Chúc Khanh Hảo

Chương 36



EDIT: BRANDY

Sự xuất hiện của Lục Minh Sơn đem tất thảy trạng thái hoàn mỹ hiện tại xáo trộn thành một mớ bòng bong.

Đêm đó, sau khi tới hắn ta chỉ nói với Lưu Linh một câu duy nhất: “Nàng hiểu lầm ta rồi.” Sau đó chẳng giải thích gì thêm nữa, bởi vì Nhạc Linh đang đứng bên cạnh. Tại khoảnh khắc ngắn ngủi nụ cười ôn nhu của hắn khẽ cứng lại, ánh mắt liếc nhìn Nhạc Linh, thần sắc Lưu Linh cũng trở nên lạnh nhạt, ánh mắt, giọng nói trở lại vẻ mỉa mai, cao ngạo.

Nàng không muốn nói nhiều với hắn, xoay người rời đi, lúc lướt qua người Lục Minh Sơn chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta chờ ngươi đích thân giải thích với ta, nhưng trước đó hãy xử lý tốt chuyện của mình đi.”

Vấn đề của Lục Minh Sơn chính là Nhạc Linh.

Lục Minh Sơn do dự đôi chút, vẫn đuổi theo Lưu Linh: “Có một số việc ta cũng nên nói rõ.”

Thẩm Yến trầm mặt, ngồi xổm trước nồi lớn đang sôi ùng ục. Nước nóng cười cười, rau quả dưới đôi đũa của chàng sớm đã mềm nhũn, đổi thành màu chín nũng, chàng cũng chẳng thèm để ý.

Đám Cẩm Y Vệ đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không dám ho he, không ai dám thăm dò sắc mặt đại nhân, chỉ lặng lẽ trao cho đại nhân ánh mắt đồng tình.

Nhưng sự ăn ý này của thuộc hạ, càng khiến Thẩm yến khó duy trì tỉnh táo, bình tĩnh.

Đã bao giờ chàng phải chịu đựng sự vũ nhục lớn như thế?

Người một khắc trước còn cùng chàng cười nói, vui đùa, chưa đầy một khắc sau…

Thẩm Yến chậm rãi nhắm mắt, một tay che mặt, trên tay gân xanh nổi lên vạch trần cảm xúc nhộn nhạo hiện tại của chàng, cuối cùng Thẩm Yến vẫn đủ lý trí nhịn xuống.

Mưa đêm gõ xuống mái hiên, bốn phía những con ngựa cưỡi được buộc cẩn thận dưới cột khẽ thở phì phì.

Tiếng gió quyện cùng tiếng mưa rơi, lay động tiếng chuông gió đinh đang kêu lên dệt thành một giai điệu nhẹ nhàng, du dương. Bóng đêm đen huyền như mực, mùi hơi nước xông thẳng vào mũi, cô nương bạch y kéo kéo đuôi tóc, đôi con ngươi sáng long lanh ngước nhìn về xa xa thoáng xuất thần. Tứ phía đều là núi cao trùng điệp, tựa như chỉ cần vươn tay ra có thể chạm đến Thiên Sơn hùng vĩ. Nhưng trên thực tế, chúng quá xa xôi, dù có chạy theo, cố sức với tới cũng rất lâu, rất lâu không thể đuổi đến.

Tựa như nàng của thời thiếu nữ bị thời gian vô tình gi3t ch3t.

Nhạc Linh và Lục Minh Sơn là thanh mai trúc mã.

Ngày xưa bé ấy nàng không buồn không lo, là một tiểu cô nương ngây ngô, thanh thuần. Lục Minh Sơn cũng không phải “Lục công tử”, “Lục Tam gia”, “Người Lục gia” như hiện tại. Chàng ta chỉ là nhi tử đáng thương của một quả phụ không có phu quân, là trò cười cho cả thôn, bị tất thảy mọi người khinh thường mà thôi.

Có người nói chàng ta giống tiểu cô nương, mặt hoa da phấn, nhìn đã thấy không có tiền đồ. Làm gì có nam hài tử nào dưới mắt lại có nốt ruồi lệ?

Có người nói tình cách chàng cổ quái, hở chút lại khóc, làm gì có nam hài tử nào nhạy cảm như thế? Thật quá yếu đuối.

Nhưng Nhạc Linh lại thích tiểu nam hài luôn thích trốn một mình một góc, trầm tư, ít nói ấy.

Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy chàng rất anh tuấn. Một người dễ nhìn như thế sao lại hay thẹn thùng đến vậy? Tâm tư của nàng khi ấy đơn thuần như thế, chỉ vì thấy một tiểu nam hài tử nhìn hợp mắt mà tách khỏi đám trẻ con cùng thôn một mình chơi đùa cùng chàng.

Lục Minh Sơn sau này dần dần trưởng thành, càng lớn càng ánh tuấn, nhưng chàng vẫn chỉ chơi với một mình Nhạc Linh.

Lâu thêm chút nữa, có một ngày, Nhạc Linh vừa về nhà, ngay tại cửa nghe lén được chuyện hai gia đình muốn định hôn sự cho nàng và Lục Minh Sơn.

Năm đó Nhạc Linh mới chỉ 12 tuổi, trước kia nàng cái gì cũng không hiểu, nhưng trong nháy mắt đó nàng đột nhiên cảm thấy mình như trưởng thành, đã biết thế nào là thiếu nữ tương tư, đã biết thế nào là thẹn thùng, bối rối. Mỗi lần nhìn thấy người thương không kìm được thoáng đỏ mặt, cả ngày không thấy chàng lại thấy nhớ mong, gặp được chàng cảm thấy cõi lòng hạnh phúc.

Khi ấy nàng những tưởng...

Thiên địa trường tồn, núi xanh nước biếc, nàng và Lục Minh Sơn trọn đời trọn kiếp mãi bên nhau như hình với bóng, bạc đầu giai lão, hạnh phúc bên nhau.

Nhạc Linh vui vẻ tính toán: Nương nói sau khi lấy chồng hai nhà vẫn là hàng xóm ta đương nhiên có thể thường xuyên về nhà. Minh ca đối xử tốt với ta như thế, chắc chắn sẽ không giống đám thất phu trong thôn hở chút là rượu chè đánh thê tử đâu nhỉ?

Nàng đến hỏi Lục Minh Sơn. Minh ca bị câu hỏi của nàng chọc cười, khom người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Ta làm sao dám đánh muội? Linh muội muội, một đầu ngón tay của muội ta cũng không dám đụng.”

Nàng nằm trong ngực chàng ngượng ngùng nở nụ cười ngọt ngào, ôm cổ tiểu tình nhân của mình, cảm thấy tháng năm sau này tất thảy đều là con đường ngập tràn hương hoa và nắng ấm.

Còn có người nào đối xử với nàng tốt hơn Minh ca chứ? Không có. Nhất định không có.

Lục Minh Sơn xoa đầu nàng, nhịn không được bóp bóp chóp mũi Nhạc Linh, khiến tiểu cô nương trong lòng cả mặt đều nhuộm màu hoàng hôn đỏ bừng mới nhẹ nhàng nói: “Linh muội muội, muội yên tâm, cả đời này ta sẽ đối xử với muội thật tốt. Nhất định không cô phụ muội. Muội sẽ mãi mãi có thể sống như hiện tại ngây thơ, đơn thuần… Ta rất thích… rất thích muội như thế.”

“Được. Vậy ta sẽ vĩnh viễn như thế. Không thay đổi.” Thiếu nữ nhỏ cái hiểu cái không, lòng khấp khởi vui mừng, cùng người hứa hẹn.



Bên tai tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, sắc trời chợt sáng, một đợt sấm sét vang dội từ trên không trung mạnh mẽ giáng xuống. Cô nương bạch y đứng trước hiên, bên ngoài là màn đêm đen đặc cùng cơn mưa như trút nước. Sự đối lập này khiến nàng như đang đứng bên mép vực sâu vạn trượng. Nàng chăm chú nhìn ra xa xăm, tự hỏi, liệu từ trong bóng đêm hun hút kia có biến ra một con ác long hung tợn lao đến nuốt chửng nàng không?

Ánh sét xé rách bầu trời, điện quang chiếu lên khuôn mặt nàng, tay áo bị gió lớn thổi tung lên. Gò má giai nhân tĩnh mịch, có chút quỷ dị. Nhạc Linh một lần nữa vô thức đặt tay lên bụng, gắt gao bóp chặt lại, sức tay mạnh đến nỗi kéo nàng tỉnh dậy từ hồi ức xa xăm.

Khoảng thời gian kia, ngắn ngủi lại tươi đẹp biết bao, nhưng đã mãi mãi chìm trong quá khứ.

Những năm đầu, nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên được tình cảm thiếu nữ thanh thuần, mãnh liệt ấy.

Nhạc Linh vẫn ôm hy vọng ở Lục Minh Sơn, chờ hắn ta quay về tìm mình, sau đó nàng sẽ hạnh phúc nói với hắn: “Ta biết chàng nhất định sẽ quay lại tìm ta. Ta biết chàng sẽ không bỏ rơi ta.”

Tiếp sau đó, nàng bắt đầu hận hắn. Hận hắn vì sao buông lời hứa hẹn, lại thất tín? Tại sao không quay về tìm nàng?

Thời gian tiếp theo nàng ngày ngày đều nguyền rủa, mắng chửi hắn. Thứ nam nhân tồi tệ, kẻ vong ân phụ nghĩa, tên tiểu nhân bạc tình, có chết cũng không có gì đáng tiếc… Nhớ mãi không quên làm gì, cuối cùng chỉ khiến nàng thống khổ, mệt mỏi.

Mắng rồi lại mắng, nguyền rủa rồi lại tiếp tục nguyền rủa, cho đến 1 ngày Nhạc Linh chết lặng, bắt đầu cuộc sống không có Lục Minh Sơn, bắt đầu khổ sở tiếp nhận hiện thực, chấp nhận sự an bài của số mệnh.

Nàng đã quên hắn. Không còn nhớ đến những ngày tháng vô tư lự bên nhau, không còn ngày ngày nhớ về những hồi ức trân quý giữa hai người.

Lục Minh Sơn là cái thá gì?

Ngây thơ, đơn thuần để đổi lại được gì?

Vì có thể sống tốt hơn, cái gì nàng cũng có thể làm.

Cứ thế cho đến lúc Từ Thời Cẩm đến tìm nàng, cho đến khi Từ Thời Cẩm muốn nàng dùng đoạn hồi ức năm đó ra đánh bạc, để lần nữa trở về bên Lục Minh Sơn.

Từ Thời Cẩm mỉm cười, ung dung nói: “Cô không muốn báo thù sao? Hắn vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi cô! Hắn là kẻ tâm ngoan thủ đoạn cỡ nào, cô không muốn dạy cho hắn một bài học sao?”

Nhạc Linh nghĩ.

Cho nên nàng lại lần nữa xuất hiện.

Tất cả hồi ức đã bị thời gian khắc nghiệt chôn sâu, khi tất cả mọi người không biết, hoặc đã quên đi sự tồn tại của nàng, nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Minh Sơn, được chàng ta dùng đạo đối đãi như khách quý.

Nhưng thứ Nhạc Linh muốn, đâu phải chỉ là đối đãi như khách quý?

Thời gian như chưa từng trôi qua, lại quay trở về thời điểm ngày ấy.

Hắn đối xử với nàng hết mực ôn nhu, trong đó có cả áy náy, cả trìu mến, trân trọng.

Tay hắn đặt lên vai nàng, nước mắt nàng thi nhau rơi ướt đẫm gò má.

Hắn lẩm bẩm nói lời xin lỗi…

“Ta cho là nàng chết rồi… Xin lỗi…. thật sự xin lỗi muội… Linh muội muội… là lỗi của ta, tại ta mà muội phải chịu khổ…”

Nhưng thời điểm lúc hắn hứa hẹn tương lai với nàng, không phải hắn còn có một vị hôn thê cao quý hay sao?

Vị hôn thê của hắn là Trường Nhạc quận chúa, vốn là hoàng thân quốc thích, Lục gia làm sao nỡ chịu thiệt thòi buông bỏ vi tôn đại thần này?

Dù ở trong biệt viện nhưng Nhạc Linh cũng thường xuyên nghe được Lục Minh Sơn và trưởng bối nhà hắn cãi lộn. Lục Minh Sơn muốn giữ nàng lại, người Lục gia lại không đồng ý.

Người Lục gia muốn đến gặp nàng, ném cho nàng chút bạc, để nàng mãi mãi biến mất.

Nhạc Linh nhanh chóng viết một lá thư cho Từ Thời Cẩm, giãi bày tình huống của mình.

Từ cô nương kia không chỉ xinh đẹp còn vô cùng thông minh, lanh lợi, như thể chỉ nhìn trang giấy cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảnh của nàng: “Nhạc cô nương, cô cần gì phải quan tâm đến ý nghĩ của người khác? Cô đã vì Lục công tử hy sinh một lần, chẳng lẽ còn vì hắn hy sinh lần hai, lần ba? Lần này ta sẽ giúp cô thoát khỏi vũng bùn.”

Đúng rồi.

Từ cô nương nói đúng.

Toàn bộ đau khổ, tra tấn cả cuộc đời nàng đều do Lục Minh Sơn ban tặng. Tại sao nàng lại phải vì hắn mà hy sinh lần nữa?

Người Lục gia thừa dịp Lục Minh Sơn rời kinh, phụ thân Lục Minh Sơn lập tức đích thân chạy đến cảnh cáo nàng, vừa đấm vừa xoa, muốn nàng buông tha nhi tử của lão ta. Lão ta nói Lục Minh Sơn và Trường Nhạc quận chúa năm sau sẽ thành thân, Lục Minh Sơn đối với nàng không có tình cảm chỉ là sự áy náy. Nàng đừng nhầm lẫn giữa thương hại và tình yêu.

Ha ha.

Trường Nhạc quận chúa gấp thế đã muốn gả cho Lục Minh Sơn rồi.

Rất nhiều năm trước nàng cũng là vị hôn thê của Lục Minh Sơn, cũng sắp gả cho hắn, trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Nhưng những ký ức xa xưa ấy, đã vĩnh viễn bị lãng quên. Hiện tại, từng mảnh, từng mảnh ký ức ùa về như mũi đao thi nhau cào xé, giày vò nàng.

Bọn họ nói Trường Nhạc quận chúa vô tội, Lục Minh Sơn vô tội, tất thảy đều do sự trêu đùa của số phận.

Nàng không nên đem bất hạnh của mình đổ lên đầu người khác.

Thế nhưng nếu bọn họ vô tội. Vậy Nhạc Linh thì sao? Nàng có tội tình gì? Nàng mới chính là người vô tội nhất kìa.

Dựa vào đâu người từ bỏ hắn lại phải là nàng?

Lục Minh Sơn! Lục Minh Sơn… Mỗi khi nhớ đến cái tên này tim nàng lại đau nhói, nàng muốn một lần nữa người đó trở về, lần nữa trở thành người yêu của nàng, về lại bên nàng.

Nhưng mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra nàng đều không dám tin.

Rất nhiều năm trước nàng vì đơn thuần, vì lòng tin tuyệt đối với Lục Minh Sơn mà bị hắn lừa gạt, bỏ rơi.

Hiện tại, nàng vì muốn sống sót, thứ có thể dựa vào không phải sự thiên chân, đơn thuần, thiện lượng, mà chính là thực lực của bản thân.

Nàng không tin tưởng bất luận kẻ nào, nàng chỉ tin tưởng mình. Bằng sức mình giành lại những gì nàng bị cướp mất.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Nhạc Linh quay đầu, nhìn thấy Lục Minh Sơn một thân trường bào tím đi tới.

Hắn đi đến phía sau nàng, đem áo khoác của mình dịu dàng choàng lên vai nàng. Nhạc Linh ngẩng đầu nhìn thần sắc mệt mỏi, phong trần của hắn.

Lục Minh Sơn nhìn cô nương trong l0ng nguc, thanh tú, mềm mại động lòng người. Hắn ôm nàng thật chặt, không muốn buông tay.

Nàng tựa sát vào ngực hắn, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa vẫn không chịu tha thứ cho chàng?”

“Ừ, ta đã giải thích, ta không thể bỏ mặc nàng. Nàng ấy vẫn là vị hôn thê của ta, sẽ mãi là vị hôn thê của ta. Nhưng nàng ấy chỉ cười lạnh không đáp. Ta khẩn thiết mong nàng ấy rộng lòng, nàng ấy liền muốn nhào đến b0p ch3t ta, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, ngoan tuyệt… may mắn có Thẩm đại nhân ngăn cản.” Lục Minh Sơn ngẩn người, lại thấp giọng hỏi cô nương trong ngực: “Linh muội muội, nàng ấy vì sao không thể nhu thuận như muội. Muội vì ta, thậm chí nguyện ý làm thiếp, nàng thì hay rồi, chỉ cần rộng lòng tiếp nhận chuyện này cũng không làm được. Ta sao có thể vì nàng ấy, lần nữa bỏ rơi muội được? Ta đã phụ muội một lần, không muốn khiến muội thương tâm lần nữa… Thế nhưng… A Linh, A Linh nàng ấy… căn bản không chịu hiểu.”

“Đúng thế.” Nhạc Linh ôn nhu mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Quận chúa sao lại không thể hiểu chuyện một chút chứ? Minh ca, chàng là người trọng tình, việc chàng để ta lại bên cạnh chính là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Quận chúa nên vì có một hôn phu tốt như huynh mà vui vẻ, hạnh phúc mới đúng, sao lại tức giận như thế?”

Lục Minh Sơn thở dài: “Những mỹ hảo chúng ta có với nhau trong quá khứ, nàng ấy đều đành lòng buông xuống hết sao?”

Móng tay Nhạc Linh cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi ứa ra, trong nội tâm nàng hận ý thi nhau cuộn lên, điên cuồng gào thét --- Lục Minh Sơn!! Chúng ta cùng từng bên hoa dưới trăng thổ lộ tâm tình! Chúng ta cũng từng thề non hẹn biển, hứa cùng nhau một đời một kiếp! Ngươi cũng từng thề mãi mãi không rời bỏ ta! Mà tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Tại sao có thể đồng thời yêu hai nữ nhân?

Lòng nàng đau như dao cắt, trên mặt vẫn phải cố gắng gượng nặn ra một nụ cười phụ họa theo hắn.

Lục Minh Sơn đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Ta đã an bài muội ở lại Nghiệp Kinh. Tại sao muội lại xuất hiện ở đây?” Trong đáy mắt hắn có sự hoài nghi, lạnh lùng lóe lên..

Nhạc Linh lập tức bối rối, rũ mắt xuống, cắn môi, chỉ sợ Lục Minh Sơn phát hiện ra bí mật của mình.

Lục Minh Sơn lại ôn nhu hỏi: “Là người nhà ta? Bọn họ lại đến tìm muội gây chuyện… Linh muội muội, đã ủy khuất muội rồi.”

Nhạc Linh trấn định lại, nháy mắt hai dòng lệ lặng lẽ rơi xuống: “Ta không có chỗ để đi, nghĩ có lẽ chàng sẽ đến tìm quận chúa, cho nên mới nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh quận chúa… Minh ca, chàng không thể không cần ta. Nếu chàng không quan tâm ta, ta sẽ không sống nổi mất.”

Nhìn nữ tử ôn nhu, dịu dàng, lúc nào cũng coi mình như trời, Lục Minh Sơn cảm động, lại thương tiếc, vừa xót thương lại hổ thẹn.

Nhưng hắn ta nào biết trong lòng nàng hiện tại máu tươi đầm đìa, không ngừng oán hận gào thét ---- tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Tại sao có thể đồng thời đem lòng yêu hai nữ nhân!??

Tại thời điểm tâm tình Nhạc Linh không tốt, Lưu Linh cũng chẳng khá hơn. Nàng đã gửi thư từ hôn đến Nghiệp Kinh cho Lục gia. Bên kia hẳn cũng đã nhận được tin tức. Lần này Lục Minh Sơn đến là muốn khuyên nàng hồi tâm chuyển ý.

Hắn kể ra những ký ức ngọt ngào xưa kia giữa hai người, nói rằng hắn chỉ vì bất đắc dĩ. Nhưng tất cả bất đắc dĩ, khó xử trong miệng hắn, rơi vào tai Lưu Linh chỉ còn lại chân dung một kẻ bạc tình, hám lợi, thực dụng, lươn lẹo đang tìm lý do lấp li3m cho hành động của bản thân mà thôi.

Nàng thực tâm tự hỏi mình: Ngày trước khẩu vị của nàng quả thực quá tệ, sao có thể rung động trước một kẻ đốn mạt như vậy? Sao nàng không sớm nhìn ra bản tính của tên khốn này?

Trước khi Lục Minh Sơn xuất hiện, thi thoảng Lưu Linh cũng sẽ tìm cớ giúp hắn. Nhưng tất thảy đều vỡ vụn sau cuộc nói chuyện này.

Nàng vẫn không thể tin mình lại vì dạng người như Lục Minh Sơn thương tâm lâu như thế, vì kẻ vô tình bạc nghĩa đó mà tìm người đến ‘chữa trị tinh thần’ cho mình… Lưu Linh thật sự thấy chật vật, khó chịu.

Sau khi nhìn rõ tính tình của Lục Minh Sơn, nàng thật sự muốn lập tức gi3t ch3t kẻ này! Khiến vết nhơ trong cuộc đời nàng hoàn toàn biến mất, không ai hay, cũng chẳng ai biết.

Làm gì còn chuyện gì lúng túng hơn hoàn cảnh hiện tại: Người nàng một lòng một dạ hướng tới, người nàng đặt tất cả tình yêu thương còn sót lại, tất thảy hy vọng vào một tương lai hạnh phúc ấm êm lại là kẻ có bản chất đớn hèn, khốn nạn như thế. Thực thất vọng.

Điều khiến nàng tiếc nuối nhất là, Lục Minh Sơn lấy cớ tìm Cẩm Y Vệ bàn chuyện quan trọng, vì thế nàng không thể mở miệng đuổi hắn xéo đi, đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Một đường đồng hành cùng nhau, loại ý nghĩ  “Muốn gi3t ch3t Lục Minh Sơn” không sao d3 xuống nổi.

Lưu Linh thậm chí không biết phải đối mặt với Thẩm Yến như thế nào. Nàng biết việc chàng phải thừa nhận còn khó khăn hơn những gì nàng đang phải đối mặt. Quá khứ giữa nàng và Lục Minh Sơn, dù sao cũng chỉ có 2 người họ là hiểu nhất, người bên ngoài cũng chỉ là nghe tin đồn phong thanh, vô căn cứ, chưa từng tận mắt chứng kiến, chỉ biết hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ, lưỡng tình tương duyệt vì bị Nhạc Linh chen vào giữa mà sắp phải giải trừ hôn ước.

Còn Thẩm Yến thì sao? Sự xuất hiện của chàng trong quan hệ giữa Lục Minh Sơn và Lưu Linh có khách nào kẻ thứ ba chia cắt uyên ương.

Cho nên Thẩm Yến cũng không chủ động đến gặp nàng.

Sáng sớm lúc ra cửa, Lưu Linh lần nữa bắt gặp Lục Minh Sơn. Hắn vẫn cố gắng vãn hồi lòng nàng, vì nàng mà chuẩn bị một cỗ xe ngựa thoải mái, xa hoa, còn có nhiều đồ ăn vặt và tơ lụa, cẩm y đắt tiền.

Lúc dùng bữa sáng, Lục Minh Sơn nhìn Lưu Linh mặc bộ y phục bằng vải thô, ăn đồ ăn dân dã thì hết sức kinh ngạc: “A Linh, nàng đường đường là quận chúa xuất thân cao quý, Thẩm Yến sao có thể đối xử với nàng như thế, còn cho nàng ăn dạng đồ ăn này? Hắn sao có thể không để ý đến thân phận của nàng?”

Thời điểm hắn ta nói lời này Thẩm Yến cùng một đám Cẩm Y Vệ cũng đang ngồi gần đó dùng bữa. Sắc mặt Cẩm Y Vệ lạnh đi, người nào cũng đều có chút giận giữ không kìm được, Thẩm Yến lại như thể mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy, vẫn khí định thần nhàn bình thản làm việc của mình.

Trên thực tế việc cắt giảm chi tiêu đã được quyết định và triển khai từ lâu, dù ban đầu thị nữ của quận chúa đều tức giận, lẫn bất bình nhưng cũng đã tiếp nhận.

Lưu Linh nhìn Lục Minh Sơn một chút, ánh mắt u lãnh: “Lục công tử, kỳ thực việc này chẳng có gì nghiêm trọng như ngươi nói.”

“A Linh, nàng không cần phải oan uổng chính mình.” Lục Minh ngồi xuống, dịu dàng giúp nàng chia thức ăn, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhuận, chiều chuộng: “Nàng đó, lúc nào cũng hi sinh vì người khác, lo lắng cho người khác, rồi tự làm mình thiệt thòi. Ta nhớ trước kia có một lần trên đường đi xe ngựa của chúng ta đụng phải một gã ăn mày, tên ăn mày kia ăn vạ, túm bẩn váy nàng, khóc lóc đòi bồi thường. Nàng không những không trách, còn xuống xe an ủi, cho hắn ta tiền và một bộ quần áo mới…”

Thẩm Yến như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi dùng cơm, thần sắc không mặn không nhạt.

Mấy tay Cẩm Y Vệ ngồi bên cạnh đã không nghe nổi nữa, thấp giọng thì thầm: “Thẩm đại nhân, hắn đang cố ý nói cho huynh nghe…”

La Phàm không nhẫn nhịn được, đập bàn, đứng dậy hét lớn: “Họ Lục kia thật quá phận, xem ta…”

“Ngồi xuống. Ăn cơm của đệ đi.” Thẩm Yên uy nghiêm vỗ bàn. Chỉ một động tác này như một cơn địa chấn quét qua, toàn bộ đám Cẩm Y Vệ im thin thít tập trung vào chính sự, La Phàm cũng bị khí thế của đại nhân nhà mình ép tới mức ngã ngồi xuống thảm.

Thần sắc Thẩm đại nhân vẫn hết sức bình thường, nhưng lực đạo vỗ xuống bàn lại mãnh liệt như thế, ngay cả đám thuộc hạ của Lục Minh Sơn ngồi bàn bên cạnh cũng giật nảy mình, còn tưởng Thiên hộ đại nhân nổi sát ý, muốn giết người. Theo bản năng tất cả đám người đều vô thức đặt tay lên kiếm bên hông, đến khi phản ứng lại được mới phát hiện Thẩm đại nhân chỉ đơn giản vỗ xuống bàn một cái ổn định trật tự, mới dám cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Nào có người nào chỉ đập bàn cũng khiến kẻ khác cảm thấy như chuẩn bị xách đao đại khai sát giới đến nơi.

Thẩm đại nhân… thật đáng sợ quá.

Lưu Linh nhìn Lục Minh Sơn ngồi đối diện thái dương khẽ nảy lên, lại híp mắt liếc nhìn Thẩm Yến ngồi cách đó không xa, thoáng mỉm cười.

Nàng buông đũa, nghiêm túc đối mặt với Lục Minh Sơn, thẳng thắn nói: “Lục công tử, xem ra ngươi không muốn ăn cơm mà muốn theo ta thanh toán sạch sẽ chuyện trước đây. Được thôi, vậy ta sẽ nói cho ngươi hay, trước kia ta biểu hiện như vậy, chỉ là lừa gạt ngươi mà thôi.”

“Ta chẳng phải cô nương thiện lương gì, trên đường gặp phải tên ăn mày, nếu là bình thường ta sẽ không hành xử ân cần, tốt bụng như thế. Là bởi vì có công tử ở bên cạnh. Ta mới hành động vậy.”

Lục Minh Sơn ngẩn người, hai tai nóng lên, dịu dàng bật cười: “Vậy cũng là vì ta.”

“Nhưng ta hiện tại không muốn ép buộc bản thân nữa.” Lưu Linh bình tĩnh nói: “Ta không ngại ăn cơm rau dưa đạm bạc, không ngại đi xe ngựa xóc nảy đến mức xương sắp vỡ thành từng mảnh, kỳ thực ta không ngại rất nhiều thứ. Nhưng công tử không biết. Lục công tử, ta từng vì muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt ngươi mà cố gắng. Nhưng ngươi đã không cần, vậy thì mãi mãi không còn cơ hội nữa. Vĩnh viễn sẽ không.”

Sắc mặt Lục Minh Sơn tái mét. Trước giọng nói êm tai, bình thản đến dửng dưng của Lưu Linh, đáy mắt hắn dần hóa tro tàn. Tim hắn cũng có khoảnh khắc như thế, giống như trong l0ng nguc hoàn toàn trống rỗng, không cảm nhận được nhịp đập. Có rất nhiều thứ hắn muốn cố gắng nắm chặt trong tay, nhưng nàng lại chẳng chút bận tâm, dễ dàng buông bỏ. Có rất nhiều thứ khi đã mất đi rồi hắn mới mơ hồ nhận ra nó quan trọng nhường nào.

Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận.

Lưu Linh đứng dậy, rời khỏi phòng ăn, lại bị Lục Minh Sơn chạy theo chặn lại. Hắn nói: “Những vật này nàng cứ giữ lại dùng đi. Đây là những món quà ta thành tâm thành ý chuẩn bị cho nàng trên đường trở về Nghiệp Kinh. Có những thứ dù nàng không cần, người khác cũng không dùng nổi.”

Những món đồ kia cẩm y, ngọc thực, ngà voi quý hiếm, phục sức, son phấn,... mỗi thứ đều tinh xảo, xa hoa, xác thực chỉ có Lưu Linh mới xứng đáng mặc lên.

Lưu Linh nhìn cũng chẳng thèm nhìn, dửng dưng đáp: “Ta không muốn.”

Lục Minh Sơn gật đầu, chậm rãi nói: “Không sai, tình cảm của chúng ta, dùng những thức tục vật này làm sao xứng.”

“...”

Lưu Linh đảo mắt, sắc mặt Thẩm Yến phía xa xa dường như hơi cứng lại.

Lưu Linh vẫn nhìn Thẩm Yến, lạnh nhạt đáp lại Lục Minh Sơn: “Không phải, ngươi nói sau rồi. Ta nói không muốn là chê ngươi tặng quá ít. Ngươi đương nhiên có lỗi với ta… Tình cảm nhiều năm như thế, há chỉ có thể dùng vài ba món tặng phẩm tầm thường này để bồi thường? Chúng ta cứ nên thanh toán sòng phẳng mới tốt.”

Nàng thành công khiến sắc mặt Lục Minh Sơn trở nên vặn vẹo khó coi, đồng thời cũng khiến nhóm Cẩm Y Vệ ngồi bên trong kém chút bật cười, nhờ vậy Thẩm mỹ nhân mới thèm ngẩng đầu nhìn nàng một chút.

Chàng đang trách nàng sao??

Lưu Linh thoáng nghĩ đến gì đó, lại cảm thấy buồn bã.

Nàng thầm phỉ nhổ chính mình: Dơ dáy như thế sao xứng với Thẩm Yến.

Đêm đó Lưu Linh lại dẫn theo thị nữ đến tìm Thẩm Yến. Cẩm Y Vệ nói đại nhân đang thẩm tra Vân Dịch, tạm thời không có thời gian gặp quận chúa. Lưu Linh nghĩ chàng rõ ràng không có tâm tình gặp nàng thì đúng hơn.

Nàng cũng rất nhanh nhẹn, thông minh, không hờn, không giận.

Thẩm Yến không chịu gặp nàng. Được thôi, vậy nàng sẽ đợi, đợi đến khi gặp được chàng mới thôi.

Lưu Linh sờ sờ hai gò má lành lạnh vì sương đêm, thầm hận tại sao bây giờ không phải mùa đông bão tuyết phủ trắng trời, bằng không nàng đã có thể giả vờ bị lạnh đến ngất đi, tranh thủ sự thương xót của Thẩm mỹ nhân. Thuận tiện giải quyết được mớ hiểu lầm, rắc rối phiền chán này.

Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn bầu trời khoáng đạt mênh mông, hờ hững, im lặng.

Kẹt kẹt.

Cửa mở.

Lưu Linh quay đầu, nhìn thấy Thẩm Yến cầm khăn lau tay, đẩy cửa đi ra ngoài. Chàng vừa giương mí mắt đã thấy Lưu Linh đang đứng chờ.

Lưu Linh nhìn chàng, đang định tỏ thái độ bất ngờ, thì Thẩm Yến đã đi qua người nàng, một ánh mắt cũng không thèm nhìn Lưu Linh, như thể hoàn toàn coi nàng là không khí.

Thẩm Yến phân phó Cẩm Y Vệ những việc kế tiếp cần hoàn thành.

Lưu Linh bĩu môi, yên lặng đứng một bên, nếu không phải nàng có lỗi trước, giờ phút này chắc đã khoét mất miếng thịt trên người Thẩm Yến đem nướng ăn rồi.

Nam nhân này thật quá khó ưa.

Thẩm Yến bàn giao xong nhiệm vụ với thủ hạ, Lưu Linh vẫn kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh không nói lời nào.

Sau khi bọn họ nói xong, nàng vừa định mở miệng, Thẩm Yến đã lên tiếng chen ngang: “Lục Minh Sơn có việc muốn thương lượng cùng ta, ta không có thời gian, quận chúa tự chơi một mình đi.”

Tự chơi một mình????

Nàng ở đây chờ cả đêm để nhận được câu nói này hay sao?

Tên này thà đi nói chuyện với Lục Minh Sơn còn hơn để ý đến nàng???

Đám người xung quanh nhanh chóng lui xuống, bọn họ đều là người nhạy bén. Ai cũng cảm thấy vô cùng rõ ràng sau câu nói kia của Thẩm đại nhân, quận chúa như chuẩn bị muốn bạo phát.

Đối với việc này Thẩm Yến lại như không biết, chàng nói xong, thản nhiên gác lại chuyện tại đây, cất bước đi thẳng.

Lưu Linh ném cây đèn trong tay cho thị nữ đi theo.

Cẩm Y Vệ cùng đám thị nữ vội vàng cúi đầu, giả vờ làm hình nộm, không nghe, không biết, không thấy, không dám quấy rầy hai vị đại nhân cãi nhau.

“Thẩm Yến, ta có lời muốn nói với huynh.”

“Nói đi.”

“...”

Chàng ta không thể đi chậm hơn một chút được sao? Đi nhanh như thế làm gì? Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao đuổi kịp nổi?

Muốn thi đi bộ chắc? Sức nàng sao thắng được?

Lưu Linh quyết định dừng lại, khoanh tay trước ngực, lớn tiếng hét to: “Thẩm Yến, huynh muốn một đao cắt đứt quan hệ với ta sao?”

Chàng đột nhiên dừng chân, giữa khoảng không đen đặc chuẩn xác nhìn thẳng về phía nàng. Ánh mắt kia quá thâm thúy, lạnh bạc nàng nhìn không ra ý tứ của chàng.

Lưu Linh chờ chàng đáp lại, nhưng Thẩm Yến không nói lời nào.

Chờ rồi lại chờ, cuối cùng cục tức trong lòng càng lúc càng xẹp xuống, biến thành ngơ ngác.

Nàng si ngốc nhìn Thẩm Yến: Thẩm đại nhân có đôi lông mày rất đẹp, dưới hàng mi dài, rậm là đôi con ngươi tĩnh mịch, đen huyền. Mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, lạnh bạc… sắc mặt… sao lại khó coi như thế?

Lưu Linh hoàn hồn, nghe chàng nhàn nhạt hỏi: “Muốn nói gì?”

“Thẩm Yến, đừng giận ta nữa.” Lưu Linh cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta rất không thoải mái, tim như bị một tảng đá đè lên. Ta khiến huynh bị chế giễu, ta rất xin lỗi. Nhưng ta không còn khi lức đi an ủi huynh, bởi vì hiện tại ta cũng khó chịu lắm. Ta bị thương rồi. Nơi này rất ngột ngạt, còn bị kẻ khác chỉ trỏ, xì xào sau lưng. Chỉ cần nhắm mắt ta lại nhớ về sự cố nhiều năm trước. Cái này khiến ta thực sự không chịu nổi. Huynh giận ta, nhưng không được không để ý đến ta, ta đã vô cùng…”

Thân thể đơn bạc, mảnh mai của nàng run rẩy trong gió. Thanh âm bình mạc, cảm xúc ổn định, nhưng thân thể lại thành thật hơn, vạch trần sự lo lắng trong lòng nàng. Nàng đang run, sắc mặt tái nhợt, nhưng chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

“Nàng muốn gì?” Thẩm Yến cắt ngang lời nàng.

“Ta muốn.” Gió lạnh ùa đến, Lưu Linh nâng cặp mắt trong suốt, lấp lánh lên, gió mạnh khiến nàng ho khan vài tiếng, nhưng rất nhanh đã kìm xuống được, giọng nói khẽ run: “Ta muốn những điều tốt đẹp.”

Thẩm Yến gật đầu, nói với nàng: “Đã biết. Nàng trở về đi.”

“...”

Lưu Linh hơi sững sờ, nàng nhìn biểu cảm của Thẩm Yến, chàng dường như không giận nàng, lúc này mới bán tín bán nghi xoay người rời đi.

“Chờ chút, ta đưa nàng về.” Thẩm Yến thở dài nói.

Lưu Linh ngẩn người, hoang mang tự hỏi: Thẩm mỹ nhân hình như không giận nàng thật?

Cả đường hai người không nói với nhau câu nào.

Lưu Linh vẫn không thôi cảm thấy bất an.

- ---------

Thẩm Yến vốn đã sớm gặp Lục Minh Sơn nói chuyện.

Vị công tử gương mặt phú quý, hài hòa khẽ cười: “Thẩm đại nhân, ngài cho rằng A Linh thật sự thích ngài sao? Chẳng lẽ đến giờ ngài vẫn không phát hiện ra, dung mạo đại nhân có vài phần giống ta? Vết sẹo dưới mắt đại nhân vừa vặn có vị trí tương tự nốt ruồi lệ của ta. Thẩm đại nhân, ngài nghĩ xem lúc A Linh nhìn ngài, thật ra người nàng đang nhìn là ai?”

Sắc mặt Thẩm Yến trắng bệch, thân hình chàng nửa chìm trong bóng tối, nửa ở dưới ánh sáng, làm cho đối phương không thấy rõ sắc mặt của chàng, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, không giận mà uy: “Ngươi nói với ta điều này là có ý gì?”

“Thẩm đại nhân, ngài và A Linh quen biết cũng không lâu.Ngài không hẳn không rõ tính cách nàng ngang bướng, bốc đồng. Nàng là tiểu cô nương, tâm tính còn trẻ con, chơi một chút là chán. Quan hệ giữa ngài và nàng thế nào, nàng và ta lại là quan hệ gì, Thẩm đại nhân tự biết rõ. A Linh vì yêu ta nên mới tìm đến ngài, điều này cả ta và đại nhân đều rõ.”

Thẩm Yến phiền chán đáp: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Thẩm đại nhân, ngài không thích A Linh nhà chúng ta. Trên đời vốn có hợp thì ắt có tan, buông ta A Linh đi.”

Thẩm Yến không đáp.

Tại thời khắc đối phương muốn mở miệng kết thúc, Thẩm Yến ngẩng đầu, nở nụ cười như thể không hề bận tâm, âm điệu lại quyết tuyệt, thẳng thắn, khí thế bức người: “Ta thực sự không có ý định buông tay.”

“... Ngươi!!!”



Hiện tại, Thẩm Yến nghiêm túc suy nghĩ, chàng và Lục Minh Sơn giống nhau đến mức nào mà có thể khiến cho Lưu Linh lần đầu thấy chàng đã rung động, lần thứ hai nhìn thấy đã quấn lấy không rời?

- --------

Tâm trạng nàng sa sút, trượt dốc.

Những cảm xúc u tối, tiêu cực nuốt chửng lấy nàng. Mong muốn đời này của nàng rất đơn giản, nàng muốn nhìn thấy những điều tốt đẹp nơi thế gian, sống cuộc đời an yên, bình đạm nhưng số mệnh lại quá khắc nghiệt với nàng.

Đến trước cửa phòng, lúc đẩy cửa bước vào, nàng chẳng còn tâm tư nói từ biệt Thẩm Yến.

Vai của nàng đột nhiên bị người phía sau nắm lấy. Trong khoảnh khắc còn đang nghi hoặc, cả người bị bế lên, lưng chạm vào tường gạch.

Thẩm Yến vẫn một mực yên lặng, chỉ cúi người ôm chặt nàng trong l0ng nguc.

Ánh trăng mờ nhạt phủ lên thân ảnh hai người.

Chàng hôn lên khóe miệng Lưu Linh.

Theo phản xạ Lưu Linh hơi ngửa đầu về phía sau, thân thể dựa vào tường

Não bộ hệt như bị nhúng nước, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Ánh trăng lạnh lẽo dập dờn trong sóng mắt Thẩm Yến. Chàng ấy vẫn thế đẹp mê người.

Lưu Linh khẽ thở một tiếng, đầu lưỡi lập tức bị đối phương cuốn lấy.

- -- Nàng muốn gì?

- --- Ta muốn những thứ tốt đẹp.

- --- Đã biết.

Cho nên, chàng hôn nàng.

Cơ thể hai người dính lấy nhau, khoảng cách thật gần… thậm chí có thể cảm nhận được từng đợt run rẩy dù là nhỏ nhất của người kia.

Cánh môi giai nhân nóng bỏng, mềm mại, Thẩm Yến triền miên quấn lấy, lưu luyến không muốn rời.

Ánh sáng khi tỏ khi mờ, mỹ nhân như ngọc.

Thiếu nữ bị đè lên tường, tóc đen tán loạn, vành mắt đỏ lên.

Nàng vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, dần dần nhắm mắt, ---- nàng đã nhìn thấy những thứ tốt đẹp, rực rỡ của nhân gian.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.