Lúc này, các phóng viên và nhân viên trường quay cũng nhận ra không khí giữa ba người không ổn.
Yến Minh Tu vẻ mặt băng giá, Lan Khê Nhung vẻ mặt cứng ngắc, còn Chu Tường thì không biết làm sao.
Tuy người ở đây không biết Yến Minh Tu, cũng không biết tại sao ba người bọn họ lại như thế, nhưng ai cũng nhận ra Lan Khê Nhung không hợp với anh chàng tuấn tú mới xuất hiện này.
Rất có khả năng sẽ thành tin hot, tất cả mọi người phấn khởi vô cùng, háo hức mong chờ tình thế phát triển.
Chu Tường tiến lên nắm lấy cánh tay Yến Minh Tu, “Minh Tu, sao lại đến đây? Tôi mới vừa gặp Khê Nhung, đang định đi hút thuốc, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Yến Minh Tu, ý bảo y chú ý bên cạnh còn rất nhiều phóng viên.
Lan Khê Nhung cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, dù có mâu thuẫn thật, y cũng sẽ không biến mình thành đề tài cho báo lá cải.
Yến Minh Tu gạt tay Chu Tường ra, máy móc nói, “Tôi không đến tìm anh.” Nói xong thì lách mình vượt qua hắn, bước về phía Uông Vũ Đông.
Chu Tường xấu hổ, Lan Khê Nhung tức thì bị thái độ của Yến Minh Tu chọc giận, nhưng vẫn phải cố sức đè nén trong lòng, y đẩy đẩy Chu Tường, “Anh Tường, chúng ta đi hút thuốc.”
Chu Tường liếc nhìn theo Yến Minh Tu, giờ không phải lúc thích hợp để dỗ dành y, ở đây còn rất nhiều người quan sát, hắn bị Lan Khê Nhung chầm chậm đẩy ra ngoài. Hai người tới một góc nhỏ phía sau tòa nhà, thấy xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Lan Khê Nhung cau mày, “Anh Tường, bạn trai anh tính tình tệ quá, em có làm gì cậu ta đâu, lần nào cậu ta gặp em cũng sừng sừng sộ sộ.” Y đã quên mất lần đầu tiên nhìn thấy Yến Minh Tu, vẻ mặt y cũng đầy thù hận.
Chu Tường ngượng ngùng cười, “Hiểu lầm ấy mà, thực ra cậu ta rất dễ sống chung.” Hắn càng nói càng chột dạ, hai người này rõ ràng còn chẳng nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy mặt đã gươm súng sẵn sàng, chẳng lẽ do sức quyến rũ của hắn quá lớn? Ngẫm lại, hắn đúng là dở khóc dở cười.
Lan Khê Nhung không hút thuốc lá, y chỉ đứng nhìn Chu Tường thổi khói, sau đó lại không yên tâm nhìn vào bên trong sảnh, cứ nhớ đến Yến Minh Tu là y khó chịu trong lòng.
“Anh Tường, em biết anh rất bao dung, nhưng có một số người không thể chiều mãi được, càng chiều càng được nước lấn tới, em không muốn anh phải uất ức.”
Chu Tường cười cười, “Nói linh tinh, hai người có hợp thì mới sống cùng nhau được, không hợp thì đã chia tay rồi, cái gì mà uất ức với không uất ức. Khê Nhung, anh ở với cậu ta cũng không tệ, không phải như cậu nghĩ đâu, yên tâm đi.”
“Yên tâm?” Lan Khê Nhung cười khổ một tiếng, “Em chỉ ước hai người sớm chia tay.”
Chu Tường gượng gạo quay mặt đi, hiện giờ hắn không thể trò chuyện thoải mái với Lan Khê Nhung như xưa được nữa. Lan Khê Nhung không chỉ có tiếng tăm khác hẳn, mà thái độ của y cũng càng lúc càng kỳ lạ, hắn thật sự không biết phải trả lời y thế nào.
Lan Khê Nhung nghiêng đầu nhìn Chu Tường, “Anh Tường, em có cảm giác anh sẽ không cùng cậu ta được bao lâu đâu, đừng bảo em rủa anh, nhưng loại người không coi ai ra gì như cậu ta hoàn toàn không xứng với anh. Em đợi anh. Tới khi anh kết thúc với cậu ta, anh sẽ thấy em vẫn còn đứng đợi. Đúng là em không thích đàn ông, nhưng em rất thích anh, ở bên anh, em cảm thấy an tâm.”
Chu Tường dập điếu thuốc, thấp giọng nói, “Khê Nhung, đồng tính luyến ái không phải chuyện hay ho, cậu đừng để bị kéo vào. Cậu còn có ba có mẹ, cậu làm thế để làm gì? Hơn nữa anh với cậu ta thật sự hợp nhau, cậu với anh chỉ là phút hồ đồ thôi, sớm muộn gì cậu cũng tìm được một cô gái tốt, đến lúc đó cậu sẽ hiểu ra.”
Đôi mắt Lan Khê Nhung vẫn ngập tràn không cam tâm, y khó khăn thốt lên, “Anh Tường, anh chẳng biết gì cả, một năm qua em suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về anh… Mà thôi, em nói gì anh cũng không chịu tin. Em chỉ hy vọng anh đừng trốn tránh em, vẫn coi em là bạn bè.”
Chu Tường cười cười, “Khê Nhung, anh coi cậu là bạn bè, nhưng cũng mong cậu từ nay đừng nhắc lại mấy lời này nữa.” Nhất là cái câu mong chờ hắn và Yến Minh Tu chia tay, hắn thật sự không thích nghe.
Lan Khê Nhung cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, biểu lộ sự ấm ức của y.
Chu Tường nói, “Về thôi, ngoài này lạnh lắm.” Nói xong thì khoác áo quay vào hội trường.
Lan Khê Nhung biết hắn lo lắng vì Yến Minh Tu, trong lòng lại càng thêm ghen ghét.
Hai người chỉ ra ngoài gần mười phút, mà lúc trở về đã lạnh rùng mình.
Yến Minh Tu đang đứng chờ cách đó không xa, Uông Vũ Đông bận rộn, hai người chưa nói được mấy câu. Mặc dù y không ra khỏi phòng, nhưng Chu Tường cảm thấy không khí xung quanh y cũng chẳng ấm áp hơn mình và Lan Khê Nhung là mấy.
Chu Tường liền bỏ mặc Lan Khê Nhung, tự mình đi đến đó, cười nói, “Minh Tu, đến tìm Uông Vũ Đông à, đến sao không báo trước một tiếng.”
Yến Minh Tu liếc hắn, “Nếu tôi báo trước, chẳng phải các người sẽ đổi ngay địa điểm hút thuốc sao?”
Chu Tường làm lơ lời châm chọc của y, mặt không biến sắc dỗ dành y, “Minh Tu, hôm nay là tiệc mừng đóng máy bộ phim, người tham dự nhiều lắm, tôi cũng đâu biết là cậu ta sẽ đến.”
Yến Minh Tu quay đầu liếc Lan Khê Nhung một cái, thấy Lan Khê Nhung cũng đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt rất sâu, rất chìm, lửa giận trong lòng y lại càng bùng phát. Kẻ đó có ý đồ với Chu Tường, y dám khẳng định.
Yến Minh Tu kéo Chu Tường, “Anh lại đây.”
Hai người ra ngoài từ cổng sau, bên ngoài là ban công khép kín, nhưng khe cửa sổ lỏng lẻo, gió vù vù quất vào, mùa đông không ai đến đây.
Yến Minh Tu căm tức nhìn hắn, “Vừa rồi các người nói gì với nhau?”
“Hút thuốc thôi mà, bên ngoài lạnh quá, nói cái gì được nữa, chẳng bằng nhanh chóng quay về thăm cưng.”
“Có phải gã ta có ý đồ gì với anh không? Nếu không thì tại sao lại nhìn tôi kiểu đó?” Yến Minh Tu lộ rõ vẻ chán ghét.
Chu Tường trấn an, “Không, cậu nghĩ nhiều quá, cậu ta là straight đó. Chắc các cậu hiểu lầm gì nhau thôi. Có lẽ hôm đó cậu ta say, thái độ không được tốt, hai người các cậu lườm tới lườm lui, lườm đến bốc hỏa, nhất định là hiểu lầm rồi.”
Yến Minh Tu nhìn bộ dáng ung dung của Chu Tường, trong bụng bắt đầu sinh nghi.
Chu Tường tiến đến, quàng lại khăn cho y, “Bên ngoài lạnh, sao ăn mặc phong phanh thế này?”
Yến Minh Tu “Ừ” một tiếng, “Áo lông này đủ ấm.”
“Thật không? Mỏng như thế cơ mà.” Chu Tường nhéo nhéo cánh tay y, lại sờ sờ quần y, “Đừng bảo cậu chỉ mặc một cái quần nhé? Lạnh thế này mà chỉ mặc một cái thật à?”
“Đâu có lạnh lắm.”
“Giữa đông còn lạnh hơn, để chuẩn bị áo lót giữ ấm cho cậu mặc.”
Hai người đưa qua đẩy lại, Yến Minh Tu đã bị hắn ép lên tường, Chu Tường vừa hôn môi y vừa nói, “Môi cũng lạnh buốt rồi này, cậu mà lạnh hỏng luôn thì tôi phải làm sao.”
Yến Minh Tu có cảm giác Chu Tường đang cố lảng sang chuyện khác, y vừa định nói gì đó, đầu lưỡi Chu Tường đã luồn vào miệng y.
Yến Minh Tu bất giác ôm lấy eo Chu Tường.
Khung xương của Chu Tường không nhỏ, nhưng eo lại cực kỳ gọn, mặc dù đã qua nhiều lớp áo, Yến Minh Tu vẫn có thể cảm nhận thấy đường cong của hắn, y nhịn không được luồn tay vào, vuốt ve làn da ấm áp.
Chu Tường bị bàn tay lạnh buốt làm rùng mình, cười mắng, “Chỉ có cậu đó, chẳng nói tiếng nào đã thò tay vào, lạnh chết tôi mất.”
Yến Minh Tu thấy hắn run run, tâm tình cũng tốt lên đôi phần, cười bảo hắn, “Anh còn nói nữa, tôi sẽ lột hết anh ra.”
Chu Tường vuốt ve khuôn mặt Yến Minh Tu, tựa vào người y, vui vẻ cười nói, “Lột hết ra rồi làm gì nữa?”
Yến Minh Tu khàn khàn đáp, “Lột hết rồi đương nhiên là thịt anh, lần nào bị tôi làm, thân thể anh cũng nóng phừng phừng, tiện sưởi ấm cho tôi luôn.”
Chu Tường mờ ám cười, “Hôm nào chúng ta thử bên ngoài đi, hơi lạnh một chút, nhưng mà rất tình thú.”
“Anh muốn thử thật không… Nếu bị đông cứng dính vào nhau thì sao?” Yến Minh Tu vừa vuốt ve thắt lưng hắn, vừa nhè nhẹ hôn môi hắn.
Chu Tường tưởng tượng cảnh hai người đông cứng dính vào nhau giữa lúc làm tình, nhịn không được bật cười ha hả.
Chỉ khi ở trước mặt nhau, hai người mới có thể nói ra những lời tán tỉnh hạ lưu như vậy, độ ấm xung quanh rất thấp, nhưng cả hai dựa sát vào nhau, ngực áp ngực, môi kề môi, không ai thấy lạnh, ngược lại còn ấm áp dạt dào.
Nhưng một giọng nói, tựa như tiếng sấm sét, đánh nát thế giới nhỏ bé ngọt ngào của họ.
“Minh Tu?!”
Hai người quay phắt đầu lại, Uông Vũ Đông đang trợn mắt kinh hãi nhìn bọn họ. Anh ta chưa thay đồ diễn, toàn thân vẫn mặc y phục đại hiệp, ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô cùng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt chỉ còn lại kinh ngạc, lông mày nhíu chặt, tựa như không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Yến Minh Tu gần như chẳng cần suy nghĩ, thẳng tay đẩy Chu Tường ra, lực đẩy quá lớn, thiếu chút nữa làm Chu Tường té ngã.
Ánh mắt Chu Tường chuyển từ Uông Vũ Đông sang Yến Minh Tu, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Uông Vũ Đông cố ép mình trấn định, thản nhiên liếc qua Chu Tường, trong đôi mắt hàm chứa cảnh cáo và khinh bỉ không thèm giấu giếm, sau đó trầm giọng nói với Yến Minh Tu, “Minh Tu, theo anh ra đây một lát.”
Yến Minh Tu siết chặt bàn tay, toàn thân không ngừng run rẩy, y thậm chí còn chẳng buồn nhìn lại Chu Tường, sải bước theo sau Uông Vũ Đông.
Chỉ chốc lát, hai người đã khuất dạng.
Chu Tường vẫn ngơ ngác đứng ngoài ban công. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cú đẩy vừa rồi của Yến Minh Tu, thật giống như muốn lập tức phủi đi tất cả quan hệ với hắn, khiến cho hắn tràn ngập bất an. Hắn nghĩ có lẽ Yến Minh Tu quá hoảng loạn vì bị anh rể tương lai phát hiện, hắn chỉ có thể tự an ủi mình như thế, mặc dù hắn biết Yến Minh Tu đã lâu, Yến Minh Tu chưa bao giờ hoảng loạn vì bất cứ chuyện gì.
Thực ra, Chu Tường mới quá hoảng loạn.
Ánh mắt cảnh cáo và khinh bỉ của Uông Vũ Đông khiến cho hắn bất an vô cùng, thái độ tuyệt tình cắt đứt của Yến Minh Tu cũng làm hắn bất an. Hắn buồn bã nghĩ, có lẽ ở thời điểm tính hướng khác thường của mình bị người nhà phát hiện, ai cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.
Hắn không ngừng tự nói với mình, đừng nghĩ nhiều, nhưng trước sau vẫn không thể quên được bóng dáng Yến Minh Tu bỏ đi, thậm chí y còn chẳng ngoái lại nhìn hắn một lần.