Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 264: Kỵ sĩ? Thánh đường? Cái quỷ gì???



“Vũ Duệ!”.

“Vũ Duệ, ngươi chết ra đây cho ta”. Vũ Minh trong đầu gầm thét.

“Hả? Chuyện gì? Ta đang ngủ”. Vũ Duệ âm thanh vang lên.

“Ngủ ngươi tê liệt, đây là có chuyện gì?!”.

“Ừm, từ từ, ta xem 1 chút… các ngươi đây là đang ở đâu?”. Vũ Duệ âm thanh kinh ngạc vang lên.

“Làm sao? Chúng ta vẫn tại quần đảo Ác Ma a”.

“Không có khả năng, nơi này không phải ác ma đảo”. Vũ Duệ lập tức nói.

“Ngươi nói cái gì?!”.

“Nơi này không phải quần đảo Ác Ma, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra”.

Vũ Minh giật mình 1 cái, hắn kể lại mọi chuyện. Mà Vũ Duệ nghe xong trầm ngâm rất lâu.

“Làm sao rồi? Sao ngươi không nói tiếng nào?”.

“Các ngươi… tự cầu phúc đi”. Vũ Duệ thở dài nói.

“Có ý gì?”.

“Không phải ngươi nói lúc đó cảm thấy như bị thứ gì hút đi sao? Sau đó xuất hiện tại chỗ cũ. Cái đó gọi là Xuyên Toa Thời Không, đó là 1 loại thần thông, nhưng không phải chân chính Xuyên Toa Thời Không. Loại này thần thông, ta từng nghe nói qua, trên đời này, hiện tại cũng chỉ có duy nhất 1 người nắm giữ, và người đó là ta, tuy rằng ta biết, nhưng lại thi triển không ra”.

“Nói đúng hơn, các ngươi hiện tại vị trí đã không còn là quần đảo Ác Ma, mà là tại 1 không gian đặc thù, nơi này sẽ tái hiện lại 1 cảnh nào đó trong lịch sử, các ngươi là người đứng xem, chỉ đơn giản thế thôi. Mà có thể làm được điều này, người kia thực lực… ít nhất là Thần Thông cảnh, có thể xây dựng cảnh tượng chân thực như này thì cũng phải là Thần Thông cảnh đỉnh phong hoặc là… Bất Hủ. Thậm chí là cao hơn nữa”.

“Cấp bậc này, các ngươi là không có cơ hội phản kháng, ta đi ra cũng chỉ có thể chịu chết. Nhưng nếu như người này đã không cùng các ngươi ra tay, lại dùng Xuyên Toa Thời Không như thế thần thông, như vậy nói lên hắn muốn cho các ngươi xem thứ gì đó”.

“Ngươi tuy rằng kiếp trước là Vũ Đế, nhưng Vũ Trụ Hải ngươi lại không biết thế nào. Loại này Xuyên Toa Thời Không, cũng chỉ có Vũ Trụ Hải cường giả mới nắm giữ loại này thần thông, đây là đặc hữu của Vũ Trụ Hải. Ta không biết mục đích của người kia là gì, nhưng các ngươi… tự cầu phúc đi”. Vũ Duệ trầm giọng nói.

“...Nếu như hiện tại, ta đem người đều đưa vào vũ trụ nhỏ thì thế nào?”. Vũ Minh trầm ngâm 1 chút rồi hỏi.

“Ngươi làm không được. Bởi vì hiện tại ngươi cũng không phải chân chính thật thân thể, mà là dạng hồn thể. Loại này Xuyên Toa Thời Không là đưa linh hồn các ngươi tách khỏi bản thể, đưa vào không gian khác. Đây là đặc thù không gian, các ngươi thoát không được”.

“Cái gì? Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được mình vẫn như trước kia a?”.

“Đó là vì người này cực kỳ cao minh, hắn không muốn các ngươi phát hiện, các ngươi đừng hòng mơ tưởng phát hiện được điều này. Đây chỉ là các ngươi ‘chân thực ảo giác’ mà thôi”.

“... Nói như vậy, hiện tại chúng ta quyền sinh tử đều nắm trong tay người khác?”. Vũ Minh có chút khó coi.

“Cái đó cũng chưa chắc, ngươi còn nhớ ta nói sao? Nơi này là người chết nơi ở, cho nên người này hẳn là đã chết. Hắn có lẽ là đang ở dạng hồn thể, nơi này cũng không phải là bên ngoài, sẽ không bị quy tắc áp chế”.

“Dù cho hắn thật ra tay với các ngươi, các ngươi cũng sẽ không có vấn đề gì, đặc biệt là ngươi. Ngươi trong người mang theo vũ trụ nhỏ, dù muốn hay không, linh hồn của ngươi đều cùng vũ trụ nhỏ có liên kết với nhau chứ không riêng gì thân thể. Nếu gặp nguy hiểm, vũ trụ nhỏ sẽ tự động bảo vệ ngươi linh hồn. Nhưng… những người khác thì không có may mắn đó”. Vũ Duệ lắc đầu nói.

“Là như thế sao?”. Vũ Minh ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lâm Dũng.

“Yên tâm, ta nghĩ nếu người này cho các ngươi đến đây, hẳn là muốn cho các ngươi xem 1 vở kịch trong lịch sử. Tuy rằng không biết mục đích chính của hắn là gì, những hiện tại ta có thể nói hắn cần các ngươi. Được rồi, cũng sắp bắt đầu, nhớ kỹ, nơi này phát sinh hết thảy đều là thật, nhưng những thứ này đều là giả. Các ngươi có thể làm chỉ có thể là quan sát, dù muốn can thiệp vào cũng không có gì dùng, đừng khiêu chiến người kia điểm cuối. Ta tùy thời chú ý tình huống, chuẩn bị đi”.

“Bắt đầu? Chuẩn bị cái gì?!”. Vũ Minh ngẩn ra.

Mà hắn và dứt lời, xung quanh không gian liền biến đổi, từ bỏ hoang tàn phá thành thị, trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, mà đứng trên này, hắn có thể thấy được bên dưới có rất nhiều cư dân đi qua đi lại, tấp nập trên phố.

Nơi này giống như là 1 thành thị thời trung cổ như thế.

“Cái này… đây là chuyện gì? Ảo giác sao?”. Duke dụi dụi mắt nói.

“Đây cũng quá bất khả tư nghị đi? Ta nghe được tiếng huyên náo của đám người bên dưới, các ngươi nghe được sao?”. Lâm Dũng há hốc mồm nói.

“Nghe… nghe được. Đây là thật?”.

“... Là thật là giả, tiến tới liền biết”. Vũ Minh trầm giọng nói, sau đó hắn bước lên phía trước.

Vị trí đứng của họ là 1 ngọn đồi, bên dưới là thành thị. Khoảng cách cũng chỉ có vài trăm mét.

Đám người thấy Vũ Minh đi trước, họ nhìn nhau 1 cái rồi nối bước theo sau.



“Tránh đường, nhường 1 chút, nhường 1 chút”.

“Táo đây, táo đây”.

Đám người bên tai vang lên không ngừng tiếng nói của dân chúng, họ có cảm giác vô cùng hoang đường.

Ban đầu vốn dĩ là 1 tòa thành đổ nát, hiện tại cứ thể trước mặt họ hồi sinh thành thành thị phồn hoa. Dù cho là kiểu dáng thời trung cổ, nơi này cũng đã cực kỳ phồn hoa rồi.

Càng đi đám người càng giật mình.

Bởi vì trong lúc di chuyển, có vài người đụng vào họ. Mà tất cả những người này đều là thật, không phải ảo giác.

Nếu như nói hết thảy đều là ảo giác, họ có thể tiếp nhận. Nhưng mà… đây mẹ nó lại là thật.

“Chúng ta sẽ không phải là đi vào thế giới khác chứ?”.

“Đi hay không thế giới khác ta không biết, nhưng chúng ta tại đây rốt cuộc là làm gì?”.

“Đây thật không phải ảo giác?”.

“Ngươi không thấy được đám người này nhìn chúng ta sao? Ánh mắt đều kỳ kỳ quái quái”.

“Ngươi là đầu vào nước? Nhìn 1 chút họ trang phục, lại nhìn chúng ta trang phục. Không thấy được chúng ta đều trở thành khỉ trong vườn bách thú cho người quan sát sao?”.

“Mẹ, nếu không phải chưa hiểu rõ tình hình, ta nhất định phải cho đám người này 1 trận, lại dám dùng ánh mắt đó nhìn ta”.

“Tóm lại nơi đây là nơi nào? Chúng ta tới đây làm gì?!”.

“Tìm câu trả lời!”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“...”. Đám người.

Ngươi mẹ nó nói thì dễ, đột nhiên tới 1 nơi xa lạ, ai chẳng biết đi tìm đáp án? Nhưng mẹ nó muốn đi đâu tìm? Nắm người xung quanh hỏi sao?.

Mà cũng thật kỳ quái, họ vậy mà nghe hiểu đám người này nói cái gì, nhưng chính vì thế họ mới kỳ quái. Bởi vì những người này dùng ngôn ngữ… họ chưa từng biết.

Mà đúng lúc này, phía trước truyền tới tiếng huyên náo làm đám người Vũ Minh có chút tò mò.

Đi lên phía trước, họ liền thấy được tại 1 bệ gỗ bên trên, đứng đó 1 người nữ nhân cùng vài người đàn ông mặc áo giáp. Mà nữ nhân kia có đeo khăn che mặt, trang phục nhìn qua liền biết cực kỳ cao quý.

Phía sau nàng đứng lấy 2 tên mặc áo giáp, tay cầm kiếm chống tại trên mặt đất. Và 1 người đàn ông cởi trần thân trên, đang quỳ gối tại trên bệ gỗ. Phía sau hắn đứng 1 người vô cùng to lớn, tay cầm 1 chiếc roi đang chờ lệnh.

Xung quanh đám người bàn tán xôn xao. Vũ Minh mơ hồ nghe được thánh đường cùng kỵ sĩ 2 từ này.

Cái quỷ gì a?.

Đây thật là trung cổ thời đại?.

Mà ngay lúc này, nữ nhân kia bàn tay giơ lên, đám người lập tưc im lặng. Sau đó chỉ nghe thấy nàng nói.

“Vader, nói cho ta biết, ngươi là ai?”.

“Bẩm Luna công chúa đại nhân, ta là kỵ sĩ”.

“Ngươi là kỵ sĩ? Ngươi xứng đáng với danh xưng này sao?”.

“Ta… xứng đáng”.

“Ngươi… tốt, vậy ta hỏi ngươi. Đêm hôm qua ngươi làm gì?”.

“Ta hôm qua tại nhà ngủ”.

“Tốt, rất tốt. Ngươi cho rằng bản thân là kỵ sĩ, liền có thể muốn làm gì thì làm? Ta hỏi ngươi, Leia vết thương trên mặt từ đâu tới”.

“...”.

“Không nói đúng không? Ngươi lập lại cho ta 9 điều trong lời thề của kỵ sĩ”.

“...”.

“Nói!”.

“Ta xin thề, cả đời này sẽ trân trọng những người bên cạnh.”

“Ta xin thề, cả đời này sẽ dũng cảm chống lại bạo quyền.”

“Ta xin thề, sẽ chống lại tất cả những điều sai trái.”

“Ta xin thề, sẽ vì những người tay không tấc sắt mà chiến đấu.”

“Ta xin thề, sẽ giúp đỡ bất kỳ ai khẩn cầu mình.”

“Ta xin thề, sẽ không bao giờ làm hại đến người già, phụ nữ, trẻ em.”

“Ta xin thề, sẽ giúp đỡ những kỵ sĩ đang gặp khó khăn.”

“Ta xin thề, sẽ đối xử chân thành với bằng hữu.”

“Ta xin thề, sẽ chung thủy với người mình yêu cho đến khi cái chết chia lìa ta và người ấy.”

“Ha ha, vậy ngươi làm được sao?”.

“Điều thứ 1, ngươi không trân trọng vợ mình”.

“Điều thứ 2, ngươi dùng bạo quyền xuống tay với nữ nhân của mình”.

“Điều thứ 3, ngươi làm sai trái lại không dũng cảm thừa nhận”.

“Điều thứ 4, ngươi xuống tay với người tay không tấc sắt”.

“Điều thứ 5, nàng khẩn cầu ngươi nhưng ngươi lại không quan tâm”.

“Điều thứ 6, ngươi đánh phụ nữ”.

“Điều thứ 9, ngươi lén lút cùng nữ nhân bên ngoài thông đồng làm bậy”.

“Ta hỏi ngươi, 9 điều phạm 7 điều, ngươi… xứng là kỵ sĩ sao? Nói cho ta biết, ngươi xứng sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.