Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 268: Arthur tức thổ huyết



Gấp 2 lần vận tốc âm thanh, là Vũ Minh cực hạn, đương nhiên nếu mở ra thần thể sẽ có khác biệt. Dù sao thân thể không đủ mạnh mẽ, sẽ bị không khí xé nát. 

Mà làm hắn không nghĩ tới, Arthur vậy mà phản ứng kịp.

Vũ Minh 1 quyền đánh tới liền bị Arthur dùng thanh kiếm cản lại. Hắn ánh mắt liếc qua thanh kiếm 1 chút, thanh kiếm này thật không tệ, tuy nhìn không ra phẩm cấp, nhưng ít nhất cũng có thể so với Bảo Khí cấp bậc vũ khí.

Arthur chém ra 1 kiếm, Vũ Minh lách người né tránh. Tranh thủ thời gian này, Arthur đem trên người áo giáp bỏ xuống, hắn toàn thân liền trở nên nhẹ nhõm. Nhìn thấy độ nặng của bộ áo giáp, Vũ Minh híp mắt lại. Xem ra hắn có chút coi thường Arthur, nhưng… cũng chỉ thể mà thôi.

Xoạt!

Vũ Minh lại lần nữa dùng tộc độ cực hạn, bàn chân trực tiếp đạp tới. Arthur mũi kiếm lóe lên chém ra 1 đạo kiếm khí đánh trúng Vũ Minh, nhưng 1 chút chuyện cũng không có. Mà Vũ Minh bàn chân đã tới trước người Arthur, 1 cước đem hắn đạp bay ra ngoài.

Hắn xoay người 1 cái hét lớn.

“Bách Liệt Quyền Phong Nha”.

“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”. 

“Thiên Ma Phượng Dực Chưởng”. 

“Thiên Kiếm Chi Cước”.

Trong vòng 2 giây, Vũ Minh dùng ra 4 loại võ kỹ, toàn bộ đều đánh tới Arthur.

Merlin cảm nhận được uy lực kinh khủng do Vũ Minh đánh ra, nàng gương mặt khẽ biến sắc, bàn tay vừa giơ lên thì đột nhiên phía trước mặt nàng xuất hiện 4 bóng người. Là mấy người Lâm Dũng.

Trên thân họ cũng không có như lúc bình thường, mà toàn bộ đều lộ ra khí thể đỉnh phong, hơn nữa sát khí cũng đã xuất ra. Lúc này chỉ nghe Lâm Dũng lạnh lùng nói.

“Ngươi tốt nhất đừng động, nếu không ta đảm bảo toàn bộ người ở đây, tất cả đều phải chết. Bao gồm cả ngươi bên trong”. 

Lâm Dũng hiện tại rất nghiêm túc, vừa rồi hắn cùng đám người cũng chỉ chơi 1 chút mà thôi, thực sự tức giận lên, dù cho có nguy hiểm tới đâu, họ cũng đem đám người cổ đại này toàn bộ diệt sạch.

Hơn nữa Merlin nàng cũng đã chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn. Lại dám định đánh lén Vũ Minh?.

Thấy trên thân Lâm Dũng sát khí phát ra cùng 1 nguồn to lớn sức mạnh tùy thời đều có thể bộc phát của họ, Merlin âm thầm cắn răng, nàng rất muốn đem họ toàn bộ đánh ra. Nhưng là đánh xong thì thế nào? Họ lại không bị thương, cũng sẽ không chết. Với sức mạnh của họ nếu thật đánh lên toàn bộ Camelot đều sẽ gặp tai ương.

Huống chi lời uy hiếp kia… nàng không cho rằng Lâm Dũng đang nói đùa.

Cắn răng 1 cái, nàng đưa tay buông xuống. 

“Hừ!”. Thấy thế Lâm Dũng cũng hừ 1 tiếng, thu lại khí thế của mình.

“Hảo hảo mà xem đi, có lẽ Arthur sẽ bị thương, nhưng sẽ không chết. Nếu không để Vũ Minh hắn chút hết giận, các ngươi 1 người cũng đừng mơ có thể chạy”. Tử Thiên lạnh nhạt nói.

“Ngươi lúc nào như thế hiểu Lâm Dũng?”. Lâm Dũng quái dị nhìn Tử Thiên nói.

“Hiểu hắn? Không, ta không chút nào hiểu. Nhưng ta biết, hắn vì sao lại tức giận đi lên cùng tên kia đánh”. Tử Thiên nhẹ lắc đầu nói.

“Vì cái gì?!”. Duke cũng kỳ quái.

“Còn không phải vì hắn”. Tử Thiên liếc Lâm Dũng nói.

“Ta?”.

“Không phải ngươi còn ai? Mẹ nó, ngươi biết ngươi phát điên hậu quả thế nào? Còn không biết xấu hổ nói?”. Tử Thiên châm chọc nói.

“...”. Lâm Dũng.

“Đừng nói, hắn phát điên nên ta cũng sợ, cái kia gần như không phải người. Ta nhìn đều hãi đến hoảng”. Chad nhớ lại cảnh tượng Lâm Dũng cùng tượng đá khổng lồ đánh nhau, còn cảnh Lâm Dũng đem tượng đá khổng lồ treo trên vách núi, hắn mồ hôi lạnh đều đổ ra.

Cái này tên điên…

“Không nói, vị này… vua Arthur… cũng thực là không tồi. Xem ra truyền thuyết còn thật đúng là nói giảm đi rồi, cái này đều cùng Vũ Minh đánh không rơi vào thế hạ phong, thực lực này…Chậc chậc!”. Duke nhẹ nói.

Cứ việc nghĩ tới cảnh tượng đám người cổ đại nắm giữ sức mạnh “hãi hùng khiếp vía” như này, còn cả vị này bí ẩn “Merlin pháp sư”, đám người nhịn không được liền hiện ra vẻ mặt cổ quái.

Dựa theo cái này phép tính, có phải là mấy nhân vật trong Thủy Hử truyện nhảy ra đều ngang cấp với Hợp Đạo cảnh rồi?.

Ngươi tưởng tượng qua 1 tên Hợp Đạo cảnh, cưỡi ngựa cầm đao, điều khiển quân đội hô chém hô giết. Ngươi liền sẽ nhịn không được nhỏ nước bọt.

Còn cả vị kia “Gia Cát Lượng”, có thể đứng tại vị trí đó, ngoài mưu trí, thực lực chẳng lẽ còn thấp? Arthur đều thế này, những người kia còn yếu? Chưa nói tới 12 tên kỵ sĩ phía sau kia, chẳng lẽ đây chính là 12 hiệp sĩ bàn tròn trong truyền thuyết? Nhưng mà chẳng phải tính cả vua Arthur mới đủ 12 người sao?.

Merlin thấy mấy người Lâm Dũng đứng đó chăm chú xem cuộc chiến, nàng do dự 1 chút liền thôi. Cũng không có ý định ra tay đánh lén, chưa nói tới có đánh gục 4 người này được hay không, nhưng chắc chắn sẽ bị cả 4 người quần công. Muốn ra tay giúp đỡ vua Arthur cũng không được.

Phía trước, Arthur hiện tại bị Vũ Minh đánh có chút trở tay không được, hắn bị ép bị động phòng thủ, rất ít cơ hội để phản công. Dù cho việc Vũ Minh liên tục tấn công như thế sẽ tiêu hao thể lực rất lớn, nhưng Arthur lại không có may mắn tâm lý vào điểm này. Bởi vì hắn thấy Vũ Minh càng đánh càng hăng, không có chút dấu hiệu suy yếu nào.

Mà hắn càng lúc càng chật vật.

Hơn nữa làm hắn e ngại nhất chính là Vũ Minh xuất ra những chiêu thức hắn nghe cũng chưa từng nghe qua. Tại sao khoảng cách xa liền có thể đánh chúng người?.

Đừng thấy hắn có thể phóng ra kiếm khí liền giống Vũ Minh như vậy. Đó là do vũ khí của hắn đặc biệt, có thể đánh khoảng cách xa, nhưng uy lực lại không mấy mạnh mẽ.

Mà hắn có thể cùng Vũ Minh chống lại, hoàn toàn là do thân thể, kinh nghiệm chiến đấu, thể lực lâu dài rèn luyện đi ra. 

Nói về sức mạnh thân thể, hắn so ra kém Vũ Minh nhiều. 

Càng đánh, hắn càng kinh hãi. 

Mà trong lúc này, ngay khi hắn có chút sơ hở, Vũ Minh lập tức áp sát, sau đó cho hắn 1 quyền vào bụng.

Đau đớn tới mức hắn trực tiếp quỳ 1 gối xuống ôm bụng.

Thấy thế, đám hộ vệ lập tức muốn lao tới, nhưng đám người Lâm Dũng sớm đã chú ý, họ ngay tại chỗ lao ra cản lại, mà Lâm Dũng thì vẫn tại chỗ canh chừng Merlin mấy người.

Luna gương mặt càng là trắng bệch. 

Trong mắt nàng, người cha bất bại của nàng vậy mà bị đánh bại, điều này gần như đem nàng nội tâm đánh sụp đổ, tại chỗ liền ngẩn người.

Vũ Minh cũng không có tiếp tục ra tay, tức giận giảm không ít, cho nên hắn cũng không muốn đem Arthur thế nào, cũng chỉ giáo huấn hắn 1 chút mà thôi. Trong mắt hắn, vị này vua Arthur so ra còn kém Merlin, thật đủ kém cỏi.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn lấy Arthur.

“Ngươi… thắng! Muốn xử lý thế nào… tùy ngươi”. Arthur giọng vẫn có chút run rẩy do đau đớn.

“Há, đem các ngươi toàn bộ Camelot diệt có thể sao?!”. Vũ Minh há 1 tiếng trào phúng nói.

“Ngươi… họ chỉ là dân thường… ngươi…”. 

“Hừ, ta nói ngươi… Arthur đức vua”. Vũ Minh đưa tay lên vỗ mặt Arthur 1 cái.

“Lần sau, trước khi đánh thì nên tìm hiểu kỹ tình hình, đừng mẹ nó lại như tên điên đi lên liền đánh”.

“Ngươi làm vua thật đủ thất bại”.

“Thích dựa vào nắm đấm ta liền cùng ngươi chơi”.

“Ban đầu đã giải thích những vẫn cố tình lấn ép”.

“Ngươi cho rằng chúng ta đều ăn chay sao?”. 

Mỗi 1 câu, Vũ Minh đều vỗ mặt Arthur 1 cái. Điều này không nghi ngờ chút nào là sỉ nhục, cực độ sỉ nhục. Nhưng vì con dân an nguy, hắn cắn răng chịu đựng. Đám kia kỵ sĩ nắm tay đều nổi lên gân xanh, nếu không phải lo ngại an nguy của đức vua cùng bị mấy người Lâm Dũng cản lại, chỉ sợ họ đã sớm lao lên rồi.

“Lần này giáo huấn, nhớ kỹ a, lần sau cũng không phải nhẹ nhàng như vậy”. Vũ Minh nói xong liền đứng dậy đi xuống.

“Ngươi buông tha ta?”. Arthur ngẩn ra.

“Giết ngươi có ích gì? Chiếm ngươi vị trí sao? Đừng đùa, đồ chơi kia ta không có hứng thú. Hơn nữa ta cùng ngươi lại không thù không oán, ra tay với ngươi chẳng qua là thấy ngươi quá phách lối, cần ăn đòn”. 

Vũ Minh phủi tay 1 cái đi xuống, sau đó nhẹ giọng nói.

“Lâm Dũng, Duke, Chad, Tử Thiên, đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm đây”.

“Ha ha, đi thôi, ta sợ nhìn đám người này 1 chút liền nhịn không được đem họ đánh 1 trận”. Chad cười lớn nói.

“Thật đúng là không đánh không xong”. Lâm Dũng thở dài lắc đầu. 

Thế là đám người cứ như thế trước mặt Arthur cùng quân lính đi dạo trong nội thành, biến mất trước mặt bọn họ. Mà Arthur lúc này liền phun ra 1 ngụm máu. Không phải do bị thương, mà là tức giận cùng hối hận.

Tức giận về thái độ đám người Vũ Minh, hối hận vì thái độ của mình. Cứ nghĩ bản thân thực lực cao liền không coi ai ra gì, hiện tại tốt, đạp vào tấm sắt, còn bị nhục nhã 1 trận.

Nhớ tới mấy cái vỗ mặt của Vũ Minh, Arthur lần nữa phun ra ngụm máu, bất lực tại chỗ ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.