Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 236: Atlantis (1)



“Eun Jung. Ngươi thế nào?”. Trịnh Thiên nhíu mày hỏi.

“Ta không sao. Chỉ là có chút đau đầu”. Eun Jung lắc đầu nói.

“Ngươi không phải là nghĩ Vũ Minh chứ? Hắn mới đi được mấy ngày?!”. 

“... Có chút”. 

“Được rồi. Ngươi vẫn là chú ý 1 chút đi, đừng đem biểu cảm hiện ra trên mặt. Ngươi trên sân khấu thế nào đó là việc của ngươi, nhưng dưới sân khấu ngươi không chỉ là 1 ca sĩ, mà còn là Vũ gia thiếu phu nhân”.

“Là bằng hữu của Vũ Minh, ta nghĩ nên nhắc nhở ngươi 1 chút. Tránh cho để người khác nói ra nói vào”. Trịnh Thiên nói.

“Nhớ lão công của mình cũng bị nói?”. Eun Jung không cho là thế.

“Không. Ta muốn nói là cách biểu hiện. Thân phận ngươi là Vũ gia thiếu phu nhân, sẽ gặp rất nhiều người quyền quý. Không học được cách ẩn dấu cảm xúc của mình rất dễ bị thiệt thòi”. 

“... Ta sẽ chú ý”. Eun Jung nghĩ 1 chút rồi nói.

“Vậy thì tốt. Ta cũng không phải muốn nói ngươi cái gì, nhưng là Vũ Minh hắn trước khi đi nói. Nếu ngươi ăn thiệt thòi, hắn trở về liền đem ta giết. Ta nhưng là không muốn chết”. Trịnh Thiên cười nói.

“Giết? Không đến nỗi đi?”. Eun Jung nhíu mày nói. Nàng khá là mẫn cảm với cái này.

“Ha ha, giết thì có lẽ sẽ không, nhưng ta thà để hắn giết cho khỏe”. Trịnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Ừ? hắn có khủng bố như vậy sao?”. 

“Ngươi không biết, hắn nhưng là nổi danh ma đầu trong cái vòng này. Không ai ở Nam thành mà không biết hắn. Không ít người bị hắn hố rất thảm. Có người từng bị hắn hại kém chút táng gia bại sản. Nếu không phải khi đó trưởng bối đứng ra hòa giải, chỉ sợ tên kia liền cầm dao lên tìm hắn động thủ rồi”. Trịnh Thiên lắc đầu nói.

“Không phải đâu, hắn khi còn nhỏ liền như thế… hùng hài tử?”. 

“Hùng hài tử? Ha ha, ví von không sai. Rất thích hợp hắn. Khi đó còn nhỏ, cảm thấy hắn rất ghê gớm, nhưng khi lớn lên ta lại có chút xem thường hắn. Chung quy thế giới này là do võ giả làm chủ, nếu không có Vũ gia, chút thông minh của hắn dù có tăng thêm bao nhiêu thì cũng sẽ chết”.

“Nhưng là không nghĩ tới hơn 1 năm trước, hắn lắc mình liền trở thành thiên tài võ giả. Thật đúng là khó tin đây”. Trịnh Thiên cảm khái nói.

“Đúng vậy, thật đúng là khó tin đây”. Eun Jung nhẹ cười đáp.

Vũ Minh mang nàng tới thế giới này, khiến nàng trở thành toàn thế giới đệ nhất ca sĩ, lại cho nàng địa vị siêu nhiên. Cho nàng nếm trải yêu đương vị ngọt, lại có chút đắng cay khi phải chia sẻ nam nhân cho người khác.

Cho nàng biết tới những thứ ngoài khả năng tưởng tượng của mình. Mọi thứ đều giống như chỉ mới ngày hôm qua như thế.

Nàng nhiều lúc tưởng tượng, phải chăng tất cả đều chỉ là giấc mơ? Chớp mắt 1 cái tất cả đều biến mất?.

“Khác suy nghĩ nhiều”. Trịnh Thiên nhìn ra Eun Jung có tâm sự liền nói. Hắn mặc dù tò mò nhưng cũng không có hỏi tới, họ trên cơ bản chỉ là hợp tác quan hệ, cần gì phải thăm dò đối phương ý nghĩ. 

“Ha ha, cám ơn. Đúng rồi, nhóm lão sư mới huấn luyện thế nào rồi?”. Eun Jung hỏi.

“Cũng không tệ lắm. Cũng sắp ra dạy học được rồi. Không thể không nói, khả năng cùng lý luận của ngươi thật đúng là ghê gớm. Từ nhiều góc độ suy nghĩ, bất kể là tầng trên hay thân phận dưới chót đều không chê lấy ngươi 1 câu. Kể cả đám luyện tập sinh mới xuất đạo cũng nhận được đánh giá rất tích cực”. 

“Cũng không có gì, ta chỉ là học hỏi nhiều mà thôi”. Eun Jung có chút xấu hổ đáp. Nàng nhưng là vận dụng y nguyên lý thuyết do Vũ Minh đưa, tất cả đều là đến từ thế giới của nàng. Thế giới này căn bản không tồn tại, hoặc là nói không ai biết tới những thứ đó.

Tuy nhiên rất muốn phủ định, nhưng là lại sợ bí mật bị tiết lộ. Eun Jung cũng không phủ nhận hay chấp nhận, lập lờ cho qua mà thôi.

“Được rồi, ngươi làm việc đi, ta đi”. 

“Tạm biệt”. 

Nhìn Trịnh Thiên bóng lưng rời đi, Eun Jung khẽ lắc đầu. Sau đó tiếp tục suy nghĩ về bài hát mới.

…..

Ngoài đại dương, sau khi đạt thành hợp tác, Vũ Minh liền để cho đám thủy thủ đoàn ở lại trông coi, nếu gặp kẻ địch liền lập tức bắn phá cảnh cáo. Sau đó hắn cùng Lâm Dũng và Phong Tuấn Thần liền theo Triton đi xuống biển.

Trên đường đi, Vũ Minh rất là kinh ngạc, bởi vì quá mức quanh co lòng vòng. Thậm chí còn phải đi qua 1 cái hang động ngầm mới tới nơi ở của Nhân Ngư tộc. 

Cho đến khi tới nơi, 3 người Vũ Minh rung động không thôi. Nơi này thật sự là quá mức mỹ lệ.

Nơi này là 1 thành phố lớn vô cùng, có các trạm canh gác, các cầu nối, giữa các trạm canh cùng trung tâm thành phố có các cầu nối với với… mặc dù nơi này là đáy biển, và toàn bộ Nhân Ngư đều biết không cần dùng chân để di chuyển.

Chính giữa là 1 tòa cung điện khổng lồ, nhìn phi thường xinh đẹp. Tại dưới đáy đại dương được phủ lên 1 màu đen thì tòa lâu đài lại phát sáng, tạo ra 1 thứ ánh sáng phi thường bắt mắt.

Vài phút sau, Vũ Minh lúc này mới biết có 1 vài ý nghĩ của mình là sai. Bởi vì bên ngoài nơi này được bao bọc bởi 1 lớp vỏ vô hình, bên trong không hề có nước, mà giống như trên đất bằng như thế. Thảo nào họ lại xây cầu nối.

“Hoan nghênh đi vào Atlantis”. Triton cười nói.

“Atlantis? Ngươi khẳng định đây là Atlantis?”. Lâm Dũng kinh ngạc nói.

“Ha ha, rất nhiều nhân loại tới đây khi biết được đều có phản ứng như ngươi. Cũng không có gì kỳ quái”. Triton cười nói, hắn ẩn ẩn có chút tự hào.

“Nghe đồn Atlantis trong sách cổ có ghi chép rất nhiều nhưng chưa ai tìm thấy. Vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, ai ngờ lại có thật”. Phong Tuấn Thần cảm khái nói.

“Ồ, không biết nơi này trong sách cổ các ngươi nói là dạng gì?”. Triton hứng thú hỏi.

“Nhân loại gặp hủy diệt cho nên rất nhiều thứ đều biến mất. Ta cũng chỉ biết rằng Atlantis rất giàu có, khoa học kỹ thuật rất mạnh mẽ. Còn về con người như nào ta không biết”. Phong Tuấn Thần lắc đầu nói.

“Nơi này hình thành như nào? Không ngại có thể nói 1 chút sao?”. Vũ Minh hỏi.

“Chỉ sợ các ngươi không tin, nhưng chính bản thân chúng ta cũng không biết nơi này rốt cuộc là hình thành thế nào. Chỉ có lưu truyền lấy 1 loại truyền thuyết mà thôi”.

“Truyền thuyết kể rằng, thần Poseidon, vua của biển cả đem lòng yêu 1 cô gái bình thường có tên Cleito. Ông ta đã tạc núi, thứ mà mình yêu quý thành 1 cung điện và kèm theo nó là 3 vòng tường hào hình tròn. Xây dựng kênh đào, cầu nối. Thậm chí có cả 1 ngọn đồi mang tên Cleito”.

“Ông ta đem nó tặng cho Cleito làm quà cưới. Toàn bộ kiến trúc được xây dựng từ Orichalcum”.

“Orichalcum là 1 loại kim loại hiếm, nó thậm chí còn mang 1 loại năng lượng mạnh mẽ. Cho nên từ trước tới giờ chúng ta chưa từng lo nghĩ về vấn đề năng lượng. Toàn bộ Atlantis đều được xây dựng với kết cấu kết nối với nhau tạo thành 1 dạng tuần hoàn năng lượng dùng mãi không hết”.

“Đến 1 ngày, 10 đứa con của thần Poseidon vì vị trí ngai vàng liền nảy sinh ra các cuộc chiến tranh dẫn tới Atlantis sụp đổ. Mọi thứ trở lên hỗn loạn, biển hình thành từng cơn sóng thần cao hàng trăm mét nhấn chìm toàn bộ Atlantis”.

“Khi đó Poseidon vừa mới trở về liền gặp cảnh này, ông ta giận giữ đem 10 người con của mình toàn bộ giáng làm người phàm. Sau đó liền để cho người dân Atlantis có thể sinh tồn dưới đáy đại dương”.

“Đó chính là nguồn gốc xuất sứ của Nhân Ngư tộc. Ta cũng không biết đây có phải sự thật hay không, bởi vì biến đổi 1 giống loài thành 1 giống loài khác thật rất kinh khủng”.

“Hơn nữa lưu truyền rằng truyền thuyết này đã xuất hiện từ rất lâu, 1 vạn năm, 10 vạn năm? Ta cũng không rõ nữa. Nhưng từ thời ông cố của ta thì nó đã xuất hiện rồi”. Triton cười nói.

“Thật là 1 câu chuyện thú vị. Nếu nó là thật hẳn là rất tuyệt vời”. Vũ Minh cười nói.

“Hy vọng là thế đi”. Triton nhún vai nói. Hắn biết Vũ Minh chỉ là đang nói lời khách sao mà thôi.

Thực lòng, Vũ Minh đối với kiến trúc nơi này rất vừa mắt. Tuy nhiên vật liệu xây dựng khá tốt, nhưng cũng không lọt vào mắt của hắn được. Hắn chỉ quan tâm là làm thế nào để có thể xây dựng tuần hoàn năng lượng xoay vòng mà thôi. 

Cái gọi là Orichalcum kim loại, chẳng qua chỉ là vật chất cấp thấp bị đào thải của Nguyên Lực Thạch. Tuy nhiên chỉ là cấp thấp, nhưng hắn biết, tại nơi này sinh ra cùng lớn lên, từ nhỏ liền bị Nguyên Lực Thạch năng lượng cung cấp nuôi dưỡng, cũng không lạ gì khi toàn bộ Nhân Ngư tộc lại nắm giữ mạnh như thế kỹ thuật.

Hơn nữa hắn đoán rằng tuổi thọ của Nhân Ngư hẳn là rất cao. Dù sao nhiều thế hệ như thế được bao phủ bởi năng lượng thuần khiết, thể chất cùng gen chắc chắn sẽ được cải thiện rõ rệt.

“Ta hiện tại hiểu rõ vì sao các ngươi bị thời gian đào thải”. Vũ Minh nhếch miệng nói.

“Đào thải?”. Triton nhíu mày.

“Ha ha, các ngươi có năng lượng dùng mãi không hết. Có khoa học kỹ thuật vượt trội, có sức mạnh. Nhưng là các ngươi quá dễ dàng thỏa mãn. Bởi vậy sau mấy trăm năm như thế, các ngươi khoa học vẫn chỉ như cũ”.

“Thậm chí không cách nào tiếp tục phát triển thêm”.

“Ta nói có đúng không? Triton quốc vương?”. Vũ Minh nhếch miệng cười nói.

“...Ngươi nói không sai. Nhưng chủ yếu là do chúng ta sợ phá hoại tài nguyên cùng môi trường biển. Chúng ta không phải nhân loại các ngươi như thế phá hoại”. Triton lạnh nhạt nói.

“Phá hoại? Cũng đúng. Nhưng là họ cũng cố gắng bổ sung sai lầm của mình. Dù cho hiệu quả rất ít, nhưng ít nhất họ cũng nỗ lực qua. Mà các ngươi đâu? Ngay cả thử cũng không dám thử. Ta hiện tại nghi ngờ không biết ký kết bình đẳng khế ước với ngươi phải chăng là sai lầm?”.

“Không. Ngươi không sai, chúng ta cần kỹ thuật, cần tư liệu của nhân loại các ngươi để bổ sung chính mình. Ta không thể không thừa nhận, các ngươi nhân loại phát triển thật sự quá nhanh. Nhanh đến nỗi ta không cách nào tưởng tượng”.

“Ta nhớ năm đó nhân loại ngay cả điện cũng không có, nhưng chưa đầy 100 năm liền có máy bay bay đầy trời. Thật khó thể tưởng tượng. Nhưng dù thế, kỹ thuật của các ngươi so với Nhân Ngư chúng ta vẫn còn kém 1 chút. Thế nào? Kỹ thuật trao đổi?”. Triton nói.

“Ý nghĩ không tệ, nhưng trước hết cũng không cần nói chuyện này. Ngươi không thấy nên đưa chúng ta đi dùng bữa sao? Cùng các ngươi quanh co cả đêm, hiện tại ta phi thường đói bụng”. Vũ Minh cười nói.

“Là ta thất lễ”. Triton hơi ngẩn ra 1 chút rồi cười đáp.

Mang theo đám người Vũ Minh tiến tới cung điện nguy nga kia. Xung quanh đám dân chúng nhìn ngó không ngừng. Tuy nhiên cũng không dám bàn tán quá lớn, dù sao đây là khách của quốc vương.

Họ kinh ngạc là đây là lần đầu tiên quốc vương dùng lễ đối đãi với nhân loại, mà không phải dùng vũ khí cùng uy hiếp để chào đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.