh che miệng cười.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhất thời đen mặt lại.

“Ta nói học tỷ, ngươi còn ở đây làm gì a?”. Vũ Minh nhịn không được hỏi 1 câu.

“Làm sao rồi? Ta cho các ngươi kể chuyện, cho các ngươi giải đáp. Còn giúp các ngươi chăm sóc nàng. Hiện tại kết thúc, liền đuổi ta đi? Lương tâm các ngươi bị chó ăn rồi?”. Hồ Tiểu Dĩnh lạnh nhạt nói, nhưng là ai cũng nhận thấy trong lời nói đầy sát khí. Chỉ cần Vũ Minh dám nói không đúng 1 câu, đảm bảo liền có 1 trận chiến khác xảy ra.

“Học tỷ, ta sai, ngươi đừng nổi nóng a”. Vũ Minh nhất thời liền đầu hàng. Hắn chỉ là có chút không quen thuộc mà thôi. Hơn nữa Hồ Tiểu Dĩnh chỉ là người mới quen, có nàng ở đây họ làm sao trò chuyện. Không thấy vừa rồi đem 2 người ví thành chó với mèo sao?.

Có như thế nói người khác sao?.

Thật là.

“Ha ha, học tỷ, đừng để ý, hắn trước giờ vẫn như thế ác miệng”. Tô Ánh Tuyết cười hòa giải.

“Ai thèm chấp nhất hắn làm gì”. Hồ Tiểu Dĩnh bĩu môi nói.

“Học tỷ, hôm nay cuộc chiến này kết quả thế nào? Giống như chúng ta đều nhận thua. Cung tiền bối có hay không chấp nhận thua cuộc?”. Lâm Dũng đổi chủ đề hỏi.

“Cái gì thua cuộc?!”. Tô Ánh Tuyết sửng sốt hỏi. Nàng là không biết chuyện này.

“Ha ha, là thế này…”. Lâm Dũng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Tô Ánh Tuyết nghe.

Nghe xong, Tô Ánh Tuyết liền cười sặc sụa. Nàng là không có nghĩ tới đường đường 2 vị chưởng môn, cường giả đỉnh cấp nhân loại lại có như thế trẻ con 1 mặt. Hơn nữa chuyện tình cảm này… thật đúng là đủ viết thành 1 quyển tiểu thuyết a.

Thật đúng là muốn biết họ từ khi nào yêu nhau đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.