Chúc Mừng Sinh Nhật

Chương 9



Từ ban công ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, bỗng nhiên tôi thấy hoài niệm, khi còn trẻ, tôi và Lưu Tầm cũng hay ôm nhau nhìn cảnh đêm như vậy, mỗi khi diễn về cả người mệt mỏi, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nhìn cảnh đêm chán phèo kia thì tôi đã tan biến hết mọi mệt mỏi.

“Dương Trần, hôm đó anh nói khi trở về có việc muốn nói với em, thật ra là muốn giải thích chân tướng chuyện năm đó, em có muốn nghe không.”

Lưu Tầm đứng trên ban công, mở cửa sổ ra, gió thổi tung những sợi tóc của hắn, lộ ra khuôn mặt điển trai nhìn nghiêng.

Tôi cười khẽ, “Có phải chuyện chúng ta bị giám đốc phát hiện không.”

“Em đoán đúng rồi.” Lưu Tầm khe khẽ thở dài, “Lúc ấy A Việt và Tiểu Phi gây rắc rối, hoàn cảnh của tiểu Phi rất khó khăn, chuyện của em ấy bị người nhà biết được, bà nội em ấy suýt đuổi em ấy ra khỏi nhà…”

“Cái gì?” Tôi khiếp sợ, gây rắc rối lớn đến nông nỗi như vậy mà tôi và Tề Việt lại không hề hay biết?

Tôi trầm mặt một lát rồi hỏi: “Những chuyện này có phải do gã kia giở trò quỷ không?”

“Phải, kẻ đó lòng dạ vẫn độc ác như trước.” Lưu Tầm nói rất đúng về ông chủ của Tinh Công Hán, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bồi dưỡng huấn luyện ra một nhóm những ngôi sao nổi tiếng, cay nghiệt vô tình, bụng dạ nham hiểm, gã không coi những ngôi sao là người mà chỉ như một thứ công cụ kiếm tiền không hơn không kém.

Điều kiện để ký hợp đồng với Tinh Công Hán vô cùng hà khắc, nhưng vẫn có nhiều người nguyện ý ký bản hợp đồng bất công này vì ký vào Tinh Công Hán, hệt như bạn đang đi trên một cây cầu độc mộc, một bên là cảnh huy hoàng tiếng tăm, một bên là đầm sâu vạn trượng vạn kiếp bất phục.

“Gã đưa ra điều kiện gì với anh?” Tôi khẽ hỏi.

“Gã đề nghị em lui vào hậu đài viết lời, còn Tiểu Phi thì tiến vào giới điện ảnh và truyền hình, nhóm Tần Mộng vẫn tiếp tục giữ lại nhưng cho hai người khác vào thay thế.”

“Vậy anh nói sao?”

“Anh bảo, vậy cứ giải tán đi, không có Dương Trần và Dư Phi, sự tồn tại của Tầm Mộng cũng không còn quan trọng nữa.” Lưu Tâm dừng một chút, quay đầu lại mỉm cười ôn nhu với tôi: “Anh và tiểu Phi phải tiếp tục hợp đồng mười năm bán mình cho gã ta, gã mới đồng ý.”

Đương nhiên rồi, lúc ấy khả năng của Lưu Tầm rất lớn, cho dù solo cũng có đủ bản lĩnh chiếm lĩnh một khu vực lớn.

“Gã ta thật ra muốn em thân bại danh liệt phải không.” Tôi mỉm cười, Lưu Tầm vẫn không đành lòng nói ra sự thật, vốn có nhiều chuyện tôi thấu hiểu còn hơn hắn.

Trước khi giải tán, gã đã hẹn tôi ra, gã cho tôi hai con đường, một là làm tình nhân lên giường với gã, nhóm chúng tôi bình yên vô sự mà tiếp tục, hai là tiết lộ cho thế giới biết tin tức này, khiến cả nhóm thân bại danh liệt.

Nếu lúc ấy tôi rời bỏ tôn nghiêm, nhắm mắt coi như bị chó cắn một cái thôi, đồng ý làm tình nhân mạt rệp cho gã thì có lẽ sẽ không có những chuyện sau này.

Không có fan hâm mộ khóc thảm thiết, không có Tề Việt vì say rượu mà suýt nữa chết đuối trong phòng tắm, không có Dư Phi bị người nhà bức đến đường cùng, cũng không có Lưu Tầm mệt mỏi vất vả ứng phó với giới truyền thông mà phải nhập viện.

Chính tôi là nguyên nhân của tất thảy, nhưng cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa bao giờ hối hận qua.

Có lẽ bởi vì tôi là một kẻ ích kỉ, không muốn tình yêu giữa mình và Lưu Tầm có một chút vết nhơ nào, vòng giải trí quẩn quanh này đã đầy những thứ nhơ nhuốc không chịu nổi rồi, vậy nên, tình yêu của chúng tôi cũng không cần phải dơ bẩn như thế.

Tề Việt nói đúng, tôi không chỉ ích kỉ mà còn là một kẻ vô tình nữa.

Tôi không có kiểu phong độ vĩ đại vì người khác hy sinh bản thân mình, cho nên những năm gần đây, trong bọn họ, một người là ca thần, một người là ngôi sao điện ảnh, người kia sang Hongkong quay album, một mình tôi bình thản ở nhà, cả ngày xem các tiết mục giải trí của bọn họ rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Xem Lưu Tầm, Tề Việt rồi Dư Phi của nhóm tôi này, bây giờ họ sống tốt biết bao.

“Dương Trần, em không cần áy náy, chuyện năm đó gã có kể lại cho anh.” Lưu Tầm nhẹ nhàng vỗ lên mu bản tay của tôi, “Gã còn bảo nguyên tắc của em làm gã rất kính nể, kỳ thật, cho dù lúc ấy em đồng ý với điều kiện của gã thì giấy cũng không gói được lửa.”

Tôi cười cười, không nói gì.

Những năm tháng theo chân bọn họ cùng nhau dốc sức làm việc, mỗi ngày đều vô cùng vất vả, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.

Nếu tình cảm của chúng tôi không vượt qua giới hạn, nếu bốn chúng tôi vẫn là những người bạn tốt.

Khi chạy đông chạy tây, ngày nghỉ hay lễ có lẽ chúng tôi cũng gọi điện hỏi thăm nhau một tiếng.

Nhưng tình yêu lại giống như một con mãnh thú muốn lao ra khỏi lồng, không thể ngăn cản, khi đã cắn xé tạo nên vết thương cho từng người rồi, cũng không cách nào quay trở lại như cũ.

“Dương Trần, anh đã quyết định từ bỏ.”

Câu nói của Lưu Tầm kéo tôi trở lại, tôi kinh ngạc: “Tại sao?”

“Đến kỳ hạn hiệp ước mười năm thì anh cũng tìm được điều mà anh quí trọng.” Hắn nói với tôi, khẽ cười: “Lúc còn trẻ, đầy tham vọng, muốn đứng trên đỉnh cao của giới âm nhạc, muốn mỗi một album đều bán chạy, thậm chí từng góc phố con hẻm đều phát ra giọng hát của chúng ta.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng bây giờ, anh đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng, cả ngày giả vờ tươi cười trước máy quay, chẳng nhớ được lúc mình vui vẻ thật sự là khi nào.”

Hắn vươn một bàn tay tới, vòng qua vai tôi, tay kia thì nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, mười ngón đan lẫn vào nhau.

“Lúc bốn chúng ta lập thành một nhóm, tên là Tầm Mộng, anh nghĩ đoạt được giải ca thần là giấc mơ lớn nhất của mình rồi, nhưng lúc đứng trên bục nhận giải lại không hề thấy vui vẻ chút nào, em biết tại sao không?”

Tôi yên lặng, không nói.

Hắn nhẹ cười, nhìn thẳng vào tôi, “Vì bên cạnh anh, không có em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.