Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi.
Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.
Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.
Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.
“Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.
Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.”
Cậu ấy nói, “Vậy à.”
Sau đó, yên lặng thật lâu.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.
Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.
Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.
Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.
“Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”
Cậu ta yên lặng một chút.
Tôi tiếp tục nói, “Các cậu hiện không phải cùng một công ty sao, chắc dễ dàng hơn chứ.”
“Thật ra, đã lâu rồi em không gặp Lưu Tầm.” Cậu ấy thở dài, nhẹ nhàng nói như sợ làm vỡ thứ gì đó, “Bằng không, em đã giúp anh hỏi thử rồi.”
Sau đó tôi nghe cậu ấy gọi một cuộc điện thoại, hình như là quản lý của Lưu Tầm.
Dư Phi hẳn là đang ở hậu trường, giọng nói trong trẻo của cậu ấy cùng với thanh âm ồn ào phía sau, từ đầu dây điện thoại bên kia truyền lại, khiến màng nhĩ tôi một phen nhức nhối.
“Chị Trần, vé buổi nhạc hội còn không? À, bạn của em muốn đi xem ấy mà. Không còn ư? Thật xin lỗi, làm phiền chị rồi.”
Sau đó, cậu gác máy, thở dài.
“Anh, xin lỗi nha, không còn rồi.”
Tôi ừ một tiếng.
“Ngày mai là buổi biểu diễn bắt đầu rồi, sao anh không nói sớm chứ?”
“Anh cũng vừa mới biết thôi.”
“Vậy hết cách rồi, giá vé bên ngoài bị đẩy lên rất cao, mà cũng gần bán sạch trong ngày rồi.”
“Thật à, tiếc quá, đã chậm một bước.”
“Hay là anh lên diễn đàn xem, nói không chừng còn có fan muốn nhượng lại vé vào cửa.”
“Được.”
Sau đó, điện thoại gác máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại mà sững sờ, giọng nói của Dư Phi vẫn hoạt bát như trước, hiện giờ cậu sống rất tốt, dáng vẻ nào khốn cùng giống như tôi vậy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới về phòng làm việc mở máy tính, vào web Baidu gõ vào Lưu Tầm, phút chốc một đống địa chỉ liên kết hiện ra.
Ảnh hậu trường của Lưu Tầm, các nhóm, tổ fan hâm mộ…
Tôi nhìn hoa cả mắt, ngay lúc không biết nhấn cái nào thì ánh mắt đột nhiên chú ý đến một kết quả phía dưới.
Giấc Mộng Ban Đầu.
Kích chuột vào, sau đó, giao diện màu đen và trắng lập tức đập vào mắt.
Trên giao diện vô cùng đơn giản đó, viết bốn chữ Giấc Mộng Ban Đầu.
Nền đen chữ trắng, giống như một buổi truy điệu.
Tôi nghĩ thật lâu, rốt cuộc nhớ lại ID của mình ở diễn đàn đó, Tiểu Thổ, lại không nhớ nổi mật mã.
Đành phải đăng kí lại một cái mới, sau đó đăng nhập vào diễn đàn.
Tôi kích chuột vào phần hội viên.
Quả nhiên có người nhường lại vé vào cửa, nhưng giá cao đến dọa người.
Vé vào cửa ở ba hàng phía trước, vị trí rất tốt, có thể nhìn chính diện sân khấu.
Tôi add QQ của người kia vào, nói tôi muốn mua, được không? Chờ một lúc lâu, cô nói cô vất vả mới kiếm được vé vậy mà có việc không đi được, còn nói thật là đáng tiếc linh tinh gì đó nữa.
Tôi ngắt lời cô, hỏi, cô bán bao nhiêu tiền.
Cô cho tôi một vài con số, sau đó lại do dự, giảm xuống một chút.
Tôi thở dài nói, được.
Cô đột nhiên hỏi, anh là nam? Thông tin trong QQ là nam kìa?
Tôi nói, đúng vậy.
Cô nói, tôi biết Lưu Tầm của chúng ta có sức hút rất lớn mà, nam nữ già trẻ gì cũng mê hết.
Tôi nói, ừ.
Cô lại hỏi, anh thích anh ấy ở điểm nào? Tôi cảm thấy anh ấy hát rất hay, bộ dạng lại rất đẹp trai, cách ứng xử vừa phong độ lại vừa lễ phép, tôi rất thích anh ấy…
Tôi không trả lời.
Cô còn bảo, kỳ thật tôi là fan hâm mộ của anh ấy từ rất lâu, từ khi anh ấy mới vào nghề thì tôi đã thích anh ấy rồi, tôi còn thích cả Dương Trần nữa. Tôi cảm thấy quan hệ giữa Dương Trần và Lưu Tầm là tốt nhất, hai người cả ngày cứ nói nói cười cười, khi ấy Dương Trần vô cùng đáng yêu, bị Lưu Tầm chọc ghẹo thì mặt đỏ cả lên. Đáng tiếc, giờ giải tán rồi, Lưu Tầm ra solo, còn Dương Trần thì nhiều năm rồi chẳng thấy bóng dáng, nhớ lại trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Trước kia bọn họ tốt đẹp như vậy, không biết bây giờ có còn liên hệ với nhau không…
Tôi nhìn tin nhắn cô gửi đến một lần, rồi lại nhìn lần nữa, sau đó đóng cửa sổ, cho cô vào sổ đen.
Lưu Tầm và Dương Trần, bọn họ, đã thật lâu chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa rồi.
Đột nhiên nhớ tới những bài post mà mình từng dùng nick Tiểu Thổ đăng lên, có lẽ chưa bị xóa đi.
Tôi dùng chức năng tìm kiếm rồi tìm được những bài đã post của tôi.
Ở chỗ những bài post đầu tiên, có một bài lượng view đặc biệt cao, là một đồng nghiệp tiểu thuyết, tên là “Phía sau phồn hoa”.
“Tôi hy vọng họ dưới ngòi bút của mình, sẽ càng bước gần đến hiện thực hơn.
Những thứ tôi muốn viết, thật ra là những chuyện phía sau không để người khác biết.
Không phải những gương mặt suốt ngày mỉm cười trên màn ảnh, không phải những thần tượng có không ít fan hâm mộ, không phải những kẻ đã đoạt vô số giải thưởng của Trung Quốc.
Mà là những gì phía sau họ, những điều mà chúng ta không thấy.
Bởi vì tính chân thật, vì vậy, câu chuyện này vô cùng tàn khốc.”
Đây chỉ là trích dẫn lời tựa của tiểu thuyết mà thôi.
Chính văn bắt đầu viết từ khi nhóm Tầm Mộng được thành lập.
Lần đầu gặp mặt, Tề Việt nói với tôi, tóc của cậu thật quê mùa.
Lưu Tầm thản nhiên nhìn tôi một cái, chẳng nói gì. Còn Dư Phi thì cứ trốn sau cây đàn ghi ta của cậu mà cúi đầu.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Quản lí bảo, các cậu hãy làm quen với nhau một chút, ngày mai là nhóm các cậu sẽ chính thức bắt đầu, ráng hòa hợp với nhau nhé.
Tề Việt vẫn khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng.
Dư Phi ngẩng đầu nhìn chúng tôi một cái, rồi lại cúi đầu.
Tôi vỗ vỗ bả vai Dư Phi, mỉm cười nói, “Chào cậu, tôi tên là Dương Trần.”
“Dương Trần? Quán quân của cuộc thi Con Đường Tới Ngôi Sao sao? Thật giỏi nha.”
Người nói là Tề Việt, mùi châm chọc trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Lưu Tầm nhíu mày, “Tề Việt, tôi biết cậu rất mạnh, cũng rất tài năng, nhưng nếu công ty muốn bốn người chúng ta thành một nhóm, cậu tốt nhất nên bớt kiêu căng một chút.”
Sự ngang ngạnh của Lưu Tầm, khí thế vương giả khống chế thiên hạ của hắn, là ấn tượng ban đầu mà tôi cảm nhận được từ Lưu Tầm.
“Tôi không muốn nói chuyện với một số kẻ giả tạo.”
Tề Việt ném ra một câu lạnh như băng, sau đó xoay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã bắt đầu tranh cãi, không ngờ hễ tranh cãi, liền tranh cãi đến bốn năm, cãi đến ngày giải tán, vẫn cự cãi với nhau.
Nếu không phải vì để ý người ta, cần gì phải dùng phương thức ngu xuẩn này làm đối phương chú ý đến mình chứ?
Tề Việt, cậu ta thật sự là kẻ ngốc nghếch nhất.
Tôi di chuyển xuống dưới bài post, thấy cả hình minh họa.
Bộ dáng ngượng ngùng khi mới debut, bộ dạng hồi hộp lúc diễn nhạc hội đầu tiên, lúc ôm nhau khóc nhìn khó coi muốn chết, lúc chụp hình lạnh lùng như con thạch sùng, cả bộ dạng khôi hài bên ngoài kia nữa,…
Từng chút từng chút, xem hết cả bài post.
Tôi thở dài, rất nhiều rất nhiều những hình ảnh quý giá mà tôi dường như, đã lãng quên.