Mạc Dịch nhíu mày tỉ mỉ quan sát hình ảnh sương mù mờ mịt đó.
Thế nhưng suy nghĩ của anh dường như cũng bị làn sương này bao phủ, nghĩ mãi vẫn chưa rút ra được kết luận gì.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm nghi hoặc của Vu Lê.
“Ủa? Vừa rồi những tấm ảnh đó trông khác mà nhỉ?”
Tim Mạc Dịch thót lại, anh quay đầu nhìn cô:
“Khác như thế nào?”
Đôi mắt Mạc Dịch đen nhánh sâu thẳm, mỗi khi chăm chú nhìn ai, người đó liền có cảm giác như đang đối mặt với một lưỡi dao vậy.
Tựa hồ không thoải mái khi bị Mạc Dịch nhìn như thế, Vu Lê vô thức né tránh ánh mắt anh, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi trả lời vẻ không chắc chắn:
“Lúc trước hình như là… khung cảnh hành lang đại loại vậy chăng?”
Mạc Dịch sửng sốt, ánh mắt chuyển hướng sang Giang Nguyên Bạch.
“Cậu có đồng hồ không?”
Giang Nguyên Bạch chưa hiểu gì nhưng cũng gật đầu.
“Ừ, có, để làm gì?”
“Cậu tính xem bây giờ có phải vẫn đang trong thời gian giải lao không?” Mạc Dịch nói từng câu từng chữ, rõ ràng rành mạch.
“Đúng rồi.” Thẩm Lỗi đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhìn Mạc Dịch thoáng vẻ đăm chiêu.
Mạc Dịch gật đầu, lại quay sang phía Vu Lê:
“Cô nói lúc trước quan sát thì chúng nó vẫn chưa có biến hóa gì đúng không? Vậy cô có nhớ lần cuối mình xem những tấm ảnh này là khi nào không?”
Vu Lê nhíu mày ngẫm nghĩ, đoạn đáp: “Đại khái là trước khi những tấm hình ngoài kia cử động chăng? Tôi cũng không rõ nữa.”
Đôi mắt Mạc Dịch sáng rực lên.
“Bởi vì tôi cùng Giang Nguyên Bạch tiến vào, quấy nhiễu chúng nó thì những tấm hình ngoài kia mới cử động – nói vậy nghĩa là trước mốc thời gian đó đám ảnh trong này vẫn là hình hành lang phải không?”
“Hẳn là như vậy.” Vu Lê gật gật đầu.
Mạc Dịch nói tiếp:
“Mà tôi cùng Giang Nguyên Bạch tiến vào ảo cảnh ngay lúc chuông giải lao vang lên, sau đó bên ngoài ảo cảnh sẽ…”
“…Sẽ tràn ngập sương mù!” Giang Nguyên Bạch mở to mắt, bất giác hiểu ra, cậu vô thức lớn tiếng nối tiếp câu nói dang dở của anh.
Thẩm Lỗi không khỏi tiến lên vài bước, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Mạc Dịch:
“Ý của cậu là, sau khi kéo người vào trong những tấm ảnh này, chúng sẽ biến thành một cái… cửa sổ ư? Nói cách khác, khung cảnh hiện tại trong ảnh thực chất chính là tình hình bên ngoài ảo cảnh sao?”
Mạc Dịch gật đầu, sau đó lại do dự lắc đầu: “Do có quá ít manh mối, nên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
“Có điều…” Anh nói tiếp sang chuyện khác.
“Nếu tôi đoán đúng, thì tin tốt là thời gian trong và ngoài ảo cảnh giống nhau, gắng gượng ở trong này đủ năm giờ cũng vẫn có thể qua cửa như thường.”
Nhìn thấy được tia hy vọng sống sót khiến đôi mắt ai nấy đều sáng bừng.
Thẩm Lỗi đột nhiên mở miệng: “Vậy tin xấu là gì?”
Không khí vừa rồi vẫn còn thoải mái trong nháy mắt bỗng trở nên nặng nề, mọi người nhất tề nhìn về phía Mạc Dịch.
Ánh mắt oán độc lạnh lẽo khi bị chém đứt cánh tay của tấm ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh, Mạc Dịch hơi do dự rồi mới trả lời:
“Nếu giết chúng ta xong, ảnh chụp biến thành cánh cửa sổ nối liền giữa ảo cảnh và thực tế.
Vậy… người từng ở trong ảnh đã đi đâu?”
Tuy giọng anh không lớn, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến mọi người như lọt xuống hầm băng, máu huyết cả người đông cứng lại.
Đúng vậy, chúng đi đâu? Cứ thế mà biến mất ư?
Không kẻ nào lại vô tư đến mức tự an ủi mình bằng suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Bởi trong thế giới của trò chơi sinh tồn này, chỉ một chi tiết bình thường thôi cũng có thể gây nguy hiểm chết người, huống chi là những tấm ảnh mới nhìn đã thấy vô cùng đáng ngờ ấy?
Tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
— Mạc Dịch cũng vậy.
Chẳng qua anh đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
Mạc Dịch vuốt v e cuốn sổ và tập tài liệu trên tay trong vô thức, ngón tay từ từ nắm chặt lại, những góc cạnh lạnh lẽo thô ráp đâm vào da thịt làm anh không thể lơ đi sự tồn tại của chúng.
Nếu… có thể trốn trong ảo cảnh, ngồi tại nơi góc chết không có khung ảnh này, gắng gượng hết số thời gian còn lại là có thể qua cửa.
Vậy… anh có cần tiếp tục điều tra nữa không?
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói hồ hởi của Giang Nguyên Bạch: “Nhìn kìa!”
Mạc Dịch thôi không nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn theo hướng Giang Nguyên Bạch chỉ, thấy cảnh tượng trong tấm ảnh treo giữa không trung đang từ từ thay đổi, chỉ vài giây sương trắng đã thấm thoắt tan đi hết, trả lại cầu thang mới tinh như lúc ban đầu.
Thẩm Lỗi quay sang nhìn anh, giọng nói nửa nhẹ nhõm nửa rối bời.
“… Xem ra suy đoán của cậu đã chính xác, những ảnh chụp này quả thật đã trở thành cánh cửa sổ thông giữa ảo cảnh cùng thực tại.
Thế là chúng ta được cứu rồi.”
Đã lâu lắm không khí mới thoải mái như vậy.
Mạc Dịch nhìn bọn họ, cười một cái rồi hạ quyết tâm, cúi đầu mở tập hồ sơ ra.
Anh nhất quyết không thể trở thành một kẻ đơn thuần theo chủ nghĩa lạc quan được.
Bởi vì anh không tin vào may mắn hoặc sự trùng hợp.
— và cũng không thích ngồi chờ đợi.
Đầu ngón tay Mạc Dịch vuốt nhẹ mặt ngoài thô ráp của túi hồ sơ, tài liệu bên trong có mùi ẩm mốc kiểu lâu năm không được phơi ánh mặt trời, thế nhưng bất ngờ thay trang giấy lại trắng tinh mới mẻ, như được cách ly khỏi sự tàn phá của thời gian.
Mạc Dịch ngồi xếp bằng, vùi đầu vào tập văn kiện mỏng dính.
Anh đã đọc hết đại đa số nội dung bên trong nên chỉ xem qua, chắc chắn bản thân không bỏ sót chi tiết nào rồi mới đọc tiếp phần lần trước dừng lại.
Bất ngờ thay, chỉ có thêm một tờ cuối cùng.
Trên tờ giấy trống trơn là hàng chữ trơ trọi:
“Ngày 14 tháng 11 năm 1995, hồ sơ niêm phong.”
Lông mày Mạc Dịch dần nhíu lại, anh tính toán đại khái, thấy ngày 14 tháng 11 năm 1995 là hôm cách kỳ thi đại học năm 1996 khoảng 208 ngày, trùng khớp với thời gian bị ngừng lại trong phòng học kia.
Như vậy hồ sơ bị niêm phong có ý nghĩa gì? Là Triệu Thu Lam đã chết hay sao?
— khoan đã.
Mạc Dịch cảm thấy bất hợp lý, bèn vội vàng giở lại trang trước đó.
Chữ viết lít nhít đỏ chót cả một tờ giấy, không khác gì lần trước anh xem, cuối cùng là hình phạt cấp độ 1 được ghi in đậm vào ngày 1 tháng 9 năm 1994.
Ở đây đang là tháng 9 năm 1994, trang sau đã nhảy tới tháng 11 năm 1995 rồi! Trong suốt một năm này hồ sơ lại chẳng ghi chép gì cả!
Cho dù không ghi chép xử phạt cũng phải có điểm số thành tích thi cử mới đúng.
Anh lại giở lại trang cuối.
đầu ngón tay miết lên đường nối giữa hai tờ giấy, thấy cộm cộm, quả nhiên vẫn còn vài tờ nữa nhưng đã bị người ta xé mất rồi.
Thảo nào tập hồ sơ này lại mỏng như vậy, hóa ra bởi vì nó không hoàn chỉnh.
9-3-3, yến không chân, 7-1-2, sương vô danh.
Trong gợi ý này vẫn còn “yến không chân” là chưa giải mã được.
Liệu có liên quan đến vài tờ hồ sơ bị mất tích kia không?
Mạc Dịch nhíu mày, trong đôi mắt đen là sương mù nghi hoặc.
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, giọng nói của Thẩm Lỗi vang lên bên tai.
“Cậu đang xem cái gì vậy?”
Mạc Dịch thoát khỏi dòng suy nghĩ, liếc nhìn Thẩm Lỗi rồi đáp.
“Tôi đang xem tập hồ sơ tìm được ở tầng 2, nghĩ là nó sẽ hữu ích đối với chúng ta.”
Thẩm Lỗi lại tiến sát thêm một chút, cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay anh, vươn tay rút trang giấy cuối cùng ra, quan sát một lúc rồi nhíu mày: “Có lẽ vậy.”
Nói rồi thả trở lại tập văn kiện trên tay Mạc Dịch, gõ gõ ngón tay phải lên mặt giấy, trầm giọng nói với anh:
“Thế nhưng, mục đích quan trọng hàng đầu của chúng ta bây giờ là ngồi nguyên tại nơi này đến hết thời gian.
Hơn nữa chẳng phải cậu đã nói hình người trong những tấm ảnh chụp này có thể gây nguy hiểm sao? Thay vì nghiên cứu mấy cái này, chi bằng cảnh giác bốn phía một chút thì hơn.”
Ánh mắt Mạc Dịch vô thức dừng trên những ngón tay của hắn.
Ngón tay Thẩm Lỗi thon dài, khớp xương rõ ràng, vì hút thuốc quanh năm mà vị trí giữa ngón giữa và ngón trỏ bị ám vàng bởi khói thuốc lá.
Anh lặng lẽ dời mắt rồi đóng tập hồ sơ lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lỗi nói vẻ chân thành.
“Anh nói đúng, bây giờ không phải lúc đi làm những chuyện này, tôi quá để tâm vào những thứ vụn vặt rồi.”
Anh dừng một chút, đoạn nói tiếp: “Huống chi hiện tại Vu Lê bị thương nặng như vậy.
Hay là thế này đi… anh chăm sóc cho cô ấy, để tôi cùng Giang Nguyên Bạch canh gác xung quanh cho, lát nữa chúng ta đổi ca.”
Thẩm Lỗi hơi do dự nhưng rốt cục vẫn gật đầu, đi về phía Vu Lê.
Thấy Thẩm Lỗi đã đến bên cạnh Vu Lê rồi, Mạc Dịch bèn đứng dậy, nhưng cố vài lần vẫn không được.
Anh ảo não quay đầu nhìn Giang Nguyên Bạch, vươn tay hướng về phía cậu.
“Cậu kéo tôi lên với, chân tôi hơi bị tê.”
Bàn tay đang giương giữa không trung dài mảnh xương xương, cổ tay nhỏ gầy chỉ có chút xíu da thịt, tưởng như gập một cái là gãy luôn.
Giang Nguyên Bạch cười cười vẻ hết nói nổi, sau đó đi tới kéo anh đứng dậy.
Trong nháy mắt lúc bả vai hai người sượt qua nhau, cậu nghe thấy Mạc Dịch nói rất khẽ vào tai mình.
“— cẩn thận, Thẩm Lỗi này là giả.”HẾT CHƯƠNG 12..