Nhìn thấy gương mặt méo xẹo của Vũ Minh, Vũ Duệ cười khằng khặc 2 tiếng rồi không còn tiếp tục lên tiếng.
Con hàng này hẳn là đã vào lại vũ trụ nhỏ rồi.
“Chuẩn bị qua cầu”. Phía trước đám người lớn tiếng nói.
Bất tri bất giác, đám người Vũ Minh đã đi đến điển cuối của hòn đảo này, trên đường không phát hiện được bất kỳ sinh vật sống nào, thậm chí có người còn nghĩ, phải chăng nơi này vốn dĩ không có nguy hiểm?.
Vũ Minh đi lên phía trước, trước mặt hắn là 1 bờ vực. Bên dưới là mặt nước biển, khoảng cách giữa 2 hòn đảo rất lớn, 2 hòn đảo được nối liền bởi 1 chiếc cầu bằng những cột đá từ dưới mặt nước nhô lên.
Nhìn qua có chút rắn chắc, hẳn là có thể đi qua.
“Mọi người cẩn thận 1 chút, đừng để rơi xuống”. Duke cao giọng nói.
Đám người bắt đầu đi qua, mấy người Vũ Minh cùng đám người Duke đi trước. Đi đến giữa cầu thì Vũ Minh đột nhiên nhíu mày, ánh mắt ngay lập tức nhìn xuống dưới.
“Chuyện gì?!”. Lâm Dũng thấy Vũ Minh dừng lại liền khó hiểu hỏi.
“Ta cảm giác có thứ gì đó bên dưới vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta”.
“Không phải đâu, ngươi có hay không nhầm? Bên dưới làm gì có thứ gì? Nhìn tới tận đáy a”. Phong Tuấn Thần nhìn xuống nói.
“Ta cũng không rõ, vẫn là đi nhanh đi”. Vũ Minh nhíu mày 1 chút liền tiếp tục di chuyển.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng người từng người đi qua cây cầu bằng những cột đá. Vũ Minh có cảm giác mỗi 1 giây đều đang tận lực kéo dài, thậm chí còn cảm thấy 1 giây tại đây liền bằng 1 phút, thậm chí 1 giờ. Điều này làm hắn vô cùng kỳ quái.
Hắn đang lo lắng điều gì?.
Vũ Minh đi tới bên cạnh bờ vực, ánh mắt nhìn xuống. Ngay sau đó, đôi mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, tiếp đó liền nghe Vũ Minh lớn tiếng hét.
“Dùng hết tốc độ đi qua, nhanh lên”.
Đám thủy thủ đoàn giật mình khó hiểu.
“Qua nhanh lên, dùng hết tốc độ. Nhanh lên!”. Vũ Minh lần nữa hét lớn.
Đám người còn lại nhận thấy Vũ Minh không giống nói đùa, thế là tất cả đều chạy tới, ánh mắt vô tình đảo qua mặt biển, sau đó ai nấy đều khiếp sợ.
Mặt biển vốn dĩ ban đầu khoảng cách phải có mấy chục mét, nhưng mà bây giờ, khoảng cách chỉ còn chưa tới 10 mét liền phủ kín lấy những cây cột đá kia. Bọn họ rốt cuộc hiểu rõ Vũ Minh tại sao lại kêu đám người dùng tốc độ nhanh nhất đi qua.
Chỉ là ngay lúc này, mặt biển bỗng nhiên giống như có sinh mệnh, nó trong nháy mắt hiện lên những cột sóng, sau đó liền đổ ập vào đám người còn đứng trên cầu.
Không có bất kỳ ai đứng trên cầu thoát được, nước biển trực tiếp chui vào trong cơ thể họ thông qua miệng, đám người Vũ Minh có thể thấy được bằng mắt thường, những người kia cứ thế trên người xuất hiện từng cái lỗ máu, sau đó bị nước biển thôn phệ sạch sẽ.
Nhân số lại 1 lần nửa giảm mất hơn 1 nửa. Từ ban đầu gần 200 người đến hiện tại chỉ còn chưa tới 60 người.
Mà thủy thủ đoàn của Vũ Minh, kể cả 3 người Vũ Minh cộng lại mới chỉ có 15 người. Trực tiếp chết mất 1 nửa.
“Cái này… cái này…”. Duke sợ hãi chết chân tại chỗ, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, vì cái gì đi qua 1 cây cầu liền đáng sợ như thế. Trực tiếp cạo chết phân nửa số người.
“Thật là đáng sợ”. Phong Tuấn Thần hơi hoảng, hắn ban đầu nghe thấy Vũ Minh nói có thứ gì đó quan sát bọn họ từ bên dưới, nhưng là không nghĩ tới, hắn còn cho rằng là do Vũ Minh ảo giác đâu.
Ai ngờ…
Cứ như thế…
Cứ như thế trong chớp mắt liền chết số lớn người.
“Nơi này làm sao lại đáng sợ như thế? Chết tiệt”. Chad cũng nhịn không được bạo tục 1 câu. Hắn tính cách vốn đã có chút nóng nảy, cho nên hắn biết bản thân không cần nhiều lời, hắn biết rõ mình đầu óc dùng không được.
Nhưng là chứng kiến lấy nhiều người như thế chết đi, lại là nhiều năm thuộc hạ, hắn thế nào còn kiềm chế được? Ngay lập tức liền tại chỗ phát tiết tức giận.
“Chad, bình tĩnh chút”. Tử Thiên nhíu mày nói.
“Ta biết, nhưng mà… ta thật nhịn không được. Tử Thiên, đây rốt cuộc là thứ gì?”. Chad trầm giọng nói.
“...Ta không biết”. Tử Thiên im lặng 1 chút rồi nói.
Vũ Minh yên lặng quan sát hết thảy vào mắt, hắn nhận không ra Tử Thiên lời nói là thật hay không. Hắn luôn cảm thấy Tử Thiên đang giấu diếm điều gì đó, thậm chí ngay cả 2 người Duke cùng Chad cũng giấu diếm.
Hắn có chút bức thiết muốn tìm hiểu rốt cuộc Tử Thiên đang giấu diếm cái gì. Nhưng là hắn biết, muốn để Tử Thiên tự mình nói ra, e rằng rất khó.
“Tiếp tục lên đường đi, hi vọng có thể tìm được vài thứ hữu dụng”. Duke hít sâu 1 hơi nói.
Bọn họ vốn vào đây tìm kho báu, nhưng kho báu chưa tìm được, lại chết không ít người. Hắn thậm chí hoài nghi nơi này rốt cuộc có kho báu hay không, còn có lời đồn kia…
Vũ Minh đi phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn cũng rất nghi ngờ, nếu như chưa từng có ai thoát khỏi đây, như vậy rốt cuộc lời đồn từ đâu ra? Mục đích là cái gì?.
Không thể nào tự dưng lại xuất hiện lời đồn này, chắc chắn phải có người nào đó thả ra.
Ban đầu hắn tới đây cũng là vì lời đồn này.
Tại Atlantis, hắn biết được lời đồn này thông qua 1 tấm da dê, trên đó có nói về việc tìm kiếm 2 vũ khí cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không có nói rõ rốt cuộc là cái gì. Khi đó nhàm chán, hơn nữa hắn cũng muốn biết rõ, cái nơi nguy hiểm cửu tử nhất sinh mà trên tấm da dê nói tới như thế nào.
Nhưng vào tận đây, lại cùng Vũ Duệ nơi đó đạt được 1 số tri thức cùng tình báo. Hắn ánh mắt rơi vào trên người Tử Thiên.
Trong đầu hắn hiện lên 1 ý nghĩ có chút vô căn cứ.
Hắn nghi rằng Tử Thiên cùng nơi này có mối liên hệ nào đó, cũng chỉ là ý nghĩ vô căn cứ mà thôi. Hắn cũng sẽ không lựa chọn tin tưởng điều này. Dù sao theo Vũ Duệ nói, nơi này biến thành trước mắt cảnh tượng cũng phải có trên ngàn năm. Mà khi đó Tử Thiên còn chưa sinh ra đời đây.
Mà nói về hậu đại… khả năng này cao hơn 1 chút, nhưng cũng không phải quá cao. Bởi vì trái đất trải qua tai nạn hơn 500 năm, dù cho thật là hậu đại thì cũng chắc chắn không biết thân thế của mình.
Nhưng nếu như là… hắn vẫn tồn tại tại đây thì sao?.
Ý nghĩ này vừa ra, Vũ Minh liền không hiểu thống lại có nhất định tin tưởng.
Chẳng phải nói ngươi chết tại đây nếu bị đánh thức sẽ vĩnh viễn không chết sao? Nếu như tìm ra cách ra khỏi đây, như vậy từ người chết liền thành người sống?.
Nghĩ tới đây Vũ Minh có chút nhếch miệng cười. Hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị.
Mà Vũ Duệ lúc này cũng không phải trốn vào vũ trụ nhỏ, hắn cũng đang quan sát lấy Tử Thiên, hắn cảm thấy Tử Thiên trên người có gì đó rất quen thuộc, nhưng hắn lại nghĩ không ra đó là cái gì.
Mà lúc này, đột nhiên Vũ Minh thần kinh căng cứng, hắn cảm thấy 1 luồng uy áp cùng sát khí phủ xuống đám người họ. Mấy người Duke cũng cảm nhận được điều đó, cho nên ngay lập tức họ dừng lại tại chỗ quan sát xung quanh.
“Có sát khí”. Lâm Dũng thấp giọng nói.
Hắn vừa nói xong, đám thủy thủ đoàn giật mình rút ra vũ khí canh phòng.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, một cơn gió cũng không có thổi qua, mà hết thảy, chỉ có 1 cảm giác chết chóc phủ xuống.
Vũ Minh cùng đám người không cách nào bắt được sát khí kia từ nơi nào phát ra, dùng thần thức cũng không thấy bất kỳ thứ gì. Như vậy rốt cuộc sát khí đến từ đâu?.
Xoạt.
Trong chớp mắt, ngay cả Vũ Minh cũng không kịp phản ứng liền thấy 1 cái đầu người bay lên.
Cứ thế mà bay lên trên cao, sau đó rơi xuống mặt đất.
Tĩnh!
Toàn bộ đám người đều không nói lên bất kỳ lời nào, cứ như thế nhìn lấy cái đầu lâu kia trọn vẹn 5 giây.
Ngay sau đó, Vũ Minh liền cảm nhận được 1 mối nguy hiểm chưa từng có. Hắn không chút do dự mở ra Thiên Ma Phản Đạn Khí.
Chỉ nghe ầm 1 tiếng, Vũ Minh cả người bay ngược về phía sau. Mà trong nháy mắt đó, hắn thấy rõ được rốt cuộc là thứ gì tấn công mình.
Đây không phải là Nian sao? Nhưng mà… toàn thân nó lại là màu đen.
Thuần 1 màu đen. Đến cả con mắt cũng là màu đen. Răng nanh cũng thế.
Tốc độ nó nhanh đến đáng sợ.
Vũ Minh vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, hơn nữa Thiên Ma Phản Đạn Khí có thể bật lại bất kỳ đòn công kích nào. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đó, Thiên Ma Phản Đạn Khí lại bị đâm ra 1 lỗ thủng, kém chút nữa cái đuôi sắc nhọn của Nian liền đâm vào người Vũ Minh.
Mà khi Vũ Minh bị bật lại phía sau, Lâm Dũng bên cạnh cũng động, hắn biết có thể khiến Vũ Minh chật vật như thế, sức mạnh của thứ này rất đáng sợ. Cho nên hắn ngay từ đầu liền mở ra bí pháp, kích thích toàn thân tăng lên sức mạnh lớn nhất.
Lúc này hắn liền cảm nhận được tốc độ di chuyển của Nian kinh người đến thế nào, đao trong tay hắn vung hướng Nian lui lại.
Mặc dù hắn xuất thủ tốc độ cực nhanh, nhưng là vẫn không có đánh chúng nó.