“Hừ!”. Merlin hừ 1 tiếng, bàn tay đẩy xuống đất 1 cái, thoáng cái toàn bộ đám người lại bị đẩy lùi ra xa hơn 10 mét. Mà mấy người Vũ Minh lại không cách nào phản kháng.
Quá quỷ dị.
“Trò hề!”. Chad gầm lên 1 tiếng cầm búa lao tới. Những người khác cũng không có động thủ, mà chờ lấy nàng phản ứng.
Quả nhiên, lần này Chad dùng toàn lực, cho nên Merlin cũng không có đánh lui được hắn, nàng xoay người 1 cái biến mất tại chỗ, mà lúc này đám người dây thần kinh kéo căng, chỉ chờ nàng xuất hiện liền lập tức ra tay.
Mà ngay sau đó, nàng xuất hiện tại 1 chỗ khác không xa, lần này lại 1 người khác lao tới.
Lập đi lập lại, Merlin bị vây chỉ có thể chơi trò biến mất liên tục. Nhưng dù thế cũng rất khó thoát được đám người Vũ Minh, dù sao họ tốc độ đã sớm đột phá vận tốc âm thanh, muốn dựa vào âm thanh phán đoán vị trí đơn giản là người si nói mộng.
Sau hơn 20 lần, Merlin dần dần kiệt sức. Mà lúc này đám người Vũ Minh cũng không tiếp tục đuổi.
Merlin xuất hiện trước mặt Luna, hơi thở có chút gấp gáp nói.
“Trở về cùng Arthur nói, mau chóng triệu tập quân đội kỵ sĩ đoàn, đám người này rất mạnh. Nếu cứ kéo thế này, ta sớm muộn cũng bại”.
“Ta nói… Merlin… đúng chứ? Không cần thiết như thế đi? Chúng ta vốn không có ác ý, chỉ là đi ngang qua, cũng là các ngươi trước ra tay. Chúng ta chỉ phản kích mà thôi”. Vũ Minh đưa tay ra cản lại. Hắn cũng không muồn cùng đám người này đánh lên.
Trong đầu hắn hiện tại có chút loạn. Nào là Arthur, nào là Camelot, rồi lại xuất hiện Merlin, còn mẹ nó lại là nữ. Truyền thuyết nhân vật xuất hiện, nhưng hiện thực cùng tưởng tượng thật quá trái ngược.
“Merlin, đừng tin lời họ, nếu đã thế họ vì cái gì không chịu chấp nhận đến Thánh Đường kiểm tra?”. Luna lập tức nói.
“”Kiểm tra? Chúng ta dựa vào cái gì kiểm tra? Chỉ vì chúng ta nắm giữ sức mạnh liền bị các ngươi kiểm tra? Các ngươi đây là đối với chúng ta vũ nhục”. Duke tức giận nói.
“Đúng thế, còn chưa biết là kiểm tra thế nào đây, ai biết được các ngươi cái gọi là kiểm tra là như thế nào”. Lâm Dũng cũng lên tiếng.
“Đây là Camelot nội thành, các ngươi nắm giữ sức mạnh như thế, ai biết có phải đến quấy rối hay không”. Merlin cười lạnh nói.
“Ha ha, chúng ta nếu muốn, toàn bộ tòa thành này đều chết sạch. Bọn ta có năng lực làm việc đó. Đừng có dùng cái tư tưởng của các ngươi áp đặt lên chúng ta. Gây rối? Chúng ta muốn gây rối, đám người cưỡi ngựa này sẽ còn sống? Nực cười”. Tử Thiên cười ha hả nói.
“Ừm?!”. Merlin nhíu mày 1 chút, sau đó liếc qua nhìn đám kỵ sĩ nằm trên mặt đất. Bàn tay vung lên 1 cái, đám người toàn bộ tỉnh.
Mấy người Vũ Minh kinh ngạc nhìn cảnh này.
Thật thần kỳ năng lực.
Mà lúc này, đột nhiên 1 tiếng trống vang lên. Phía sau có 1 đoàn người cưỡi ngựa lao tới.
Một lát sau, xuất hiện trước mặt là 13 người, người đi trước là 1 người đội vương miện, áo bào màu vàng đính đá quý. Bên hông đeo lấy 1 thanh kiếm vô cùng đẹp đẽ.
Mà 12 người phía sau thì toàn bộ mặc áo giáp sắt, sau lưng có 1 thanh kiếm lớn.
Đám người giật mình phát hiện, thanh kiếm đó giống y hệt thanh kiếm mà tên khổng lồ bằng tượng kia cầm. Chỉ khác là đây là phiên bản thu nhỏ mà thôi.
Người dẫn đầu nhảy xuống ngựa. Những tên kỵ sĩ kia lập tức liền quỳ xuống 1 chân cao giọng nói.
“Thạm kiến đức vua”.
Đức vua?!
Đây… là vua Arthur?.
Cái này mẹ nó …
“Các ngươi là ai?!”. Arthur đi tới cách đám người Vũ Minh 10 mét liền dừng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn họ nói. Mà phía sau, 12 tên kỵ sĩ cùng đám kỵ sĩ khác xếp sau họ.
Merlin thì đứng ở 1 bên không nói gì.
“Ngươi là… vua Arthur?”. Vũ Minh cổ quái hỏi. Nhưng người khác ánh mắt cũng vô cùng quái dị, không biết đang nghĩ cái gì.
“Không sai, ta là vua Arthur, còn các ngươi là người nào? Làm sao tại Camelot của ta gây chuyện?!”.
“Chúng ta chỉ đi ngang qua, là các ngươi người trước ra tay”.
“Hừ, tại Camelot gây chuyện, các ngươi là người đầu tiên. Đem họ đều bắt lại”. Arthur cao giọng nói.
Mẹ nó. Làm sao 1 cái lại 1 cái không chịu nói lý? Đám người cổ đại này toàn bộ đều là như thế đầu óc sao?.
“Arthur, họ rất mạnh, ngươi hộ vệ không đánh lại”. Merlin lập tức nói.
“Ừm? Merlin ngươi không khống chế được họ?”.
“Không được, họ rất mạnh, hơn nữa sức mạnh cũng rất kỳ quái, chưa thấy qua bao giờ”.
“Ha ha, nếu cả ngươi cũng đánh không lại, như vậy ta đành phải đích thân ra tay rồi, rất lâu rồi không có cùng người khác chiến đấu đây, hi vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng!”. Arthur cười ha hả nói.
Ngay sau đó, hắn rút kiếm ra. Thanh kiếm vang lên 1 tiếng ngân vô cùng chói tai khiến màng nhĩ đám người Vũ Minh có chút đau.
Mà lại, khi hắn rút kiếm, khí chất liền biến đổi. Trở nên giống như 1 vị chiến sĩ bất bại như thế.
“Thật sự là, các ngươi thật đúng là không thể nói lý”. Vũ Minh đưa tay vỗ trán, hắn có chút ngán ngẩm. Chưa thấy qua ai như đám người này, gặp là đánh. Mẹ nó có hết hay không?.
“Muốn nói lý? Dùng thực lực chúng minh đi”. Arthur lạnh lùng nói.
“Ha ha, ngươi thành công khiến ta tức giận”. Vũ Minh nghe thế liền bật cười. Merlin quỷ dị chạy trốn hắn không có cách nào, nhưng nếu là người này, hắn còn thật đúng là không ngại. Chỉ cần dám đối cứng, hắn liền dám đánh.
“Các ngươi lui ra phía sau đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Đám người Lâm Dũng khẽ gật đầu rồi lùi lại. Họ chứng kiến qua sức mạnh của Vũ Minh nên cũng không lo lắng cái gì.
“Lấy ra vũ khí của ngươi đi”. Arthur nhìn Vũ Minh nói.
Mà Vũ Minh cũng không khách khí, hắn giơ lên bàn tay bị buộc bởi sợi vải trắng, nhẹ giọng nói.
“Ta vũ khí, đã ở đây”.
“Ngươi coi thường ta?!”. Arthur thấy thế tức giận chém ra 1 kiếm, 1 đạo kiếm khí bay ra đánh vào người Vũ Minh, con đường trực tiếp bị chẻ sâu hơn 1m. Bụi mù bay tung tóe, không rõ Vũ Minh thế nào.
Mà lúc này, chỉ thấy Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi nếu chỉ có chút thực lực này, về nhà trồng rau đi”. Vũ Minh từ bụi mù bước ra, trên người không có chút thương tổn nào, cũng không có dính lấy 1 hạt bụi.
“Ha ha, quả nhiên có chút thực lực. Xem chiêu”. Arthur cười lớn sao đó lao tới. Mũi kiếm trực tiếp hướng về phía ngực Vũ Minh đâm tới.
Mà Vũ Minh 1 chút xíu cũng không di chuyển, hắn cứ như thế chờ lấy. Đám người Merlin có chút giật mình, không hiểu tại sao Vũ Minh không chịu né tránh, đây khác nào chịu chết?!.
Mà Lâm Dũng đám người nở ra nụ cười quỷ dị.
Người này… phải gặp xui xẻo.
Chỉ thấy mũi kiếm cách Vũ Minh trước ngực chỉ còn vài cm thì đột ngột bị thứ gì đó cản lại, Arthur dùng toàn lực cũng không có chút nào nhúc nhích, mà lúc này Vũ Minh lên tiếng.
“Đã không muốn nói lý thì ta chiều người, vua Arthur sao? Ta như thường đánh”.
Ầm!
Vũ Minh bạo phát.
Hắn kích hoạt ra bí pháp. Khí thể lên tới cực điểm. Mà Arthur bị đẩy 1 cái liền bay ra ngoài, sau đó trên không trung lộn nhào 1 cái liền bình an hạ xuống đất. Hắn ánh mắt kinh dị nhìn lấy Vũ Minh.
“Sức mạnh này…”. Merlin gương mặt cũng biến đổi. Hóa ra từ đầu đến giờ, người ta vẫn chưa dùng toàn lực.
Nếu như từ đầu Vũ Minh dùng loại này sức mạnh, chỉ sợ nàng cũng không cầm cự được lâu như thế.
“Rất mạnh, xem ra người sẽ là 1 đối thủ đáng gờm!”. Arthur nghiêm túc nhìn Vũ Minh nói.
“Vậy sao? Vậy ngươi đã chuẩn bị đón nhận lửa giận của ta chưa? Arthur đức vua?!”.
Nói xong, Vũ Minh sát khí toàn bộ mở ra. Toàn bộ đám người đều biến sắc. Khủng lồ như thế sát khí, gần như ngưng thực, khiến hô hấp cũng bị trì trệ. Cái này cần giết bao nhiêu người?.
Arthur đôi mắt hiện lên vẻ kiêng kị, hắn tự nhân giết người không ít, không có 1 vạn cũng có 8 ngàn. Nhưng so với Vũ Minh… hắn quả thật không dám xưng từng giết người.
Ánh mắt lạnh như băng, không chút cảm tình, sát khí kinh thiên phủ kín bầu trời. Cái này đơn giản chính là sát thần!
Mà Merlin nhịn không được khẽ lùi lại 1 bước, nàng cả đời này cũng chưa từng thấy người kinh khủng như thế.
Mà lúc này, Vũ Minh dùng tốc độ gấp 2 lần vận tốc âm thanh lao tới.