Cánh tay Mặc Viễn Ninh bao quanh người cô cũng không tự chủ được ôm
chặt hơn, anh hôn lên gương mặt và mái tóc cô, không ngừng gọi tên cô,
cố gắng trấn an cô.
Nhưng cô vẫn khóc thật lâu không thể bình
tĩnh lại được, đại khái đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời cô khóc
đến chật vật trước mặt Mặc Viễn Ninh.
Sau một tháng nằm viện, Tô Quý rốt cuộc cũng có thể xuất viện về nhà.
Miệng vết thương của cô quá sâu, một tháng chưa đủ để khỏi hẳn, hơn nữa còn mất nhiều máu, bởi vậy cho dù được ra viện, nhưng sắc mặt cô vẫn
tái nhợt, chui vào áo khoác rộng thùng thình càng lộ ra vẻ yếu ớt.
Lên xe, Mặc Viễn Ninh liền ôm cô vào trong ngực, nhẹ nói: “Chỉ một lát
nữa thôi là về đến nhà rồi, dựa vào anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Lồng ngực Mặc Viễn Ninh lúc nào cũng ấm áp, Tô Quý không hề cự tuyệt, thoải mái tựa vào ngực anh nhắm mắt lại.
Dù bây giờ cô đã hiểu rõ lòng dạ của Mặc Viễn Ninh, cô cũng không có
cách nào ngay lập tức chống lại bản năng của thân thể. Cô yêu anh bốn
năm, đến bây giờ vẫn chưa dừng, ngay cả hơi thở quen thuộc của anh cũng
vẫn khiến cô mê luyến.
Mà động tác của Mặc Viễn Ninh cũng vô cùng dịu dàng, anh bao quanh người cô, nghiêng đầu khẽ hôn lên trán cô.
Ít nhất trước mặt cô, Mặc Viễn Ninh vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người yêu, một người chồng, anh vẫn trước sau như một dịu dàng với cô, rất
nhiều chuyện còn cực kỳ quan tâm đến cảm nhận của cô.
Sau khi
họ kết hôn, Tô Quý vẫn còn ra sức học lên thạc sĩ, cô đi học sớm, 21
tuổi đã lấy được bằng đại học, theo ý của Tô Vĩ Học, cô bắt đầu học tiếp lên thạc sĩ.
Cũng may trường cô đang học, bài học cũng không nặng nề cho nên không ảnh hưởng gì đến việc chung sống với Mặc Viễn Ninh.
Thường thường sau khi đi học xong, cô đều về nhà chờ Mặc Viễn Ninh trở về, sau đó cùng với Tô Vĩ Học ăn cơm.
Tô Hòa mười mấy tuổi đã bắt đầu sống ở nước ngoài, từ khi anh đi, nhà
họ Tô rộng như vậy lại càng trống rỗng, thêm Mặc Viễn Ninh, ngược lại
lại giống một cái nhà.
Cô nhớ một ngày trời mưa như trút nước, cô chạy về nhà lúc trời đã tối, khắp nơi đen kịt, lái xe bận rộn đi ra gara đỗ xe.
Lúc cô một mình đi vào cửa, trong lòng có chút sợ hãi.
Tòa biệt thự quá lớn, hành lang rất sâu, sau lưng là tiếng mưa rơi đinh tai, cô đột nhiên cảm thấy mọi thường dường như có chút lạ lẫm.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô vội vàng chạy theo hình bóng phía trước.
Mặc Viễn Ninh hình như cũng mới về không lâu, quần áo trên người vẫn
chưa thay, nhìn thấy cô liền nở nụ cười: “Tiểu Nguyệt, đi đường có ổn
không?”
Nhà họ Tô tọa lạc ở lưng chừng núi, lúc về phải đi qua
một đoạn đường núi, trời mưa quá lớn có chút bất tiện và nguy hiểm, Tô
Quý cười lại: “Rất ổn.”
Mặc Viễn Ninh thoáng cười, bước lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Sự dịu dàng của anh không quá rõ ràng, nhưng đúng lúc.
Những lúc này, anh tuy không nói gì, nhưng sẽ đặc biệt đứng trước cửa
đón cô, khoảng cách chỉ có vài bước ngắn ngủi, vừa như hờ hững nhưng lại quan tâm nồng nàn.
Tô Quý nhào vào ngực anh, đi qua cửa không
chút sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy bóng hình anh, mọi sợ hãi sẽ tan biến,
chỉ còn sự ấm áp đến tận đáy lòng.
Những điều đẹp đẽ trước kia, cho đến bây giờ, những ký ức cũ đối với Tô Quý vẫn mới nguyên như ngày đầu.
Mọi thứ trong nhà đều như cũ, họ về đến nhà đúng giờ ăn cơm, vì để bồi
bổ thân thể cho Tô Quý, phòng bếp đặc biệt nấu canh thuốc bắc bày đầy
trên bàn, vừa đi vào sẽ ngửi ngay thấy mùi thuốc.
Mặc Viễn Ninh xuống xe vẫn ôm cô, bây giờ mới đặt cô lên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Em không thích vị thuốc, anh đã bảo họ cố gắng hết sức át mùi
đi rồi.”
Không có ai vô duyên vô cớ lại thích mùi thuốc, huống
hồ Tô Quý lại uống thuốc trong bệnh viện hết cả tháng trời, hiện tại chỉ cần hơi ngửi thấy mùi, cái mũi liền nhăn lại, biểu lộ tự nhiên của cô
không giấu nổi con mắt của Mặc Viễn Ninh.
Cho tới bây giờ, Tô
Quý chưa từng bao giờ che giấu tình cảm thật của mình trước mặt anh, cô
bây giờ cũng không có ý định kháng cự nhiều, chỉ cười với anh rồi nói:
“Cũng không tồi, không thể không ăn được.”
Thật ra cô vẫn luôn
là một người an phận như vậy, cô sinh ra ở nhà họ Tô, trở thành đại tiểu thư nhà họ Tô, cho nên chưa bao giờ cô hâm mộ những cô gái trẻ tuổi và
tự do khác.
Cô gả cho Mặc Viễn Ninh, mà Mặc Viễn Ninh lại là
một người đàn ông như vậy, cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì bi
thảm: cả đời cô, ai đối xử với cô thế nào, cô sẽ đối xử với họ như thế,
vậy là đủ.
Mặc Viễn Ninh lại cười cười với cô, ngồi bên cạnh
cô, tự động múc cho cô một bát canh, đặt cạnh tay cô: “Sắc mặt em không
tốt, tẩm bổ xong anh mới yên tâm cho em ăn cái khác.”
Bây giờ cô như nước chảy bèo trôi, anh nói gì thì cô làm nấy.
Cho nên cô tự động bưng lấy bát canh ấm vừa đủ, bát sứ hơi mỏng truyền
ra độ ấm thích hợp, cứ như vậy xoa tay lên, liền cảm thấy được sưởi ấm.
Mặc Viễn Ninh chỉ cười nhìn cô, nếu như Tô Quý không biết bộ mặt thật
của anh, nhất định cô sẽ cho rằng ánh mắt kia rất quan tâm dịu dàng,
thâm tình đến mức có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
Tô Quý cảm thấy lòng mình vẫn chưa đủ sâu, cô rời tầm mắt, tránh khỏi đôi mắt anh.
Đêm đó anh tự mình giúp cô tắm rửa, ôm cô lại giường.
Chiếc chăn tơ lụa mềm mại đã được trải ra, Mặc Viễn Ninh không mở đèn,
chỉ có hai ly rượu phát ra ánh sáng phản chiếu từ ngọn nến.
Ánh nến khiến hơi thở của họ trở nên đứt quãng, mùi thơm dần dần tỏa khắp không gian.
Mặc Viễn Ninh muốn cô, dường như so với cô, anh còn vội vàng muốn tìm
một ít chứng cứ hơn, chứng minh anh vẫn có thể chiếm hữu cô.
Anh vội vã như vậy, thậm chí còn không quan tâm cơ thể cô vừa mới khỏi.
Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng mơn trớn thân thể cô, trên đầu ngón tay đều mang theo dục vọng nóng rực.
Tô Quý lại gần hôn anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Viễn Ninh, miệng vết thương của em còn hơi đau.”
Anh nghe xong khẽ mỉm cười, hôn vào tai cô, giọng nói có chút khàn
khàn, không dịu dàng như bình thường nữa, dường như mang theo chút tà ý
mê hoặc: “Tiểu Nguyệt…nhịn một chút…”
Họ vẫn có khoái cảm, sau đó Tô Quý trầm mê dưới thân anh, cô yêu thân thể người đàn ông mang đến cho cô loại cảm giác này.
Thân thể không chút thịt thừa, lúc đó, mọi cơ bắp đều căng cứng, một cơ thể đẹp như vậy, so với bất cứ bức tượng nào cũng đều động lòng người,
cô xấu hổ mà mê luyến.
Cuối cùng nỗi đau đớn từ miệng vết thương đều biến thành dòng điện tê dại, một lần nữa vang rền chạy dọc cơ thể cô.
Tô Quý biết mình thích cảm giác ân ái cùng Mặc Viễn Ninh, nếu phải nói
cái gì khiến cô không quên được nhất sau khi cô rời xa Mặc Viễn Ninh,
nhất định chính là chuyện này.
Ngày thứ ba sau khi ly hôn với
Mặc Viễn Ninh, Tô Quý dậy sớm, sau đó vẫn theo thói quen, rời khỏi nhà
họ Tô, đến phòng tập tập yoga.
Cảm giác tập yoga ở nhà vĩnh
viễn không bao giờ bằng việc đến phòng tập, tập cùng rất nhiều người
cùng một chỗ như vậy rất thú vị.
Có thể nhìn những người khác
cong cơ thể thành những hình dạng quỷ dị, sau đó nhìn chính mình trong
gương cũng cong tương tự, sẽ tập hiệu quả hơn.
Yoga là một trong số những sở thích ít ỏi của Tô Quý mà cả nhà họ Tô đều biết.
Chỉ có điều, hôm nay lúc cô tập xong, lúc một mình ở phòng thay đồ thay quần áo liền bị một người đột nhiên mạnh mẽ xông tới ôm lấy cơ thể cô,
bịt kín một chiếc khăn tay có thuốc ngủ lên mũi cô.
Tất cả quá
trình đều giống hệt lần đầu cô bị bắt cóc: trong phòng thay quần áo ở
phòng tập yoga đột nhiên bị tập kích, thủ pháp dứt khoát khiến cô hôn
mê, dường như không làm kinh động đến bất kì ai, tỉnh lại lần nữa đã bị
đưa đến một nơi khác.
Chỉ có cô là nhớ rõ nhất, một năm trước
trong vụ bắt cóc, Mặc Viễn Ninh đã sớm phối hợp phá án và bắt giam kẻ
bắt cóc, hai kẻ bị tình nghi cũng nhanh chóng nhận tội.
Vẫn là
thủ đoạn khiến người khác bất tỉnh, đỉnh đầu cô hơi đau, cố gắng mở mắt
ra, cô nhìn thấy một bóng lưng cao ngất, bị nắng chiều ngoài cửa sổ vây
kín, thoạt nhìn đẹp như một bức tranh.
Cảm thấy động tác của cô, còn có tiếng thân ngâm không cẩn thận từ trong cổ họng tràn ra, người kia chậm rãi xoay đầu lại.
Anh ta bước từng bước về phía cô, quỳ trước mặt cô, tư thế gần như thành kính, ánh mắt anh ta hoàn toàn rất dịu dàng.
Anh ta dùng đầu ngón tay hơi lạnh véo nhẹ cằm cô, trong giọng nói mang
đậm vẻ thương tiếc và bất đắc dĩ: “Tiểu Nguyệt, sao em mãi không học
được cách nghe lời vậy?”
Tô Quý đột nhiên bật cười, cô cũng không biết tại sao mình lại cười nữa.
Cô chỉ cảm thấy, trong đời mình lại có những lúc kì diệu như vậy, quả thực chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Ở Tô Khang, Mặc Viễn Ninh rất sạch sẽ, cô biết.
Đó là bởi vì anh đã sớm cho rằng sản nghiệp nhà họ Tô sẽ là của mình,
mà đã là sản nghiệp của mình, sao có thể không tận tâm tận lực, lúc nào
cũng phải sạch sẽ?
Trong Tô Khang có không ít người, chỉ sợ đang thầm bóp cổ tay thay anh, cảm thấy thủ đoạn của cô quá độc ác.
Cô cướp đi một người cấp trên chính trực thiện lương của họ, vô cùng
bạc bẽo, một chút cũng không coi trọng tình cảm vợ chồng, sử dụng mọi
thủ đoạn.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô đã đại thắng, nhưng
Mặc Viễn Ninh vẫn tỏ ra bình thường như mọi ngày, vô cùng cao ngạo,
chính nhân quân tử, nhất định sẽ không dùng bất cứ thủ đoạn dơ bẩn nào
để đối phó với cô, mất hết tất cả, ôm hận ra đi.
Chỉ có cô tự biết, cô vẫn luôn chờ giây phút này, lúc Mặc Viễn Ninh quay người đi đến bến xe buýt, cô đã chờ đợi giây phút này.
Anh sẽ quay lại, cô trước mặt nhiều người làm xấu mặt anh, cô phản bội anh, đủ để triệt để chọc giận anh rồi.
Nhưng ở đâu có chuyện dễ dàng chấm dứt như vậy? Giữa cô và Mặc Viễn Ninh?
Mặc Viễn Ninh chỉ yên lặng nửa quỳ bên giường, nhìn cô cười như điên.
Anh vẫn đầy kiên nhẫn, đợi cô cười rất lâu, dần dần dừng lại, mới dịu
dàng nói: “Tiểu Nguyệt, nhìn em như vậy không ổn chút nào.”
Trong mắt Tô Quý đã hết vui vẻ, nghiêng đầu nhìn anh: “So với anh Mặc
giống như con chó cút ra khỏi nhà họ Tô, xem ra anh còn khó coi hơn.”
Nếu Mặc Viễn Ninh bị một câu này của cô chọc giận, anh sẽ không phải là Mặc Viễn Ninh, quả nhiên dù bị cô chửi rủa, anh vẫn mang theo khuôn mặt dịu dàng vui vẻ nhìn cô.
Họ ở trong căn phòng này, không phải
như lần trước bị bắt cóc giam dưới tầng hầm âm u, mà là một phòng ngủ
được bố trí trang nhã.
Cửa sổ sát đất, rèm cửa màu xám mềm mại
như lông thiên nga, cây ngô đồng ngoài cửa sổ xanh tốt, nhìn chiều cao
cây, có lẽ họ đang ở tầng hai.
Mặc Viễn Ninh giơ tay lên lần
nữa, nhìn động tác có vẻ muốn sờ lên gò má cô, cô lại cực kỳ nhanh nhẹn
hất cằm ra, đồng thời cười lạnh: “Đừng động vào tôi, tôi không muốn bị
chó cắn.”
Cô nói thâm độc như vậy, Mặc Viễn Ninh cũng có chút
chấn động, anh đứng dậy lùi lại hai bước, khẽ thở dài: “Tiểu Nguyệt, rõ
ràng chúng ta có thể giả vờ như không có chuyện gì, sao em lại phải ép
anh như vậy?”
Anh nói cho dù cha cô chết không rõ nguyên nhân,
anh trai cô bị hại tàn phế, chính cô bị đâm một dao suýt chết, mà cô lại biết rõ người đứng sau bức màn của tất cả mọi chuyện đều là anh, cô còn có thể tiếp tục giả vờ làm cặp vợ chồng hòa thuận được sao?
Tô Quý thật sự không biết, hóa ra có người có thể đem bốn chữ “Không Biết Xấu Hổ” này diễn giải ra nhẹ nhàng vui vẻ đến thế.
Anh đã ngả bài, ở đây cũng không có người ngoài, Tô Quý cũng không thèm để ý đến hình tượng thục nữ sớm đã không còn nữa, “Phi” một tiếng: “Mỗi lần cao trào trên giường với anh tôi đều thấy buồn nôn.”
Cho
dù là Mặc Viễn Ninh cũng bị khẩu khí lưu manh này của cô chặn họng, nửa
ngày mới bật cười: “Tiểu Nguyệt, anh có chút không hiểu em rồi.”
Tô Quý cười “ha ha” liếc mắt nhìn anh: “Mới thế đã bị cô vợ hồn nhiên sớm chiều ở chung bốn năm nay dọa sợ à?”
Mặc Viễn Ninh nhìn anh mắt cô có chút nghiền ngẫm: “Vậy xem ra, bốn năm nay không chỉ có mình anh ngụy trang.”
Quả nhiên vợ chồng đã ly hôn, không hủy hết hình tượng đến một cọng lông cũng không tha là không xong.
Tô Quý yên lặng nhìn: “Tôi diễn đã hay bằng ngài chưa, Mặc ảnh đế (1) ?
Mặc Viễn Ninh nhíu mày, đột nhiên cúi người xuống.
Tô Quý tuy không còn sức lực nhưng vẫn luôn đề phòng anh, vô cùng nhanh chóng co rụt người lại: “Anh định làm gì?”
Giường lớn như vậy, cô có trốn cũng vô dụng, Mặc Viễn Ninh duỗi cánh tay ra, đè cổ tay cô xuống, khom người phủ lên người cô.
Bọn họ vừa mới chia tay vài ngày, vẫn còn cảm thấy quen thuộc lẫn nhau, trong tích tắc Tô Quý hoảng loạn, môi anh đã đè ép lên.
Nụ hôn của Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ đều vô cùng tập trung, vô cùng dịu dàng nhưng lại ngang ngược khiến cô không có chỗ ẩn nấp, giãy giụa
nhưng không thành, sau đó Tô Quý đã hoàn toàn bại trận.
Thân
thể và dục vọng vĩnh viễn thành thật hơn lý trí, cô nghe thấy những
tiếng vang nhỏ kích thích khi bọn họ hôn nhau, cô cũng không biết nếu
như Mặc Viễn Ninh không đè lên cổ tay cô, nói không chừng cô đã kìm lòng không được mà ôm lấy bờ vai anh.
Đôi môi mỏng của anh vì vừa hôn mạnh mẽ nên có chút đỏ lên, đôi mắt màu đen mang theo ánh nhìn vui vẻ nhưng không có chút ham muốn nào, chỉ có
một tia trêu tức không thèm che giấu.
Anh buông cô ra, đứng
thẳng người lên, chỉnh lại cà vạt và cổ áo một lần nữa, mang theo ý
cười: “Như vậy xem ra, quả nhiên là diễn xuất của anh có hơn em một
chút.”
Nói xong, anh căn bản không cần nói nữa, cô nằm trên
giường, chỉ vì một nụ hôn mà má đỏ lên, người như nhũn ra, dường như
không phải tại anh.
Bây giờ cô có nói cái gì mà “Giả vờ cao trào”, chỉ là tự rước lấy nhục.
Trên mặt anh mang theo một nụ cười chế nhạo, Mặc Viễn Ninh cứ thế kéo
ống tay áo xuống, quay người ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, anh quay đầu lại dịu dàng nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, anh ở dưới tầng chờ
em.”
Tô Quý cứng ngắc nằm trên giường hồi lâu, sau đó túm một cái gối, thẳng tay ném ra cửa.
Đây là một căn nhà trang nhã, đồ vật trang trí cũng gần như biệt thự.
Tô Quý từ tầng hai nhìn xuống, phát hiện xung quang cũng khá yên tĩnh,
xa xa còn nhìn thấy rừng cây, chỉ e không phải trong nội thành.
Tô Quý chưa bao giờ biết Mặc Viễn Ninh lại có một chỗ ở riêng như vậy,
nhưng anh nuôi được cả cướp thì một căn biệt thự để ẩn nấp có khó gì.
Mặc Viễn Ninh nói cô nghỉ ngơi xong thì xuống tầng tìm anh, cô cũng
không khách khí, nằm một lúc lâu, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa,
thay bộ quần áo mới đã được chuẩn bị rồi mới xuống tầng.
Trong
biệt thự rất yên tĩnh, dường như không có ai khác, Tô Quý từ tầng hai đi xuống liền thấy Mặc Viễn Ninh ngồi trước cửa sổ sát đất dưới tầng một.
Trên bàn thủy tinh bên cạnh có một tách café, còn anh khoanh hai tay trước ngực, nửa ngồi nửa tựa trên ghế salon.
Tô Quý đến gần anh cũng có động tĩnh gì, cô nhìn thấy anh nhíu mày nhắm hai mắt lại.
Trời đã sắp tối, dưới tầng chỉ mở một cái đèn đặt dưới đất, muốn nhìn thấy anh tức giận cũng khó khăn.
Tô Quý ngồi lên một chiếc ghế khác, gác chân lên mở miệng nói: “Chậc, bây giờ anh lại đang COS (2) thành mỹ nhân yếu đuối à?”
Thân là một đại tiểu thư nhàn nhã, Tô Quý biết không ít tiếng lóng, đại khái vì cô có rất nhiều thời gian ở nhà, nên việc lăn lộn trên Internet với cô đúng là như cá gặp nước.
Chỉ có điều dù cô biết Mặc Viễn Ninh trước mặt đang ngụy trang hình tượng, nhưng gần như mọi lúc đều chú ý ngôn từ.
Xem như triệt để thấy được mặt lưu manh của Tô tiểu thư, Mặc Viễn Ninh
nhịn không được nở nụ cười, anh mở to mắt, lông mày tuy chưa dãn ra
nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy vui vẻ: “Nếu Tô đại tiểu thư thích, tôi cố diễn một chút cũng không hẳn là không thể.”
Mặc dù Mặc Viễn Ninh nói vậy nhưng tư thế của anh hơi cứng ngắc, trong người đại khát thực sự không dễ chịu lắm.
Đáng tiếc tâm trạng cô đang không tốt, không có tâm trạng quan tâm anh
rốt cuộc bị làm sao, không thoải mái ở đâu, cũng chỉ nhíu mày cười: “Cảm ơn, tôi thích mỹ nhân yếu đuối nhưng không thích anh, hiểu không?”
Mặc Viễn Ninh đương nhiên cũng không nhàm chán đến mức nói đi nói lại
những chuyện nhảm nhí này, anh tiếp tục cười đưa chủ đề về đúng quỹ đạo: “Tiểu Nguyệt, anh cảm thấy chúng ta cần phải hợp tác.”
Tô Quý
cầm tách café đen trên bàn, uống tách café anh vừa uống, nghe vậy nhổ
sạch café đắng trong miệng ra, khuôn mặt lập tức nhăn nhó: “Mặc Viễn
Ninh…Tôi đây đang suy nghĩ có nên báo việc bị anh bắt cóc hay không, anh có thể giữ lại chút thể diện cho mình được không?”
Mặc Viễn Ninh cười nhìn cô: “Vừa rồi trong phòng kia có điện thoại, nếu em muốn báo đã sớm báo rồi.”
Tô Quý không hề nổi cáu, lúc nãy cô cũng chú ý đến cái điện thoại, gọi thử kiểm tra, phát hiện cú điện thoại kia gọi được.
Nhưng cô không báo, cũng không gọi điện thoại cho người nhà.
Nếu báo, cô sao có thể miêu tả tình huống trước mắt? Cô bị chồng trước
đánh thuốc mê rồi dẫn đến một nơi khỉ ho cò gáy sao? Chồng trước của cô
cũng không trói hay bạo lực tổn thương gì cô, chỉ cưỡng hôn cô? Cô còn
bị hôn đến mức toàn thân nhũn ra?
Đầu dây bên kia nhất định sẽ cho rằng cô đang kể chuyện cười, hơn nữa đầu óc không bình thường.
Gọi điện cho người nhà, càng không thể làm được, trong nhà duy nhất một người như bề trên chính là Quản gia Tôn, người đã làm quản gia cả đời
cho nhà họ Tô, trừ việc quản lý gia đình ra chẳng biết gì bên ngoài, nếu nói cho ông biết cô bị Mặc Viễn Ninh bắt cóc, ông cũng chỉ có thể lo
lắng suông mà thôi.
Đến mức này, Tô Quý cũng không khỏi bất đắc dĩ thừa nhận: hóa ra đây là hậu quả của việc cô quá ỷ lại vào Mặc Viễn
Ninh, một khi anh ra đi, cô thật sự không thể bảo vệ được mình.
Bị Mặc Viễn Ninh nhìn thấu và vạch trần, Tô Quý cũng không có ý định
giấu diếm, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Cho dù tôi với anh đã hết hi vọng,
anh dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể vui vẻ nhìn anh?”
“Em
không cần vui vẻ nhìn anh.” Mặc Viễn Ninh thở dài, “Anh chỉ muốn tiếp
tục trợ giúp em mà thôi, Tiểu Nguyệt…Có nhiều chuyện, sao tin người
ngoài được?”
Nói tới nói lui, quả nhiên lại quay về sản nghiệp
nhà họ Tô, Tô Quý khẽ nhếch môi, cười lạnh: “Sao anh biết tôi không hận
anh đến mức thà đi tin người ngoài cũng không tin anh?”
Mặc
Viễn Ninh trầm mặc một lát, hiện tại anh biểu hiện vô cùng phong độ, mặc kệ Tô Quý đang nhắc đến một người khác, từ đầu đến cuối anh vẫn mỉm
cười dỗ: “Phương Hoành tham tài, hắn là người không giỏi khống chế, tài
trí lại bình thường, khó làm được việc lớn.”
Tô Quý ha ha bật cười: “Tôi thấy trước kia hắn làm rất tốt.”
“Đó là bởi vì có anh ở đó.” Mặc Viễn Ninh ngược lại không hề khiêm tốn, khoe khoang không chút do dự.
Ánh mắt của anh vẫn dịu dàng kiện định như vậy, hết sức thuyết phục:
“Tiểu Nguyệt, anh bày ra cục diện này, trước mắt chính là lúc gặt hái,
bây giờ anh rời đi, anh thật sự không muốn nhìn tâm huyết của mình như
muối bỏ biển.
Tô Quý cũng không dễ bị lừa như vậy, vẫn cười lạnh lùng nhìn anh: “Sao tôi biết được anh không nói dối?”
Mặc Viễn Ninh nở nụ cười: “Trong vòng một tháng, Trần Thị nhất định sẽ
có động thái, đến lúc đó em sẽ biết anh nói thật hay nói dối.”