Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 66



Lan Khê Nhung về nước.

Theo kế hoạch, ít nhất phải sang tháng sau y mới trở về, nhưng một cú điện thoại của Yến Minh Tu khiến y giận đến nỗi phải thay đổi lịch trình, gác hết công việc, vội vàng bay về trước.

Qua điện thoại, Yến Minh Tu chất vấn y, “Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra?”, như thể từ đầu tới cuối, mọi chuyện chỉ do mình y tự biên tự diễn, như thể chính y mới là “Kẻ trộm”, mặc dù y cũng đã lớn tiếng phản bác bằng cả đống lý do, nhưng sự thực không thể thay đổi, đêm hôm đó y là người duy nhất chạm trán với tên trộm, còn Thái Uy và Yến Minh Tu chỉ được biết thông qua những gì y tường thuật lại.

Tệ hại hơn, vì lúc ấy đã quá khuya, phần lớn mọi người đều đang ngủ, nên ngay cả hàng xóm cũng không dám chắc liệu cách vách có ồn ào thật hay không, thêm vào đó, tên trộm chẳng hề để lại bất cứ vật chứng gì, Lan Khê Nhung đúng là hết đường chối cãi.

Khi Yến Minh Tu chất vấn lý do y đến nhà Chu Tường, y rất thẳng thắn đáp mình chỉ tình cờ đi ngang qua, bỗng nhiên muốn vào xem một lát. Lý do này càng khiến Yến Minh Tu thêm ngờ vực, nhưng sự thật lại đúng là như thế.

Hôm đó, y lái xe qua đoạn đường kia, ngã tư đường ban đêm rất thoáng đãng và yên tĩnh, chỉ cần liếc mắt là có thể thu gọn khung cảnh khu phố vào lòng. Y hồi tưởng, đã bao nhiêu lần mình và anh Tường đi siêu thị mua đồ ăn, vừa tâm sự, vừa chậm rãi về nhà. Tất cả những kỷ niệm cùng trải qua với Chu Tường, từng chuyện từng chuyện, vẫn còn in dấu tận sâu trong tim y.

Tới khi bừng tỉnh, y đã lái xe vào sân.

Y vẫn còn nhớ rõ những khao khát và khốn khổ khi ngước lên nhìn cánh cửa sổ nhà Chu Tường, y chỉ ước sao trong nhà vẫn sáng đèn, y chỉ ước sao mình vẫn có thể thoải mái bước lên cầu thang, gõ cửa, người ấy sẽ như thường lệ, xuất hiện trước mắt y, dịu dàng cười với y, gọi y “Khê Nhung”.

Mối tình ngờ nghệch chan chứa bất an ấy còn chưa kịp bắt đầu, trong lúc y vẫn đang mơ màng và nghi hoặc, nó đã kết thúc cùng với Chu Tường.

Y mãi mãi không thể quên cú điện thoại của Thái Uy ngày ấy. Y đau đớn đến điên cuồng, y khóc thật lâu, y tự nhốt mình trong phòng, rất nhiều ngày không muốn gặp bất kỳ ai. Y không thể chấp nhận điều đó, một người đang sống êm đềm, một người vừa mới gọi cho y, cứ như thế, hoàn toàn biến mất.

Hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, ngay cả thi thể cũng không tìm về được.

Thời gian đầu, y còn ôm ấp ảo tưởng, hy vọng đội cứu hộ tìm thấy Chu Tường, có lẽ hắn chỉ mắc kẹt đâu đó, có lẽ hắn vẫn còn sống, nhưng một tuần trôi qua, hai tuần trôi qua, dưới sức ép của Yến Minh Tu, đội cứu hộ vào núi lần tìm hơn một tháng, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Sau đó, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, chỉ còn một mình Yến Minh Tu vẫn điên cuồng cố chấp, nằng nặc kiên trì khẳng định Chu Tường không chết, không tìm được thi thể, chứng tỏ Chu Tường vẫn còn sống.

Tại thời điểm đó, lần đầu tiên Lan Khê Nhung nhận thấy tình cảm Yến Minh Tu dành cho Chu Tường, hơn nữa, tình cảm đó còn sâu nặng hơn y nghĩ nhiều lắm, sâu nặng tới nỗi có thể hoàn toàn biến đổi Yến Minh Tu, y cảm giác như con người trước đây của Yến Minh Tu, từ sau trận đả kích ấy, đã vĩnh viễn biến mất không còn.

Lan Khê Nhung không thể hận nổi ai, y hoảng loạn bỏ trốn ra nước ngoài, cố sức tránh cho mình tức cảnh sinh tình.

Mãi đến lúc này y mới đủ dũng khí đối mặt với sự thực rằng Chu Tường đã ra đi, mãi đến lúc này, đêm dài người tĩnh, y mới dám bước vào căn hộ của Chu Tường Y muốn nhìn lại cái nơi quen thuộc ấy, y muốn dành thời gian nhớ về cái người mà y đã thật lòng yêu thương ấy.

Mãi đến lúc đó, y mới đủ can đảm.

Nhưng chẳng thể ngờ, y lại trùng hợp gặp phải một tên trộm. Y thật không hiểu mình nên phẫn nộ hay nên cảm thấy may mắn, bởi vì ít nhất y cũng đã bảo vệ được những thứ thuộc về Chu Tường.

Trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn quan tâm đến tiến triển vụ án, nhưng y không muốn trực tiếp liên lạc với Yến Minh Tu, y chỉ có thể thông qua Thái Uy để cập nhật tình hình. Những gì y biết được rất ít, lần này trở về thật ra lại vừa đúng lúc, bằng không chuyện này sẽ còn tiếp tục đầy ứ trong lòng y, y không thể không lo nghĩ về nó.

Thái Uy cử người đến sân bay đón Lan Khê Nhung, anh còn gọi điện trao đổi trước, hỏi y lần này về có phải để quay MV mới không. Vì trước đó chính Vương tổng đã nhận lời sắp xếp Chu Tường diễn nam thứ chính, nên Thái Uy chịu trách nhiệm phối hợp bàn bạc với Lan Khê Nhung bên này.

Lan Khê Nhung trao đổi qua với trợ lý rồi tán thành. Thời điểm Thái Uy nhắc tới cái tên Chu Tường, đáy lòng y khẽ động, mặc dù y biết Chu Tường này không phải anh Tường, nhưng cái tên ấy vẫn mang sức nặng vô cùng lớn đối với y, y thật sự không thể bình tâm tĩnh ý đối diện với nó.



Chu Tường trước kia chỉ là nhân viên bình thường, đúng hạn lấy lương, nhưng giờ hắn đã biến thành người bận rộn, cũng cần phải sắp xếp cái gọi là “Thời gian biểu”, tỷ như lúc này lịch quay bộ phim của Uông Vũ Đông hơi trùng với lịch quay MV của Lan Khê Nhung, nhất là tháng sau cả đoàn làm phim còn phải đến Quý Châu quay ngoại cảnh, đó là phân đoạn mang nhiều tình tiết quan trọng nhất trong phim, có khi hắn cũng phải ở lại Quý Châu nửa tháng.

Bàn bạc với Thái Uy xong, hắn quyết định quay MV trước, thời gian của Lan Khê Nhung cũng rất gắt gao, tất nhiên y không thể chờ đợi hắn, mà hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Bây giờ Chu Tường đã chính thức ký hợp đồng với Tụ Tinh, hắn đã là nghệ sĩ được Tụ Tinh bồi dưỡng. Tuy Chu Tường vẫn cảm thấy mình không hợp để làm nghệ sĩ, nhưng có Thái Uy giúp đỡ, còn được Lan Khê Nhung cất nhắc, hắn muốn dựa vào nghề cascadeur và mấy vai phụ để kiếm cơm ăn cũng không thành vấn đề. Hắn không cần thức khuya dậy sớm chạy qua chạy lại khắp nơi, cũng không cần làm tạp vụ, làm việc vặt, thu nhập đã cao hơn trước nhiều.

So với giao dịch cùng Yến Minh Tu, đương nhiên hắn càng hy vọng mình có thể tự kiếm ra tiền. Hắn không yêu cầu cao đối với vật chất, chỉ cần phấn đấu được như trước kia là tốt rồi, nổi tiếng quá cũng là một loại gánh nặng.

Mặc dù bây giờ có tiền trong tay, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan. Nhiễm trùng đường tiểu đúng là thứ bệnh nuốt tiền, sức khỏe Trần Anh từ trước đã không tốt, uất ức trường kỳ và nhịn ăn nhịn mặc khiến bà càng ngày càng gầy yếu, lúc này bệnh tật ập đến, suýt nữa đã đánh gục bà. Chỉ mới chưa đầy một tháng, mấy vạn tiền mặt đã đội nón ra đi, mỗi lần mua thuốc men và thực phẩm dinh dưỡng cũng phải tốn đến mấy ngàn, Chu Tường nhẩm tính sơ sơ, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn, tiền thuê người giúp việc, tổng cộng một tháng bọn họ tiêu xấp xỉ hai vạn, nghĩ đến con số mà hắn cũng phát rùng mình.

Hắn còn định mua một chiếc xe để đi lại cho đỡ bất tiện, thêm cả ba mươi bảy vạn tiền nợ, hắn không dám trả hết luôn một lần vì sợ bị hoài nghi, nhưng số tiền này cũng phải cất riêng. Hắn tính đi tính lại, rất nhiều việc cần dùng đến tiền, hai trăm vạn kia thật giống như chiếc đồng hồ cát, nếu không biết cần kiệm thì chưa chắc đã đủ gồng gánh vài năm.

Trước đây mỗi tháng Chu Tường kiếm được ít nhất hai – ba vạn, dù ở Bắc Kinh không tính là nhiều, nhưng hắn chỉ cần nuôi một mình hắn mà thôi. Hắn không để dành tiền, mà cũng không có ý định để dành tiền, hắn mua rất nhiều bảo hiểm, sau này già yếu bệnh tật cũng khỏi cần lo, bởi vậy nên hắn không biết cách tính toán chi li, tiêu pha hợp lý, tuy không có nhiều tiền gửi ngân hàng, nhưng hắn cũng không cần phải lo toan gì cả.

Hiện tại đã khác rồi, hắn có rất nhiều tiền trong tay, nhưng hắn không dám tiêu xài như nước, từng khoản chi tiêu đều phải suy đi tính lại. Hắn cảm thấy từ sau khi có sinh mệnh mới, tính cách hắn cũng đã đổi khác nhiều, thậm chí đôi lúc hắn còn nghĩ, mình bây giờ mới lạ lẫm làm sao.



Cả buổi sáng đóng thế cho Uông Vũ Đông, đến trưa, Chu Tường vội vàng ăn cơm hộp, sau đó chạy tới chỗ Lan Khê Nhung quay MV, lúc tới nơi cũng chỉ mới gần hai giờ chiều.

Nếu không phải hôm nay Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu và thằng nhỏ Đàm Ân nham hiểm không có mặt, hắn tin chắc mình chẳng thể kết thúc công việc vào đúng giữa trưa.

Địa điểm quay MV là một trường học. Lúc hắn đến, hầu hết nhân viên đã có mặt, nhưng chưa thấy Lan Khê Nhung tới, nên hắn đi tìm đạo diễn bàn bạc trước.

Dạo gần đây bận rộn, mà MV này cũng vừa mới ấn định ngày quay, nên Chu Tường còn chưa kịp xem kịch bản. Chỉ là một MV ngắn, hơn nữa còn không có lời thoại, bây giờ hắn xem vẫn kịp.

Hắn diễn vai tình địch của nam chính Lan Khê Nhung, cùng Lan Khê Nhung tranh giành một cô gái. MV này lấy chủ đề học đường, hắn phải khoe bộ dáng lưu manh du côn để làm nền cho Lan Khê Nhung.

Chu Tường vừa nhìn kịch bản đã thấy ngán ngẩm, có lẽ vì để lấy lòng các fan trẻ tuổi, nên MV chủ chốt này phải xây dựng mấy tình tiết sến súa vô cùng. Mà điều làm hắn xấu hổ nhất chính là, Lan Khê Nhung năm nay mới hai mươi bốn, hơn nữa y còn có khuôn mặt búp bê đã thành thương hiệu, nữ diễn viên chính cũng chưa tới hai mươi, hai người đó vào vai học sinh thì vô tư không thành vấn đề, nhưng còn hắn đã gần hai mươi bảy mùa xuân, tự nhận xét thì cũng chẳng phải trẻ trung gì nữa, hắn nghĩ thầm, nếu Vương tổng biết trước nội dung MV, chắc còn lâu ông mới cho hắn thò mặt vào.

Quả nhiên, lúc đạo diễn nhìn thấy hắn cũng tỏ vẻ không hài lòng, cảm thấy Chu Tường không đủ trẻ trung, nhưng giờ lại chẳng từ chối được nữa, nên chỉ đành bảo hắn đi hoá trang.

Vậy nên Chu Tường vừa hóa trang, vừa đọc kịch bản.

Lúc hắn xong xuôi, không ngờ hiệu quả cực kỳ tốt, trông hắn trẻ đi vài tuổi, hơn nữa còn có vẻ lưu manh côn đồ, nhìn cũng khá đẹp trai.

Mấy lưu manh lâu la cũng đã có mặt, giờ đang thay quần áo.

Lúc này Lan Khê Nhung mới khoan thai bước vào.

Vừa bước vào, y đã nhìn thấy Chu Tường mặc áo sơ mi cổ đứng, ba hàng cúc đầu rộng mở, mái tóc được tạo kiểu dựng cao, trên mặt còn dán band-aid. Hắn đang soi gương tự tập cười, ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ lớp học, chiếu vào hắn, cả thân thể hắn như bừng lên sắc vàng.

Trong khoảnh khắc đó, Lan Khê Nhung ngơ ngẩn, cứ ngỡ mình đang được nhìn thấy một người rất thân quen, người nọ đứng cách y không xa, y chỉ cần tiến lên một bước, y chỉ cần vươn tay ra, là có thể vững vàng bắt được hắn.

“Khê Nhung!”

Một tiếng gọi lớn kéo Lan Khê Nhung trở về hiện thực, y ngơ ngác nhìn Chu Tường đứng đó, mình hoa mắt rồi sao? Biết rõ hắn không phải là người ấy, trái tim y đau đớn vô cùng.

Chu Tường cũng quay lại, cười chào Lan Khê Nhung.

Lan Khê Nhung vẫn đang nhìn hắn bằng một ánh mắt cực kỳ khó lý giải.

Schemer* chạy tới thúc giục, “Khê Nhung, đi thay đồ đi, quay thử một đoạn xem hiệu ứng thế nào.” (*Người thảo chương trình/điều chỉnh plot)

Lan Khê Nhung lắc lắc đầu, cố gắng giải tỏa xúc động, cất bước đi vào một lớp học khác.

Tạo hình hoàn tất, Lan Khê Nhung quay lại, thấy Chu Tường đang diễn cảnh bắt nạt bạn cùng lớp. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn vào vai học sinh, nhưng hắn diễn vẫn rất đâu ra đó.

Quay xong cảnh trong lớp học, bọn họ chuyển ra hành lang, tiếp tục quay cảnh Chu Tường cùng lũ đàn em cầm chổi truy tìm nam chính.

Chạy đi chạy lại mấy lần vẫn không đạt, đạo diễn bắt họ chạy đến bao giờ đạt thì thôi, còn Lan Khê Nhung chuyển sang diễn một cảnh khác với nữ diễn viên chính.

Tới khi xong việc, y quay lại hành lang xem tiến độ của Chu Tường.

Máy quay đang phát lại màn rượt đuổi của Chu Tường cùng mấy lâu la.

“Tôi thấy chỗ này phải chỉnh, chỗ này cũng phải chỉnh, mà sao không ngăn hắn lại, nhìn xem, lưng lộ hết cả ra kìa…”

“Nhưng đoạn này có người bị ra ngoài màn hình, tôi nghĩ lần thứ tư được đấy…”

Đạo diễn và schemer thảo luận, Lan Khê Nhung đột nhiên chú ý tới một hình ảnh.

Y bước đến, nhìn chằm chằm bóng dáng lướt qua màn hình, cảm thấy bóng dáng nọ quen thuộc tới kỳ quặc.

Y đã gặp, nhất định y đã gặp ở đâu đó.

Mới đầu y nghĩ có lẽ vì vóc dáng Chu Tường rất giống anh Tường, nên tấm lưng cũng có đôi phần tương tự. Tấm lưng tương tự thực ra cũng không có gì lạ, nhưng Lan Khê Nhung cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, không chỉ tấm lưng, mà còn động tác chạy…

Rốt cuộc thì gặp ở đâu, tại sao y lại chú ý tới hình ảnh này như thế? Lan Khê Nhung gắng sức suy nghĩ, quá kỳ quặc, y đã nhìn thấy bóng lưng này bỏ chạy lúc nào?

Một ý nghĩ nảy lên, Lan Khê Nhung biến sắc.

Y nhớ tới tên trộm đã lẻn vào nhà Chu Tường, bóng lưng gã ta và hình ảnh trong máy quay lúc này như đang hòa làm một.

Quá giống nhau!

Nhưng Lan Khê Nhung chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi lập tức lại nghĩ đây chỉ là trùng hợp. Hai người nọ chỉ trùng hợp có vóc dáng giống nhau mà thôi, Chu Tường có nghề nghiệp, có thu nhập, tất nhiên không thể liên quan gì tới kẻ trộm kia, người bình thường cũng sẽ không gộp hai chuyện chẳng liên quan này lại làm một.

Lan Khê Nhung nghĩ có lẽ dạo này mình quá mệt mỏi, hơn nữa trong lòng còn vướng mắc nhiều điều, dẫn đến nghĩ quàng nghĩ xiên. Chỉ có bóng lưng giống nhau thì không thể nói lên điều gì.

Mặc dù bóng lưng Chu Tường này thực sự quá giống anh Tường, hơn nữa từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã tạo cho y một cảm giác rất thân quen, y rất muốn bước tới, rất muốn tìm hiểu thêm về hắn, nhưng cuối cùng y lại ngập ngừng do dự.

Người này thật sự có duyên với anh Tường, đó là lý do duy nhất y có thể nghĩ đến.



Hoàn tất công việc, hầu hết mọi người đã ra về.

Lan Khê Nhung nhân lúc vắng vẻ, bước đến nói với Chu Tường, “Tan tầm anh có rảnh không? Đi uống với tôi vài chén.”

Lan Khê Nhung vẫn vướng mắc trong lòng, dù y tin tưởng Chu Tường này không phải kẻ trộm, nhưng y vẫn muốn chứng thực lại cho rõ. Lời vừa ra khỏi miệng, y đã hối hận ngay, nhưng rồi y lại nghĩ, nếu người này không đồng ý, nhất định y cũng sẽ không bỏ qua.

Chu Tường ngẩn cả người, rồi lập tức cười nói, “Được chứ, nhưng sao cậu lại rủ tôi đi uống? Bất ngờ quá.” Không thể trách hắn đề phòng, hắn thật sự không biết Lan Khê Nhung đang muốn làm gì, bởi vì hắn bây giờ chẳng có gì đáng giá để Lan Khê Nhung phải chú ý cả.

“Không có gì, chúng ta cùng công ty, mà anh cũng thân với anh Uy, tôi vừa gọi anh ấy rồi, lát nữa anh ấy cũng tới.”

Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tại hắn suy nghĩ nhiều.

“Nào, đi thôi, lâu lắm tôi không uống rượu. Anh Uy tửu lượng cao lắm, đêm nay chắc chắn thỏa thuê.” Chu Tường ngoài mặt vẫn hào hứng, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Lan Khê Nhung không phải đối thủ của hắn, nhưng Thái Uy tửu lượng tốt hơn hắn nhiều, hắn chỉ sợ mình quá chén, lỡ miệng nói lung tung.

Chu Tường ngồi xe Lan Khê Nhung đến quán bar, Thái Uy đã chờ sẵn từ lúc nào, anh còn rủ thêm cả A Lục, hai người gọi sẵn một bàn tiệc rượu, chờ bọn họ đến là khai mạc ngay.

Chu Tường vừa nhìn thấy đống rượu đã than khổ trong lòng, Thái Uy ít khi uống, nhưng đã uống là phải khăng khăng bắt người khác uống cùng.

Một bên là A Lục gào thét hát hò, một bên là ba người bọn họ gào thét tán gẫu, cũng may câu chuyện chỉ xoay quanh chủ đề công việc, không có gì nặng nề.

Không biết uống bao lâu, Chu Tường bắt đầu không trụ nổi.

Lan Khê Nhung rất thông minh, y biết tửu lượng mình không tốt, nên thỉnh thoảng sẽ cười cười đùa đùa để Thái Uy cho qua, đôi lúc lại nhờ Chu Tường uống thay vài chén. Lan Khê Nhung làm được như vậy, nhưng Chu Tường thì không, hắn thật sự không học nổi giọng điệu và thái độ nửa làm nũng-nửa đứng đắn khiến người khác không cách nào cự tuyệt của y. Chính vì vậy nên uống qua mấy lượt, Lan Khê Nhung vẫn không hề gì, Thái Uy vẫn hùng hổ hò hét, chỉ có mình Chu Tường là sắp gục.

Gian phòng vốn chỉ có tiếng nhạc và tiếng hát hò tru tréo của A Lục, nhưng trong đầu Chu Tường đã bắt đầu lẫn cả tạp âm, tạp âm mỗi lúc một lớn, vang dội đập vào não hắn, chẳng biết tại sao, hắn còn nghe được cả tiếng điện thoại của mình reo vang.

Hắn vẫn chưa say, chỉ hơi choáng váng, hắn nhớ mình vẫn chưa gọi báo về muộn, sắp mười hai giờ đêm, chắc là Trần Anh đang lo lắng lắm.

Hắn nhanh nhẹn lấy điện thoại ra, nhưng tay run quá, điện thoại tuột xuống, rơi trên mặt sàn.

Chu Tường lắc lư định nhặt điện thoại lên, nhưng thân thể hắn lại đổ nhào vào lòng Lan Khê Nhung. Giữa không gian nồng nặc mùi rượu, một hương thơm thanh mát dễ chịu lướt qua mũi hắn, giúp cho hắn tỉnh táo lại vài phần.

Lan Khê Nhung vỗ nhẹ lưng hắn, “Đừng cử động, anh đủ rồi, để tôi nhặt cho.” Nói xong, y cúi xuống nhặt điện thoại rơi dưới bàn trà cho hắn. Điện thoại rất bền, không bị ảnh hưởng bởi cú va chạm vừa nãy, vẫn còn đang kêu vang. Lan Khê Nhung lơ đãng liếc một cái, trên màn hình rõ ràng là ba chữ “Yến Minh Tu”.

Lan Khê Nhung sửng sốt, y biết hai người này có hợp tác đóng phim, nhưng bọn họ không thể thân thiết đến mức độ gọi cho nhau lúc mười hai giờ đêm chứ?

Chu Tường vẫn tưởng là mẹ gọi, hắn nhận lấy điện thoại, bấm nút nghe không cần suy nghĩ, “Alo, mẹ à…”

Yến Minh Tu nhíu mày, “Anh uống rượu?”

“Ơ?” Chu Tường mãi mới kịp phản ứng, điều đầu tiên làm hắn kinh hoảng không phải là giọng của Yến Minh Tu, mà là hắn vẫn đang ngồi trên đùi Lan Khê Nhung, đầu gối hắn chọc vào bụng y. Hắn vừa vội vã bò dậy, vừa lầm bầm nói, “Alo?”

“Chu Tường!” Yến Minh Tu nặng giọng, “Anh đang ở đâu?”

“Ở XX.”

“Với ai?”

“Với bọn anh Uy.” Chu Tường uống một ngụm nước, cố gắng tỉnh táo lại, “Yến tổng, có chuyện gì sao?”

Một câu Yến tổng, không ai nghe thấy, chỉ có Lan Khê Nhung biết đối phương là ai, y chăm chú nhìn Chu Tường.

“Này! Ra chỗ yên tĩnh nói chuyện!” Yến Minh Tu khó chịu quát lên.

Chu Tường đành phải chống mình đứng dậy, lảo đảo định đến WC, đồng thời còn gọi A Lục, “A Lục, A Lục, âm lượng, nhỏ nhỏ chút.” Nói xong bèn chống tường đi vào WC, “Alo, Yến tổng, giờ nghe được chưa?”

Hắn định đóng cửa, nhưng cảm giác có lực cản, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lan Khê Nhung chống tay lên cánh cửa, cũng đi theo hắn vào WC. Xong xuôi, y tự tay đóng cửa lại, ngăn cách phần lớn tạp âm ở bên ngoài.

Chu Tường kinh ngạc nhìn y.

Lan Khê Nhung mặt không biến sắc, đưa tay giật lấy điện thoại của hắn, lạnh lùng nói, “Yến Minh Tu, tao là Lan Khê Nhung, bọn tao đang uống rượu. Chu Tường say rồi, lúc khác mày gọi lại.”

Yến Minh Tu giật mình nửa giây, lập tức nghiến răng đáp, “Họ Lan kia, mẹ mày sao âm hồn đếch tán?” Nói xong liền cúp máy đánh “cạch”.

Lúc này Chu Tường mới kịp giành lại điện thoại, hắn cao giọng trách cứ, “Khê Nhung, cậu làm cái gì thế?”

Lan Khê Nhung cũng không biết mình nghĩ gì nữa, y chỉ cảm thấy căm ghét việc Yến Minh Tu gần gũi với “Chu Tường”.



END66.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.