Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 50: An thần



Ánh mắt Tạ Chẩm Thư thoáng tối sầm đi, anh hỏi: “Cơ thể cậu đang ở đâu?”

Tô Hạc Đình nghĩ ra ngay, đáp liền: “Phòng giam số 103, do đích thân Chị Đại canh.”

Không ổn rồi.

Cơ thể của Tô Hạc Đình không giống đám Đông Phương, cơ thể cậu không được ngâm trong dịch dinh dưỡng, nếu lên mạng lâu sẽ dẫn đến tình trạng đói bụng, tay chân tê liệt, hay thậm chí là đột tử, cậu phải khẩn trương đăng xuất, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi sẽ thoát ra đi tìm cậu.”

Tô Hạc Đình phản đối: “Không được đâu, trong nhà giam toàn quân của Hình Thiên thôi, nhỡ bọn họ cưỡng chế tháo máy cải trang của anh thì anh… Mà khoan, sao anh lại cao lên thế này?”

Cậu nói được có nửa câu đã thấy Tạ Chẩm Thư càng lúc càng cao vống lên, cuối cùng cậu phải ngửa cổ mới nhìn được mặt Tạ Chẩm Thư.

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu chăm chăm mãi một lúc mới nói: “Cậu bị thu nhỏ đi rồi.”

Tô Hạc Đình giơ tay lên, tấm áo khoác to sụ của Tạ Chẩm Thư lùng bùng như nước chảy. Cậu hết hồn vểnh đuôi, khiếp hãi thốt lên: “Gì vậy trời! Tôi—”

Cậu siết nắm tay, nắm đấm cậu bé xíu chẳng khác nào cái bánh bao tráng miệng.

Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống đặt tay lên đầu Tô Hạc Đình để giúp cậu bình tĩnh lại, anh nói: “Đây là phản ứng khi cơ thể bị suy nhược.”

Tô Hạc Đình đứng hình: “Đậu má, tôi biến thành Tiểu Cố rồi ư?”

Tạ Chẩm Thư sửa lại: “Tiểu Tô.”

Tô Hạc Đình thẫn thờ ôm đầu: “Cứu với.”

Tạ Chẩm Thư bỗng chìa tay ra bảo cậu: “Đi thôi.”

Tô Hạc Đình nhét tay áo vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư, ảo não hỏi: “Giờ mình đi đâu?”

Tạ Chẩm Thư dắt Tô Hạc Đình vào trong, anh đi một bước thì Tô Hạc Đình phải đi tận ba bước, mà ức chế nhất là đôi chân ngắn ngủn này chạy chưa được mấy bước đã phát hiện quần quá lớn, vướng vào chân suýt tụt.

Tô Hạc Đình: “…”

Giờ hỏi mượn quần Tiểu Cố có kịp không vậy?

Tạ Chẩm Thư bèn bế Tô Hạc Đình lên, đôi mắt thản nhiên dán vào mặt Tô Hạc Đình: “Để tôi bế cậu đi.”

Tô Hạc Đình hoảng hốt gật đầu như bổ tỏi rồi được bế vào vòng tay Chỉ huy. Cậu buồn xo, gương mặt be bé nhăn nhó hết lại, cả tai với đuôi đều cụp xuống đầy rầu rĩ, cậu hỏi: “Sao tôi lại còn bé hơn cả Tiểu Cố thế này? Tôi chỉ đói thôi mà.”

Tạ Chẩm Thư bế Tô Hạc Đình lên tầng, nói: “Thông tin kết nối của Hình Thiên là thông tin giả, khu trừng phạt không thể đưa ra đánh giá chính xác nên chỉ có thể thay đổi cơ thể giả của cậu dựa trên những phân tích cơ bản thôi.”

Tô Hạc Đình nói: “Đánh giá kiểu gì mà hay thế.”

Cùng lắm cậu cũng chỉ thiếu máu với tê liệt tứ chi thôi, thế mà khu trừng phạt lại biến cậu thành một đứa bé con ba bốn tuổi. Kiểu này cậu tự vệ còn khó chứ nói gì đánh đấm.

Tạ Chẩm Thư vào phòng chứa đồ trên tầng hai, bên trong chất đầy thùng hộp đựng đồ đạc của nhà trẻ. Anh lấy một cái thùng bên ngoài ra đặt Tô Hạc Đình vào.

Tô Hạc Đình lọt thỏm giữa cơ man những con thú nhồi bông, cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư nhét con gấu to bự bên trên vào. Tô Hạc Đình không thể không tay ôm tay ấp, đôi tai mèo dựng thẳng đứng hệt một con thú bông.

Cuối cùng Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Mèo. Anh dặn: “Giờ tôi sẽ đăng xuất, cậu ở yên đây đừng chạy lung tung.”

Sương mù bên ngoài đã tiêu tan, Ngạo Nhân siêng năng cần mẫn, với tốc độ của nó thì chỉ một hai tiếng nữa là trời sẽ sáng ngay thôi. Song trời sáng rồi cũng chưa chắc đã an toàn, khắp phạm vi chung quanh chỉ có chỗ này là điểm tái tạo của Giác, Tạ Chẩm Thư phải giấu Tô Hạc Đình ở đây.

Tô Hạc Đình cuống cuồng quẳng mấy con thú nhồi bông trong lòng ra rồi nhoài người ra ngoài diềm thùng, nói: “Chị Đại thận trọng lắm, anh mà vào nhà giam là kiểu gì cũng sẽ phải qua mấy cửa kiểm tra, chị ta sẽ không cho anh đeo máy cải trang đâu. Chị ta mà nhận ra anh thì nguy to mất à? Làm thế này mạo hiểm quá, anh đi tìm má Phúc ấy, kiểu gì bà ấy cũng nghĩ ra cách.”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”

Tô Hạc Đình chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tạ Chẩm Thư thôi cũng biết anh đang nghĩ gì, cậu bèn lượm một con cá mập lên, thỉnh thoảng lại chọc chọc anh: “Tôi chưa chết thì chứng tỏ cơ thể vẫn không sao, chắc là bị kẹt hoặc là kết nối của Hình Thiên gặp trục trặc gì thôi, nói chung tôi không chạy lung tung thì anh cũng đừng có ngoan cố.”

Tạ Chẩm Thư cởi máy liên lạc của mình xuống đưa cho Tô Hạc Đình, xong cả bao súng đeo hông, chuông trong túi với những món khác trên người anh cũng đưa hết cho Tô Hạc Đình luôn.

Tô Hạc Đình đi chân trần giẫm lên con gấu bự, cậu không ôm được lắm đồ như vậy nên chúng rơi vãi lung tung ra làm cậu kêu nheo nhéo: “Đủ rồi đủ rồi! Tôi ở yên đây chơi xếp gỗ chứ có dùng đến súng đâu mà… Ô, anh còn có cả đạn siêu thanh nữa! Cái gì đây? Oa, kẹo sữa Mèo Trắng Bự, anh thích ăn kẹo hả?”

Tạ Chẩm Thư không đáp mà lại kéo tay Tô Hạc Đình, đồ đạc trong lòng Tô Hạc Đình vãi “bịch” xuống bụng con gấu bông. Rồi Tạ Chẩm Thư đặt viên kẹo sữa Mèo Trắng Bự vào lòng bàn tay Tô Hạc Đình, giọng điệu nghiêm trang: “Tôi đi đây.”

Tô Hạc Đình nắm viên kẹo, đáp: “… Ờm, anh đi cẩn thận nhá.”

Tạ Chẩm Thư lập tức biến mất.

***

Tô Hạc Đình cúi mặt ngồi trên ghế, đuôi vẫn đang kết nối. Máy theo dõi sự sống trên cổ tay cậu phát sáng hai chữ cảnh báo.

Chị Đại: “Tôi nhớ là mình đã nộp tận tay hồ sơ về 7-006 cho tổ chức, các người đã duyệt là ‘không có vấn đề’ rồi cơ mà. Tôi đã làm việc đúng quy tắc, giờ mấy người đòi đưa người đi cũng phải cho tôi được một cái lý do chứ.”

Gã thẩm vấn mặc Âu phục đi giày da đang quan sát Tô Hạc Đình qua lớp kính. Gã đã ngoài bốn mươi, vóc người tầm thước, tóc hơi hói một chút bên trên đỉnh đầu. Gương mặt chữ điền của gã được cạo râu sạch sẽ, xem chừng gã ưa ra vẻ, bảo: “Cô nói gì cơ? Cho cô lý do á, cô là ai? Giữ chức vụ nào? Chẳng có công lao gì đáng kể mà cũng mạnh miệng thật đấy nhỉ. Cô nhớ lấy, trách nhiệm của cô là phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên. Tôi phán cậu ta là gián điệp của hệ thống thì đương nhiên phải có lý do chứng cứ đầy đủ cả, mời cô tránh ra đi, đừng có đứng đây cản trở nữa.”

Chị Đại nói: “Tôi đang giải thích cho anh mà thôi, hiện giờ tôi chưa nhận được bất kỳ thông báo thuyên chuyển nào liên quan đến 7-006 cả.”

Mặt gã thẩm vấn khó đăm đăm: “Thì tôi đang thông báo cho cô đây còn gì?”

Chị Đại khẽ cười: “Xin lỗi, thông báo suông bằng miệng thì không có ý nghĩa gì đâu, tôi cần công văn đóng dấu cơ.”

Gã thẩm vấn chau mày: “Cô làm việc cứng nhắc quá đấy, chẳng biết linh hoạt gì cả, chỉ riêng về điểm này tôi đã có thể phê bình cô được rồi. Đích thân tôi đến đây thì cũng tương đương với công văn đóng dấu rồi còn gì? Nếu cô sợ sau này bị truy cứu trách nhiệm thì cứ việc đẩy tôi lên.”

Hòa Thượng sắp nghe hết nổi rồi, trước khi đến nhà giam, thằng cha thẩm vấn khốn nạn này đã ghé qua ân cần hỏi han Vệ Đạt mà mặc kệ Chị Đại liền mười mấy tiếng, lúc kiểm kê súng ống thì còn hòa hảo thân thiện, đến khi lấy được đồ rồi thì lật mặt nhanh như chớp, đã vậy còn đòi đưa Tô Hạc Đình đi.

Chị Đại nói: “Làm gì đã tới lúc cần đùn đẩy trách nhiệm, tôi chỉ cần công văn đóng dấu thôi mà.”

Gã thẩm vấn thẹn quá hóa giận: “Đúng là đám đàn bà con gái tổ trưởng tổ viên làm việc lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, suốt ngày chỉ biết dính lấy quy với chả tắc!”

Nghe câu nói sặc mùi phân biệt giới tính của gã thẩm vấn, những ngón tay Chị Đại đan sau lưng bẻ “răng rắc”, chị ta đứng yên nhìn chằm chằm vào mặt gã.

Trước ánh nhìn như xoáy của chị ta, gã thẩm vấn mới dần tắt lời, bao nhiêu người đang đứng xung quanh càng làm gã thấy ngượng, mặt mũi tái mét cả đi, gã hậm hực nói: “Được rồi, cô muốn công văn chứ gì? Cứ đứng đấy chờ đi!’

Gã phất tay áo đi mất.

Hòa Thượng sáp tới thì thào: “Làm sao bây giờ?”

Chị Đại nói: “Mẹ cái lũ đàn ông lắm mồm ra vẻ.”

Hòa Thượng chẳng dám nói tiếp nữa.

Chị Đại quay sang nhìn kính, Tô Hạc Đình bên trong đã úp trán xuống bàn. Chị ta bảo: “Một phần ba số phiếu của Hội đồng ủng hộ kế hoạch người nhân tạo của Vệ Đạt, cái này không tính là chiến thắng áp đảo, chứng tỏ các ông chủ với các tổ chức khác vẫn còn lăn tăn về người nhân tạo lắm.”

Hội đồng mà chị ta nhắc tới được cấu thành từ ông chủ lớn, mười sáu quản lý cùng cảnh sát và tổng đốc của khu 03 Hình Thiên, bọn họ là những người sẽ bỏ phiếu để quyết định những sự vụ trọng đại ở khu 03, chẳng hạn như kế hoạch người nhân tạo với kế hoạch Giác ở khu trừng phạt.

Hòa Thượng nói: “Tên thẩm vấn đó đưa Tô Hạc Đình đi làm gì? Kế hoạch Giác của chúng ta vẫn còn cơ may mà.”

Chị Đại mới nói: “Chính vì vẫn còn cơ may nên bọn họ mới khẩn trương đưa Tô Hạc Đình đi đấy.”

Kế hoạch người nhân tạo mất đi Vệ Tri Tân cũng chẳng sao, gã chết thì còn có Vệ Đạt, nhưng kế hoạch Giác chỉ có một mình Tô Hạc Đình mà thôi, cậu chết là hết. Thay vì đôi co giành giật phiếu bầu thì chẳng thà làm tới cùng, giết quách Tô Hạc Đình luôn đi, thế thì cho dù Hội đồng có bất mãn cách mấy cũng sẽ phải chấp nhận thực tế mà dồn hết sức vào ủng hộ kế hoạch người nhân tạo.

Vệ Đạt rất tỉnh, lão ta đã vượt qua được đêm phẫn nộ, giờ lão đang tính sao cho một mũi tên trúng hai đích, về điểm này thì lão khôn ngoan hơn Vệ Tri Tân nhiều.

Hòa Thượng hoàn hồn, gã bảo: “Không được, tôi phải nghĩ cách đi vào gọi Mèo dậy thôi, nhóc con ở khu trừng phạt quá thời gian rồi, tôi sợ chờ lâu hơn nữa thì xảy ra chuyện mất.”

Chị Đại than thở: “Thì thế, anh nghĩ ra thì bọn họ không nghĩ ra chắc?” chị dùng ánh mắt ra hiệu cho Hòa Thượng nhìn ra sau, “Gã thẩm vấn đã dẫn tổ vũ trang đến tiếp quản chỗ này rồi, mình mà muốn ra vào nhà giam là phải có sự cho phép của gã ta. Dù tối nay gã không đưa Tô Hạc Đình đi được thì cũng sẽ ép Tô Hạc Đình lên mạng đến kiệt sức mà đứt.”

Hòa Thượng hãi hùng, nhìn từng giây từng phút cứ trôi qua, gã bất an hỏi: “Gọi điện cho Hội đồng được không? Mèo không thể chết được!”

Chị Đại đang định nói thì gã thẩm vấn lại quay về từ phía cuối hành lang. Lần này gã khí thế bừng bừng, đến chỗ Chị Đại không thèm nhiều lời mà đập thẳng tờ công văn trong tay lên người Hòa Thượng, nở nụ cười lạnh lẽo: “Muốn công văn phải không? Cầm đi, giờ tôi có quyền thuyên chuyển 7-006 chưa? Ai mở cửa ra đi!”

Chị Đại cầm công văn đóng dấu lên nhìn vài lần rồi nói: “Đừng sốt ruột, anh có thể đưa cậu ấy đi nhưng tôi phải đánh thức cậu ấy trước đã.”

Gã thẩm vấn nói: “7-006 là phần tử nguy hiểm, đã thế lại còn là người lai, tôi có quyền để hắn ta duy trì trạng thái vô ý thức.”

Đến cả cái ghế gã cũng đòi vác đi luôn.

Chị Đại vò nát bản công văn: “Kết nối vào khu trừng phạt là việc cơ mật của tổ tôi, đích thân Tổng đốc đến cũng phải được Hội đồng biểu quyết tán thành mới được đụng vào. Tôi đã nói rồi, anh cứ việc đưa người đi, nhưng tôi phải đánh thức cậu ấy dậy đã.”

Vệ Đạt chống gậy đi tới từ phía sau. Sau khi nghỉ ngơi đã chẳng còn nhìn ra vẻ đau khổ của lão nữa, lão nói: “Thẩm vấn viên chớ nóng vội, tôi thấy cô tổ trưởng nói có lý lắm. Hay là thế này đi, để cho an toàn, chúng ta tiêm thuốc an thần cho 7-006 đã rồi hẵng rút kết nối.”

Hòa Thượng đáp trả: “7-006 có phải phần tử kh ủng bố đâu, cậu ta đeo còng cảm ứng là đủ tỉnh táo rồi, đây là quyền lợi khu sinh tồn đã trao cho cậu ta cơ mà!”

Nghe thế Vệ Đạt mỉm cười, lão không đáp Hòa Thượng mà chỉ nhìn gã thẩm vấn.

Gã thẩm vấn cùng phe với Vệ Đạt, nhìn phát là gã biết nên làm gì. Gã cũng bèn cười: “Đâu nào, nói thế sai rồi, 7-006 không chỉ là gián điệp của hệ thống mà còn từng gây nổ một tòa nhà ở chợ giao dịch, sát hại bao nhiêu mạng người vô tội, tôi cho rằng hắn ta chính là phần tử kh ủng bố đấy.”

Trước đây Hòa Thượng luôn chọn cách thu mình phòng thân, nhưng Tô Hạc Đình thì khác, tuy nhóc con này đã đem lại không biết bao nhiêu rắc rối cho gã, song nhóc ta nào phải thứ ác ôn. Hòa Thượng bước lên một bước, cất tiếng: “Hình—”

Gã thẩm vấn nạt nộ Hòa Thượng: “Tổ viên, có biết cấp bậc lề lối nữa không vậy?! Chỗ này không phải chỗ cho anh nói chuyện, đi ra đi! Cô tổ trưởng, lần này tôi đang làm việc theo nguyên tắc đấy, có vấn đề gì chăng? Hử?”

Gã vẫy tay cho người tới mở cửa.

Hòa Thượng không tránh mà lại đứng ra ngăn cản: “Không được!”

Gã thẩm vấn đã hết kiên nhẫn, bèn quát lên: “Ngăn trở thi hành công vụ, cấu kết đồng lõa với 7-006, bắt giữ tên này ngay tại chỗ cho tôi rồi cùng áp giải đi luôn!”

Đằng sau lưng Chị Đại là tổ vũ trang của chính mình, chị nói: “Ai dám?!”

Vệ Đạt gõ gậy, cuối hành lang toàn quân của lão. Lão nói không nhanh không chậm: “Sao mà không dám? Thẩm vấn viên làm việc đúng quy trình nguyên tắc, Vệ Đạt tôi đây có thể làm chứng, Vệ Đạt tôi đây sẵn sàng ủng hộ.”

Trông thấy đám người ở cuối hành lang, Chị Đại đành thả tay xuống bấm vai Hòa Thượng, nói: “Để bọn họ qua đi.”

Thái độ chị thay đổi đột ngột khiến Hòa Thượng hơi sững sờ.

Mấy tay đàn ông đi bốt quân đội bước vào tiêm thuốc an thần cho Tô Hạc Đình trước ánh mắt bọn họ.

Tô Hạc Đình đang hỏi Tiểu Cố chuyện cơ thể giả bị suy nhược thì mắt bỗng nhòe đi, cậu cảm thấy cả người chuếnh choáng. Đống thú bông chung quanh bỗng chốc hóa thành ảnh ảo, nhưng lại không biến mất ngay mà lại biến thành bóng chồng với hiện thực.

Thôi xong—!

Tiểu Cố thấy bên kia không có động tĩnh thì phát giác điều bất ổn, bèn hỏi: “Ê này, a lô? Mèo ơi, đâu rồi? Cậu sao vậy?!”

Tô Hạc Đình không thể trả lời, cậu đã bị ép phải đăng xuất. Cổ cậu đau nhức, mí mắt nặng trĩu, cậu ý thức được chuyện gì đang xảy ra lúc bị kéo. Song liều thuốc an thần quá lớn khiến hơi thở của cậu rất nông, tâm trí mờ mịt, không thể nào điều khiển tứ chi.

Khốn kiếp.

Cơ bắp Tô Hạc Đình co giật từng cơn, cả người tê liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.