Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 62



Chu Tường nhận ra ngay, cậu trai vừa nói chuyện với hắn là tài năng trẻ mà công ty Uông Vũ Đông đang vung tiền nâng đỡ, tên gọi Đàm Dụ Hiên. Chẳng trách hắn nhìn thấy quen mắt, dù hắn ít khi xem TV, nhưng mấy người nổi tiếng chói lọi thì hắn vẫn biết.

Đàm Dụ Hiên vừa nghe đã biết chỉ là nghệ danh, Chu Tường nhớ có lần Trần Anh nhắc tới Đàm Ân, hình như là người quen của cựu chủ nhân thân thể này. Hắn lờ mờ cảm thấy Đàm Ân và Đàm Dụ Hiên là một, hơn nữa, chủ cũ của thân thể này và Đàm Ân, e rằng không chỉ quen thân ở mức bình thường.

Trước đây hắn vẫn luôn thấy lạ, hắn có cảm giác Trần Anh cố ý che giấu quá khứ của thân thể này, nhất là khi hắn vui miệng thử hỏi “Con có bạn gái không?”, Trần Anh trả lời rất qua loa. Mấy ngày trước, lúc hắn nói mượn được tiền của bạn, Trần Anh phản ứng dữ dội, kết hợp với giọng điệu vừa rồi của Đàm Ân, trong đầu hắn nảy lên một ý tưởng mơ hồ, chủ nhân trước của thân thể này và thằng nhỏ họ Đàm kia, có lẽ đã từng là một cặp.

Phán đoán ra điều này, Chu Tường chỉ thấy nhức đầu thêm. Nếu sự thực đúng là vậy, thì việc Trần Anh giấu giếm quá khứ của hắn cũng đã có lời giải đáp. Có lẽ đối với bà, chuyện con trai mất đi trí nhớ thực ra lại may mắn vô cùng, có thể bà sẽ mãi mãi không hiểu được, đồng tính luyến ái là một loại bản năng.

Nếu sự thực đúng là vậy, Chu Tường phải tránh xa cậu họ Đàm kia, may mà Đàm Ân cũng không có vẻ muốn dây dưa với hắn, bây giờ cậu ta đã là người nổi tiếng, tất nhiên phải chú ý giữ hình tượng, Chu Tường cũng không cần lo lắng chuyện này. Hắn chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, hắn không có tư cách phán xét chuyện chim khách qua lại với những ai.

Vậy nên lúc Đàm Ân đi tới, Chu Tường vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như hai người hoàn toàn không biết nhau —- Mà trên thực tế, đúng là không biết thật. Lúc bắt tay chào hỏi, Uông Vũ Đông giới thiệu tên hắn rất qua loa, dù sao Chu Tường và Chu Dương nghe cũng từa tựa, có lẽ Uông Vũ Đông quên béng mất tên hắn là gì rồi.

Vả lại, hình như Uông Vũ Đông vẫn chưa hồi phục tinh thần sau trận cãi vã với Yến Minh Tu, sắc mặt anh ta không ổn, đôi mắt cũng chẳng buồn nhìn bọn họ. Bàn giao hai người cho Triệu đạo diễn xong, anh ta vội vàng dặn Đàm Ân một câu “Thể hiện cho tốt”, rồi bỏ đi ngay.

Đàm Ân rất cung kính với Uông Vũ Đông và Triệu đạo diễn, nhưng thái độ với Chu Tường lại lồ lộ thù địch.

Chu Tường không để ý đến cậu ta, hắn còn đang bận trao đổi với Triệu đạo diễn, bàn bạc vai phụ mới được giao.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn thấy đủ mặt bốn thuộc hạ của nhân vật phản diện, người nào người nấy trẻ trung đẹp mã, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi đầu. Chu Tường lớn nhất, ngoại hình cũng bình thường nhất, nhưng nếu so bản lĩnh sân khấu và động tác võ thuật thì không ai bằng được hắn, vậy nên ngoại trừ Đàm Ân, hai người còn lại đều nhanh chóng gọi hắn là anh, nhờ hắn góp ý sửa sai, giảm bớt không ít phiền hà cho chỉ đạo võ thuật.

Đàm Ân không thể tin mà nhìn hắn, trong trí nhớ của cậu ta, Chu Tường tuyệt đối không có bản lĩnh như vậy, nếu hắn giỏi đến thế thì tại sao hồi trước lại chả ngóc được đầu lên? Thậm chí còn chẳng có công ty PA* nào chịu ký hợp đồng với hắn. (*Performing Art – Công ty nghệ thuật)



Kết thúc công việc, hai người kia cùng mời Chu Tường đi ăn cơm.

Nếu là bình thường, Chu Tường sẽ không từ chối lời mời của hai nam thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đến thế, nhưng từ khi mở mắt tỉnh lại, hắn đã không còn chú ý đến vấn đề này, cuộc sống trước kia của hắn đã là dĩ vãng, hơn nữa hôm nay hắn còn một chuyện quan trọng hơn nhiều, hắn phải đến gặp Yến Minh Tu.

Vừa nghĩ tới Yến Minh Tu, đáy lòng hắn lại bắt đầu run rẩy. Hắn cố nén xúc động, từ chối khéo hai người kia, vội vàng thay quần áo, định tẩy trang rồi đi ngay.

Hôm nay tan muộn, không có thời giờ tẩy trang tỉ mỉ, hắn vừa lau mặt bằng khăn lông ướt, vừa cuống cuồng chạy ra ngoài.

“Chu Tường!”

Chu Tường mất kiên nhẫn. Hắn không háo sắc, nhưng là một người đàn ông có hứng thú với đàn ông, hắn cũng rất thiện cảm với nam giới xinh đẹp, chỉ có điều ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã chẳng thể ưa nổi Đàm Ân, thậm chí dựa theo một thứ xúc động không tên chôn kín trong linh hồn, hắn còn muốn tránh xa cậu ta, mà có lẽ đó cũng là ý nguyện của cựu chủ nhân thân thể này.

Tiếc rằng Đàm Ân không để hắn toại nguyện, chỉ vài bước đã đuổi kịp hắn, chẳng những thế, cậu ta còn tỏ vẻ phẫn nộ vì bị ngó lơ. Đàm Ân thô bạo túm lấy cánh tay hắn, ấn hắn lên tường, “Anh chạy cái gì?” Cậu ta hung tợn trợn mắt nhìn hắn.

Chẳng lẽ người này thật sự mất trí nhớ? Nếu không, ngày trước người này tình sâu nghĩa nặng với cậu ta như thế, sao bây giờ có thể coi rẻ cậu ta đến vậy?

Nhưng cái chuyện mất trí nhớ thật sự có thể xảy ra ngoài đời sao? Không, chỉ có một khả năng thôi, đó là hắn giả vờ!

Chu Tường cũng không khách sáo, hắn nắm lấy cổ tay cậu ta, “Đàm Ân, rốt cuộc thì cậu muốn gì?”

Đôi mắt Đàm Ân lóe sáng, cậu ta giận dữ nói, “Đúng là anh làm trò! Anh biết tên tôi!”

“Lúc nhìn thấy cậu trên TV, mẹ tôi nói cho tôi biết. Tôi lặp lại lần nữa, tôi nằm viện hai năm, bây giờ không nhớ gì cả. Nếu cậu là bạn tôi thì bỏ tay ra trước đã.”

Đàm Ân không cam lòng, nhưng vẫn phải buông hắn ra, sau đó quan sát hắn một lượt, “Anh… Anh khác hẳn trước kia.”

Chu Tường trước kia, đối nhân xử thế luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, thậm chí còn hơi yếu đuối nhu nhược, mà quan trọng nhất, hắn nhất định sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn cậu ta.

“Tôi và tôi trước kia đúng là hai người.” Chu Tường một lời hai ý, hắn hạ giọng bình thản, “Đàm Ân, tôi không biết quan hệ của chúng ta hồi đó là như thế nào, tôi thật sự không nhớ ra cậu, nếu tôi từng làm chuyện gì có lỗi với cậu, mong cậu đừng để bụng. Bây giờ chúng ta cùng tham gia một bộ phim, coi như cũng là duyên phận hiếm có, sau này cứ chiếu cố nhau.”

Đàm Ân ngơ ngác nhìn gương mặt đã từng vô cùng thân thuộc, nhìn hắn nói ra những lời một trời một vực với nồng nhiệt trước kia, cái thứ lãnh đạm và xa lạ thế này khiến cậu ta cực kỳ khó chịu.

Đàm Ân nhìn ánh mắt thản nhiên và điềm tĩnh của Chu Tường, cuối cùng lại chẳng biết nói sao.

“Thôi cứ vậy nhé, có rảnh thì đi uống một bữa. Tôi đang bận, về trước.” Chu Tường qua loa vỗ vai cậu ta, sau đó xoay người đi thẳng.

Đàm Ân nhìn theo bóng lưng hắn, đôi môi khẽ mấp máy, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.



Chu Tường lấy chìa khóa, mở cửa bước vào căn hộ sang trọng.

Đã hơn chín giờ tối, hắn vẫn chưa ăn cơm, vừa xong việc đã phải chạy vội đến đây, bụng hắn rỗng tuếch, nhưng hắn biết cảm giác hoảng hốt bồn chồn này không phải vì đói, mà là bởi vì hắn không rõ nên đối diện với Yến Minh Tu ra sao.

Hắn vừa vào cửa, Yến Minh Tu đã từ trên lầu bước xuống. Y khoác áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Nghĩ nhiều làm gì? Yến Minh Tu trả tiền, hắn chỉ cần nghe lệnh là xong. Đúng, không cần nghĩ gì cả, hắn là Chu Tường, nhưng cũng không phải Chu Tường. Ít nhất vào lúc này, hắn và Yến Minh Tu không là gì cả.

Yến Minh Tu thản nhiên quét mắt nhìn hắn, “Bây giờ mới xong?”

“Ừ.” Chu Tường thay dép đi trong nhà, cố bận bịu để che giấu tâm tình.

“Bây giờ mới xong?” Những lời này, khi còn sống cùng Yến Minh Tu, hắn đã từng nghe y nói rất nhiều lần. Mỗi khi hắn về muộn, giọng điệu Yến Minh Tu sẽ ẩn ẩn bất mãn, sau đó hắn sẽ ngầm cảm thấy vui vẻ, có người quan tâm đến hắn, chờ hắn về nhà, đó là chuyện mà trước đây dù nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.

“Ăn cơm chưa?” Yến Minh Tu lại hỏi.

Chu Tường đáp, “Rồi.”

Hắn đứng giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn Yến Minh Tu, đợi y ra lệnh.

Yến Minh Tu thản nhiên nói, “Tắm rửa dưới lầu rồi lên trên.” Nói xong, y quay bước đi thẳng.

Chu Tường vào phòng tắm dưới lầu. Nước ấm chảy xuôi xuống làn da, hắn cảm thấy mớ bòng bong dưới đáy lòng tiêu đi không ít.

Chu Tường, đừng hèn nhát như thế, cứ thản nhiên thôi, chuyện này thì đã là gì? Chẳng có gì to tát cả.

Hắn không ngừng khuyên nhủ chính mình, cuối cùng đã kiên định lên không ít.



Tắm rửa xong, hắn chỉ quấn khăn tắm, bước lên lầu. Lò sưởi rất ấm áp, hắn không lạnh, nhưng mỗi bước chân đều nặng nề trì trệ.

Yến Minh Tu ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trên khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ, thật sự đẹp đến mê người.

Khó trách lắm kẻ mất hồn vì y như thế, Chu Tường thầm nghĩ, chẳng phải mình cũng là một trong số đó sao.

Yến Minh Tu nghe thấy tiếng bước chân hắn, quay lại nhìn hắn một lần, sau đó đặt sách sang bên cạnh.

Chu Tường đứng ngay trước cửa, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đứng im ở đó.

Yến Minh Tu nói, “Lại đây.”

Chu Tường bước tới bên giường.

Yến Minh Tu nhìn khuôn ngực trần của hắn, ánh mắt khẽ dao động, y nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên giường, trở mình nằm đè bên trên hắn.

Hai người thở hổn hển, im lặng nhìn đối phương, bầu không khí vừa kỳ dị, vừa phức tạp.

Yến Minh Tu chấn động. Chính là ánh mắt này, chính ánh mắt này khiến trái tim y đập dồn, chính ánh mắt này mang tới cảm giác quen thuộc cho y. Đến tột cùng thì ánh mắt này là thứ gì, tại sao nó có thể xuyên thấu linh hồn y, dồn ép y chấn động không ngừng?

Y run rẩy vuốt ve khuôn mặt Chu Tường.

Chu Tường cứng ngắc nhìn y.

Vẻ mặt Yến Minh Tu đột nhiên vặn vẹo, tựa như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng, y chống người ngồi dậy, mệt mỏi dị thường.

Y đẩy Chu Tường sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh hắn.

Chu Tường cứng đờ nhìn lên trần nhà, thật lâu sau mới chậm rãi gọi, “Yến tổng…”

“Đừng làm phiền tôi, không được phép nói.” Âm thanh trầm trầm của Yến Minh Tu truyền đến, dường như đang phải đè nén nỗi niềm gì.

Chu Tường cảm nhận được thân thể y gần trong gang tấc, lòng hắn rối loạn vô cùng.



END62.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.