Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 261: Lâm Dũng tức giận



Đám người sợ hãi lập tức bỏ chạy. 

Địa hình không quen thuộc, không biết nên chạy chỗ nào. Vũ Minh mấy người chỉ có cách chạy thẳng tới phía trước. 

May mắn thay chạy tới cuối đường liền thấy cây cầu bằng cột đá xuất hiện, họ biết sẽ đi tới 1 hòn đảo khác trong cái quần đảo ác ma này. Nhưng mà họ cũng không có lựa chọn.

Mẹ nó phía sau đuổi lấy 1 tên khổng lồ đánh không chết. Không chạy chỉ sợ chết sẽ rất thảm loại kia. 

Mà Duke cùng Tử Thiên rìu lấy Chad chạy có chút chậm, nhưng so với tượng đá khổng lồ cũng không thua bao nhiêu. Hơn nữa lại chạy trước, cho nên khoảng cách cũng có chút dài, nhất thời cũng không có quá nhiều lo lắng.

Cõng lấy Chad, Duke lập tức chạy lên cầu đá băng qua bên kia.

Lần này đám người phía sau có tượng đá khổng lồ đuổi giết nên cũng không như lần trước ở lại trên cầu quá lâu mà để nước biển dâng lên giết họ. Lần này cũng không tổn thất 1 ai. 

Ngay khi đó người băng qua đảo, phía sau tượng đá khổng lồ lập tức xuất hiện. Nhìn thấy đám người đã đi qua đảo, nó không cam lòng rống 1 tiếng.

“Rống em gái ngươi”. Lâm Dũng dựng thẳng ngón tay giữa lên nói.

“Ngươi im miệng, ngươi mở miệng liền không có chuyện tốt”. Vũ Minh trừng mắt nói.

“Khỏi lo, khoảnh cách này cũng có vài trăm mét, ta cũng không tin nó qua được, với hình thể của nó đi qua được liền là 1 thử thách cực đại rồi. Chẳng lẽ nó còn bay qua được hay sao”. Lâm Dũng bĩu môi nói.

“Grào”. 

1 tiếng rống vang lên, đám người giật mình lo sợ nhìn lại, liền thấy tượng đá khổng lồ kia cắm xuống thanh kiếm, sau đó đi vào trong rừng.

“Dọa ta 1 hồi”. Duke vỗ ngực nói.

Đám người cũng nhẹ thở ra. Nếu nó thật chạy qua, như vậy họ liền chết chắc. Chạy lâu như vậy, thể năng họ đã gần như cạn kiệt rồi.

“Được rồi, vừa di chuyển vừa hồi sức. Đừng có tại chỗ đứng yên, nói không chừng còn có nguy hiểm”. Tử Thiên cao giọng nói.

“Không gặp tên kia liền không có nguy hiểm. May mắn nó không bay qua được”. Lâm Dũng lập tức nói.

Mà ngay lúc này, đột nhiên có tiếng động vang lên, phía sau họ truyền tới tiếng rầm rầm như động đất. Đám người kinh dị nhìn lại liền thấy 1 cảnh cả đời này cũng khó quên.

Chỉ thấy tên tượng đá khổng lồ kia từ trong rừng lao ra, tốc độ rất nhanh, sau đó chạy qua nơi cắm thanh kiếm lớn kia dùng tay nắm lên, tiếp đó liền dùng lực đạp 1 cái bay lên cao hướng về phía đám người lao tới.

Có mấy người bị dọa trực tiếp ngồi trên mặt đất. 

“Không sao, với khoảnh cách này nó nhảy không tới”. Duke nhìn vị trí rơi của tượng đá khổng lồ liền an tâm nói.

Chỉ là… tượng đá khổng lồ trên không trung cầm thanh kiếm của mình ném tới cắm sâu vào sát đường biên. Mà nó rơi xuống bàn tay lập tức nắm lấy chuôi kiếm. Cứ như vậy treo trên bờ vực.

Mà tiếp đó nó tay còn lại bám vào thân kiếm, cứ thế leo đi lên. 

Đám người nghẹn họng nhìn trân trối. 

“Mẹ của ta nha, thật bay a”. Duke hú lên quái dị nói.

“Chạy a, nhìn cái gì!”. Vũ Minh hét lớn.

Đám người lúc này cũng biết không chạy là chết chắc. Hiện tại tâm tình của toàn bộ đám người chỉ hận tại sao cha mẹ sinh họ ra không có thêm 2 cái chân chạy cho nhanh. 

“Ta cũng là điên, mẹ nó gặp phải tượng đá kiểu này ta thật đúng là 8 kiếp xui xẻo đi”. Lâm Dũng vừa chạy vừa tức giận nói.

“Ngươi ngậm miệng”.

Lần này không chỉ Vũ Minh, những người khác đồng loạt liếc qua Lâm Dũng hét lớn. 

Nếu không phải đang chạy trốn, đám người chắc chắn sẽ đè Lâm Dũng ra hảo hảo đánh hắn 1 trận. 

Mẹ nó cái miệng này cũng quá linh nghiệm đi. Nói cái gì chúng cái đó? Ngươi mẹ nó sao không lên trời đâu.

Rầm!

Rầm!

Phía sau truyền tới tiếng chấn động mặt đất, càng lúc càng gần. 

Vừa sợ hãi, lại vừa cạn kiệt thể lực. Đám người càng chạy, tốc độ càng giảm dần. 

Chad lúc này cũng từ trạng thái hôn mê dần dần tỉnh lại. Chủ yếu do bị trọng thương nên khi Duke mang theo hắn chạy kích thích tới vết thương. Đau đớn làm hắn từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy.

“Chuyện gì xảy ra?”. 

“Ngâm miệng! Đừng nhúc nhích, phía sau có kẻ địch đuổi theo. Ngươi nằm yên đó cho ta”. Duke thở hổn hền lớn giọng nói.

Chad lúc này cũng phát hiện bản thân trên người gẫy rất nhiều chiếc xương, mà lại lồng ngực cũng đau nhói. Thở cũng có chút khó khăn, hắn nhớ lại được bị tượng đá khổng lồ cho 1 kích.

“Chạy như này không phải là cách, sớm muộn cũng bị đuổi kịp, hơn nữa Chad vết thương không chữa trị sẽ dẫn tới nguy hiểm tính mạng”. Tử Thiên chạy bên cạnh nói.

“Vậy giờ làm thế nào? Đánh lại đánh không lại”. Duke bất đắc dĩ nói.

“A…”.

Phía sau truyền tới tiếng hét lớn.

Tên tượng đá khổng lồ kia đã đuổi kịp, nó dùng đại kiếm trong tay quét 1 cái, vài tên thủy thủ đoàn lại chết.

Cho đến bây giờ, số người cũng chỉ còn chưa tới 20, mà mấy tên thủy thủ đoàn của Vũ Minh chết cũng gần hết. Chỉ còn lại có 4-5 người. 

Cứ theo tình hình này, sớm muộn họ cũng bị giết sạch.

Vũ Minh nheo mắt lại, trên người hắn chân nguyên lực cũng còn lại không nhiều. Nếu như dùng toàn bộ hắn phải dựa vào thể năng chạy lấy. Mà những người khác ngoài Lâm Dũng cùng Tử Thiên và Duke, chân nguyên lực cũng đã tiêu hao sạch sẽ, mà thể lực cũng còn lại chẳng có bao nhiêu.

Tính toán 1 chút tốc độ cùng vị trí đặt chân của tượng đá khổng lồ, Vũ Minh chạy tới trước mặt 1 thân cây, dùng lực đạp lên nhảy lên cao, quay người 1 cái.

“Thiên Ma Phượng Dực Chưởng”.

Vũ Minh hét lớn 1 tiếng. Toàn bộ chân nguyên lực trong người trong nháy mắt tiêu hao sạch sẽ. Mà mục tiêu của hắn cũng không phải tượng đá khổng lồ, mà là dưới chân hắn mặt đất.

1 chiêu này trước tiếp đánh ra 1 cái hố lớn. Mà tượng đá khổng lồ đạp đi lên, trong nháy mắt liền mất đi trọng tâm, bàn chân lún sâu xuống đất.

Mà tượng đá khổng lồ cũng bị Vũ Minh 1 chiêu này làm nổi điên, nó thanh kiếm khổng lồ trong tay ném ra ngoài, trong chớp mắt liền đem mấy tên thủy thủ đoàn còn lại của Vũ Minh giết sạch, còn mang theo vài người của đám người Duke chết chung.

Tuy rằng như thế cũng không có cản lại lực của thanh kiếm kia, nó dùng tốc độ kinh người bay thưởng hướng Vũ Minh. 

“Nguy hiểm”. 

“Coi chừng”.

Duke cùng Tử Thiên hét lớn.

Mà lúc này, Vũ Minh đã không còn chân nguyên lực, trước mắt cũng không có đường trốn, hắn cắn răng 1 cái muốn cùng thanh kiếm kia chống đỡ. Chỉ là trước mặt hắn xuất hiện 1 bóng người.

Người này không ai khác chính là Lâm Dũng.

Chỉ thấy Lâm Dũng giơ lên đại đao trong tay, dồn toàn bộ chân nguyên lực còn lại trong cơ thể bộc phát ra cuối cùng 1 kích. May mắn thay cản lại được đại bộ phận lực lượng mà thanh kiếm kia đánh tới. Nhưng cũng còn lại 1 bộ phận đánh bay 2 người, đồng thời cũng khiến 2 người bị thương nhẹ. 

Nhưng thanh đại đao của Lâm Dũng cũng triệt để gãy thành nhiều mảnh nhỏ.

Lâm Dũng cứ như thế ngơ ngẩn nhìn đại đao của mình vỡ nát. Vũ Minh bên cạnh vội vàng đứng dậy muốn kéo hắn lên, nhưng là trong nháy mắt này, hắn lại thấy Lâm Dũng giống như… sắp nổi điên rồi.

“Đao của ta…”. Lâm Dũng lẩm bẩm nói.

“Lâm Dũng, mau dậy, bây giờ không phải thời điểm thương tiếc vũ khí”. Vũ Minh lấy lại tinh thần lớn giọng nói.

“Đao của ta…”.

Lâm Dũng hiển nhiên không có nghe lọt tai lời Vũ Minh, trong mắt hắn bây giờ cũng chỉ còn lại thanh đao này. Nếu đứng trước mặt hắn sẽ phát hiện 2 mắt của hắn đã dần chuyển sang màu đỏ.

“Rống”.

Tượng đá khổng lồ rống lớn 1 tiếng, mấy người Duke bị tiếng rống này vô thức quay đầu, chỉ là nhìn thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng còn tại đó, họ lập tức dừng chân lớn giọng hô.

“Chạy mau”.

“Vũ Minh, Lâm Dũng, mau chạy”.

“Đao của ta… đây là Tố Như đưa cho ta…”. Lâm Dũng lẩm bẩm 1 mình nói.

Vũ Minh nghe rõ toàn bộ, thảo nào khi chiến đấu, thanh đạo bị mẻ 1 chút hắn lại tức giận đến vậy. 

“Đao của ta… ta… ta muốn…”.

“Muốn em gái ngươi, mau chạy”. Vũ Minh cũng bắt đầu nổi nóng, nếu không đi bây giờ, chỉ sợ không kịp nữa.

“Rống”.

Tượng đá khổng lồ mò lên, nó rống giận 1 tiếng hướng về 2 người Lâm Dũng lao tới.

Nghe được tiếng rống này, Lâm Dũng triệt để bạo phát.

“Ta giết ngươi”. 

Trong nháy mắt, thần thể của Lâm Dũng mở ra. Nhưng lần này cũng không phải chỉ biến lớn 10 mét, mà trực tiếp biến lớn gấp đôi. 

Đám người chết chân tại chỗ, gương mặt đầy ngơ ngác cùng kinh dị nhìn lấy Lâm Dũng bật dậy, cầm lên thanh kiếm khổng lồ hương về phía tượng đá khổng lồ bổ xuống.

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Tốc độ Lâm Dũng rất nhanh, mà không biết thế nào lực lượng của hắn cũng biến lớn tới cực điểm, trực tiếp đem tượng đá khổng lồ đè trên mặt đất đánh.

“Ta… ta xxx. Con mẹ nó chứ thật bạo lực”. Chad trên lưng Duke nhìn thấy cảnh này nhịn không được chửi 1 câu.

Cái này mẹ nó quá khoa trương đi.

Không khoa học.

Mẹ nó không khoa học.

Vũ Minh cũng ngẩn người nhìn lấy Lâm Dũng, nếu hắn đoán không sai, đây hẳn là chiêu “cuồng bạo” năm đó Cự Linh Đế Quân dùng qua. Nhưng mà Lâm Dũng mới chỉ có Dung Linh cảnh tầng 1 mà thôi, như vậy thân thể hắn làm sao chịu đựng nổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.