Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 14



Tô đại tiểu thư ở nhà cả ngày ngơ ngẩn cả người.

Ngay lúc cô đang nghiêm túc suy nghĩ mình sở dĩ không thể quản lý được công ty, không phải vì chỉ số thông minh không đủ, cũng không phải vì không đúng chuyên môn, mà là vì lười. Đúng lúc đó, cô nhận được một cuộc điện thoại từ thư ký của mình.

Với danh nghĩa chủ tịch, Tô Quý có một thư ký, vị thư ký này hòa nhã dễ gần, hơi nhiều tuổi, họ Lý, tên chỉ độc một chữ Bí - đúng vậy, cùng tên với Tể tướng triều Đường.

Bởi vì Tô Quý rất rảnh rỗi nên cô ấy cũng vô cùng rảnh rỗi, công việc hàng ngày đơn giản chỉ là trực điện thoại ở văn phòng, thỉnh thoảng lúc Phương Hoành không tìm thấy cô, cô ấy mới gọi điện cho bà chủ của mình.

Trừ những việc đó ra, hoạt động mỗi ngày của cô ấy đại khái là giống Chủ tịch Tô, nhìn website đến ngẩn cả người.

Nhưng từ khi Phòng Chủ tịch gia tăng biên chế lên 2 người, một thư ký và một trợ lý, cô ấy liền trở nên bận rộn.

Chẳng còn cách nào khác, Trợ lý Mặc được sắp xếp đến văn phòng chủ tịch cũng không phải để ăn không ngồi rồi, bây giờ anh dường như một lần nữa tiếp nhận toàn bộ sự vụ như hồi còn làm Tổng giám đốc.

Phương Hoành biết rõ vị trí Tổng giám đốc của mình sẽ không bị lung lay, lại có một tên lao công làm không công nên hắn vui mừng còn không hết, công việc hàng ngày chỉ là ký tên lên những văn kiện Trợ lý Mặc đưa tới.

Lúc Trợ lý Mặc còn làm Tổng giám đốc, bên dưới có ba bốn trợ lý và thư ký làm việc thay anh, bây giờ anh lại cô đơn một mình, thân tín đều ngồi cả trong phòng Tổng giám đốc Phương, chỉ có thể nhờ Lý Bí chia sẻ bớt công việc.

Lý Bí được tuyển vào làm Thư ký Chủ tịch, chắc chắn không đơn giản vì nhân phẩm tốt, tuổi tác phù hợp mà công năng lực làm việc cũng phải rất tốt, bỗng nhiên lượng công việc dồn lên nhiều hơn nhiều như vậy mà vẫn gánh vác được.

Chỉ có điều hôm nay gọi điện cho cô, Lý Bí không phải truyền đạt lại lời của Phương Hoành hay Mặc Viễn Ninh mà vội vã khẩn trương nói: “Tô tổng, cô đến công ty một chuyến đi, Trợ lý Mặc xảy ra chuyện rồi!”

Mặc Viễn Ninh đang xảy ra chuyện? Tô Quý hoảng sợ, sau khi nghe xong vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại: “Anh ta bị làm sao?”

Lý Bí như thể bị câu nói của cô dọa tý thì khóc, một lúc sau, dừng lại rồi nói: “Dạ dày của Trợ lý Mặc hình như rất đau, tôi vừa đưa anh ta đến nằm trong phòng nghỉ rồi, cô có cần đến đây xem thế nào không?”

Cái gọi là phòng nghỉ đương nhiên không phải phòng nghỉ dành cho Trợ lý, mà là phòng nghỉ của Chủ tịch, có một cái giường lớn và một phòng tắm sang trọng.

Lý Bí rất chân thành đưa Trợ lý Mặc phòng trong đó nghỉ ngơi, không nghĩ đến chuyện nên hỏi qua ý kiến của Chủ tịch, mới nhìn thấy tình trạng suy yếu hiếm thấy của Trợ lý Mặc thôi đã làm kích động tình thương của người mẹ rồi.

Tô Quý cũng chỉ có thể bó tay, nói: “Được, tôi sẽ gọi bác sĩ gia đình rồi lập tức đến ngay.”

Nếu như lúc trước, cô có thể nói mình bận quá, để người khác làm thay hoặc bảo Thư ký Lý tùy tiện tìm một bác sĩ đến là được.

Nhưng hôm qua cô mới trói người ta vào đầu giường cả đêm, hôm nay lạnh lùng như thế, không khỏi có chút vô tình.

Tắt điện thoại, cho lái xe đi đón bác sĩ rồi cùng bác sĩ vội vội vàng vàng đến công ty, đúng vào giờ tan tầm cao điểm.

Tổng giám đốc Phương Hoành hôm nay không có ý định tăng ca, thấy Chủ tịch Tô đích thân tới, vẫn chỉnh lại quần áo nho nhã lễ độ đến nghênh đón.

Tô Quý nhìn hắn mỉm cười, hơi xấu hổ: “Quấy rầy Phương tổng rồi.”

Phương Hoành cười lắc đầu: “Đâu có, Tô tổng quan tâm đến cấp dưới, đích thân đến hỏi thăm, không có gì quấy rầy cả đâu.”

Lý Bí ra đón Tô Quý và bác sĩ đến phòng nghỉ, Phương Hoành liền chờ trong phòng làm việc, làm ra vẻ rất quan tâm, không thấy Mặc Viễn Ninh đàng hoàng đi ra liền không rời khỏi tư thế.

Gian phòng nghỉ này đương nhiên là chỗ vô cùng thoải mái dễ chịu, lúc này cửa sổ sát đất đang mở, Mặc Viễn Ninh nằm trên tấm chăn đệm màu vàng mềm mại, nghe thấy có người đi vào cũng không ngồi dậy.

Tuy nhiên đại bộ phận mọi người chỉ đều biết tối qua anh đi tiệc tối cùng cô, nhưng biết họ cùng trở về nhà họ Tô cũng chỉ có lái xe và người trong nhà.

Tô Quý vì đề phòng bại lộ, hắng giọng một cái rồi nói: “Trợ lý Mặc, có phải hôm qua uống nhiều rượu quá không, sao về nhà không nghỉ ngơi cho tốt?”

Mặc Viễn Ninh dường như vẫn tỉnh, nghe, nghe cô nói xong không thèm chừa cho cô chút mặt mũi nào, nhẹ cười cười động đậy nửa người: “Tôi có được nghỉ ngơi hay không, Tô tổng không phải biết rõ nhất sao?”

Bác sĩ gia đình đã quen rồi, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh thăm dò tình hình của anh, thần sắc trên mặt Lý Bí có chút không đúng, quay đầu đánh giá Tô Quý một lần, rồi lặng lẽ chuyển dịch ánh mắt đi.

Cũng không thể trách Lý Bí nghĩ linh tinh, bây giờ Mặc Viễn Ninh đã cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong cũng cởi mấy cúc, lộ ra lồng ngực và xương quai xanh, dấu đỏ khả nghi rải rác khắp nơi.

Chưa kể lật tay áo anh lên, trên cổ tay không cần nghĩ cũng biết là dấu vết bị buộc chặt tạo thành.

Tô Quý cứ giấu đầu hở đuôi là hắng giọng một cái, chẳng lẽ cô không phát hiện thói quen này của mình, còn làm ra nhiều dấu hiệu như thế!

Khiến tối qua không phải cô bị Mặc Viễn Ninh ném lên giường làm toàn thân xụi lơ mà là cô cưỡng ép Mặc Viễn Ninh thành bộ dạng như vậy.

Đối với một người trước sau như một luôn bày ra hình tượng thục nữ dịu dàng tao nhã mà nói, thật sự là, quá mất mặt.

Có lẽ là do tối hôm qua uống rượu, lại bị Tô Quý dùng nắm đấm ấn vào, cuối cùng còn vận động kịch liệt hàng giờ.

Buổi sáng Mặc Viễn Ninh đã bắt đầu thấy đau dạ dày, nhưng anh vẫn cố chịu đựng, buổi trưa ăn không vào nên anh vẫn chưa ăn cơm, cố chịu đến xế chiều, mới bị Lý Bí nhìn thấy có gì đó là lạ.

Khi đó sắc mặt anh vô cùng khó côi, tự đứng dậy cũng khó khăn, cho nên Lý Bí mới cho rằng anh xảy ra chuyện lớn, liền vội vã gọi điện thoại cho Tô Quý.

Đau dạ dày là bệnh mãn tính, trừ lần trước chảy máu dạ dày nghiêm trọng, không đến mức phải nằm viện.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Mặc Viễn ninh, mở hộp thuốc ra, dặn dò anh nghỉ ngơi thật tốt, rồi làm dấu hiệu không sao nữa rồi.

Tô Quý cố duy trì bộ dạng tươi cười tiễn bác sĩ ra ngoài, cô vốn muốn quay về nhà họ Tô luôn, nhưng bị ánh mắt khiển trách của Lý Bí nhìn chằm chằm, không dám đi thẳng xuống tầng.

Phương Hoành trong phòng làm việc, nhìn cô đi ra liền mỉm cười, Tô Quý chột dạ, cảm giác như hắn đã biết chuyện tối qua, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Lý Bí trong phòng nghỉ, bên ngoài tạm thời chỉ có Tô Quý và Phương Hoành, Phương Hoành liền cười nói: “Tôi nghe nói lúc Tô tổng học Trung học có quen một vị học trưởng.”

Quá trình học của cô rất đơn giản, từ tiểu học cô đã học ở một trường tư, mãi đến khi tốt nghiệp trung học, thi vào đại học, cô mời rời khỏi trường đó.

Mà cái trường tư kia cũng học phí vô cùng đắt đỏ và nổi tiếng, có thể đến đó học, xuất thân cũng không tầm thường.

Tính Tô Quý cũng không thích phô trương, lúc đi học rất ít khi xuất hiện, hình như cô chưa bao giờ tham dự bất cứ hoạt động nào, trong trường cũng chẳng ai nhớ tên.

Nếu nói cô có quen ai, cũng chỉ có một học trưởng trên cô hai lớp.

Dù đang trong văn phòng chủ tịch Tô Khang, một lát trước vẫn còn đang tính xem nên giấu diếm chuyện xấu của mình và Trợ lý Mặc nhưng nhớ đến người đó, cô vẫn cảm thấy chóp mũi dường như có mùi hương hoa thoang thoảng.

Trong trí nhớ của cô, đó là người luôn mặc sơ mi trắng, dáng người cao ngất, thường xuất hiện dưới gốc cây Tử Đằng ở học viện, mang theo hương hoa tươi mát, quay đầu mỉm cười với cô, khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng như thiên thần.

Tên anh ta là Cố Thanh Lam, sau khi kết hôn với Mặc Viễn Ninh, Tô Quý đã cố gắng hết sức không nghĩ đến anh nữa.

Kỉ niệm đẹp dù nhớ lại cũng chỉ là có thể tồn tại trong ký ức, giống như những gì cô đã làm dưới gốc cây Tử Đằng kia, cũng chỉ là ảo mộng.

Dù động lòng người thế nào đi nữa, cũng chỉ là ảo mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.