Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 33



Chu Tường ngẩn người, nghĩ mình nghe nhầm.

Yến Minh Tu lại khẽ gọi thêm một tiếng “Anh Đông”, thậm chí không biết lấy sức lực từ đâu, y nhào lên người Chu Tường, cuống quýt hôn hắn, miệng vẫn thì thào gọi “Anh Đông”.

Chu Tường như bị sét đánh, sững người mặc cho Yến Minh Tu hôn cắn loạn xạ.

Anh Đông? Y đang gọi ai?

Trước mắt hắn nhạt nhòa, hình ảnh Uông Vũ Đông nho nhã phóng khoáng hiện lên trong đầu hắn. Ánh mắt Yến Minh Tu nhìn Uông Vũ Đông rõ ràng khác hẳn bình thường, tại sao khi ấy hắn lại không nhận ra? Bởi vì Yến Minh Tu là em vợ của Uông Vũ Đông sao?

Tại sao Yến Minh Tu lại ở bên hắn, tại sao y chỉ thích tư thế quay lưng khi làm tình, tại sao y uống rượu một mình vào ngày Uông Vũ Đông đính hôn, tất cả đều đã có đáp án.

Chu Tường có cảm giác như một mũi dao nhọn vừa đâm vào tim hắn, đâm sâu đến máu chảy đầm đìa.

Hắn có thể chấp nhận Yến Minh Tu không thích hắn, chấp nhận y cả đời không thích hắn, đó không phải lỗi của y, nhưng, y xem hắn là… Thế thân?

Chu Tường không chỉ đau lòng, mà còn nhục nhã.

Dù ở đâu hắn cũng không sánh được với Uông Vũ Đông. Uông Vũ Đông chỉ mặt xỉa xói hắn, hắn phải nhịn, vì kế sinh nhai, hắn không thể làm gì khác. Trong phim hắn đã là thế thân của Uông Vũ Đông, nhưng tại sao đến cả ngoài đời, hắn vẫn phải làm thế thân cho anh ta? Rốt cuộc hắn nợ Uông Vũ Đông cái gì, tại sao hắn phải nhục nhã như vậy?

Chu Tường chưa bao giờ bị khinh rẻ đến mức đó, hắn không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn đẩy mạnh Yến Minh Tu ra, hoảng hốt bỏ chạy, chạy khỏi căn nhà của chính mình.

Hắn lái xe không mục đích, lao đi khắp nơi giữa đêm khuya lạnh lẽo, càng lúc càng hoảng hốt, hắn không biết mình phải đến nơi nào.

Hai mắt dần mờ đi, tới khi không nhìn rõ phía trước, hắn đỗ lại ven đường. Điều hòa trong xe rất ấm áp, nhưng hắn vẫn lạnh lẽo, khóe miệng còn nếm được vị mằn mặn. Đã bao năm rồi hắn không khóc, cuộc sống trước đây của hắn luôn luôn bình lặng, cảm xúc lúc đó cũng rất vững vàng. Chỉ trong một năm quen biết Yến Minh Tu, nôn nóng, tương tư, ngờ vực vô căn cứ, phiền não, thương tâm… Hắn đã nếm qua tất cả.

Nói đến thể diện, sao hắn có thể ảo tưởng cùng một đứa nhỏ kém mình mười tuổi bàn chuyện yêu đương?

Từ đầu đến cuối, chỉ có hắn bị đùa bỡn. Dù hắn cố gắng đến mức nào, Yến Minh Tu cũng sẽ không bao giờ yêu hắn, Yến Minh Tu chỉ xuyên qua hắn để nhìn Uông Vũ Đông, Chu Tường hắn sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của y, càng không thể xuất hiện trong trái tim y.

Ngay từ đầu hắn đã chẳng có cơ hội nào cả, nhưng hắn vẫn ngu xuẩn ôm ấp ảo tưởng suốt một năm trời.

Chu Tường hắn đúng là ngu dốt.

Hắn lau nước mắt trên mặt, trừng trừng nhìn ngã tư đường mờ tối, trong lòng ấm ách khó chịu, khó chịu đến nỗi hắn không biết phải làm gì.

Hắn thật lòng yêu Yến Minh Tu, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, trong những lúc làm tình, trong toàn bộ khoảng thời gian ở bên nhau, Yến Minh Tu chỉ coi hắn là một người khác, thậm chí còn là một người hắn cực kỳ căm ghét. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy gan ruột như muốn nổ tung.

Một chiếc xe thể thao từ phía trước lao vụt qua, bất thình lình, tiếng phanh xe chói tai phá tan màn đêm tĩnh lặng.

Chu Tường tưởng có tai nạn, thử quay lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe kia đột ngột quay đầu, chạy về phía hắn.

Chu Tường nhìn qua cửa kính, thấy Lan Khê Nhung chỉ mặc một chiếc áo len nhảy xuống xe, từng bước đi lại đây. Hắn vội vàng lau sạch nước mắt, mở cửa ra.

Lan Khê Nhung vẫn còn đang ngập ngừng, nhìn thấy rõ là Chu Tường thì kinh ngạc hỏi, “Anh Tường, là anh thật đó à? Em cứ thấy cái xe này quen quen, hơn nửa đêm anh đỗ ở đây làm gì? Vùng này nhiều ăn cướp lắm!”

Chu Tường xuống xe, thấp giọng nói, “Uống hơi nhiều, đang nghỉ một lát.”

Lan Khê Nhung đến gần, vừa nhìn đã phát hiện Chu Tường hơi lạ. Trên người Chu Tường đúng là vẫn dính mùi rượu của Yến Minh Tu, nhưng trông hắn hoàn toàn không có vẻ say, Lan Khê Nhung chỉ liếc một cái cũng nhận ra mí mắt sưng đỏ của hắn.

Y nhíu mày, bước tới thêm vài bước, đưa tay chạm khẽ lên mắt Chu Tường, kinh hoảng, “Anh Tường, anh sao thế?” Chuyện gì có thể khiến một người đàn ông lạc quan phóng khoáng, nửa đêm ngồi khóc ở ngã tư đường?

Chu Tường ngượng ngùng cúi đầu, “Không sao, cậu nhanh vào xe đi, cẩn thận bị cảm.”

Lan Khê Nhung nắm lấy cằm hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên, giận dữ hỏi, “Anh nghĩ em ngu lắm à? Tại sao lại thành thế này?”

Chu Tường gạt tay y ra, “Cậu đừng để ý đến anh, anh về trước đây.”

Lan Khê Nhung túm lấy vai hắn, không cho hắn lên xe, lạnh lùng hỏi, “Anh cãi nhau với bạn trai nhỏ kia phải không? Vì thế nên nửa đêm mới chạy ra đây? Đó là nhà của anh, sao anh không bảo nó cút đi?”

“Đừng đoán mò…”

“Hừ, đoán mò nhưng lại trúng đấy.” Đôi mắt Lan Khê Nhung lộ vẻ bi thương, “Anh Tường, sao anh phải khóc vì nó, anh vẫn còn là anh Tường của em đó chứ?”

Chu Tường thở dài, lúc này hắn không muốn đối diện với bất kỳ ai, càng không muốn bị người ta chất vấn, hắn đẩy Lan Khê Nhung ra, “Mặc kệ anh được không? Anh muốn ngồi một mình, cậu cứ coi như chưa nhìn thấy anh được không?”

Lan Khê Nhung vẫn không buông tay, “Không được, em không thể coi như chưa nhìn thấy, anh theo em về nhà em.”

“Anh không đi, Khê Nhung, anh nói lại lần nữa, bỏ tay ra.” Chu Tường vừa khó xử, vừa cáu kỉnh, hắn chỉ muốn trốn đi thật xa.

“Em không bỏ thì sao? Anh định đấm em à?” Lan Khê Nhung không lùi bước, nhìn chằm chằm Chu Tường, “Anh muốn đấm thì đấm đi, em vẫn còn nợ anh một cú đấm.”

Chu Tường nhìn đôi môi y lạnh tím tái, mở miệng cũng phả ra khói trắng, nhưng y vẫn kiên quyết không chịu buông tay. Tất nhiên hắn cảm động, nhưng lúc này hắn thật sự không có tâm trạng đôi co với y.

Hắn rũ bờ vai, ảm đạm nói, “Khê Nhung, cậu bỏ ra đi, hiện giờ anh chỉ muốn được ở một mình, coi như anh Tường cầu xin cậu, anh đã khó chịu lắm rồi, cậu cứ kệ anh được không?”

Lan Khê Nhung nắm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn, không cam lòng nhưng lại không biết làm sao, nhìn Chu Tường chán nản kiệt quệ, trái tim y cũng nhói lên từng cơn.

Chu Tường đẩy y ra, xoay người ngồi lên xe, đóng cửa lại, lập tức rời đi.

Qua kính chiếu hậu, hắn thấy Lan Khê Nhung vẫn đứng tại chỗ nhìn theo hắn, nhìn tới khi hắn quẹo xe, biến mất.



Chu Tường lang thang cả đêm, hắn không ngủ được, cũng không tỉnh táo được, cuối cùng hắn lái xe đến công ty, ngồi trong xe ngẩn ngơ hai tiếng đồng hồ. Lúc này trời đã tảng sáng, sau khi công ty mở cửa, hắn vào văn phòng của Thái Uy, trèo lên sofa nằm.

Hơn chín giờ, Thái Uy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy hắn, anh giật mình.

Chu Tường không ngủ, thân thể hắn rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn không thể ngủ. Nghe thấy tiếng động, hắn liền ngồi dậy, “Anh Uy.”

Thái Uy kinh ngạc nhìn hắn, “Chú mày sao thế?”

Anh nhìn dáng vẻ kiệt quệ của Chu Tường, rõ ràng rất khác lạ.

Chu Tường không ngại Thái Uy chê cười hắn, “Cãi nhau, em muốn yên tĩnh chút.”

Thái Uy “Ồ” một tiếng, cũng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng gì, hai người sống chung tất nhiên phải có lúc tranh cãi, anh còn cười cười trêu hắn, “Bao nhiêu năm rồi anh chưa thấy chú mày thế này nhỉ? Đúng là đổi mới. Để anh xem nào, ối, khóc đấy à? Không sao không sao, lúc anh với chị dâu mày mới lấy nhau, cứ ba ngày là có hai ngày cãi vã, giờ thì ngon rồi, cứ dần dần là hợp thôi.” Thái Uy vỗ vỗ đầu hắn.

Tất nhiên lời an ủi này không có tác dụng với Chu Tường, nhưng hắn cũng không có cách nào nói thật với Thái Uy. Những gì hắn nghe thấy, những gì hắn biết được đêm hôm qua, hắn dám cam đoan không một người nào có thể chấp nhận. Đến tận bây giờ, đầu hắn vẫn còn ong ong vang, tinh thần rã rời kiệt quệ, trái tim vừa nặng vừa đau.

Thái Uy nhìn vẻ mặt hắn cứng đờ như tượng, ý thức được trận cãi vã này chắc không giống bình thường, anh bèn thôi đùa giỡn, nhẹ giọng hỏi, “Nghiêm trọng à?”

Chu Tường lắc đầu, “Anh Uy, đừng hỏi gì cả, em ở đây nghỉ ngơi chút được không?”

“Ừ, cứ nghỉ đi.” Thái Uy rót cho hắn chén nước ấm, “Uống nước đã, môi nứt ra rồi.”

Chu Tường cầm chén, ngẩn ngơ nhìn.

Thái Uy thấy hắn như vậy, nghĩ thầm có lẽ hai người sẽ chia tay, vội vàng muốn hắn dời chú ý sang chuyện khác, anh thật sự không muốn nhìn bộ dạng này của Chu Tường, bèn hỏi, “Mấy hôm nay Vương tổng có liên hệ chú mày không?”

Chu Tường lắc đầu, hắn sao còn nhớ nổi Vương tổng nữa.

Thái Uy thở dài, “Ổng nói ổng gọi nhưng chú mày không nghe, thực ra là muốn anh mở miệng trước. Bộ phim mới của Vương đạo diễn, Vương tổng bảo anh nói với chú mày, Vương đạo diễn rất xem trọng chú mày, cứ để chú mày tự quyết định.”

Chu Tường ngẩn người, “Sao cơ? Cái gì tự quyết định?”

“Thì là chú mày tự quyết định xem nhận hay không nhận, có khi hai lão họ Vương này không thuyết phục được nhau, mà cũng chẳng dám làm mất lòng nhau, nên vứt quyền quyết định lại cho chú mày?”

Chu Tường vẫn còn mờ mịt, hắn uống một ngụm nước, cố gắng tỉnh táo lại, “Để em tự quyết định? Em không biết…”

Thái Uy nghiêm túc nhìn hắn, “Chu Tường, chú mày không thể không biết được, phải tự quyết định.”

Chu Tường cười khổ, “Anh Uy, lúc này em chẳng còn tâm trạng, hơn nữa em thực lòng không biết có nên nhận hay không, nói thật, em hơi sợ.”

Thái Uy vỗ lưng hắn thùm thụp, “Chuyện cãi nhau riêng tư không được để lẫn vào chính sự. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai sau này của chú mày đó, chú mày phải ưu tiên suy nghĩ trước đi!”

Chu Tường miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hắn biết Thái Uy nói đúng, có hay không có tình yêu thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hắn hỏi, “Anh Uy, anh thấy em nên làm gì?”

Ánh mắt Thái Uy tràn đầy kiên định, “Nhận.”

“Nhận?”

“Đúng, nhất định phải nhận. Lần trước anh đã nói rồi, đằng nào chú mày cũng đã làm mất lòng Uông Vũ Đông, mặc kệ chú mày nhận vai hay không, chuyện hôm đó cũng đã đồn hết ra ngoài, mọi người đều biết chú mày chiếm chỗ của Uông Vũ Đông. Trong cái ngành này, địa vị Uông Vũ Đông thế nào, địa vị chú mày thế nào? Chú mày nghĩ về sau còn ai dám thuê chú mày làm việc nữa? Ai dám vì chú mày mà gây hấn với Uông Vũ Đông? Kết cục coi như đã định, nếu bây giờ chú mày không dám làm, chú mày sẽ chìm nghỉm trong cái ngành này, nhưng nếu chú mày quyết tâm làm, có lẽ còn có cơ hội phất lên. Vương tổng và Vương đạo diễn đều nâng đỡ chú mày, nhất là Vương đạo diễn, anh nhìn Vương đạo diễn, chưa làm Uông Vũ Đông mất hết mặt mũi thì lão ấy chưa chịu yên. Chú mày nhận vai, cho dù không nổi tiếng, ít nhất còn được thù lao cầm về, sau này không tiếp tục lăn lộn trong showbiz được nữa, thì vẫn có vốn đầu tư làm cái khác. Thế nên chú mày không thể bỏ lỡ cơ hội này!”

Thái Uy nói rất có lý, nhất là câu “Làm Uông Vũ Đông mất hết mặt mũi” khiến nhịp tim Chu Tường dồn dập hẳn lên.

Hắn hớt tay trên vai diễn của Uông Vũ Đông, chắc chắn Uông Vũ Đông phải giận phát điên, cứ nghĩ đến xưa nay hắn chỉ là cascadeur của Uông Vũ Đông, bây giờ thân phận hoán đổi, hắn biến thành nhân vật chính, dù chỉ là trong phim, nhưng Chu Tường vẫn thấy sảng khoái vô cùng. Mặc dù trong mắt Yến Minh Tu, cả đời hắn chỉ xứng đáng làm thế thân của Uông Vũ Đông, nhưng thế thân hắn cũng có một ngày khiến Uông Vũ Đông mặt xám mày tro!

Chu Tường nhận thấy một đợt khoái cảm vặn vẹo trào lên.

Không vì cái gì khác, chỉ cần có thể tranh giành với Uông Vũ Đông, có thể ngẩng cao đầu trước mặt Uông Vũ Đông, không phải hèn mọn, không phải nhục nhã, Chu Tường quyết tâm đón nhận cơ hội hắn chẳng hề nắm chắc này.

Trái tim hắn run rẩy, hắn rất tò mò, nếu Yến Minh Tu biết hắn cướp vai chính từ trên tay anh Đông của y, vẻ mặt y sẽ như thế nào.

Chu Tường hắn chỉ đóng thế Uông Vũ Đông ở trong phim, còn ngoài đời thực, đừng mong hắn tiếp tục làm thế thân cho anh ta!

Thái Uy hỏi, “Chú mày nghĩ sao?”

Chu Tường quay lại nhìn anh, rành mạch nói từng chữ, “Anh Uy, em làm.”



END33.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.