Càng đi lên Vũ Minh càng cảm thấy bản thân bị ảnh hưởng bởi cái gọi là “uy nghiêm của thần” kia. Đơn giản mà nói, là do trận pháp vận chuyển tạo thành ảo giác mà thôi.
Xung quanh 2 bên cầu thang đá có những bức tượng giống như là những đứa trẻ đang vui đùa, nhìn rất sống động, cũng có chút đáng sợ. Giống như chúng được trực tiếp dựa vào cơ thể sống để điêu khắc lên như thế.
“Sao ta có cảm giác là lạ. Giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm là thế nào?”. Lâm Dũng đi tới bên cạnh Vũ Minh nhỏ giọng nói.
“Không cần để ý”. Vũ Minh đáp.
Hắn nhưng là biết cảm giác này là thật. Bởi vì hắn nhận ra trong những đôi mắt của các bức tượng xung quanh có ẩn dấu trong 1 cái mini camera đang theo dõi lấy họ. Hắn dám chắc Triton cùng tên Arthur vương tử kia đang quan sát lấy bọn họ.
“Vũ Minh, ta cũng cảm thấy giống như thế. Những là dùng thần thức bao phủ phương viên hơn 100 mét cũng không thấy được người nào. Thật kỳ quái, rõ ràng ta cảm thấy người kia ở rất gần”. Phong Tuấn Thần cũng lên tiếng.
“Ngươi cũng không cần để ý, chẳng qua có vài con chuột bí mật từ xa thông qua camera quan sát mà thôi, không làm nên trò trống gì”.
“Nơi này có gì bí mật hay sao mà cần phải quan sát? Hơn nữa ta giống như thấy tại đây không có lấy 1 tên lính gác, vì cái gì đây?”. Lâm Dũng nhíu mày nói.
“Ai biết được”. Phong Tuấn Thần không quan trọng lắm nhún vai nói. Hắn nhưng là không tin Triton lại dám giở trò gì. Bị nhìn 1 chút cũng không có chết, hơn nữa mấy người họ cùng Triton ký kết khế ước, trong khế ước có nói rõ chỉ cần họ muốn, hoàn toàn có thể cầm đi bất cứ thứ gì trong Atlantis. Để họ nhìn lại có gì quan trọng.
“Các ngươi cũng đừng mù quan tâm. Mấy con chuột nhắt quan sát chúng ta cũng không có tác dụng gì, nếu như thật có chuyện, trực tiếp đánh là được”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Này, các ngươi nhanh lên 1 chút a”. Elise thấy mấy người Vũ Minh rơi lại phía sau liền lớn tiếng nói.
“Biết rồi, thật lắm lời”. Lâm Dũng bĩu môi đáp.
“Các ngươi có thể đừng tiếp tục cãi nhau sao?”. Vũ Minh ngoáy ngoáy lỗ tai nói.
“Có nên hay không để cho 2 chủng tộc hợp tác? Ta thấy để Lâm Dũng cùng cô gái kia cưới nhau hẳn là rất hợp”. Phong Tuấn Thần cười ha hả nói.
“Cưới em gái ngươi. Muốn ăn đòn đúng không?”. Lâm Dũng nghe thế liền tức xù lông.
Lại bảo hắn cùng Elise kết hôn?.
Đời này cũng không có khả năng cùng cô ta kết hôn. Hắn nhưng là không muốn trên đầu mang lên danh hiệu “biến thái”. Chưa nói tới hắn cùng Elise giống như kẻ thù truyền kiếp, gặp nhau không cãi nhau đã là đáng mừng rồi. Nói gì tới chuyện đến với nhau?.
“Các ngươi lấy ta ra làm trò đùa rất vui sao?”. Elise nghe thấy lời mấy người Vũ Minh nói liền lạnh giọng lại.
“Nói đùa 1 câu mà thôi, cần phản ứng như thế sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ta không là gì của các ngươi cả, đừng đem ta ra làm trò đùa”. Elise tức giận quát.
“Ha ha, tên kia gần như nói ngươi là kỹ nữ, ngươi lại vì hắn lên tiếng. Giờ chỉ trêu chọc ngươi vài câu ngươi liền nổi giận? Đồng tộc nên bảo vệ, dị loại thì tức giận sao? Chỉ trêu chọc ngươi vài câu làm sôi động bầu không khí 1 chút mà thôi, cần thiết làm quá lên vậy không?”. Phong Tuấn Thần lạnh lùng nói.
Hắn là ít khi nổi giận, nhưng là hiện tại hắn thật tức giận. Hiện tại hắn xem như hiểu rõ, nữ nhân này thật sự là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Tên Alva kia trực tiếp mắng nàng mà nàng lại vì hắn nói chuyện, trong khi họ chỉ là đùa giỡn mà thôi. Còn tưởng là thật? Nàng cho rằng bản thân thật xứng với Lâm Dũng sao?.
“Ta…”.
“Ngươi nghĩ mình rất cao quý sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai, thánh nữ sao? Nực cười! Ta biết ngươi luôn coi nhân loại chúng ta là dơ bẩn. Nhưng là nhìn lại, các ngươi thì thế nào? Ha ha, ngu xuẩn nữ nhân”. Lâm Dũng cười lạnh nói.
“Được rồi, bắt nạt 1 cô gái rất có ý tứ sao? Đừng để mất thân phận, nói đến thế rồi nàng còn không hiểu thì nói thêm cũng bằng thừa”. Vũ Minh lạnh nhạt nói. Sau đó đi lên, đến khi đi ngang qua Elise, hắn dừng lại liếc nàng 1 cái, khẽ lắc đầu.
Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần cũng đi lên theo để lại Elise đang ngơ ngác đứng tại đó.
Câu nói của mấy người vẫn vang vảng trong đầu nàng.
Ngu xuẩn nữ nhân?.
Ta thật sự ngu xuẩn sao? Vì đồng tộc lên tiếng có gì không đúng?.
Không, ta không có làm gì sai cả.
Elise vốn không nhận ra, nàng quá mức cảm tính. Cảm tính tới mức khiến người khác phản cảm, vốn mấy người Vũ Minh đối với tao ngộ của nàng có chút lòng cảm thông, không cùng nàng chấp nhất. Nhưng là hiện tại, chỉ vì thái độ kia hoàn toàn liền trở về số không, thậm trí còn xuống số âm.
Nàng bảo vệ đồng tộc là không sai, nhưng ít nhất cũng nên biết là trong trường hợp nào.
Vũ Minh đã cùng Triton, quốc vương Atlantis ký kết khế ước, như vậy có nghĩa hiện tại họ là đồng minh. Mà nàng, lại vì 1 người có hành động mang tính hủy hoại khế ước này, như vậy từ góc độ chủng tộc mà nói, nàng hành động hoàn toàn là sai.
Chưa nói tới việc Vũ Minh ra tay hoàn toàn là do Alva gây hấn trước. Về tình về lý nàng đều không cần lên tiếng can thiệp.
Nhưng nàng có nhận ra điều đó sao? Không hề. Nàng vậy mà trong đầu khi đó lại nghĩ rằng đang vì mấy người Vũ Minh nói chuyện.
Nàng biết mình sai sao? Có lẽ không, cũng có thể là có. Hoặc có thể nàng biết rõ điều nàng làm là sai, nhưng nàng lại lựa chọn kết quả ngược lại.
Cho nên mới nói nàng quá mức cảm tính, cảm tính tới mức khiến người khác vô cùng chán ghét.
Định thần lại, Elise ngay lập tức đuổi theo đám người Vũ Minh. Mặc dù tức giận vì mấy lời họ nói, nhưng là công việc của nàng vẫn phải làm.
Tuy nhiên điều nàng lo lắng cũng không có xảy ra, mấy người Vũ Minh cũng không có tiếp tục châm chọc nàng, kích thích sự tức giận của nàng, mà ngược lại, họ hoàn toàn im lặng, thậm chí nhìn nàng 1 cái cũng không có.
Trên đỉnh đồi là 1 cái đền khá lớn, mà bức tượng kia hoàn toàn nằm bên trên nóc đền.
“Với kích thước thế này, hẳn là không thể đặt tại trên nóc chứ? Sao nó có thể không đổ được nhỉ?”. Lâm Dũng vuốt cằm suy nghĩ.
“Trụ tâm rất cứng rắn, hơn nữa có 1 loại năng lượng xung quanh đẩy lên bức tượng cho nên không thể rơi xuống. Kỹ thuật còn thật đúng là tân tiến đây”. Vũ Minh gật gù nói.
“Ngươi thật tinh mắt, vậy mà cũng nhận ra?”. Elise kinh ngạc nói.
Chỉ là Vũ Minh cũng không có phản ứng nàng, 2 người Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần cũng vậy.
“Đây là cái gì?”. Phong Tuấn Thần chỉ vào 1 bức tranh điêu khắc trên tưởng kinh ngạc nói.
Bức tranh trên đó điêu khắc lấy 1 cây đinh ba lún sâu vào trong tường, giống như trên đó từng tồn tại cây đinh ba như thế nhưng bị tháo ra. Hơn nữa nó giống như… đang phát sáng, lại còn có năng lượng tỏa ra nữa. Rõ ràng được làm bằng vàng, sao có thể tồn tại năng lượng ba động?.
“Cái này là…”.
“Đi tiếp thôi, nơi này cũng khá lớn, hẳn là có thứ khác đáng xem hơn”. Chưa chờ Elise nói xong Lâm Dũng liền lên tiếng.
“Ừm, ngươi nói cũng đúng, vậy đi thôi”. Phong Tuấn Thần nhếch miệng cười nhạt 1 cái nói.
Thế là mấy người Vũ Minh lại tiếp tục đi xung quanh xem xét. Mà Elise thì chết chân tại chỗ.
Nàng biết, mấy người Vũ Minh đây là đem nàng thành không khí, ngay cả lời nàng nói cũng không muốn nghe thấy. Trực tiếp lựa chọn đi chỗ khác.
Cảm giác này làm nàng có chút ủy khuất, cũng có chút tức giận. Vì cái gì lại đối xử với ta như vậy? Ta làm gì sai chứ?.
“Hừ. Các ngươi chờ, 1 lát có thứ không hiểu xem ta có giải thích hay không”. Elise thầm nghĩ.
Đi được 1 đoạn, Vũ Minh liền thấy 1 cái vòng xoáy điêu khắc trên mặt đất hoa văn rất kỳ lạ. Hắn đi tới ngồi xuống xem 1 chút, cảm giác giống như có 1 luồng năng lượng thổi vào mặt hắn như thế.
Tuy nhiên nguồn năng lượng này lại đem hắn kém chút choáng váng làm hắn giật mình lùi lại phía sau vài bước.
“Ngươi làm sao?”. Lâm Dũng thấy Vũ Minh kỳ quái cử động liền hiếu kỳ hỏi.
Elise phía sau khẽ nhếch miệng cười, nàng nhưng là biết rõ cái vòng tròn đó là cái gì.
Cái đó nhưng là phong ấn giam giữ lấy 1 con Karathen, con thủy quái kinh khủng nhất thế giới. Hàng năm quốc vương phải dùng máu tươi cùng mình gia cố phong ấn vì con Karathen kia lúc nào cũng đang cố ăn mòn phong ấn để thoát ra.
Trên phong ấn đã sớm có mùi hơi thở của nó, mà cái mùi vị kia… thật sự là cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy Vũ Minh như thế, trong lòng nàng cười lạnh không thôi.