Vũ Minh nghe thế nhướng mày 1 cái, cũng không nói gì. Dù sao hắn đã nói để cho nàng quyết định.
“Còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới?”. Lý Thanh Dương nghe thế nhìn về phía tên kia lớn giọng quát. Máu mà thôi, cũng không phải độc dược. Uống liền uống chứ sao, còn hơn là chết ở chỗ này.
Tên kia run rẩy đi tới, hắn vừa mừng vừa sợ. Nhưng nghĩ tới, mấy người Vũ Minh lời nói cũng không cần thiết lừa gạt hắn, hơn nữa có Lý Thanh Dương tại đây, hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
Hít sâu 1 hơi, đem ly ‘nước’ uống hết, tuy rằng rất nhục nhã, nhưng hắn nhất định phải nhịn xuống.
Nhìn tên kia uống sạch, Vũ Minh bàn tay nhanh chóng đưa ra đánh tên kia nhất chưởng, ngay sau đó tên kia như diều đứt dây bay ra ngoài, nôn ra vài ngụm máu. Nhìn qua khá là chật vật, nhưng cũng không có bị thương quá nặng.
Lý Thanh Dương đôi mắt lóe lên vẻ tức giận, rất nhanh liền thu liễm lại.
Thấy thế, Vũ Minh trong lòng mắng 1 tiếng “cáo già”, rồi mở miệng lạnh lùng nói.
“Đây là cuối cùng cơ hội, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi”. Vũ Minh nhìn tên kia lạnh lùng nói.
“Ha ha, vậy nhiều đa tạ Vũ Minh tiểu hữu, như vậy ta cũng không quấy rầy rồi”. Lý Thanh Dương cười lớn nói.
“Uy, Vũ Minh, cứ như thế tính toán sao?”. Lâm Dũng nhàn nhạt mở miệng.
“Yên tâm, hắn chạy không thoát”. Vũ Minh cười nói.
“Xem ra có người xui xẻo”. Alena nở nụ cười.
Cùng nhau 3 năm, nàng sớm quen thuộc Vũ Minh thói quen, nhìn hắn nụ cười nàng liền biết có người phải xui xẻo.
“Hắc hắc, Vũ Minh, nói 1 chút đi, vừa rồi ngươi nói cái kia có phải hay không đối với Alena là…”. Lâm Dũng cười hắc hắc nói.
“Không phải!”.
“Này, như thế rõ ràng, còn cần trối sao?”.
“Ngươi nhìn ra?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.
“Kẻ ngu cũng nhìn ra”. Lâm Dũng chắc như đinh đóng cột nói.
Không chờ Vũ Minh lên tiếng, Alena bên cạnh cười cười, nhìn 1 chút Lâm Dũng, sau đó quay qua nhìn Vũ Minh nói.
“Hắn giống như biết quá nhiều…”.
“Muốn hay không… đem hắn xử lý?”. Dừng lại 1 chút Alena nhìn Lâm Dũng nói.
“...”. Lâm Dũng.
“...”. Vũ Minh.
Đem hắn xử lý?.
Giết người diệt khẩu?.
“Hắc, ta nói ngươi, cần thiết như thế tuyệt tình sao? Không phải chỉ là đùa 1 chút sao? Hơn nữa ở đây nhiều người như thế nghe thấy, ngươi giết hết nổi sao?”. Lâm Dũng nhất thời mặt đen lại.
“...Nàng cũng không phải là đùa giỡn”. Vũ Minh như cười như không nói.
“...”. Lâm Dũng.
Cái này mẹ nó…
Lâm Dũng có chút bất đắc dĩ, chỉ là sau đó hắn ngẩn ra, nhíu mày hỏi.
“Ý ngươi là…”.
“Tự suy nghĩ đi, có đồng óc không dùng, suốt ngày chỉ biết động võ lực. Thật đúng là”. Vũ Minh châm chọc 1 câu.
Lâm Dũng nhìn xung quanh 1 chút, nơi này rất nhiều người. Nhưng là… cũng thiếu nhiều lắm.
“Chẳng lẽ…”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Suỵt, uống đi”. Vũ Minh đưa tay lên cản lại, sau đó cầm ly rượu lên nói.
Lâm Dũng hiểu ý cười 1 tiếng, cũng không có nói gì.
Có nhiều người, nhưng là tự tìm đường chết a.
…
Vũ Minh mấy người tại Hỗn Loạn Chi Đô ở vài ngày liền lên đường. Lần này họ quay trở lại đất liền.
Trong 3 năm qua, Vũ Minh hắn đã đi khắp toàn bộ đại dương, những nơi trong truyền thuyết hắn đều đi qua.
Nói thật ra, hắn có chút thất vọng, ngoài Atlantis cùng quần đảo Ác Ma, cũng không có chỗ nào khiến hắn hài lòng. Hoặc là nói, hắn cũng không có tìm ra được bí mật gì khác.
Ban đầu đối với trái đất 1 mực tò mò, mọi thứ đều tỏ vô vô cùng thần bí, nhưng tự mình tìm hiểu lại hết sức bình thường. Có lẽ trước kia văn minh khác từng đến qua, cũng lưu lại 1 số dấu vết cùng kiến trúc. Nhưng điều này cũng chưa làm hắn hài lòng.
Hắn có chút đau đầu, Bạch Tử tại đây đinh cư cũng không phải đơn giản, tên kia nhưng là 1 cái không có lợi không làm. Dù cho 2 người họ là bằng hữu, nhưng không thấy được hắn còn đang thiếu Bạch Tử 2 món nợ ân tình sao?.
Chuyện nhỏ còn dễ nói, nhưng chuyện lớn đúng là không biết được kết quả sẽ thế nào.
Sơ sẩy 1 chút liền sẽ bị Bạch Tử hắn hố đến cái quần cũng không còn.
Năm đó Thiên Cơ Tông là Thánh Tông, nhưng xây dựng được nơi đó đều là Bạch Tử hắn 1 tay khắp nơi hố người đi ra tài bảo mà hình thành.
Nói hắn là hố người tổ tông cũng không quá.
Chỉ là không biết trái đất có thứ gì đáng giá đây?.
“Vũ Minh!”.
“Hả?”. Vũ Minh khó hiểu nhìn Alena.
“Ngươi mấy ngày trước tại Hỗn Loạn Chi Đô… nói ra lời kia lời nói…”. Alena cắn răng nói, nàng suy nghĩ mấy ngày nay, đến lúc này mới quyết định hỏi cho rõ ràng.
“... Ngươi muốn nghe lời nói thật, vẫn là nói dối?”.
“Cả 2”.
“Ừm, nói dối là, ta đối với ngươi là có chân thành tha thiết tình cảm, cho nên mới như thế. Còn nói thật là…”.
“Được rồi”. Alena lập tức cắt ngang.
“Hả? Ta còn chưa nói xong đây”.
“Ta đã nghe được lời ta muốn nghe”. Alena mỉm cười nói.
“...”. Vũ Minh.
Ta xxx, bị hố.
Phốc!
Lâm Dũng đang uống rượu, nghe xong Alena lời nói, hắn nhất thời phun đi ra, sặc sụa không thôi.
“Oa ha ha, chết cười ta, Vũ Minh, ngươi cũng đủ thất bại a, ha ha, vậy mà bị hố”. Lâm Dũng cười lớn chỉ Vũ Minh.
Ầm!
Lâm Dũng trong nháy mắt bị đạp xuống biển.
Một lát sau, ướt như chuột lột, Lâm Dũng từ dưới biển leo lên.
“Ha ha ha”. Vũ Minh cùng Alena thấy Lâm Dũng dáng vẻ liền cười lớn.
“Ta nói ngươi, có cần hay không mỗi lần đều dùng chiêu này?”. Lâm Dũng bất đắc dĩ, dùng chân nguyên lực hong khô trên người nước biển, nhìn Vũ Minh bất mãn nói.
“Vậy mà ngươi mỗi lần đều chúng chiêu, ngươi cũng đủ đần a”. Vũ Minh cười nói.
“Được rồi, không cùng ngươi đùa giỡn, nói điểm chính đi, ngươi là làm sao biết Lý Thanh Dương sẽ đối phó ngươi?”. Lâm Dũng nói.
“Ừm, cũng không có gì đáng suy nghĩ, ngươi chẳng lẽ không phát hiện điểm này?”.
“Nói thật thì ta cũng nghĩ 1 chút, chẳng qua là không quá rõ ràng”.
“Nói ngươi đần, ngươi còn thật là đần a”. Alena lập tức lên tiếng.
“Nói thế nào?”.
“Cái tên lần trước bị Vũ Minh đánh hoàn toàn là do Lý Thanh Dương 1 tay sắp xếp, là ông ta muốn lợi dụng điểm này để bắt chẹt chúng ta”.
“Không đúng a, nếu đã như thế, vì cái gì ông ta không ra tay?”.
“Nơi đó là Hỗn Loạn Chi Đô, ông ta kinh doanh mấy chục năm, làm sao có thể để chiến đấu đem nơi đó phá hủy? Hơn nữa, ông ta cũng kiêng kị, sợ ảnh hưởng thanh danh bản thân, cho nên mới làm vẻ nhượng bộ, sau lưng ra tay thì người khác cũng không nói cái gì, dù chúng ta thực sự gặp chuyện, cũng sẽ không có ai đi nghi ngờ lên đầu ông ta”. Alena nói.
“Há, ra thế, xem ra cũng là 1 con cáo già đây”. Lâm Dũng cười lạnh nói.
“Cáo già thì đúng thật, nhưng rất nhanh liền thành cáo nướng rồi”. Vũ Minh cười nói.
“Ngươi lúc nào chuẩn bị?”.
“Yên tâm, 1 hồi liền biết”. Vũ Minh cười nói.
Một lát sau, đúng như họ dự đoán, có hàng ngàn chiếc thuyền chạy tới đem họ bao vậy lại, người quen còn rất nhiều. Đều là thủ hạ bại tướng dưới tay, may mắn trốn ra được.
“Ha ha, xem ra ông ta nuôi chó săn cũng không ít”. Nhìn đội hình thuyền, Lâm Dũng cười lạnh nói.
“Còn phải nói? Mỗi lần gặp chúng tại Hỗn Loạn Chi Đô, chúng đều thần bí biến mất, không phải Lý Thanh Dương ông ta đứng sau đó mới là có quỷ, ông ta nhưng thèm khát chúng ta bảo vật đây”. Alena lạnh nhạt nói.
Trên biển mấy năm, Vũ Minh đám người thật đúng là vơ vét không ít, dược tài, luyện vũ khí tài liệu, các thiên tài địa bảo nhưng là chất thành đống trong không gian trang bị đây.
Toàn bộ đều là mấy năm qua cướp đoạt của đám hải tặc này.
“Nhìn trận thế này, xem ra là không chết không thôi rồi”. Vũ Minh nheo mắt lại.
“Có chút khó làm, mặc dù không thấy thân ảnh Lý Thanh Dương, nhưng ông ta chắc chắn là ở gần đây”.
“Ha ha, ông ta không làm được trò trống gì đâu, khác lo lắng”. Vũ Minh lắc đầu cười nói.
“Có ý gì?”. Lâm Dũng ngẩn ra.
“Bị cầm chân chứ sao? Ta nhưng là ngầm để cho 1 đám hải tặc tìm ông ta phiền phức, trong thời gian ngắn ông ta là không đến được”.
“Lợi dụ?”.
“Đương nhiên”.
“Ha ha, vậy thì tốt rồi, ta hiện tại đúng là có chút ngừa ngáy đây”. Lâm Dũng vươn vai 1 cái, từ không gian trang bị lấy ra vũ khí của mình, đây là 1 thanh đại đao dài 4 mét, nặng trên 2 tấn.
Được chế tạo ra từ thiên thạch trên trời rơi xuống, hắn đổi được thứ này nhưng tốn không ít. Đáng tiếc nó cũng không phải Bảo Khí hay Linh Khí, mà chỉ đơn thuần là khó phá hủy, lại đủ sắc bén cùng trọng lượng vừa tay.
Lâm Dũng hắn lại cực độ yêu thích, không muốn rời tay.
“Biết, ngươi nhưng đừng lại có để máu dính lên thuyền”. Vũ Minh nói.
“Ta cũng muốn thử 1 chút”. Alena bên cạnh cũng lên tiếng.
“Cái gì? Ngươi đủ a, ngươi ra tay thì ta đánh cái rắm”. Lâm Dũng bất mãn nói, Alena mỗi lần ra tay nhưng là người chết vô số, lại toàn là quần công chiêu thức, uy lực lại mạnh đến kinh người, quả thật chính là tử thần không khác biệt gì.
“Yên tâm, ta chỉ là tập luyện 1 chút thôi”. Alena cười nói.
“Đã các ngươi có nhã hứng, thì tận lực chơi đi, nhưng mà, trước tiên liền đem Hỗn Loạn Chi Đô xóa tên khỏi bản đồ trước đã”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.