Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 206: Tắt



Đèn bật sáng chưng cả đấu trường, pháo hoa giả nổ “đoàng đoàng đoàng”, tiếng la hét ở hiện trường thậm chí còn át mất cả tiếng ồn từ máy bay, lời Tô Hạc Đình bị che mất, cậu chỉ có thể nhìn Hình Thiên bị khiêng xuống.

Tạ Chẩm Thư tránh ánh đèn chói mắt, hỏi: “Chúc Dung có vấn đề gì?”

Tô Hạc Đình: “Vấn đề cực nghiêm trọng, có thể nó đang cố tình dẫn dắt Vệ Đạt.”

Vệ Đạt tự nhận mình đi trước một bước, lão đang ngồi trên ghế của ông chủ lớn. Cây gậy chống của lão đặt một bên, tay cầm điếu thuốc lá, sau khi Tô Hạc Đình nhìn về phía lão lần thứ ba, mí mắt lão giật giật. Lão hỏi: “Sao trận đấu vẫn chưa bắt đầu?”

Quản lý đang chầu chực bên lão, nghe thế thì khép nép cúi xuống đáp: “Vẫn đang làm nóng đấu trường, sắp bắt đầu rồi. Ông chủ Vệ cần gì không ạ?”

Vệ Đạt hút nốt điếu thuốc, bảo: “Máy bay tôi cần đến chưa?”

Quản lý: “Tới rồi ạ, đang đỗ ở cửa nách, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.”

Vệ Đạt vứt điếu thuốc đi, nói: “Đem đồ của tôi lên, tôi đi ngay bây giờ.”

Tất cả các máy bay của lão đều có biểu tượng, chỉ cần bay lên là sẽ bị má Phúc truy kích, bởi vậy lúc giao dịch với đấu trường, lão đã đặc biệt yêu cầu một cái máy bay có thể rời khỏi nơi đây.

Quản lý hớt hải dẫn Vệ Đạt ra ngoài: “Ông chủ Vệ không xem thi đấu sao?”

Vệ Đạt: “Không xem.”

Bên ngoài đang rối tinh rối mù, phe nào cũng muốn gây sự với lão nên lão hơi bồn chồn, lão nghĩ mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Quản lý dẫn Vệ Đạt tới cửa, sắp đi vào lối dành cho khách VIP thì Vệ Đạt bỗng quay lại. Ánh mắt lão xuyên qua những ánh đèn kia, đến mặt Tô Hạc Đình.

Quản lý rất tinh ý, vừa dừng lại vừa bảo: “Tuy Mèo Con là người quen ở đấu trường, nhưng dù gì cậu ta cũng bị thương rồi, làm sao mà lợi hại được bằng Hình Thiên của ông chủ Vệ? Chẳng mấy chốc trận đấu sẽ bắt đầu thôi, tôi thấy cậu ta sẽ không trụ được bao lâu đâu, kiểu gì cũng thua.”

Vệ Đạt cười nhạt: “Thua ư? Tôi không chỉ muốn nó thua, tôi còn muốn nó chết luôn kia.”

Mối thù giết con khiến bọn họ không đội trời chung, sở dĩ Vệ Đạt bắt tay với đấu trường để bày ra một trận đấu không tưởng như vậy, ngoài vì muốn lợi dụng Hình Thiên để trục lợi ra thì còn muốn trả thù cho Vệ Tri Tân.

Quản lý nói: “Vậy lát nữa liên kết có cần…”

Hắn ta còn hạ thấp lưng gấp tợn, ý là mình có thể giúp Vệ Đạt táy máy giở trò lúc Tô Hạc Đình liên kết.

Vệ Đạt lại bảo: “Trận đấu này được phát trực tiếp cho rất nhiều người xem, táy máy kiểu gì? Quá khuất tất.”

Quản lý vội bảo: “Đúng rồi, chí lí ạ, ông chủ Vệ nói rất đúng.”

Vệ Đạt: “Đuôi của hắn ta vừa bị đứt là người coi như vứt đi. Trong cơ thể của Hình Thiên ẩn chứa một con quái vật, chừng nào lên mạng, chỉ cần khẩy ngón tay là bóp nát được hắn ta luôn.”

Cả hai đang đứng ở lối đi, còn chưa dứt lời, Hình Thiên ở đằng kia đã nằm lên ghế tuyển thủ. Ông ta – đúng hơn phải gọi là nó. Nó đã không còn được coi là người nữa, bởi vì sau khi cơ thể này bị Chúc Dung điều khiển thì nó đã biến thành một thứ bắt chước người sống giống như A Tú. Từ bên dưới đầu nó trở xuống gắn một thiết bị phát thanh tạm thời, mối nối cực kỳ phức tạp. Vệ Đạt đã bỏ ra rất nhiều tiền để làm nửa thân trên cho nó, biến nó thành một cơ thể có thể cuộn tròn lại để tránh những đòn tấn công bên ngoài.

Ẩn Sĩ run bần bật: “Chúng ta không ngăn nổi đâu, tất cả chỗ này đều là của người khác! Thôi xong rồi, bọn họ cắm liên kết cho nó rồi kìa, Mèo Con à—”

Tiếng gọi của y bị tiếng khán giả gào rú khỏa lấp, người dẫn chương trình giơ hai tay lên rồi “bép” một tiếng, đập bốp hai bàn tay vào nhau. Gã dùng giọng vô cùng hào hứng: “Suỵt!”

Cả đấu trường lập tức yên tĩnh.

Nhưng lần này vừa không có chim chín đầu cũng vừa không có đấu trường đảo lộn, tất thảy những chuyện mọi người đang mong chờ đều không xảy ra. Ban đầu, ai nấy đều tưởng đấu trường đang cố ra vẻ bí ẩn, nhưng nửa phút sau, đấu trường vẫn không có gì thay đổi, trên màn hình truyền hình trực tiếp lập tức b ắn ra vô số dấu hỏi chấm.

【 Hình Thiên đâu rồi??? 】

【 Đấu trường vẫn y nguyên. 】

【 Hình Thiên Hình Thiên Hình Thiên! 】

【 Trò quái quỷ gì đây, hoàn tiền! 】

Nụ cười của người dẫn chương trình vẫn đọng lại trên mặt, người ngón tay gã b ắn ra định cứu vãn tình hình: “Quên đếm ngược mất tiêu, các bạn, tuyển thủ Mèo Con vẫn chưa vào vị trí mà…”

Tay quản lý đi tới cuối đường thì bỗng “Ơ” tiếng, phát hiện mình không mở được cửa. Hắn lùi lại hai bước, thò mặt ra để quét gương mặt, đồng thời trấn an Vệ Đạt: “Xin lỗi ông chủ Vệ, xin chờ…”

Chữ “chờ” vừa vang lên, cả đầu hắn đã bị bắn “đoàng” nát bét. Vệ Đạt không kịp phòng bị, bị máu não của tay quản lý văng tung tóe lên mặt.

Tí tách.

Màu đỏ trắng nhỏ xuống thảm, Vệ Đạt sững sờ ngẩng lên thì phát hiện máy quay hệ thống đang nhìn thẳng vào mình. Trong tích tắc, trong đầu lão trống không, nhưng lão lại vô thức phản ứng nhanh, gần như ngay tập tức kéo tay vệ sĩ bên cạnh sang để hắn chắn trước người mình.

“Đoàng!”

Đầu tay vệ sĩ cũng giống tay quản lý, bị bắn nát như một quả dưa hấu, màu đỏ ké phọt ra, toàn những máu là máu. Vệ Đạt mặc kệ mặt mũi, lão hốt hoảng lùi lại, suýt thì ngã xuống đất, kêu lên: “Thưa ngài—”

Tổ chức Hình Thiên đã từng cấm các khu sinh tồn kết nối với nhau, nhưng đấu trường đã phá vỡ sự cấm kỵ này, bọn họ bán vé ảo vào đấu trường, quây tụ tất cả mọi người, cung cấp một cơ hội tuyệt vời cho Chúc Dung, nó lan nhanh như dịch hạch, chưa đến mấy giây đã xâm chiếm tất cả các liên kết.

“Không tắt được,” Giai Lệ ấn vào máy liên lạc của mình, “tự dưng nó mở truyền hình trực tiếp.”

“Bởi vì tất cả mọi người đều dùng tài khoản mạng an toàn, bị Hình Thiên quản lý,” Tóc Hai Bím bịt tai tránh gió, cô nhìn xuống khu nội thành, “có khả năng truyền hình trực tiếp sẽ phát nổ đấy, chỉ cần có liên kết là có thể bị kiểm soát… Á, thấy rồi!”

Hòa Thượng hỏi: “Làm sao?”

Tóc Hai Bím còn chưa đáp, Chị Đại đã lên tiếng: “Hạ xuống, mau hạ xuống!”

Hòa Thượng nóng như lửa đốt: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Chẳng biết từ đâu một tiếng “vù” lớn vang lên, ngay sau đó chiếc máy bay đằng sau họ bị bắn trúng, còi báo động còn chưa kịp phát mà khói đen đã bốc lên mù mịt, lao thẳng xuống mặt đất. Lần này không cần ai giải thích nữa, Hòa Thượng đã hiểu ngay, gã bịt tai nói: “Mẹ kiếp, nó chiếm hệ thống trên mặt đất rồi!”

Các tổ vũ trang của Hình Thiên bố trí pháo cao xạ trên mặt đất, hỏa lực của những pháo cao xạ này thậm chí không thể chỉ dùng mỗi từ “mạnh” để miêu tả. Lúc chúng tập trung tấn công, ngay cả máy bay chiến tranh “Mã Ares” từng là vua chiến trường cũng có thể bị chúng bắn rơi. Giờ Chúc Dung đã kiểm soát được chúng, không một ai đấu lại nổi nó.

Không như bên ngoài, bên trong đấu trường lại ngập tràn một sự khủng khiếp khác.

“Đừng làm chuyện này mà…”

Đoàng!

“Cho tôi thoát ra với, cứu tôi, cứu tôi với!”

Đoàng!

“Chương trình hiệu quả đấy, các người thấy như vậy thú vị lắm phải không—”

Đoàng!

Tất cả khán giả đã biến thành vai chính, bọn họ như những quả bóng bay treo bên đường, chỉ cần bị Chúc Dung quất trúng là sẽ nổ tung. Những ảo ảnh trùng điệp lục tục nổ, não văng tung tóe giữa không trung, trở thành tấm màn sân khấu ảo nhuốm màu đỏ trắng.

Bác Sĩ hãi hùng trước cảnh tượng ấy, nó không thốt ra nổi tiếng nào như đã ngưng hoạt động. Ẩn Sĩ lay Bác Sĩ lia lịa, gào lên tứ phía: “Thoát ra, thoát ra mau!”

Nhưng đây đã sớm không còn là quyết định của khán giả nữa, đấu trường không chỉ cung cấp ghế ngồi cho khán giả xem trực tiếp mà còn cung cấp ghế liên kết cho những người mua vé ở các khu sinh tồn khác, thiết kế của các ghế liên kết này rất đẳng cấp, tấm điện cực có dạng gắn chặt quanh nửa đầu. Lúc nó muốn giết người thì những liên kết này như những tấm lưới dí chặt người xem vào chỗ ngồi.

Tạ Chẩm Thư băng qua lô ghế, nhưng cửa lối đi đã bị đóng kín. Chung quanh thật giả đan xen, những tiếng gào chói tai, tiếng nổ không ngừng đan xen, tất cả các nhân viên ở đấu trường cũng đã bị hệ thống hạ gục, bọn họ hoàn toàn đã bị bao vây.

“Tô Hạc Đình.”

Dưới chân Tạ Chẩm Thư rung lên, anh cảm giác đấu trường đã bị thứ gì đó bắn trúng. Anh quen với đạn pháo, anh đoán đây là tác dụng của pháo cao xạ. Anh vừa mới quay đầu đã thấy ánh lửa bùng lên, đó là ghế liên kết bị hệ thống bắn cháy.

“Tô Hạc Đình…”

Tiếng Chúc Dung lan truyền tứ phía, nó sử dụng tất cả những thứ có thể phát ra âm thanh để gọi tên Tô Hạc Đình, âm thanh “khè khè” quái dị tạo cảm giác nó như đang khạc đờm.

“Ta nóng quá,” Chúc Dung nói, “ta cháy mất! Tô Hạc Đình, mau tháo ra cho ta… Tháo gông xiềng chết tiệt này cho ta…”

Giọng nó rất giả, như thể dùng miếng sắt mài để phát âm.

Tạ Chẩm Thư gọi: “Bác Sĩ.”

Bác Sĩ hốt hoảng chạy tới, giọng của Chúc Dung dọa nó tới độ nó không dám giương cánh tay máy ra mà chỉ đáp: “Đây!”

Tạ Chẩm Thư: “Nhờ cậu sửa hộ tôi đuôi của Mèo.”

Cặp mắt điện tử của Bác Sĩ tạm dừng lóe sáng: “Tôi tôi tôi không làm được! Tôi, tôi chỉ biết bắn súng thôi!”

Tô Hạc Đình: “Cậu là Bác Sĩ đấy, bác sĩ tất nhiên làm được chứ, đơn giản lắm.”

Cậu không thể treo máy mãi thế này được, bình thường đấu trường sẽ thiết kế một cái hòm thay đổi ở bên cạnh chỗ ngồi của tuyển thủ, trong đó có máy liên kết tạm thời mà người lai dạng thú có thể sử dụng. Chỉ cần Bác Sĩ nối được liên kết vào chỗ Tô Hạc Đình bị đứt đuôi là cậu sẽ có thể hoạt động.

Ẩn Sĩ nói: “Tôi biết làm, tôi bảo cậu làm, trước đây má dạy tôi rồi!”

Tạ Chẩm Thư lật Tô Hạc Đình lại, cầm đuôi lên. Đoạn đuôi bị đứt không chảy máu, nhưng tổ hợp linh kiện bị gãy bên trong đã thòi ra ngoài làm lớp lông đen nóng lên.

Ẩn Sĩ dốc hết đồ trong hòm ra lục lọi một phen, cầm lên mấy liên kết dự bị: “Cậu mở cái này ra trước—”

“Đoàng!”

Nòng súng hệ thống di chuyển theo máy quay, chỉ cần có người là bắn. Ẩn Sĩ suýt bị bắn trúng, y lăn ra sau ghế ngồi, dúi liên kết cho Bác Sĩ, sấp ngửa nói: “Không được, phải dùng gì đó để tạm câu giờ Chúc Dung lại, đừng để nó bắn loạn xạ nữa!”

Bác Sĩ: “Phá nhiễu nó!”

Ẩn Sĩ: “Ai phá nhiễu nó?”

Tạ Chẩm Thư kéo dây liên kết của đấu trường qua, nói: “Tôi.”

Ẩn Sĩ bàng hoàng: “Liên kết ở đây, nhỡ mà nổ thì…”

Tạ Chẩm Thư không chùn chân, một tay anh cầm đuôi Mèo, một tay cầm dây liên kết c ắm vào mối nối của mình, nói: “Sửa xong gọi tôi.”

Màn trình diễn chết chóc trong đấu trường vẫn tiếp tục, điều kỳ lạ chính là, dường như Chúc Dung không thể nào nắm bắt được vị trí cụ thể của Tô Hạc Đình nên mới muốn dùng cách này để dồn Tô Hạc Đình, có điều sự bất ổn của nó sẽ khiến hệ thống phòng ngự tự động phát nổ, thiết lập ngắm bắn của pháo cao xạ cũng sẽ gặp vấn đề. Nếu không ngăn cản nó nhanh thì mọi người sẽ sớm bị nổ chết.

Tạ Chẩm Thư cắm liên kết vào, chỉ gọi tên hệ thống đang chìm trong hỗn loạn: “Chúc Dung.”

Chính tiếng gọi ấy đã thành công thu hút Chúc Dung. Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, nó nổi điên: “Là mi, Tạ Chẩm Thư! Trả đầu cho ta—”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.