Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 242: Chỉ là 1 người đáng thương



“Chuyện gì vậy?”. Đỡ lấy lưng cho Vũ Minh, Lâm Dũng nhíu mày hỏi.

“Không có gì, chỉ là có chút mùi vị… quá thối”. Vũ Minh lắc đầu nói. Cái kia mùi thối, hắn thật đúng là không muốn cảm nhận thêm 1 lần nào nữa. Quả thật khiến người khó chịu cùng cực. Hơn nữa hắn vừa rồi vô thức đưa tay lên cản lại luồng năng lượng kia, hiện tại tay hắn có chút đau rát.

“Năng lượng này…”. Phong Tuấn Thần ngồi xổm xuống bên cạnh đạo phong ắn cau mày lại. Hắn cảm nhận được 1 luồng năng lượng tiết ra từ đạo phong ấn kia. Mặc dù nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ bá đạo. 

“Đừng chạm vào nó”. Vũ Minh thấy Phong Tuấn Thần muốn đưa tay ra chạm vào phong ấn hắn lập tức ngăn lại.

“Nó làm sao?”. Phong Tuấn Thần bàn tay dừng lại trên không trung, quay đầu nhìn Vũ Minh hỏi.

Vũ Minh không nói gì, chỉ đưa bàn tay lên.

Vừa nhìn thấy bàn tay của Vũ Minh, Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần liền giật mình. Ngay cả Elise cũng sửng sốt, mặt có chút biến sắc.

Bàn tay của Vũ Minh giống như bị lột 1 lớp da như thế. Nhìn cực kỳ đáng sợ. 

“Ngươi không cho ta 1 lời giải thích, ta đảm bảo đem Atlantis toàn bộ chôn sống”. Lâm Dũng giật mình 1 lúc, sau đó gương mặt đầy lửa giận nhìn chằm chằm lấy Elise gằn từng chữ nói.

Hắn không tin cô ta không biết chuyện này. Vốn dĩ ban đầu phát hiện bị theo dõi, đồng thời lại không phát hiện lính canh tại đây hắn đã có chút nghi ngờ. Có lẽ chính là thứ này quá mức nguy hiểm nên mới không ai dám tới gần.

Thứ này có thể đối với Vũ Minh gây ra lớn như thế thương tổn, đủ biết sự ăn mòn của nó lớn tới mức nào. Thân thể của Vũ Minh mạnh mẽ thế nào hắn hiểu rõ, đến ngay cả hắn thân thể có thể sánh ngang với Hợp Đạo cảnh còn không bằng Vũ Minh. Mà Vũ Minh lại có thể bị thương thành dạng này…

Vậy mà Elise không có lấy 1 lời nhắc nhở, hắn thậm chí hoài nghi nàng chính là cố ý không nói để bọn họ cùng thứ kia tiếp xúc. Với sự ăn mòn bá đạo này, chỉ cần không chú ý 1 chút liền nguy hiểm. Hơn nữa vừa rồi Vũ Minh nói có 1 mùi thối bay ra, mà mùi thối kia lại có thể khiến Vũ Minh kém chút choáng váng đầu óc.

Nếu như thật bị choáng váng tại đây, lại đứng trên thứ kia. Chẳng phải chỉ cần vài giây liền có thể khiến Vũ Minh bị thứ kia ăn mòn toàn bộ cơ thể?.

Hắn ban đầu chỉ đối với nàng có chút phản cảm, hiện tại trực tiếp thăng cấp lên muốn giết người xúc động.

“Ta…”. Elise há hốc mồm, nàng tư duy hiện tại vô cùng trống rỗng.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?.

Chẳng phải chỉ là có chút mùi hôi thối thôi sao? Nàng nhưng là trước kia chứng kiến chuyện này rất nhiều, thậm chí chính bản thân nàng cũng từng bị qua. Mà sở dĩ nơi này không có lính gác, đó là do họ sợ hãi vô tình ngửi phải mùi vị kia mà thôi. Hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, hơn nữa nơi này cũng không có thứ gì quý giá quan trọng nào cho nên quốc vương cũng không có sắp xếp người tại đây canh gác.

Hiện tại bảo nàng giải thích thế nào?.

Ta nói ta không biết, các ngươi tin sao?.

Chỉ là nhìn vẻ mặt của Lâm Dũng, nàng biết nàng có giải thích thế nào cũng không có tác dụng, trong ánh mắt của Lâm Dũng, nàng sớm đã nhìn thấy sát khí phát ra rồi.

Vũ Minh ánh mắt nhìn thật sâu nàng 1 cái, sau đó khẽ lắc đầu, đưa tay lên vỗ vỗ vai Lâm Dũng 1 cái nói.

“Được rồi, cô ta cũng không biết chuyện gì đâu”. 

“Làm sao có khả năng? Ta dám chắc cô ta biết chuyện này”. Lâm Dũng không tin nói.

“Cô ta không có cái gan đó”. Phong Tuấn Thần bên cạnh cũng giãn ra lông mày nói. 

“Hừ”. Lâm Dũng nghe thế khẽ hừ 1 tiếng. Ban đầu hắn thật nghi ngờ Elise, nhưng nghĩ lại, cảm thấy cô ta hẳn là không biết chuyện này. Hơn nữa hắn cũng không nhìn ra cô ta làm bộ giả vờ không biết. Vũ Minh cũng không có dễ gạt như vậy.

Về phần Phong Tuấn Thần… 

Quên đi.

“Ngươi thế nào?”. Lâm Dũng nhìn Vũ Minh hỏi.

“Không có gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi”. Vũ Minh lắc đầu nói, sau đó lấy ra 1 miếng vải quấn lên bàn tay. Hắn cũng không muốn trước mặt mọi người lộ ra sinh mệnh lực thứ kia.

“Đây rốt cuộc là cái gì?!”. Lâm Dũng trừng mắt nhìn Elise hỏi.

“Nó… nó chỉ là 1 đạo phong ấn. Mỗi năm quốc vương đều sẽ đến dùng máu để gia trì nó. Cũng không có ảnh hưởng mặt trái gì, chuyện này… ta là thật không biết”. Elise gấp gáp nói.

“Nếu ngươi thật biết, hiện tại ngươi đã là 1 cái xác”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Elise khẽ lùi lại phía sau 1 bước, răng cắn vào môi, nhìn qua liền biết nàng đang có chút sợ hãi.

“Hẳn là nguyên nhân ở bên dưới, có thứ gì đó cố ý nhắm vào ta”. Vũ Minh cau mày nói.

“Làm sao ngươi biết? Có người sắp xếp sao?”. Lâm Dũng giật mình.

“Người sắp xếp hẳn là không có, bởi vì ta cảm thấy cái phong ấn này người làm nên cố ý không cho bất kỳ người nào mở ra. Cho nên việc sắp xếp khả năng là rất thấp. Hơn nữa…”.

“Vừa rồi ta chạm qua đoàn năng lượng kia, mà khi đó đón nhận là mặt của ta. Nhưng là khi đó cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó liền có chuyện. Đây không phải là cơ quan, hẳn là thứ dưới đó nhận thấy ta nên cố tình công kích thoáng 1 phát”. Vũ Minh nói.

Hắn khi đó cảm nhận rất rõ ràng, vốn dĩ chỉ là mùi vị khó chịu, sau đó liền bản năng hắn đưa tay lên cản lại.

Đây không phải do mùi vị gây ra, là bản năng hắn nhận được nguy hiểm làm ra phản ứng. Nếu thật sự là do mùi vị thì đã đưa tay lên mũi bịt lại rồi.

“Làm sao đi xuống dưới?”. Lâm Dũng hỏi.

Vũ Minh im lặng nhìn lấy Lâm Dũng, hắn cảm giác hôm nay con hàng này có chút kỳ quái. Nhưng trong lòng cũng có chút cảm động. Hắn đứng dậy vỗ vai Lâm Dũng vài cái nói.

“Được rồi, đi dạo 1 vòng trước đi. Khi nào thực lực đủ quay lại tìm thứ này phiền phức”. 

“Ngươi đứng đó làm gì?!”. Lâm Dũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn lấy Elise trừng mắt nói.

“Hả?!”. Elise nhất thời mộng. Ngươi rống ta cái gì?.

“Dẫn đường a”. 

“Ta… được rồi”. Elise trong lòng bốc lên nộ hỏa, nhưng là biết đánh không lại liền cố mà nhịn xuống, quay người đi trước dẫn đường.

“Ngươi cũng thật là…”. Vũ Minh cười khẽ lắc đầu. Hắn thật đúng là khó hiểu, tại sao Lâm Dũng luôn cùng Elise cãi nhau đây. 

Hẳn kiếp trước là oan gia đi.

“Ngươi từ lúc nào biết thương hương tiếc ngọc rồi?”. Lâm Dũng nhìn Vũ Minh hỏi.

“Hả?”. Vũ Minh khó hiểu nhìn hắn.

“Ngươi có phải hay không thấy cô ta là nữ nhân, người lại đẹp, cho nên không cùng cô ta so đo?”. 

“Ta là người như thế?”. Vũ Minh bật cười nói.

“Vậy vì sao…”.

“Lâm Dũng”. Vũ Minh lên tiếng cắt ngang.

“Việc này chưa nói tới cô ta không biết, dù thật biết thì thế nào? Đem cô ta đánh 1 trận? Vẫn là đem cô ta giết tốt?”.

“Làm thế lại được cái gì? Cùng Atlantis đối chiến sao? Ta là không sợ, cũng có lòng tin có thể đem trọn cái Atlantis chôn vùi vào dòng lịch sử. Nhưng vậy thì thế nào? Chúng ta lại được cái gì? Đạt được nơi này? Vẫn là tài bảo ở đây? Chúng ta cần sao?”.

“Không hề. Cho dù là Phong Tuấn Thần hắn cũng không cần, nói gì tới ta và ngươi? Chúng ta mục đích đến đây là cái gì đâu? Tìm kiếm những thứ chưa từng được biết tới. Đã Atlantis xuất hiện, cũng thật sự tồn tại. Như vậy nếu như có những bí mật khác thì sao đây? Kim tự tháp chẳng hạn? Hoặc như tam giác quỷ?”.

“Bí mật trên trái đất rất nhiều. Hiện tại chúng ta dù cho không phải là vô địch toàn thế giới, nhưng kém cũng không nhiều. Ngươi hẳn phải biết công pháp chúng ta tu luyện thế nào. Thậm chí chỉ cần vài năm nữa chúng ta liền có thể đạt tới cùng những người như Quân Tinh Trúc ngang hàng nói chuyện”.

“Như vậy chúng ta sẽ phải làm cái gì? Kinh doanh? Xây dựng thế lực? Không. Cả ta và ngươi đều không có cái hứng thú đó. Tuy rằng ngươi luôn nói muốn trở thành người giàu nhất, nhưng ta hiểu rõ ngươi luôn có 1 khỏa cường giả tâm. Ngươi sẽ chấp nhận ngồi yên 1 chỗ sao?”.

“Thả tầm nhìn xa hơn 1 chút. Đã những bí mật như Atlantis tồn tại, như vậy người ngoài hành tinh đây? Dù cho thế giới này ma thú lan tràn, nhưng sớm muộn gì chúng cũng bị dọn dẹp sạch sẽ”.

“Khi đó liền sẽ là lúc nhân loại toàn lực nghiên cứu khoa học. Tương lai 1 ngày không xa liền sẽ tiến quân vũ trụ”.

“Chúng ta đã có thể tu luyện thành dạng này, như vậy những ngoài trái đất chẳng lẽ không còn sinh vậy sống? Họ chẳng lẽ không thể tu luyện?”. 

“Cho nên ta nói, mở rộng ánh mắt ra 1 chút. Đừng bị trước mắt làm ảnh hưởng tới ngươi. Chúng ta tuy không sợ Atlantis, nhưng cần gì phải rước thêm địch nhân? Hơn nữa hiện tại chúng ta là đồng minh, bao dung 1 chút đi”.

“Hơn nữa. Cô ta cũng chỉ là 1 người đáng thương, ngươi cứ nắm không thả làm gì? Ta còn thật kỳ quái. Sao ngươi lại đối với nàng có ý kiến lớn như thế? Chẳng lẽ người đối với nàng…”. Vũ Minh cười bỉ ổi nói.

“Ừm… hả?”. Lâm Dũng vốn đang ngẫm nghĩ lấy lời nói của Vũ Minh nhưng đột nhiên chuyển hướng làm hắn có chút không kịp suy nghĩ. Vốn đang ngơ ngác nhớ lại sau đó liền gương mặt tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Vũ Minh nói.

“Miệng chó không mọc được ngà voi”. 

“Ha ha ha”. Vũ Minh cười lớn.

“Các ngươi đi nhanh a”. Phong Tuấn Thần thấy 2 người Vũ Minh tụt lại phía sau nói chuyện, hắn cũng không có đi nghe lén, hiện tại thấy họ nói xong liền lớn giọng gọi.

“Tới đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.