Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 38: Vũ Minh phát uy



“Được rồi, mọi thứ ta đã nói xong, bây giờ là đã sắp đến giờ cơm trưa, mọi người ra ngoài tiến về phòng ăn đi, đến 2 giờ chiều sẽ tổ chức tuyển chọn đội trưởng”

“Nghe rõ cả chưa?” Vũ Tiểu Phụng cao giọng hỏi

“Nghe rõ”

“Rất tốt, ra ngoài đi” nàng gật đầu nói

“Đi thôi” Vũ Minh nhìn sang Tô Ánh Tuyết nói

Tô Ánh Tuyết gật đầu đi theo, khi họ bước ra ngoài, phía bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều lớp học khác, họ đang tụ tập lại tiến về phía nhà ăn

Khi tất cả bước vào nhà ăn, bên trong độ lớn so với quảng trường bên ngoài còn lớn hơn, tìm 1 bàn ăn, Vũ Minh kéo Tô Ánh Tuyết ngồi xuống

Bị Vũ Minh kéo đi, Tô Ánh Tuyết có chút xấu hổ

Ngồi xuống sau, Vũ Minh chạm vào mặt bàn 2 lần, trên mặt bàn xuất hiện rất nhiều hình ảnh thức ăn các loại, hắn xoay nhẹ 1 cái, toàn bộ thực đơn đều chuyển hướng về phía Tô Ánh Tuyết, lúc này hắn cười nói

“Ăn gì thì chọn đi, thuận tiện chọn giúp ta luôn”

“Ngươi ăn gì?”

“Tùy ý”

Suy nghĩ 1 chút Tô Ánh Tuyết liền chọn 3 món mặn, 1 món canh thêm 2 phần cơm. Tổng cộng là sườn xào chua ngọt, cá kho tiêu, thịt kho tàu, thêm 1 phần canh cá, sau đó nàng liền bấm vào 1 nút cảm ứng trên mặt bàn, các món đã chọn liền được giữ lại, sau đó gửi về dữ liệu cho cửa hàng

Khi chọn món xong và gửi đi, chỉ chờ khoảng 5 phút là tất cả mọi thứ đều sẽ được nhân viên đưa tới

Tuy rằng thế giới phát triển, khoa học kỹ thuật tăng cao, các loại dinh dưỡng dịch bổ sung năng lượng cơ thể rất nhiều, đủ loại vị, nhưng bản tính con người về tập tục ăn uống vẫn không thay đổi gì nhiều

Dinh dưỡng dịch ngoài lúc tu luyện, khi đi dã ngoại ra thì người khác rất ít dùng, có cái ngon nào hơn khi có thể tận hưởng vị giác ngọt ngào do thức ăn mang lại? Tuy rằng dinh dưỡng dịch trải qua đủ loại cải biến, nhưng chỉ là uống vào, rất nhanh sẽ trôi đi cảm giác thỏa mãn

Các thức ăn này làm từ thịt cũng rất bình thường, như thịt heo, thịt bò, cá thu, cá chép… so với mấy trăm năm trước thay đổi không nhiều, khác ở chỗ là trải qua tai biến, chất thịt nó ngon hơn, dinh dưỡng lớn hơn, ăn vào cảm giác sướng miệng hơn mà thôi

Tuy có rất nhiều loại động vật bị cải biến thành ma thú, động vật dưới biển cũng không thoát khỏi kết cục đó, nhưng những thứ này đều do liên bang tổn hao nhiều năm, kết hợp từ kỹ thuật lai giống mà có những loài động vật mấy trăm năm trước còn sót lại như ngày nay, hơn nữa sản lượng lại rất nhiều, dinh dưỡng phong phú, giá cả lại rất rẻ

Nhìn bàn thức ăn nổi lên nóng hổi cảm giác, Tô Ánh Tuyết cảm giác thèm ăn lại nổi lên

Nhìn nàng vẻ mặt biểu hiện, Vũ Minh cười 1 tiếng, sau đó rất tự chủ giúp nàng xới 1 bát cơm, sau đó còn gắp thức ăn cho nàng

“Được rồi ăn đi, bụng ngươi cũng sắp phất cờ biểu tình rồi kia kìa” Vũ Minh cười nói

Tô Ánh Tuyết nghe thế mặt có chút đỏ, sau đó 2 tay chắp trước ngực nói

“Chúc ngon miệng”

Nói xong nàng liền ăn

“Ngươi còn có loại thói quen này?” thấy thế Vũ Minh bật cười

“Ta khi còn bé từng thấy có những người làm như thế trước khi ăn, cảm thấy rất thú vị liền học theo, cứ thế liền đến hiện tại, thành thói quen rồi” Tô Ánh Tuyết vừa ăn vào một miếng liền trả lời, 1 bên má còn phồng lên do thức ăn, quả thật rất đáng yêu

“Đúng rồi, ngươi cảm thấy cuộc thi lần này thế nào?” Vũ Minh vừa ăn vừa hỏi

“Ta có chút khó hiểu” Tô Ánh Tuyết đáp

“Chỗ nào?”

“Như chủ nhiệm lớp nói, ta thấy luật thi đấu thật rất nhiêu lỗ thủng, thí dụ như về việc cướp đoạt tấm vàng đánh số, nếu như ngươi đó không giao ra còn dễ nói, nhưng nếu giao ra rồi mà vẫn bị cắt mất ngón chân thì làm thế nào?”

“Còn nữa, tại sao nhất định là ngón chân? Mà không phải tay? Tay còn dễ nói, nhưng cắt ngón chân không thấy rất buồn nôn sao?” Tô Ánh Tuyết khó hiểu nói

“Ngươi không suy nghĩ đến 1 vấn đề” Vũ Minh cười nói

“Hả?” nàng tò mò nhìn hắn

“Mượn luận điểm của ngươi vừa nói, kẻ bị cướp đoạt dù có đưa hay không đưa tấm vàng đánh số nhưng vẫn bị cắt mất ngón chân thì sẽ làm thế nào đúng chứ? Nhưng ngươi lại không nghĩ tới 1 cái khác là, nếu họ bị như thế sẽ bị loại, tại sao chủ nhiệm lớp lại không nói sẽ có người đưa họ ra? Cũng không nhắc nhỏ họ khi bị cắt mất ngón chân thì nên bấm máy phát tín hiệu đây?”

“Vậy rốt cuộc là thế nào?” Tô Ánh Tuyết nghĩ không ra

“Đơn giản thôi, đây không chỉ là cuộc thi về thành tích, mà còn là cuộc thi về ý chí, bàn chân mất đi 1 ngón tuy rằng không ảnh hưởng đến chiến lực nhưng sự đau đớn lại sẽ ảnh hưởng đến sự tỉnh táo cùng tốc độ của người”

“Đừng quên địa điểm thi đấu là gì, rừng nhiệt đới, nơi này tấm thẻ vàng có thể giấu tại bất kỳ đâu, ngươi không thể duy trì sự tỉnh táo sẽ rất khó quan sát được tình huống xung quanh, nếu như ngươi và 1 người khác đồng thời phát hiện, ngươi chạy không lại hắn thì cũng uổng công vỗ ích. Cho nên ta suy đoán, cái gọi là loại bỏ ở đây chỉ là 1 cái bẫy, thực tế là muốn xem thử ý chí của ngươi có đủ cường đại hay lụi tàn sau thất bại mà thôi”

Vũ Minh ánh mắt lóe lên vẻ tự tin nói

“Ngươi lại phân tích được nhiều điều như thế?” Tô Ánh Tuyết sững sờ, quả thật đầu óc phán đoán quá kinh khủng

“Đây chỉ là 1 loại suy đoán, nhưng nếu đã bị loại, tại sao không liều mình thử 1 chút đâu?” Vũ Minh cười nói

“Dù là suy đoán, nhưng đoán đến như thế cũng đã rất ghê gớm rồi” Tô Ánh Tuyết cười khổ nói

“Không nói cái này, đúng rồi, ngươi vào đội vũ công, sẽ phải nhận bao nhiêu đợt biểu diễn 1 tháng?” Vũ Minh chuyển chủ đề hỏi

“Cũng không xác định, nếu như có ai hào phóng như ngươi chịu chi trả số tiền lớn để xem, có lẽ ta sẽ được kêu đi, nhưng bây giờ thời gian này, họ sẽ không kêu ta lên đâu” Tô Ánh Tuyết lắc đầu nói

“Lần đó là lần đầu ngươi biểu diễn?” Vũ Minh hơi nhíu mày hỏi

“Đúng vậy, trước đó ta toàn là luyện tập với đội, do có chút thiên phú nên được vào nhóm cao cấp, lần đó đúng là lần thứ nhất” Tô Ánh Tuyết nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói

“Sau này ngươi có thể tiếp tục học tập tại đó, nhưng ta không muốn, cũng không cho phép ngươi tiếp tục biểu diễn” Vũ Minh bình thản nói

Nghe thế Tô Ánh Tuyết hơi nhíu chặt lông mày, cảm giác hắn có chút… bá đạo

“Ta cũng không phải là gì của ngươi, hơn nữa nếu không đi biểu diễn, họ sẽ để ta tiếp tục học tập? Ngươi không thấy quá vô lý sao?”

“Ngươi có số điện thoại của Quân Tịnh chứ?”

“Có a, ngươi muốn làm gì sao?” Tô Ánh Tuyết không hiểu nhìn hắn

“Đưa cho ta, ta cần liên lạc 1 chút” Vũ Minh lạnh nhạt nói

Tô Ánh Tuyết hơi nhíu mày, nhưng vẫn đưa cho hắn, dù sao nàng không đưa, với thực lực của Vũ gia muốn đến cũng rất dễ dàng, dù cho thân phận Quân Tịnh không đơn giản, nhưng cũng là người chủ trì ở nơi đó, muốn đến số liên lạc cũng không khó

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đưa tới thông số điện thoại, hắn liền mở lên đồng hồ của mình, khởi động chế độ gọi điện thoại, bên trong đồng hồ nhô ra 1 chiếc tai nghe nhỏ, Vũ Minh cầm lên nhét vào tai mình, sau đó bấm số. Một lát sau

“Xin chào, ta là Quân Tịnh, ngài là?”

“Ta là Vũ Minh”

“Ồ, ta nhớ rồi, ra là ngươi, gọi cho ta có chuyện gì sao?”

“Ta cần số điện thoại của Quân Tinh Trúc, ta biết ngươi và nàng có liên hệ, không cần tìm lý do lừa dối ta” Vũ Minh nhẹ giọng nói

Nghe thấy lời của Vũ Minh, Quân Tịnh hơi im lặng 1 chút, sau đó nói

“Thân phận của ngài ấy là gì ngươi cũng rõ ràng đi, ngươi cho rằng ngươi là ai?”

“Tốt nhất ngươi nên liên lạc 1 chút với nàng ta, nếu không hậu quả ngươi gánh không được, nhân tiện, nếu gọi cho nàng, tốt nhất ngươi nên nói với nàng kêu Bạch Tử gọi cho ta”

Nói xong Vũ Minh liền cúp điện thoại

Tô Ánh Tuyết mặt trắng bệch nhìn hắn nói

“Ngươi điên rồi sao, ngươi có biết hay không Quân Tịnh tỷ nàng là ai? Sao ngươi lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng? Còn Quân Tinh Trúc là ai?”

Trả lời nàng chỉ là 1 dấu ra hiệu im lặng, Tô Ánh Tuyết thấy Vũ Minh lơ đi lời mình nói tức giận đỏ mặt, chỉ không có cách nào trị hắn nàng đành im lặng

Đầu dây bên kia thấy Vũ Minh gác máy, Quân Tinh liền lâm vào trầm tư, 1 lúc sau mới cắn răng gọi cho Quân Tinh Trúc

“Tịnh nhi, ngươi gọi cho ta có chuyện gì?”

“Mẹ, có 1 người tên Vũ Minh, hắn nói muốn số điện thoại của mẹ, còn nói bảo ta nói với mẹ, kêu 1 người tên Bạch Tử gọi cho hắn, nếu không hậu quả tự gánh chịu”

Vừa nghe con gái mình nói xong, Quân Tinh Trúc liền sững sờ, sau đó rất nhanh liền truyền đến giong gấp gáp nói

“Được, ta lập tức liên hệ, nếu như hắn gọi lại liền bảo hắn chờ 1 chút”

Âm thanh tút tút vang lên, Quân Tịnh đứng sững tại chỗ, cảm giác như cả thế giới sụp đổ tựa như

Rất nhanh, điện thoại của Vũ Minh vàng lên, hắn bấm nhẹ vào màn hình trên đồng hồ

Do Vũ Minh mang tai nghe nên Tô Ánh Tuyết không biết rốt cuộc đối diện là ai, chỉ nghe Vũ Minh độc thoại

“Ánh Tuyết là ngươi sắp xếp?”

“Ngươi hiểu ta muốn gì”

“Ngươi có thể thử 1 chút”

“Được, ta chờ tin tốt của ngươi, kêu nàng trực tiếp liên hệ Ánh Tuyết, không cần báo cáo ta”

“Được rồi, vậy đi”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ai gọi cho ngươi?” Tô Ánh Tuyết nhịn không được hỏi

“Ngươi rất nhanh sẽ biết” Vũ Minh cười nói

Vừa dứt lời, tín hiệu trên đồng hồ của nàng liền vang lên, nàng vội vàng bấm nút trả lời quên luôn cả việc gắn vào tai nghe

“Quận Tịnh tỷ, vừa nãy Vũ Minh hắn muốn số điện thoại của tỷ, cho nên ta đưa cho hắn. Tỷ đừng để ý lời hắn nói, hắn có chút không bình thường, tỷ đừng chấp nhất với hắn có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.