Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 313: Vô tình gặp phải, can thiệp



Nhìn Vũ Minh bóng lưng, chúng nữ lo lắng không thôi. Nhưng biết được Vũ Minh tính cách, họ cũng không có ngăn bởi. Bởi họ đều biết, hắn đã làm ra quyết định sẽ không thay đổi.

Vũ Minh đi ra ngoài, hắn cũng không có lo lắng sẽ bị bắt lại. Hắn sớm đã để cho Hi Hi đem hắn liệt vào những người ra ngoài tìm kiếm.

Chỉ là hắn không biết được, đám chủ tịch liên bang kia lúc này vô cùng sợ hãi. Bởi thứ kia chế tạo đi ra chính là do họ đồng ý, họ cũng không dám đem chuyện này nói ra ngoài.

Vốn dĩ mấy người này cho 1 đám binh lính trang bị vũ khí muốn đem thứ kia bắt lại, nhưng là toàn bộ một đi không trở lại, mà lại nhìn thấy thứ kia giết người cảnh tượng, họ chỉ cảm thấy tận thế tiến đến.

Xung quanh thứ kia phạm vi trăm mét, bất kỳ sinh vật nào tiến vào đều bị xé thành mảnh vụn, đây là họ lần đầu tiên thấy được đáng sợ như thế sinh vật.

Cái gì ma thú, biến dị thú, so với thứ kia đều yếu đuối tới đáng thương. Phải biết họ tốn mấy ngày thời gian, hi sinh số lớn binh sĩ chỉ để sử dụng vú khí đánh chúng thứ kia 1 cái, nhưng là nó lông tóc cũng không có hao tổn, mà lại nó càng có thể đem năng lượng phát ra từ vũ khí hấp thu sạch sẽ.

Vũ khí họ sử dụng nhưng là có thể oanh sát bất kỳ 1 tên hợp đạo cảnh nào.

Tuyệt vong!

Đây là nội tâm họ chân thật ý nghĩ.

Nhưng là họ cũng có 1 chút dã tâm, bởi vì nếu có thể khống chế thứ này, hoàn toàn có thể lật đổ võ giả liên minh thống trị thời đại. Đây cũng là điều họ không có đem nơi này tiết lộ ra.

Chỉ là đáng tiếc, nhưng thứ này Vũ Minh cũng không có xem được, bởi vì từ khi xảy ra chuyện, đám này chủ tịch liên bang đều đã đem mạng lưới cách ly, Hi Hi là phải thông qua internet mới quan sát được, nhưng bị cách ly như này, nàng là tìm không được dấu vết nào.

Bên ngoài vẫn như cũ tìm kiếm mà không biết thứ kia cũng không có ở trong liên bang, mà là đang ở trong 1 khu quân sự ngoài vùng hoang dã.

Mà bất ngờ thay, Vũ Minh cũng là đang hướng về vùng dã ngoại tiến tới. Sở dĩ làm thế là vì tại liên bang, hắn sớm đã để Hi Hi tìm kiếm, nhưng là không có bất kỳ 1 thứ gì hữu dụng. Nếu nó sinh ra tại liên bang thì sớm đã phát hiện rồi.

Cho nên thứ kia không có nằm trong liên bang.

Đảo mắt chính là 3 ngày, trong mấy ngày qua, Vũ Minh điên cuồng tìm kiếm, đáng tiếc không có lấy 1 chút manh mối nào.

Không có khả năng, làm sao lại tìm không thấy?.

Vũ Minh nghĩ mãi không rõ, lúc đó hắn cảm nhận được cảm giác kia thật sự cũng không xa, nhưng vì cái gì lại tìm không thấy? Chẳng lẽ có người tìm thấy trước? Nhưng mà hắn đã sớm để Hi Hi theo dõi toàn bộ những người ra ngoài tìm kiếm, chỉ cần phát hiện liền sớm đã bị hắn biết.

Như vậy nó rốt cuộc ở đâu?.

Đoán không ra, hắn tiếp tục bay khắp nơi tìm kiếm tiếp.

Bay được vài dặm, phía dưới có 3 người làm hắn chú ý.

“Hi Hi, quét hình những người này, kiểm tra xem chúng là ai”. Vũ Minh trong đầu cùng Hi Hi giao tiếp.

“Vâng, chủ nhân”.

Sau 1 lúc, Vũ Minh trong đầu hiện lên thông tin của mấy người này. Chỉ là làm hắn không nghĩ tới lại gặp phải người quen.

Khẽ nhếch miệng lên, Vũ Minh dần hạ xuống tiến tới. Mà những người kia 1 chút cũng không có phát hiện ra hắn.

“Theo ta trở về đi”. Phía bên kia, 1 tên thanh niên lên tiếng.

“Không, Dương Thiên, đây là cơ hội của ta, ta nhất định không thể bỏ qua”.

“Ngươi điên, ngươi có biết đó là nơi nào sao? Ngươi nếu xảy ra chuyện gì…”.

“Cảnh Đông, ngươi đừng cản ta, ta đã quyết định rồi”.

“Quân Vô Hối! Ngươi không quan tâm mình thì cũng nên nghĩ cho người khác, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, mẹ người sẽ thế nào? Đường Nguyệt sẽ thế nào? Ngươi chẳng lẽ không quan tâm họ?”. Dương Thiên tức giận lớn giọng nói.

Không sai!

Người này chính là “trong truyền thuyết” muội muội bạn trai, Quân Vô Hối. Mà 2 người kia theo điều tra là Quân Vô Hối hảo huynh đệ.

Vũ Minh cũng không ngờ tới lại gặp hắn trong trường hợp này.

Vốn dĩ hắn định sớm gặp Quân Vô Hối, nhưng là lại đem chuyện này quên mất. Cho nên mới kéo dài tới bây giờ.

Nhìn 3 tên kia, Vũ Minh nhếch miệng cười 1 tiếng. Đã hắn gặp được, như vậy phải xem xem, Quân Vô Hối có xứng hay không cùng muội muội hắn đi cùng 1 chỗ.

“Dương Thiên, Cảnh Đông, các ngươi chẳng lẽ không biết, hôm nay là cơ hội trời cho sao? Chỉ cần thành công, ta liền sẽ trở mình, sẽ không còn là tiểu tử nghèo hèn, sẽ không cần quan tâm người khác sắc mặt, sẽ không cần vì sinh hoạt mà lo lắng”.

“Các ngươi… vì cái gì phải ngăn cản ta?”.

“Ngươi…”.

“Đừng nói, ta đã quyết định rồi”. Quân Vô Hối không cho 2 người lên tiếng lập tức nói.

“... Tốt, đã ngươi muốn, chúng ta liền đi cùng ngươi”. Cảnh Đông lên tiếng.

“Đúng thế, chúng ta đi với ngươi, có chết thì cùng chết”. Dương Thiên cũng đáp lời.

“Các ngươi… tốt, như vậy để chúng ta cùng liều 1 lần đi”. Quân Vô Hối vốn muốn ngăn cản họ, nhưng là sau đó đôi mắt lộ ra vẻ kiên định.

Vũ Minh nấp gần đó nghe được khẽ nhếch miệng.

Đám người này còn thật đúng là tuổi trẻ, làm hắn nhớ lại năm đó cùng huynh đệ thám hiểm vũ trụ.

Suy nghĩ 1 chút, hắn liền đi theo sau mấy người này, hắn cũng thật tò mò, rốt cuộc cái chỗ họ nói là nơi nào. Có thứ gì mà có thể thay đổi số phận của họ đây.

Đi theo đám người suốt hơn trăm dặm, Vũ Minh ngạc nhiên phát hiện, nơi này lại là ngay chỗ cái cây khổng lồ kia. Hắn nheo mắt lại, bởi hắn dùng thần thứ quét hình nơi này vậy mà phát hiện có hơn 100 tên binh sĩ đang canh gác.

Nơi này có thứ gì mà lại có binh sĩ?.

Mang theo tò mò, Vũ Minh trong nháy mắt đi trước. Hạ xuống 1 thân cây, Vũ Minh quan sát xung quanh.

Đám binh lính này vậy mà đang canh giữ lấy 1 căn hầm.

Nơi này khi nào có hầm rồi?.

Ngay tại lúc này, đột nhiên tiếng cảnh báo vang lên. Vũ Minh giật mình nấp đi.

Đám binh sĩ nghe được tiếng vang, lập tức cả đám lao về 1 phía, mà phía đó chính là mấy người Quân Vô Hối đang trốn.

Rất nhanh, cả 3 đều bị bắt giữ.

Ba người này thực lực mạnh nhất cũng chỉ Dung Linh cảnh tầng 6, làm sao phản kháng được cả trăm binh sĩ trang bị vũ khí tận răng được.

Chỉ là làm hắn kỳ quái, bên dưới căn hầm rốt cuộc có thứ gì mà phải canh gác như thế này? Hơn nữa vị trí đi vào thật rất ẩn nấp, nếu không nhìn kỹ thật rất khó nhận ra.

“Đội trưởng, người đã bắt được”.

“Ừm, điều tra thân phận thế nào?”. Tên đội trưởng hỏi.

“Thân phận phổ thông học sinh, không có bối cảnh”.

“Được, mang chúng tới đây”.

Chỉ 1 lát sau, ba người kia bị binh sĩ áp giải tới, tay bị đeo lên còng tay.

“Ta tưởng là ai, ra là ngươi”. Tên đội trưởng nhìn Quân Vô Hối ngạc nhiên nói.

“Ha ha, vị này… đội trưởng, lại gặp mặt a”. Quân Vô Hối cười làm lành nói.

“Nói đi, các ngươi tới đây có mục đích gì?”. Đội trưởng nhíu mày nói.

“Chúng ta thuần túy lạc đường, ngài tin sao?”.

“Lạc đường? Nhiều như vậy lạc đường sao? Ngươi tới đây cũng có 3 lần đi? Lạc đường, ai tin a?”.

“Cái kia… chúng ta thật là lạc đường a”.

“Không cần nói, giết đi”. Đội trưởng phất tay nói.

“Khoan đã! Các ngươi đây là có ý gì?”. Quân Vô Hối nhất thời biến sắc.

“Các ngươi xem như không may, nếu như là bình thường, ta còn thả các ngươi đi, đáng tiếc, đã lúc này các ngươi tới đây, vậy thì cũng đừng đi. Giết!”. Vị kia đội trưởng lạnh giọng nói.

Cạch cạch.

Đám binh sĩ nghe lệnh lập tức nâng súng lên nhắm thẳng vào đầu ba người kia.

Lúc này 3 tên kia gương mặt trắng bệch, nhìn liền biết bị dọa không nhẹ.

Vũ Minh đứng trên cây khẽ nhíu mày, làm sao lại giết người rồi? Nơi này giấu bí mật gì?.

“Dừng tay”.

Xoạt!

Vũ Minh từ trên cây nhảy xuống quát 1 tiếng, vốn dĩ hắn muốn xem trò vui, nhưng là biến hóa làm hắn không thể không đi ra. Nếu như hắn không biết thì thôi, nhưng đã hắn gặp được đành phải ra tay can thiệp 1 chút.

Dù sao người này cũng là muội muội hắn bạn trai, nếu như hắn chết rồi, Đường Nguyệt không biết sẽ như thế nào đây.

Nha đầu kia nhưng là quật cường lắm.

Xoạt!

Đám binh sĩ lập tức giơ súng lên chỉ về phía Vũ Minh.

“Ngươi là người nào?!”. Tên đội trưởng trầm giọng nói.

“Người nào không quan trọng, quan trọng là, các ngươi vì cái gì giết người? Ai cho các ngươi quyền hạn?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Hừ, ta không cần thiết trả lời người, người đâu, đem hắn cũng giết đi”.

Hừ!

Vũ Minh hừ lạnh 1 tiếng, trong nháy mắt di chuyển đem toàn bộ vũ khí của đám người tước đoạt.

“Cao thủ! Bắt đầu vây công!”. Tên kia đội trưởng híp mắt nói.

Hắn có chút giận mình với thực lực của Vũ Minh, không nghĩ tới tuổi trẻ như này lại là Hợp Đạo cảnh, xem ra bối cảnh không nhỏ. Nhưng là đáng tiếc, hắn nhưng có lệnh của chủ tịch liên bang, bất kỳ người nào đi vào nơi này đều không tiếc hết thảy giết chết.

Cho nên, hắn mới mặc kệ ngươi là bối cảnh lớn hay nhỏ, giết trước tính sau.

“Từ khi nào các ngươi quân đội lại có quyền đối với người dân ra tay? Các ngươi thật can đảm”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

“Hừ! Động thủ”. Tên đội trưởng hừ 1 tiếng lập tức quát lên.

Ầm!

Chỉ là ngay lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, đám người đồng loạt giật mình nhìn qua.

Mà tên đội trưởng càng là gương mặt biến sắc.

Chẳng lẽ…

(ps: chương này có chút gượng ép, nhiều thông cảm chút /ngai)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.