Tay dẫn chương trình phản ứng chậm mấy nhịp, hắn trợn to mắt, vẻ mặt tức cười. Qua bao lâu sau hắn mới kêu “Ôi ôi ôi” loạn lên, khác hắn với vẻ nhanh nhạy lúc trước, nhìn vừa hề hước lại vừa hơi đáng sợ, hắn nói: “Xuất sắc! Lại thêm một chú ngựa ô nữa rồi!”
Khán giả trên trường đấu cũng phản ứng chậm mấy nhịp, chờ đến khi tiếng hoan hô rung trời vang lên thì Tạ Chẩm Thư đã tự ra ngắt kết nối với sàn đấu rồi. Trên cổ anh còn đeo thiết bị phun sương cải trang, dù thắng nhưng trên mặt cũng chẳng thấy vui tẹo nào.
Bình luận của người xem trên mạng vẫn chưa được tung ra, Tô Hạc Đình đoán rằng trường đấu muốn biến hai cặp cánh kim loại của Phì Di thành điểm sáng của giải đấu, ai ngờ Tạ Chẩm Thư lại đánh cho họ trở tay không kịp, anh hạ kiếm nhanh như vậy, dứt khoát chém đứt đầu Phì Di luôn.
Kh0ái cảm đến trễ của người xem đã đến mức điên cuồng, Tô Hạc Đình quét mắt nhìn xung quanh chỗ ngồi, thấy từng khuôn mặt tái nhợt đang đắm chìm trong sự k1ch thích từ điện cực. Bọn họ say mê cái khoảnh khắc đầu rơi xuống ấy đến mức b3nh hoạn, liên tục yêu cầu trường đấu phát lại đoạn video quay cảnh đầu Phì Di lăn xuống.
“A!” tiếng hét chói tai của Ẩn Sĩ bỗng nhiên vang lên, suýt nữa kéo theo cả Tô Hạc Đình. Y đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nước mắt nước mũi đầm đìa la hét: “Ẩn Sĩ! Ẩn Sĩ trâu bò—!”
Tô Hạc Đình: “…”
Cơ thể thực của Phì Di vẫn đang kết nối với sàn đấu, cánh tay như hai que củi của gã chống trên ghế, biểu cảm cứng còng, người trông có vẻ càng đờ đẫn. Do quá gầy gò nên hai con mắt gã trông càng nổi bật, giờ phút này đang nhìn chằm chằm về một nơi nào đó phía trước mặt, như thể còn chưa chết hẳn.
Trọng tài đến bên người Phì Di, kiểm tra máy theo dõi sự sống của gã. Một lát sau quản lý cũng chạy tới, vẻ mặt căng thẳng, chụm đầu nói chuyện với trọng tài. Hai bên trao đổi không quá vài phút thì trọng tài đi báo cho tay dẫn chương trình rằng Phì Di đã chết.
Tô Hạc Đình lại lia mắt quanh trường đấu một lần nữa, vẫn không trông thấy Vệ Tri Tân.
Ẩn Sĩ nghẹn ngào thút thít: “Sau này tôi không gọi ảnh là anh Tạ nữa, phải gọi ảnh là ba!”
Tiếng “ba” ấy khiến Tô Hạc Đình thầm giật thót, cậu nói không thèm nghĩ: “Làm sao? Tôi thắng nhiều trận thế mà ông cũng có gọi tôi là ba đâu, anh ta thắng thì ông lại gọi à?”
Ẩn Sĩ không phục: “Cậu có A Tu La không? Cậu chỉ có súng thôi!”
Tô Hạc Đình: “Ha, ông chỉ biết có vậy thôi à.”
Cậu đổi tư thế khác, tay chống cằm, nét mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng lại không hiểu phản ứng bác bỏ bản năng mới nãy của mình. Cậu thầm nghĩ: Liên quan cóc gì đến mình? Sao mình phải quan tâm ông này gọi cái gì? Dù có gọi ông nội thì đã sao… Lúc trầm tư ánh mắt cậu lại di chuyển, đảo về bóng hình của Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chậm Thư ngắt kết nối ra xong thì đang chuẩn bị rời khỏi sân, quản lý bước vài bước nhỏ đến bên người anh nói chuyện gì đó. Tô Hạc Đình không thể thấy rõ khẩu hình của giám đốc, chỉ có thể thấy nụ cười nịnh bợ của hắn ta.
Ẩn Sĩ thấy vậy thì căng thẳng: “Sao vẫn chưa cho đi? Liệu có phải Vệ Tri Tân phát hiện ra rồi nên muốn tính sổ với tôi sau khi thu tiền không?”
Giám đốc khom người, hướng tay về phía phòng bao, dẫn Tạ Chẩm Thư qua đó.
Tô Hạc Đình đứng lên ngay sau đấy, cậu cảm thấy cái tai mình quá bắt mắt, muốn đội mũ lên. Đương giơ tay lên lại phát hiện hôm nay mình không mặc hoodie, không còn cách nào đành thôi. Cậu nói với Ẩn Sĩ: “Đi xem thử tí.”
Phòng bao chỉ dành riêng cho các ông chủ lớn và những tuyển thủ đang hot, để họ sử dụng trước hoặc sau trận đấu. Đi qua hành lang bên phải khán đài, qua một nhà vệ sinh xong lên cầu thang là đến.
Khu vực này không chỉ có những nhân vật đặc biệt được sử dụng phòng bao mà còn có vệ sĩ của các ông chủ lớn. Tô Hạc Đình và Ẩn Sĩ không tùy tiện lên lầu mà chỉ đứng ở cửa phòng vệ sinh. Ẩn Sĩ đã chuẩn bị trước, y lấy trong tay áo rộng ra hai điếu thuốc lá giả của thế giới mới chia cho Tô Hạc Đình, ngụy trang hai người như đang hút thuốc hóng gió.
Tô Hạc Đình chưa từng tới nơi này nhưng Ẩn Sĩ thì khác. Y đứng cạnh tường, hết sức cảnh giác, nói với Tô Hạc Đình bằng âm lượng nhỏ nhất: “Trận hôm nay khá vắng, không nhiều ông chủ đến đâu, vệ sĩ cũng chỉ vài thằng, tôi đoán là Vệ… ở bên trên. Cậu nói xem gã kêu anh Tạ đến làm chi?”
Tô Hạc Đình không hút thuốc lá, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Chắc diệt khẩu.”
Ẩn Sĩ cũng không kinh ngạc, y chỉ hướng mắt lên dõi theo góc cầu thang lên trên: “Nói có lý, khá giống tác phong của ông chủ. Vậy chúng ta làm sao đây, xông thẳng lên luôn hả? Gã có súng đấy.”
Tô Hạc Đình bóp dẹp đầu thuốc, nói thật: “Không biết nữa.”
Cậu cứ thấy cái ID “Vệ Tri Tân” này là lại thấy phiền, nói thật lòng thì cậu không tin là Chị Đại có thể giải quyết Vệ Tri Tân. Loại người như Vệ Tri Tân ấy mà, sĩ diện cao ngút trời, sẽ không nhượng bộ vì cái lý do “Giải phóng toàn thể nhân loại” đâu.
Tô Hạc Đình giờ chỉ hối hận một nỗi mình lại chẳng đeo súng.
Cậu có súng, hồi trước lúc bị tập kích ở chợ đen đã thó được từ thang máy, cơ mà súng kia không có đạn, cậu giấu nó ở Dao Trì.
Ẩn Sĩ nói: “Anh Tạ thay tôi đánh giải, không thể để ảnh tự dưng lại gặp chuyện không đâu được. Giờ tôi lên xin lỗi Vệ Tri Tân còn kịp không? Nếu gã đòi tiền thì tôi nghĩ cách góp cho gã, nếu gã muốn thành ý thì tôi dập đầu mấy cái cũng được.”
Tô Hạc Đình bảo: “Gã muốn mấy chục triệu thì ông góp thế nào?”
Mặt Ẩn Sĩ trắng bệch, y ngơ ngác: “Nhiều vậy sao?”
Tô Hạc Đình nói tiếp: “Gã muốn hai chân ông thì ông cho làm sao?”
“Có nói lý không vậy!” Ẩn Sĩ nói xong thì cười như nắc nẻ.
Ông chủ lớn quan tâm cóc gì lý lẽ.
Hai người còn đang trầm mặc thì tai mèo của Tô Hạc Đình chợt rung rung, cậu nghe thấy trong nhà vệ sinh có người đang gọi điện thoại.
“Tối nay nhất định phải cho một thằng chết, không thể lần nào cũng phải nhịn thế được.” Rắn Lục đứng dậy đi ra đứng cạnh gương, vừa để thiết bị tự động rửa tay cho mình vừa nói vào máy liên lạc, “Hình Thiên xía được vào chắc? Ả đó nói thì không tính, dù sếp tao có giết Mèo thật thì ả làm gì được?”
Phía sau có người đi vào, Rắn Lục liếc mắt qua một tí, thấy là người lạ thì không quan tâm nữa.
Hôm nay hắn vừa ra viện, tâm trạng tốt. Phía bên kia máy liên lạc là một thằng em rất biết nịnh, dỗ cho hắn thoải mái cả người. Hắn giơ tay ra hong khô, đang nói vui vẻ: “Sếp tao — đệt!”
Ẩn Sĩ cởi áo khoác mình ra trùm lên Rắn Lục từ phía sau. Y biết Rắn Lục phản ứng nhanh, mới dùng hai tay khống chế nửa người Rắn Lục, cảnh cáo: “Đừng cử—”
Thân mình Rắn Lục vẫn giữ nguyên nhưng đầu bất chợt hất ra sau, làm văng máu mũi của Ẩn Sĩ
Ẩn Sĩ “A” một tiếng, buông lỏng tay. Thực sự y không biết dánh nhau, thế là vừa bịt mũi vừa báo cho Tô Hạc Đình: “Hắn mang vũ khí đấy!”
Rắn Lục trở tay túm chặt tay Ẩn Sĩ, nhưng hắn còn chưa kịp vật ngửa Ẩn Sĩ ra thì sau lưng đã bị người ta cho ăn một đạp.
Đệt!
Rắn Lục xô thẳng vào gương, áo khoác trên đầu còn chưa tụt xuống, Tô Hạc Đình đã bóp cổ hắn từ phía sau, dúi hắn vào gương thật mạnh bạo. Mặt kính “xoảng” một tiếng nứt ra, Tô Hạc Đình không thèm để ý, đập Rắn Lục cho ra máu mới ngừng.
Rắn Lục xuất viện còn chưa đến hai giờ mà trên mặt trên đầu đã bị mảnh kính găm cho máu me đầm đìa. Hắn th ở dốc, còn chưa kịp nói gì đã bị Tô Hạc Đình quăng thẳng vào gương, cả gương mặt dính vào chỗ vỡ, một tiếng kêu đau đớn tràn ra khỏi họng: “Thằng ch ó đẻ!”
Tô Hạc Đình dí hắn: “Mắt khỏi rồi hả?”
Rắn Lục vừa nghe cái giọng này là mắt lại đau xót, hắn tức điên người, nghiến răng nghiến lợi nói Tô Hạc Đình: “Nhờ phúc của mày! Thằng chó, mày lại còn dám theo dõi tao!”
Một tay khác của Tô Hạc Đình sờ vào máy liên lạc trong tai Rắn Lục rồi kéo nó ra. Rắn Lục đau đến mức rú lên, chưa kêu được mấy tiếng đã bị Ẩn Sĩ nhét giẻ lau vào miệng.
Tô Hạc Đình giẫm nát máy liên lạc của Rắn Lục, hỏi: “Thằng người dao lần trước cũng ở trên tầng à?”
Hơi thở của Rắn Lục nặng nhọc, hắn chưa từng phải chịu tội như này, nghe vậy cũng không gật đầu, chỉ trừng mắt nhìn Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nâng đầu Rắn Lục cao lên, thấy đôi mắt mới của hắn, thế là ban cho một nụ cười.
Rắn Lục cũng đáp trả một nụ cười ngu độn, nhưng, hắn nhớ đến ngón tay của mèo thì sống lưng chợt lạnh ngắt. Bỗng hắn lắc đầu như điên, nhưng không phải trả lời Tô Hạc Đình mà là dang trắng né. Hắn ép mặt mình vào kính, bị mảnh kính vỡ đâm cũng mặc kệ.
* * *
Vệ Tri Tân đang xem lại video, đây là sở thích của gã. Lát sau gã ấn nút tạm ngừng, nói với Tạ Chẩm Thư bằng giọng như đạo diễn: “Tôi biết Mèo kia cùng hội với anh, người lai thì có được bao nhiêu tiền? Hôm nay cậu ta dồn hết tài sản cược cho anh, đủ thấy là cũng tin tưởng anh đấy.”
Tạ Chẩm Thư ậm ừ, ngón giữa kẹp thuốc Vệ Tri Tân đưa, đây là thuốc lá thật, là loại giá cao ngất ngưởng ở chợ đen. Anh nghe thấy Vệ Tri Tân gọi “Mèo” thì nhíu mày lại nhưng cũng không nói năng gì.
Vệ Tri Tân ngả ra ghế sô pha, gã người dao đứng phía sau. Gã nhìn Tạ Chẩm Thư chằm chằm, giọng nghe ôn hòa kỳ lạ: “Tôi chỉ cần mắt và đuôi của Mèo thôi, không muốn mạng cậu ta.”
“Hai thứ đó đều là bộ phận cậu ta cấy vào, có lấy ra thì cũng đổi sang cái mới được.” Vệ Tri Tân nghịch cái điều khiển từ xa, “Tôi đã khách khí đến vậy đều vì nể mặt anh đấy. Anh Tạ à, lần trước cược cho Thân Vương đã khiến chúng ta gặp nhau ở đây. Tôi vốn không muốn nói chuyện với anh đâu, cho đến trận hôm nay nhận ra anh là A Tu La. Tôi tin tưởng anh, anh không phải lũ người lai chạy lăng xăng ngoài kia… Anh không tính là người lai, anh lại còn có tiền, có thể là một phần của chúng tôi. Tôi rất chào mừng anh, cũng rất sẵn lòng làm mối cho anh để giúp anh quen những người bạn mới giống như tôi vậy. Bây giờ tôi có một yêu cầu này, không biết anh có thể giúp tôi không?”
Gã nói rõ thản nhiên, hệt như dứt đuôi với móc mắt cũng chẳng đau tí nào vậy.
Trong trận cược Thân Vương Vệ Tri Tân đã biết về tiềm lực kinh tế của Tạ Chẩm Thư, dù gã vẫn chưa tra được tiền ấy của Tạ Chẩm Thư đến từ đâu nhưng có thể đoán được anh ta có lẽ là tay sai đắc lực của một ông lớn nào đó, nếu không một người lai sao có thể có nhiều tiền như vậy? Dạo này Chị Đại cứ luôn tạo áp lực cho gã, gã không muốn gây thù chuốc oán nữa nên đặc biệt mời Tạ Chẩm Thư tới những muốn giảng hòa với anh.
Nhưng Tạ Chẩm Thư là Tạ Chẩm Thư, Tô Hạc Đình là Tô Hạc Đình, Vệ Tri Tân không định bỏ qua cho Tô Hạc Đình dễ dàng như vậy, gã muốn Tô Hạc Đình trả giá đắt. Một con mèo hoang ở trong chung cư, thứ rác rưởi gã chẳng thèm để mắt, vậy mà lại khiến gã thua những hai trận, gã muốn Tạ Chẩm Thư dùng Mèo như viên gạch đầu tiên.
Sau lưng Tạ Chẩm Thư cũng đứng một hàng người, không phải người của anh mà là vệ sĩ của Vệ Tri Tân. Họng súng của đám vệ sĩ đều chĩa vào gáy Tạ Chẩm Thư, chỉ chờ anh mở miệng. Anh giơ tay lên một chút ngửi điếu thuốc, mùi của điều thuốc này anh chẳng thích tẹo nào.
Anh cụp mắt, nói đúng sự thật: “Tôi—”
Anh mới nói được chữ “Tôi”, cửa phòng đã nổ tung.
Đám vệ sĩ trong phòng lập tức xoay họng súng về phía cửa.
Khói súng ở cửa tràn ngập, chưa kịp đợi bọn vệ sĩ quát thì Rắn Lục đã bị người ta đạp lăn vào. Hắn lăn trên mặt đất mấy vòng, miệng bị chặn kín nên nói không rõ chữ, chỉ có thể rầm rì.
Rắn Lục: Có bom mù—
Quả bom tức thì phát nổ, sóng âm tràn ra cùng ánh sáng trắng chói mắt. Bọn vệ sĩ lập tức ôm đầu bảo vệ mắt.
Ẩn Sĩ hét: “Anh Tạ chạy mau!!!”
Vệ Tri Tân nói: “Ai dám—”
Gã còn chưa dứt lời gáy đã bị dúi ngã vào bàn trà. Tạ Chẩm Thư ấn cổ gã, mặt vẫn vô cảm nhưng lực tay thì kinh người, muốn giết gã thật.
Ẩn Sĩ sợ chết khiếp, hai mắt bị ánh sáng trắng làm không mở ra được, vừa ứa nước mắt vừa la: “Trời ơi, hai người đúng đỉnh đấy!”