Lúc tôi mặc cái áo sơ mi mỏng tanh, ra khỏi nhà được nửa tiếng thì trời mưa lớn, tôi đột nhiên hiểu được một điều sâu sắc rằng, chẳng thể tin tưởng mấy tin dự báo thời tiết được.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở nhà thể thao lớn nhất thành phố, mưa to cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của fan hâm mộ.
Rất nhiều fan hâm mộ ôm chặt áp-phích vào lòng như thể đó là thứ trân quý nhất, mặc kệ bản thân mình có bị ướt hay không.
Trên tấm áp-phích, vẫn là khuôn mặt tươi cười đến rạng rỡ của hắn.
Tôi nhìn một dãy người thật dài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Xếp hàng được gần nửa giờ, mới đến lúc mở cửa.
Sau khi vào hội trường, tôi theo dãy số trên vé, tìm được vị trí thứ ba ngồi xuống.
Quả nhiên là một vị trí tốt, đáng giá nửa tháng tiền sinh hoạt mà tôi bỏ ra.
Ngồi ở đây, nhìn về phía trước, bao quát toàn bộ sân khấu, rồi quay lại nhìn, cả một đám người đông nghìn nghịt, cảm thấy có chút khủng bố, tôi vội vàng quay đầu trở lại.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, trên khán đài là những ngọn đèn mờ ảo, trong đại sảnh những ngọn đèn to tỏa rạng, có thể thấy rõ đám fan hâm mộ đang cuồng nhiệt.
Bên cạnh, một cô gái cười toe toét với tôi, tôi nghĩ chắc là nàng có gì muốn nói với tôi, thế nhưng chờ hoài mà vẫn không thấy nàng mở miệng, vậy nên tôi chủ động nói trước.
Tôi chẳng thích trầm mặc chút nào.
“Sân khấu lần này trang trí không tồi nha, haha, tốt hơn trước rất nhiều.”
Nàng nghe lời tôi nói xong ngẩn người, rồi lại bắt đầu cười.
“Tôi… trên mặt tôi có dính gì sao?”
Bị nàng nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy không được tự nhiên.
“A, không có, chẳng qua tôi thấy anh có vẻ giống Dương Trần thôi.”
“Rất giống sao?”
Nàng đánh giá tôi mấy lần, sau đó gật đầu khẳng định: “Rất giống.”
Tôi mỉm cười, ‘Đúng vậy, tôi cũng thấy giống lắm.”
Đèn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, sau đó, cả sân thi đấu phát ra một tiếng thét chói tai khủng bố.
Buổi biểu diễn bắt đầu rồi.
Tôi nắm tay giấu sau lưng, nhẹ nhàng siết chặt, mồ hôi đẫm trong lòng bàn tay.
Sân khấu hoa lệ thật hiệu quả, chỉ duy nhất một mình hắn, chậm rãi theo dòng ánh sáng đi tới, dọc đường đi, hình ảnh ánh đèn lập lòe thay sắc, tựa hồ đó chẳng phải là một đoạn đường, mà là khoảng đời hoa sắc vậy.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Bên cạnh là tiếng thét đinh tai nhức óc, trên sân khấu là ánh đèn hoa lệ, hết thảy giống y hệt cảnh trong mơ tôi từng thấy.
Nhưng khuôn mặt của hắn thì đặc biệt rõ ràng, đặc biệt to lớn trên màn hình, hắn khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên, như từ trước đến giờ vẫn vậy.
Vẫn đẹp trai, tuổi trẻ như vậy, tự tin và thản nhiên như thế.
Hắn đứng giữa sân khấu im lặng trong chốc lát, cả hội trường yên tĩnh trở lại.
Sau đó, âm nhạc vang lên, đoàn vũ công cả trai lẫn gái từ xung quanh xuất hiện, bao vây hắn, thanh âm trầm thấp qua micro, truyền ra toàn bộ nhà thi đấu.
Tôi quay đầu lại, nhìn đám fan điên cuồng quơ trong tay tấm băng rôn viết tên hắn, thét lên, thậm chí vừa khóc vừa hô lớn nữa.
Biết rất rõ, hắn sẽ không thấy mình, nhưng lại như trước, muốn hắn biết sự tồn tại của mình.
Tôi, cũng ngốc nghếch y như đám fan hâm mộ ấy.
Lưu Tầm thật hiểu rõ cách điều khiển bầu không khí trong hội trường, buổi biểu diễn bị hắn đẩy từ cao trào này qua cao trào khác, có thể vì hội trường quá nóng mà tôi bỗng cảm thấy khó thở.
Tôi chẳng nghe được hắn hát những gì, cho đến khi cô gái bên cạnh kéo kéo tay áo của tôi, thanh âm vì kích động mà run rẩy.
“Nhìn kìa, anh ấy đang nhìn tôi, anh ấy đang nhìn chúng ta!” Nói xong, liền dùng tay áo che mặt, khóc lên.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, trong lòng đánh thịch một cái.
Ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm về hướng này, chỉ là một cái chớp mắt thế thôi nhưng làm tôi cơ hồ không thể khống chế được chính mình.
Tôi cúi đầu, nhìn cô gái bên cạnh mỉm cười, “Thật ra hắn không nhìn chúng ta đâu.”
“Ở trên sân khấu, dưới khán đài chỉ là cảnh tượng ngìn nghịt người, nhìn gì cũng không thấy, ánh đèn trên sân khấu làm chói mắt.” Tôi giải thích.
Nàng có chút thất vọng cắn môi, sau đó lại hoài nghi hỏi, “Làm sao anh biết?”
Tôi cười cười, không nói gì.
Tôi đương nhiên biết.
Vì tôi đã cùng hắn, sóng vai trên sân khấu, nhìn đám người đông nghịt kia.
Lần này khách quý của buổi diễn là một nhóm mới debut, vài cậu trai trên sân khấu làm bạn nhảy với hắn, mặt mày tràn ngập niềm vui phấn khích.
Hắn giới thiệu đám nhỏ với mọi người, bảo fan hâm mộ xin chiếu cố cho các em nhiều hơn.
Tôi thở dài, đột nhiên thấy mình già rồi.
Lưu Tầm, cậu xem này, có phải tôi hoa mắt rồi không, ngay cả bộ dạng cậu cũng không thấy rõ nữa.
Buổi biểu diễn diễn ra đến phút cuối, bắt đầu xuất hiện bạo động, những tiếng thét chói tai của fan hâm mộ có chút điên cuồng không khống chế được.
Hội trường dần dần an tĩnh lại.
Hắn lại đứng giữa sân khấu một mình như vậy, ánh đèn màu cam chiếu lên người, như phát ra hào quang màu vàng sáng sáng.
Hắn nói: “Hôm nay là buổi lưu diễn cuối cùng, cho nên tôi có một món quà muốn tặng cho các bạn, đó là bài hát mà tôi tự mình sáng tác, hy vọng mỗi người trong các bạn đều sẽ có được hạnh phúc.”
Giai điệu từ từ vang lên, hắn chậm rãi khép mắt lại, bắt đầu hát,
Em có biết, nỗi nhớ em tựa như sợi dây siết chặt trái tim anh,
Em có biết, anh vẫn yêu em như lời thề của chúng ta ngày ấy,
Em có biết, có người đã yêu, mà không thể đến được hạnh phúc,
Em có biết, ngày gặp lại nhau đó, sau lưng em, nước mắt anh rơi đầy,
Em có biết, anh muốn hình bóng em phiêu tán thành những mảnh nhỏ trong bầu trời mưa gió kia
Em có biết, anh vẫn nhớ bát mì mà em thường làm cho anh
Em có biết, trí nhớ của anh mãi mãi dừng lại ngày hôm đó,
Ngày đó,
Thế giới của anh, đã hóa thành một bầu trời đầy mây.
Tiếng ca não nề, không gian yên tĩnh, fan hâm mộ trong hội trường như muốn bật ra tiếng khóc.
Tôi nắm lòng bàn tay đẫm mồ hội, thừa dịp ca khúc kết thúc đèn tắt, lặng lẽ trốn ra ngoài.
Tôi sẽ không rơi lệ, ai nói lúc đau đớn thì nhất định phải rơi lệ chứ?
Hết mưa rồi.
Gió đêm thổi qua người làm tôi thấy lành lạnh, xoa xoa cái áo mỏng manh, sau đó dừng lại gọi taxi ven đường.
Sau khi lên xe, đột nhiên điện thoại hiện lên dãy số lạ, khiến tôi bất an vô cùng.
Do dự thật lâu, rốt cuộc cũng nhấc máy nghe, thanh âm truyền qua điện thoại, có chút trầm ấm khàn khàn, đầy ma lực.
Tôi lập tức nhận ra đây là ai.
“Dương Trần, ngày mai tôi đến ở cùng anh.”
Thanh âm của tôi nghẹn trong cổ họng không phát ra được, sau khi hít mấy hơi thật sâu mới thốt ra hai chữ.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Cậu ta nói.
Rồi thật lâu sau tôi chẳng nói gì, cậu ta cũng không cúp điện thoại, yên lặng nghe nhịp hô hấp của nhau.
Tôi nghĩ, vẫn nên nghĩ ra cậu gì đó dù có nhàm chán thì cũng hơn là cứ im lặng thế này.
“Phòng của tôi không lớn, tôi sợ…”
“Được rồi, tôi ngủ trên sô pha hay ngủ trên sàn nhà hoặc ngủ WC luôn cũng được, anh hãy cho tôi ở nhé, Dương Trần ca.” Thanh âm của cậu rất quả quyết, có vẻ không còn kiên nhẫn nữa.